Thế giới  của Tiêu Trạch Tễ rất lớn, lòng dạ rộng lớn, sẽ không dây dưa với một đoạn chuyện cũ.
Anh biết rõ mục tiêu của mình, một đường hướng lên trên mà đi, dùng hết sức lực toàn thân , chỉ muốn trở thành sự kiêu ngạo của ông nội anh.
Không hề nghĩ tới, lời này chọc đúng vào chỗ đau của Thiệu Thiên Dương, ngay lập tức liền phát tác, “Anh ta khinh thường tôi! Anh ta hận tôi! Nhưng thế thì sao, tôi có được tất cả tình thương của ba, mà anh ta thì vĩnh viễn sẽ không chiếm được tình thương của ba.”
Cái này thì có cái gì mà đắc ý? Không phải tất cả người cha trên thế giới này đều dành hết tình thương cho con.
Sắc mặt Khương Tuyết Vi bình thản, “Tình thương của cha mà phải có điều kiện thì không bằng không có, quá bẩn, ông Khương Ái Quốc cũng không thích tôi, tôi cũng không thích ông ta, thực công bằng.”
Là cô thật sự không để bụng, mới có thể nói ra một cách thản nhiên như thế.
Nhưng đối với người cố chấp như Thiệu Thiên Dương thì lại không thể cảm giác và nhận thức được sâu sắc về chuyện này, “Cô……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play