Mấy tháng mới rời đi, ngày nào Dụ Phồn cũng xem vé về Nam Thành. 217 đồng, vậy là cậu có thể gặp lại Trần Cảnh Thâm.
Thậm chí có lần nọ cậu còn mua vé xe rồi, đã thu dọn hành lý xong. Cậu nói với bản thân, chỉ đứng ở lan can cửa sau nhìn một lần thôi, nhìn xong sẽ về ngay lập tức, nhưng khi vừa đến nhà ga thì nhận được điện thoại của bệnh viện, đám đòi nợ đã tìm được địa chỉ hiện tại, đánh Dụ Khải Minh nhập viện.
Y tá chưa nói được mấy câu, đám đòi nợ đã giật lấy điện thoại, người bên kia gào: “Bố mày bảo người yêu mày rất giàu! Thế nào đây! Cha nợ con trả, mau đi tìm người yêu mày vay tiền trả nợ nhanh!”
Sau khi cúp điện thoại, Dụ Phồn đứng ở sân ga rất lâu, nhìn tàu cao tốc chạy tới rồi lại nhìn nó lao đi, nhân viên công tác đứng đó còn đến hỏi cậu có gặp vấn đề gì không.
Cậu lắc đầu, ném tấm vé vào thùng rác, xách túi lên rồi quay người rời khỏi trạm.
Bản thân Dụ Khải Minh không thể nào trả được món nợ ông ta vướng, từ sau lần đó, ngày nào Dụ Phồn cũng phải đối mặt với số nợ ấy, không còn nghĩ đến việc quay về nữa.
Thế nhưng thỉnh thoảng có những đêm thao thức, cậu vẫn sẽ vào phần mềm để tra tìm vé tàu, vẫn sẽ nhớ Nam Thành và Ninh Thành chỉ cách nhau 217 đồng tiền, liệu cậu và Trần Cảnh Thâm có thể vô tình gặp nhau ở một góc phố nào hay chăng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play