Báo cảnh sát thì đúng là chuyện bé xé ra to, hôn lại cũng không thỏa đáng.

Hứa Gia Ngôn im lặng nửa phút mới chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Trần Lộ đâu?!”

Thẩm Thanh Dứu hất cằm: “Đi rồi.”

“Đi rồi? Đi xa chưa?”

“Vẫn trong tầm nhìn.”

Hứa Gia Ngôn nghe thế thì quay đầu, quả nhiên thấy Trần Lộ đeo túi xách bước nhanh về phía nhà mình.

Hứa Gia Ngôn không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này: “Có phải tôi gây thêm phiền phức cho cô ấy rồi không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không tính là thêm phiền, như thế này xem như một cách nhắc nhở Trần Lộ đi đêm phải chú ý an toàn, có lẽ cô ấy sẽ không cố ý đề phòng Vu Bằng nhưng bắt đầu từ ngày mai, chắc chắn cô ấy sẽ đề cao cảnh giác. Như vậy dù Vu Bằng thật sự xuất hiện thì cô ấy sẽ không rơi vào thế bị động.”

Hứa Gia Ngôn nghe xong gật đầu, cảm thấy tối nay tới đây vẫn là lựa chọn chính xác.

Không đúng, không quá chính xác! Dù sao chuyện xảy ra giữa cậu và Thẩm Thanh Dứu là ngoài ý muốn, không nằm trong dự tính của cậu!

Hai người tiếp tục theo sau Trần Lộ, định đưa cô về tới cửa nhà.

Hứa Gia Ngôn nhìn Trần Lộ không chớp mắt, nhìn một lúc rồi cúi đầu, dùng câu trần thuật nói: “Lúc nãy anh vừa hôn tôi.”

Thẩm Thanh Dứu không trốn tránh mà hỏi thẳng: “Cần tôi phụ trách không?”

Hứa Gia Ngôn vội đáp: “Không cần, không cần.”

Thẩm Thanh Dứu: “Thật ra tôi bằng lòng phụ trách.”

Hứa Gia Ngôn hắng giọng, tiếp tục nhìn mặt đất, hai tay cậu không biết đặt ở đâu, lúc thì giao nhau, lúc thì nắm chặt, đôi mắt không dám đảo quanh, sợ bất cẩn đối diện với anh: “Anh… Anh nói… Người dễ thương khiến anh… khiến anh rung động…”

“Ừ.”

“Là tôi à?”

“Đúng vậy.”

Trái tim đập kịch liệt vừa nãy còn chưa khôi phục hoàn toàn lúc này lại chệch nửa nhịp vì câu trả lời của Thẩm Thanh Dứu. Hứa Gia Ngôn im lặng một lái mới thì thầm: “Vì… vì sao anh rung động?”

Cậu không có thời gian nhìn Trần Lộ, hiện tại Thẩm Thanh Dứu đảm đương đôi mắt cậu, giúp cậu trông chừng Trần Lộ: “Không có nguyên nhân cụ thể, hoặc là nói hết thảy sự việc xảy ra từ khi chúng ta quen biết đều là yếu tố thúc đẩy tôi rung động.”

Hứa Gia Ngôn: “Nhưng… Với quan điểm về tình yêu và hôn nhân của anh, hẳn là anh sẽ không dễ dàng rung động trước một ai…”

Thẩm Thanh Dứu: “Quan niệm về tình yêu và hôn nhân với tôi chỉ là giả định, nếu cậu không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ tùy tiện kết hôn với ai đó.”

“Dù là Lý Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn hay Vương Gia Ngôn?”

“Hiện tại tôi chỉ hy vọng người này là Hứa Gia Ngôn.”

Thẩm Thanh Dứu: “Hơn nữa đối với cậu, không phải tôi dễ dàng rung động. Trái tim của tôi không tê liệt như cậu nghĩ. Cậu thể hiện cảm xúc vui buồn giận hờn trước mặt tôi, chỉ cần tôi không phải người máy thì đều bị ảnh hưởng.”

Hình như đúng thế.

Giống như Thẩm Thanh Dứu đối với cậu, ban đầu từ xa lạ, khách sáo đến bây giờ có thể cùng đi dạo trong ngõ nhỏ, quan hệ này được hình thành dần sau chuỗi ngày ở chung.

