Biết được thân phận của đôi huynh muội Quý thị, Nam Châu đã sớm lấy Bồng Lai hành cung ra sắp xếp ổn thỏa, Khúc Lâm được chuyển dời đến phía trong hành cung.
Đoàn Khinh Danh tinh thông dược lý nên y trao đổi với dược sư về việc dùng thuốc, nội thương của Khúc Lâm không tính là quá nặng nhưng vị trí của ngoại thương thì lại có chút nhạy cảm, ở đây chỉ có Minh Công Nữ dẫn theo thị nữ, nàng cảm thấy áy náy nên tự mình hỗ trợ giúp đỡ, những nam tử còn lại thì lui ra bên ngoài. Khúc Lâm dù sao cũng không phải là một nhân vật quan trọng, Tề Uyển Nhi còn không quen thuộc đến mức chờ nàng, còn Nam Châu là Thiếu chủ của Bồng Lai, không cần đặc biệt ở lại nên khi biết không có việc gì thì hắn liền rời đi.
Cố Bình Lâm đưa mắt ra hiệu với Cam Lập rồi đi ra cửa.
Cam Lập đi theo ra bên ngoài, hạ giọng bẩm báo: “Lúc sư thúc người đi ra ngoài do thám cùng Đoàn sư thúc thì Nam Thiếu chủ đang chữa thương cho Quân Linh Sử, bỗng nhiên Minh Công Nữ lại mời Khúc cô nương đi ra ngoài để giải sầu, ta liền cảm thấy không ổn. Nhưng Hành Quân thúc nói là không có vấn đề gì nên ta chỉ có thể mượn cớ thỉnh Tân tiền bối đi.”
Tân Kỵ là một con cáo già sẽ không chủ động làm việc, hắn nhất định là mượn danh nghĩa của mình và Đoàn Khinh Danh để thuyết phục Tân Kỵ. Cố Bình Lâm vui vẻ gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Cam Lập thở ra nhẹ nhõm: “Ta chỉ sợ sư thúc không thích ta tự quyết định như vậy.”
“Tam tư nhi hàng*, cẩn thận là chuyện tốt.” Cố Bình Lâm nói rồi chuyển qua vấn đề khác: “Tuy nhiên sự tình bỗng nhiên nảy sinh thì cứ tự nhiên hành động nếu có chủ kiến, không cần sợ bóng sợ gió, cho dù có thất bại thì cũng biết được những thứ cần thiết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play