Dụ Phồn đi chậm lại cách Trần Cảnh Thâm mấy bước, lẳng lặng đi theo đằng sau hắn không nói một lời.
Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản sạch sẽ, bả vai gầy mà rộng lớn, không có cảm giác gò bó của đồng phục, bóng lưng hắn có vẻ tùy hứng và tự tại hơn lúc ở trong trường.
Trần Cảnh Thâm đi không nhanh, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì. Nếu là người khác thì chắc sẽ thấy hắn bình thường chẳng có gì thay đổi, vừa nãy bao nhiêu người trong tiệm cũng không ai nhìn ra được gì.
Nhưng Dụ Phồn biết, Trần Cảnh Thâm đang giận.
Nói cũng thấy thần kì, hồi đầu cậu chỉ thấy rằng bản mặt liệt của Trần Cảnh Thâm thật là ngứa đòn. Song quen nhau lâu, cậu phát hiện mình có thể nhìn ra được những cảm xúc khác từ vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm, đa phần là lạnh lùng, lúc chỉ có mình hai người họ ở bên nhau, ánh mắt Trần Cảnh Thâm mới thả lỏng đôi chút.
Nghĩ đến cái nhìn khi nãy của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn chậc lưỡi, vò đầu bứt tóc.
Trần Cảnh Thâm đang giận, mà trước mắt thì cậu chưa nghĩ ra cách gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play