Cậu tới thành phố A sắp được hai tháng, những chuyện xảy ra trong hai tháng này gần như nhiều hơn khi cậu còn ở huyện M. Mỗi ngày Thẩm Thanh Dứu trong thế giới của cậu lại khác nhau, anh ít nói ít cười, anh dịu dàng tinh tế, anh hài hước, anh bất ngờ tặng cậu món quà nhỏ…

Đương nhiên món quà không tính là nhỏ…

Hứa Gia Ngôn chợt nhận ra không biết từ bao giờ, trong thế giới của cậu nơi nơi đều có hình bóng Thẩm Thanh Dứu, điều này không hoàn toàn do bọn họ ở chung một chỗ.

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ dừng bước, nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Dứu tiếp tục đi về phía trước, trong nháy mắt ấy cậu cảm thấy mình như đứng trong màn sương mù.

Lúc này Thẩm Thanh Dứu dừng chân, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao thế?”

Anh đứng nơi đó, ánh đèn kéo bóng thật dài, điểm cuối là đầu ngõ tối tăm, nhìn về phía trước lại là bầu trời đêm quang đãng.

Tựa như có cơn gió thổi qua, trái tim Hứa Gia Ngôn như vì sao treo giữa bầu trời.

Cậu thầm nghĩ có lẽ không chỉ riêng Thẩm Thanh Dứu, mà tâm tư của cậu đối với Thẩm Thanh Dứu cũng trở nên không đơn giản.

“Rung động… Là thích à?”

“Không biết, nhưng tôi nghĩ đó là bắt đầu của thích.”

“Ừm.”

Hứa Gia Ngôn có cái nhìn về rung động tương tự anh, dù sao một, hai lần rung động không đại diện cho gì hết, mà tiếp theo rung động là thích mới xem như tình yêu bắt đầu.

Nói đến đây thì hai người không tiếp tục nữa, lúc này Trần Lộ đã ra khỏi ngõ nhỏ, tới một đoạn đường người đến người đi, hai người đứng ở ven đường nhìn Trần Lộ tiến vào tiểu khu, sau đó mới quay lại ngõ nhỏ trở về nơi ban đầu.

Đi được vài bước, Thẩm Thanh Dứu bất chợt dừng lại, hỏi: “Đối với nụ hôn vừa rồi, cậu cảm thấy thế nào?”

Hứa Gia Ngôn chần chờ một lát, cũng dừng lại, lắc đầu.

Thẩm Thanh Dứu: “Nếu cậu cảm thấy phản cảm, tôi có thể tạm thời dọn đi.”

Dọn… Dọn đi?

“Không cần, không cần, đó là nhà anh mà.” Hứa Gia Ngôn vội vàng xua tay, thành thật mà nói, “Thật sự không phản cảm, chỉ là… chỉ là hơi bất ngờ.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, cụp mắt nhìn cậu, hỏi với giọng nghiêm túc: “Nếu không phản cảm, từ bây giờ tôi có thể bắt đầu thích em không?”

“Hả?”

“Tuy “thích” là chuyện cá nhân, nhưng tôi muốn nói với em chuyện riêng mang tính quan trọng này, hy vọng được em cho phép.”

Anh nói rất nghiêm túc, như thể trưng cầu ý kiến của cậu.

Hứa Gia Ngôn im lặng vài giây rồi nói nhỏ: “Có thể, đây là quyền tự do của anh. Nhưng… nhưng tôi… chưa có cách nào đáp lại anh.” Tuy cậu ý thức được tâm tư của mình đối với anh không đơn giản nhưng còn chưa hiểu rõ lắm cái không đơn giản này đại diện cho điều gì.

Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, chỉ là tôi muốn nói với em một tiếng, em đừng cảm thấy áp lực, chúng ta vẫn sống chung như trước thôi.”

Sợ cậu cảm thấy phiền vì chuyện này, Thẩm Thanh Dứu không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Đúng rồi, có thể cho tôi một vé fanmeeting của Điền Dã không?”

Hứa Gia Ngôn: “Điền Dã? Tiểu Viên? Vé fanmeeting đắt hàng lắm, tôi không có.”

