- Vị đạo sư này, ta căn bản không quen biết người này. Từ trước tới nay ta cũng chưa từng thấy qua trưởng lão Huyền Cơ Tông nào cả.

Loại chuyện này, Diệp Huyền tất nhiên sẽ không thừa nhận.

Hiện tại, hắn chỉ có thể trông cậy học viện Lam Quang có thể đứng ra. Bằng không, lấy thực lực của bản thân hắn hiện tại, muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của Cuồng Chiến, độ khó cao vô cùng.

- Ngươi cũng nghe được rồi đấy.

Lão nhân Thanh Phong gật đầu, quay về phía Cuồng Chiến thản nhiên nói.

Khuôn mặt Cuồng Chiến đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:

- Hắn nói không phải lại không phải sao?

Diệp Huyền nở nụ cười lạnh, nói:

- Các hạ luôn miệng nói ta giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông các ngươi. Các hạ có thể có chứng cứ gì hay không?

Tất cả mọi người lại nhìn về phía Cuồng Chiến.

- Chứng cứ. Ha ha ha, lão phu bắt người, chưa bao giờ cần phải có chứng cứ. Lời lão phu nói, chính là chứng cứ!

Cuồng Chiến hung ác độc địa nhìn về phía Diệp Huyền, giọng điệu đầy bá đạo.

Hắn tất nhiên không có bất kỳ chứng cớ nào. Nhưng hắn tin tưởng, Cuồng Phong con trai của mình nhất định là do người này đánh chết. Đây là một loại trực giác mãnh liệt.

Huống gì. Nếu như không phải do người này đánh chết thì như thế nào? Vì báo thù cho nhi tử của mình, giết sai một người, lại có gì đáng lo ngại.

Cuồng Chiến hắn trở thành thái thượng trưởng lão, đã từng giết chết kẻ địch, không một vạn, cũng phải tới mấy nghìn. Chính là giết thêm một, căn bản cũng không thành vấn đề.

- Ha hả, thật là giọng điệu bá đạo. Nói như vậy, Huyền Cơ Tông ngươi ở bình nguyên Mộng Cảnh, chẳng phải là muốn giết ai thì giết sao?

Diệp Huyền lạnh lùng giễu cợt nói.

- Tiểu tử, ngươi bây giờ càn rỡ. Sau này ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng được nữa hay không.

Cuồng Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt âm độc. Nhưng hắn lại không sốt ruột. Hình như hắn đã xem Diệp Huyền trở thành vật trong bàn tay của mình.

Hắn hướng về phía lão nhân Thanh Phong chắp tay một cái, lạnh lùng nói:

- Các hạ, Cuồng Chiến ta nghĩ địa vị của môn học viện Lam Quang các ngươi không tầm thường. Ngày hôm nay ta đột nhiên ra tay, đúng là vì có nguyên nhân. Vẫn mong các hạ cho Huyền Cơ Tông ta một chút mặt mũi, để cho ta bắt tiểu tử này lại. Người này giết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, tội ác tày trời. Huyền Cơ Tông ta không có đạo lý nào lại buông tha cho hắn. Chỉ cần các hạ cho ta mặt mũi này, ngày khác, Huyền Cơ Tông ta nhất định sẽ đến nhà bái tạ.

Lấy tính cách vốn có của Cuồng Chiến, khiến cho hắn nói tốt, là căn bản không có khả năng. Nhưng hiện tại ở địa bàn của người khác. Vì bắt được Diệp Huyền, Cuồng Chiến cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.

Thanh Phong cười lạnh nói:

- Nếu như ta nói không thì sao?

Sắc mặt Cuồng Chiến chợt trở nên lạnh lùng:

- Lẽ nào các hạ thật sự muốn đối địch cùng Huyền Cơ Tông ta sao? Người này căn bản không phải là học viên của học viện Lam Quang các hạ. Các hạ có cần phải bảo vệ hắn tới cùng như vậy hay không? Tiểu tử này, ngày hôm nay lão phu ta nhất định phải giết. Nếu như các hạ không cho, vậy thì động thủ đi.

Vừa dứt lời, trước mặt Cuồng Phong đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng. Ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ phóng ra, trong thiên địa lại giống như xuất hiện một mặt trời chói chang cực lớn.

