Mẹ của Tạ Tiền Thiển đã rời bỏ cô khi cô còn rất nhỏ và cô được đưa đến nhà họ Thẩm khi chưa đầy mười tuổi. Trong nhà họ Thẩm có rất nhiều bé trai, cô tương đối thu mình trong hai năm đầu tiên đến, cô không thích nói chuyện với người khác cũng như không có bạn bè gì.
Sau đó, khi cô được đưa đến võ quán Lương Gia, xung quanh cô vẫn là rất nhiều bé trai, vì vậy Thẩm Trí phát hiện ra rằng cô dường như không có hứng thú với những thứ mà đại đa số cô gái ở độ tuổi này yêu thích.
Thay vào đó, cô luôn tò mò về những thứ kỳ lạ giống như thế này, vì vậy Thẩm Trí đã đưa cô bước vào bên trong cửa hàng bán thiết bị lặn, do là cô thích nó nên anh đã mua cho cô một bộ.
Sau đó, anh đưa cô trở lại cửa hàng quần áo nữ vừa rồi, lấy một bộ quần áo để cô thay.
Tạ Tiền Thiển thay quần áo, khi cô bước ra thì đứng trước gương rồi cầm một dải ruy băng màu đỏ trên tay và thắt một nút quanh cổ.
Thẩm Trí vốn là không có chú ý tới nhưng trong lúc vô ý liếc nhìn thì hơi giật mình: "Cô đeo khăn quàng đỏ sao?"
Tạ Tiền Thiển xoay người chớp chớp mắt: "Không phải thắt như vậy sao?"
Thẩm Trí bất lực lắc đầu rồi đi tới bên cạnh cô, nhẫn nại cởi dải ruy băng thắt trên cổ cô ra.
Bàn tay anh rất đẹp, lòng bàn tay rộng có ngón tay dài mượt mà, bất kể anh làm việc gì thì đều tỏ ra chậm rãi và ung dung bình tĩnh đến lạ, chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trên cổ tay anh với mùi hương lan tỏa ngưng đọng trong không trung. Mặc dù Tạ Tiền Thiển không thường xuyên tiếp xúc với món đồ này trong thời gian dài nhưng điều kỳ lạ là cô bắt đầu có chút ám ảnh với mùi hương của nó, cứ như thuốc nghiện khiến cô không thể kiểm soát được bản thân.
Thẩm Trí cởi dải ruy băng màu đỏ, luồn nó qua eo cô, buộc lại với nhau. Anh thao tác mọi thứ thật trôi chảy, Tạ Tiền Thiển ngước mắt lên và nhìn anh chằm chằm. Sống mũi của anh với độ cao hoàn hảo thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú mang theo khí chất cao quý không hề vấy nhiễm.
Thẩm Trí buộc xong, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và hỏi: "Đang nhìn cái gì?"
Tạ Tiền Thiển nói với anh một cách chân thành: "Anh thật đẹp."
Thẩm Trí trầm lặng đứng trước mặt cô vài giây, sau đó xoay người và khóe miệng nhếch cười một cái nhẹ: "Rõ ràng là dễ nhìn."
"......"
Khi Thẩm Trí đang thanh toán hóa đơn, anh quay lại và thấy cô bé vẫn đang đứng trước gương, kéo dải ruy băng quanh eo một lúc, đút hai tay vào túi lớn và ngắm nhìn mình trong gương.
Cô mặc một bộ đồ thể thao quần đùi màu trắng, kiểu dáng năng động và đơn giản, mang hơi hướng của phong cách Pháp với mái tóc ngắn trông cô thật lém lỉnh, xinh xắn.
Cô cũng cử động tay chân khi đứng trước gương, dải ruy băng đỏ trên eo cô cũng nhảy múa theo như thể nó là một thực thể sống động, cảm thấy cả người đều hoàn toàn mới mẻ.
Nó không quá nữ tính nhưng trông ổn hơn nhiều so với những bộ quần áo cô mặc trước đây.
Khi Thẩm Trí đưa cô trở lại biệt uyển lưng chừng núi, Cố Diễu và Cố Lỗi đã rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tiền Đa ăn mặc như một cô gái bé nhỏ bình thường. Nếu cô chỉ đứng yên hay ngồi yên một chỗ trông cũng rất dễ thương, hoàn toàn nhìn không ra là cô gái biết võ thuật.
Buổi chiều, Cố Diễu pha cho Thẩm Trí một tách trà, báo cáo với anh về công việc BK gần đây cần xử lý.
Lần này Thẩm Trí quay trở về tương đối đột ngột, đội quân nòng cốt của anh đều ở lại BK giúp anh trấn giữ. Anh mang về nước tương đối ít người, thứ nhất không muốn làm phiền nhiều người; thứ hai là vì những việc sắp tới anh giải quyết không cần cả đội nhóm như vậy.
Tuy nhiên, anh vẫn phải đích thân theo dõi một số hạng mục ở nước ngoài cần anh ra đưa ra sách lược mang tính quyết định.
Thẩm Trí đưa mắt nhìn cô gái đang tung tăng trên bãi cỏ bên ngoài, vừa nghe Cố Diễu báo cáo, ánh mắt cũng chuyển động dõi theo cái bóng lưng đó.