Thẩm Thanh Dứu: “Ngay cả nhân viên cũng không có?”

“Đúng vậy.” Hứa Gia Ngôn bất đắc dĩ, “Tuy Tiểu Viên cứ bảo độ nổi tiếng trong nước không cao nhưng vé mới mở bán đã hết hàng sau một giây, đợt nước Trần Lộ có mấy vé nhưng đã qua tay mấy đồng nghiệp rồi. Anh muốn tới xem à?”

Thẩm Thanh Dứu không nhiều lời, chỉ gật đầu và hỏi: “Có thể mua bằng cách khác không?”

Hứa Gia Ngôn: “Tạm thời không có, fanmeeting bắt đầu vào tối thứ sáu tuần này rồi, nếu canh trên website có khi có người trả vé.”

Càng gần thứ sáu, công việc của Hứa Gia Ngôn càng bận rộn.

Trần Lộ là người phụ trách chính của buổi fanmeeting này nên bận rộn nhất, mấy ngày cuối còn ở luôn trong văn phòng, ngoài cô ra còn có không ít người tăng ca, Hứa Gia Ngôn không cần lo lắng cô về một mình đi qua ngõ nhỏ nữa, vì vậy cậu báo với Thẩm Thanh Dứu mình tăng ca rồi toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.

Tám giờ tối.

Phòng riêng ở Vân Sơn Cư.

Hôm nay Tiền Phi Phàm nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Dứu, hẹn hắn ra ngoài uống trà.

Chuyện uống trà thì không lạ gì, lạ ở chỗ Thẩm Thanh Dứu chủ động gọi cho hắn! Phải biết rằng Thẩm Thanh Dứu mấy năm nay chưa từng chủ động gọi cho hắn. Ít nhất từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, trong nhật ký cuộc gọi đến của Tiền Phi Phàm không có tên Thẩm Thanh Dứu.

Vì chuyện hiếm có khó tìm này mà Tiền Phi Phàm hủy bỏ hết các buổi hẹn hò, lái xe thẳng tới cổng sau Vân Sơn Cư.

Cổng sau chuyên dùng cho mỗi lần Tiền Phi Phàm và Thẩm Thanh Dứu ghé thăm, thông thẳng tới căn phòng nơi bọn họ hẹn gặp mặt.

Trong phòng, Thẩm Thanh Dứu và Hoắc Bạch Từ đã tới, còn mỗi Tiền Phi Phàm, hắn đang định chào hỏi thì nhận ra bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ

Thẩm Thanh Dứu và Hoắc Bạch Từ mỗi người cầm một cái điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm màn hình.

Tiền Phi Phàm chần chừ hai giây mới hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”

“Canh vé.” Hai người đồng thời nhả chữ.

“Canh vé?!” Tiền Phi Phàm vừa ngồi xuống vị trí của mình vừa hỏi với vẻ khó tin, “Vé gì mà cần mấy cậu ấm như các cậu tự mình canh vậy?”

Hoắc Bạch Từ: “Đừng nói lời vô nghĩa, gửi link cho cậu rồi, còn năm phút nữa.”

Tiền Phi Phàm lấy điện thoại ra, bấm vào link, thấy rõ tên và mặt người trên website thì nói: “Điền Dã à, tôi còn tưởng ai.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu quen cậu ta?”

Tiền Phi Phàm: “Không quen, chỉ biết thôi, mái tóc bạc này tôi nhuộm theo tạo hình gần đây của cậu ta đấy.”

Thẩm Thanh Dứu: “Sao cậu biết cậu ta?”

Tiền Phi Phàm: “Cô gái tôi đang theo đuổi thích cậu ta chứ sao, nghe nói ở nước ngoài cậu ta nổi tiếng lắm, tuy nhan sắc không quá xuất sắc nhưng trình độ ca hát hạng nhất, một giọng nam cao xuất chúng, người yêu âm nhạc đều gọi cậu ta cái gì mà cá heo miền đồng bằng cơ mà.”

Thẩm Thanh Dứu vốn nghĩ canh không được thì thôi nhưng nghe Tiền Phi Phàm nói xong, ánh mắt nhìn màn hình kiên định hẳn lên.

Xem ra vé này không cướp không được.

~Hết chương 35~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play