Ba người còn lại nhảy qua rất nhẹ nhàng, chỉ có Vương Lộ An bị kẹt trên đó một lúc. Cuối cùng, cậu ta nói: “Tả Khoan, mày xếp mấy viên gạch lên đây để tao bước xuống đi.”
Tả Khoan: “Mày không thấy xấu hổ à?”
“Không sao, dù gì ở đây cũng có ai khác đâu, hay là giờ tao nhảy xuống rồi mày đỡ tao như lúc nãy Dụ Phồn đỡ học sinh giỏi nhé…”
“Xì.” Vương Lộ An còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng cười rất khẽ vang lên từ trên tầng.
Năm người cùng khựng lại, theo bản năng nhìn lên tầng. Mấy cô bé học sinh đầu tóc sạch sẽ gọn gàng không biết ló ra từ phòng học ở tầng trên từ bao giờ, mặc đồng phục nhảy màu xanh lam – trông có vẻ là học sinh đi tập nhảy, đang cười khúc khích nhìn lén bọn họ.
Lại một tiếng “ruỳnh” vang lên từ đằng sau, Dụ Phồn quay lại nhìn, Vương Lộ An đã nhảy từ trên tường xuống dễ như ăn cháo, còn đá hai cục đá Tả Khoan vừa mới xếp cho đi.
“Chậc, có mỗi thế thôi à. Tại lúc nãy tao bị gió che mắt, tưởng cao lắm cơ chứ.” Vương Lộ An phủi tay, còn vuốt tóc, “Đi thôi nào các anh em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play