Lúc này là lúc ánh nắng gắt nhất trong ngày, ánh nắng chiếu vàng rực trên bãi cỏ xanh, bóng người nhún nhảy, xoạc chân, hạ eo rồi lộn qua lộn lại.
Thẩm Trí đột ngột nói: "Không nóng sao?"
Cố Diễu đáp: "Tôi không sao. Lão đại, anh nóng à? Vậy để tôi hạ nhiệt độ xuống."
Thẩm Trí hơi hếch cằm lên, Cố Diễu phát hiện lão đại không phải đang hỏi mình có nóng không, liền quay đầu lại thì thấy Tiền Đa lăn qua lộn lại trên bãi cỏ.
||||| Truyện đề cử:
Chồng Cũ Là Quyền Thần |||||
Cố Diễu lập tức cười nói: "Đây nhất định là được mặc quần áo mới nên kích động như thế. Khi còn bé tôi cũng là như vậy, mỗi lần được mẹ mua cho quần áo mới đều sẽ chạy lung tung khắp nơi, chỉ sợ người khác không nhìn thấy."
"......" Bên ngoài đâu có ai?
Thẩm Trí lên tiếng hỏi: "Cô ấy tập luyện đã bao lâu?"
"Ồ, đã gần một giờ rồi. Tiền Đa thay đổi như vậy cũng đẹp thật nhưng hơi lãng phí quần áo một chút."
Thẩm Trí bình thản như không có chuyện gì, tiếp tục nhìn bản thảo, thản nhiên nói: "Tôi không tệ đến mức ngay cả quần áo cũng không mua nổi."
Cố Diễu ngẫm cũng đúng. Lãng phí thì lãng phí vậy, dù sao cũng là do công ty thanh toán.
Sau khi giải thích vài việc quan trọng, Thẩm Trí đứng dậy chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi một lát, vừa đi tới cầu thang, anh chợt nhớ ra một việc liền quay đầu nhìn Cố Diễu buộc miệng hỏi: "Một cô gái luôn miệng nói với người đàn ông rằng anh ấy rất đẹp, là có ý gì?"
Cố Diễu còn đang phân loại bản thảo, anh ấy nghe vậy ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút mới nói: "Còn có ý gì nữa? Thì là đã thích người đàn ông này rồi. Tỏ tình bằng một cách thức khác đấy, cái đẹp trong mắt kẻ si tình."
Thẩm Trí liếc nhìn cô gái bên ngoài, "Ồ" một tiếng rồi cụp mắt nói: "Lát nữa gọi cô ấy vào nhà, chuẩn bị ít hoa quả cho cô ấy, đừng để bị say nắng."
Nói xong anh đi lên lầu.
Buổi tối, Thẩm Trí xuống nhà ngồi bên cửa sổ phòng khách của biệt uyển, kiểm tra một số email công việc và quản gia khu biệt uyển đã tới chuẩn bị bữa tối.
Anh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã tối đen, xa xa có một đám mây lớn đang kéo đến che khuất mặt trời đang lặn, hình như gió đã nổi lên và có chút dấu hiệu sắp mưa bão.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Thiển đâu?"
Anh ngồi đó đã nửa ngày mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả, Cố Diễu nói với anh, "Tôi thấy Tiền Đa mặc đồ lặn, cô ấy nói muốn lặn ở bãi đá ngầm phía sau."
Thẩm Trí đột nhiên nhíu mày: "Ở đó bao lâu rồi?"
Cố Diễu lấy di động ra xem thời gian: "Trước bốn giờ đi, cũng đã ba giờ đồng hồ rồi."
"Cái gì?" Thẩm Trí đột nhiên đặt quyển sổ xuống, sắc mặt lập tức trở nên có chút kỳ quái.
Cố Diễu cũng sửng sốt, hỏi: "Lão đại, làm sao vậy?"
Nhưng Thẩm Trí đột ngột đứng dậy và sải bước ra ngoài, Cố Lỗi tình cờ đi vào và chạm mặt Thẩm Trí, Thẩm Trí đi ngang qua cậu ấy với vẻ mặt u ám.
Cố Lỗi hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Trí, liền hỏi: "Anh Thẩm sao vậy? Chúng ta sắp ăn cơm rồi, anh còn đi đâu đây?"
Cố Diễu cũng tỏ ra khá khó hiểu nói với cậu ấy: "Không biết nữa."
Thẩm Trí ra khỏi biệt uyển và đi về phía sau núi, có một con đường ngoằn ngoèo dẫn đến bờ đá ngầm phía dưới, những đám mây đen trên đầu bị gió mạnh cuốn đi dần dần bao phủ bầu trời và sấm sét vang lên, Thẩm Trí ngước mắt lên rồi liếc nhìn bầu trời đen kịt nên cố gắng sải bước đi nhanh hơn.
Bên tai đã có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá, xung quanh gió thổi mạnh, càng đến gần thì tiếng sóng biển càng lớn, sau tròng kính đôi mày đã nhíu chặt vào nhau.
Tuy nhiên, khi anh đến bờ đá ngầm, không có ai xung quanh ngoại trừ những con sóng dữ dội đập vào những tảng đá lớn.
Anh hét lớn về phía biển: "Tiểu Thiển!"