Lực lượng huyền nguyên mãnh liệt phóng ra ngoài. Vô số học viên phía dưới cũng đều không dám nhìn gần. Mỗi một người kinh sợ kêu lên, lui về phía sau. Ở dưới khí tức khủng khiếp này, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, giống như cá rời khỏi nước, từng tiếng phì phò thở ra.

Hiển nhiên vòng ánh sáng màu vàng này là Vương Binh thất giai.

- Các hạ thật đúng là dám ở động thủ học viện Lam Quang ta! Chẳng lẽ các hạ cho rằng lão phu sợ các hạ sao?

Thanh Phong thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Lời Cuồng Chiến này nói thật là dễ nghe, nhưng hành động, lại bá đạo kiêu ngạo vô cùng, căn bản hoàn toàn không cho học viện Lam Quang hắn chút mặt mũi nào.

Ầm ầm!

Một thanh trường kiếm màu xanh, hiện lên ở trong tay hắn. Phía trên phát ra hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ, giống như có vô số tiếng ngâm xướng vang lên. Mơ hồ, còn có từng làn gió mát thoáng hiện, tiêu tan ở xung quanh mũi kiếm.

Hai Huyền Binh cấp Đại Vương xuất hiện ở trong thiên địa, lập tức dẫn tới huyền khí thiên địa xung quanh biến hóa, uy áp mãnh liệt dọc theo bốn phương tám hướng tràn ngập ra, có một loại uy thế hủy thiên diệt địa.

- Được, được lắm. Xem ra các hạ muốn cứng rắn bảo vệ tiểu tử này. Đã như vậy, thì đừng trách ta vô tình.

Cuồng Chiến tức giận quát một tiếng. Ở mi tâm của hắn có một đạo ánh sáng rực rỡ màu vàng phóng ra. Trong hư không vòng ánh sáng màu vàng, vòng ánh sáng màu vàng lập tức phát ra những tiếng ông ông, hung bạo lao về phía Thanh Phong.

- Tới rất hay!

Trên mặt Thanh Phong hiện ra một tia nghiêm túc. Hắn điều động trường kiếm, điên cuồng mãnh liệt đón nhận.

Ầm ầm ầm!

Hai người giống như hai đạo lưu quang, trong chớp mắt ở trên không trung đã giao đấu mấy mươi lần. Huyền nguyên nồng đậm xé rách trời cao, giống như nước biển cuồn cuộn, rít gào mang theo tất cả cuốn ra, chấn động tới mức tất cả mọi người đều sửng sốt biến sắc, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.

Ánh mắt Diệp Huyền tập trung nhìn lên trời cao.

Trưởng lão Cuồng Chiến tấn công, bá đạo sắc bén. Vòng ánh sáng màu vàng giống như một vòng mặt trời chói chang, phóng ra ánh sáng vô tận. Thanh Phong đạo sư tấn công, lại mờ ảo thanh nhàn. Trong lúc trường kiếm run lên, khắp bầu trời gió mang theo tất cả cuốn ra, kinh thiên động địa.

Trong lúc nhất thời, hai người không ngờ có chiến lực ngang nhau.

Sao?

Đột nhiên, Diệp Huyền nhướng mày.

Trong lúc Cuồng Chiến này đang chiến đấu cùng Thanh Phong, đột nhiên cứng rắn nhận lấy một đòn điên cuồng mãnh liệt của Thanh Phong. Sau đó nhân cơ hội này, thân hình hắn đột nhiên chuyển hướng, giống như là hóa thành một sóng ánh sáng hư vô màu vàng, trong phút chốc đã sắp đến trước mặt Diệp Huyền.

Oong!

Vòng ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân của Diệp Huyền. Kình khí mãnh liệt, ép mặt đất nham thạch đều ầm ầm vỡ nát.

- Tiểu tử, chết đi.

Giọng nói dữ tợn của Cuồng Chiến truyền đến.

Hắn và Thanh Phong chiến đấu, căn bản là bất đắc dĩ. Mục đích của hắn, hoàn toàn là vì giết chết Diệp Huyền. Bởi vậy trong lúc chiến đấu, hắn luôn luôn để ý tìm cơ hội. Cuối cùng hắn đã nắm được một thời cơ này.

- Không tốt.

Thanh Phong ở phía trên không trung nhìn thấy thế, giật mình kinh ngạc. Chỉ là lúc này, hắn căn bản đã không kịp cứu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play