Diệp Huyền bỗng nhiên thất thanh mở miệng, thanh âm khàn khàn, thân thể không tự kìm hãm được run rẩy.
Hắn sợ là mộng, không muốn quấy nhiễu một phần an tường này, một phần vẻ đẹp này.
Nhưng cảm giác chân thực kia, khiến tình cảm của hắn không thể ức chế bạo phát.
Nữ tử tuyệt mỹ đứng ngạo nghễ ở phía trước hắn, thân hình không tên chấn động một chút.
Thân ảnh màu tím, ở trong hư không chậm rãi xoay người.
Từng điểm từng điểm...
Thân hình cao ngạo đến ngay cả trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng không thể xúc phạm tới nàng, vào thời khắc này, phảng phất như dùng hết toàn bộ khí lực của nàng.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ, hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền.
Lả lướt thướt tha, phong thái trác việt!
Hai ánh mắt nhu tình, ở trong chớp mắt tụ hợp với hư không, phảng phất như trải qua vô tận Luân Hồi, rốt cục lần thứ hai tương phùng.
Thời gian như ở nháy mắt này...
Đình chỉ!
Phong, ngừng!
Quang, diệt!
Thanh, tĩnh!
Tất cả tất cả, đều đình chỉ ở thời không, hình ảnh ngắt quãng vào đúng lúc này.
Chỉ còn dư lại hai đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt tụ hợp.
Nữ tử băng cơ ngọc cốt kia ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt.
Cái khuôn mặt kia, xa lạ như vậy.
Trong trăm nghìn năm tháng, tuyệt đối là lần thứ nhất thấy.
Cũng không biết vì sao.
Một loại tình cảm dâng lên, từ sâu trong nội tâm không thể ức chế phun trào.
Loại cảm giác quen thuộc kia!
Phảng phất như đến từ sâu trong linh hồn, bất luận Luân Hồi ngàn thế cũng sẽ không quên.
Bất luận chân trời góc biển, biển cạn đá mòn, đều vĩnh viễn không tiêu diệt.
Người nàng khổ sở tìm kiếm kia, lại như ảo giác, xuất hiện ở trước mặt!
Là hắn sao, thực sự là hắn sao?
Nội tâm của nàng không hề có một tiếng động hò hét, như muốn đem tình cảm của mình, phát tiết mà ra.
Hai hàng thanh lệ, không cách nào ức chế từ khóe mắt của nàng lướt xuống, thật giống như làm sao cũng không cách nào ngừng lại.
Ở thời điểm nàng cô đơn nhất, cô quạnh nhất, bất lực nhất, bàng hoàng nhất, cho dù khi nàng một thân một mình đi tới hải vực hẻo lánh này, thậm chí thời điểm muốn cực kỳ cô đơn vẫn lạc ở đây, nàng cũng chưa hề nghĩ tới muốn đi gào khóc.
Nàng, là nữ tử cao ngạo nhất trên thế giới này.
Nữ thần trong lòng vô số cường giả ở Huyền Vực.
Nhưng thời điểm nàng nhìn thấy người trước mắt này, một loại tình cảm không tên đến khiến toàn thân run rẩy, từ sâu trong linh hồn phun trào, làm sao cũng ức chế không được.
Nàng muốn lên tiếng đi khóc, nhưng nàng không dám mở miệng.
Nàng sợ đây là ảo giác, một khi nàng mở miệng, tất cả những thứ này đều sẽ biến mất.
Nàng thà rằng cứ như vậy chậm rãi chết đi, cũng sợ vì bản thân nàng có bất kỳ cử động, mà mộng sẽ tỉnh lại.
Xa xôi hồi ức, phảng phất như xuyên thấu Hư Không vô tận, trong nháy mắt giáng lâm.
Năm đó trong Huyền Vực đại hội, thiên tài tập hợp.
Hắn là ánh sáng rực rỡ nhất, che đậy tất cả. Khi đó, hắn bộc lộ tài năng, muôn người chú ý.
Mà nàng hào quang vạn trượng.
Cao cao tại thượng, hai cái đường thẳng song song vĩnh không tương giao, bắt đầu nghiêng về nhau.
Chỉ là bởi vì ở trong đám người liếc mắt nhìn nhau, như là thế giới trắng đen, trở nên xán lạn mỹ lệ, thế giới vạn vật đều mất đi hào quang, ngươi tiến vào nội tâm của ta.
Năm đó Tiêu Dao cung, tuyết lớn đầy trời, ta vì ngươi khẽ vuốt một khúc, giá lạnh lạnh lẽo lạc ở trên người, hóa thành tuyết thủy, nhưng ta cảm thấy rất ấm áp, hồng tụ thiêm hương.
Năm đó mùa hè, ngươi độc thân biến mất ở Thiên Sơn, lưu lại bóng lưng cuối cùng, từ nay về sau không có tin tức, như là từ ngày mùa hè đi tới mùa đông.
Ta khát vọng tạm biệt ngươi, ta trằn trọc mười triệu dặm.
Bất luận sinh tử, không cầu kiếp sau, chỉ vì thời khắc này ảo giác.
Trong hư không bạo loạn, hai bóng người cứ như thế đối diện, phảng phất như trải qua vô số năm tháng, không nhúc nhích, một khắc đó lại như là vĩnh viễn.
Mà vào lúc này...
Một luồng chấn động kịch liệt lướt qua.
Vòm trời sụp đổ, công kích mãnh liệt trong nháy mắt giáng lâm, trong phút chốc bao phủ hai người.
- Điện hạ cẩn thận!
- Dao Nguyệt tiền bối cẩn thận!
Kinh nộ rống to, đánh vỡ nơi này yên tĩnh, ầm ầm nổ vang, lần thứ hai vang vọng, Diệp Huyền cùng nữ tử màu tím kia, thân hình đều chấn động.
Tất cả vẻ đẹp kia, đều biến mất trong chớp mắt này.
Vô số cường giả từ trong khe nứt phóng lên trời, một bóng người bá đạo tuyệt ngạo, cắt phá trời cao, mang theo uy thế kinh thiên động địa, che ở trước mặt cô gái áo tím.
Cùng lúc đó một đạo lưu quang kim sắc trong nháy mắt lướt qua, thay Diệp Huyền đỡ một đòn.
Trong nổ vang kịch liệt.
Thân hình của bọn họ đều loáng một cái.
Nhưng cô gái mặc áo tím cùng Diệp Huyền, vẫn như cũ ngơ ngác bất động.
- Tiêu Dao!
Hồi lâu, cô gái mặc áo tím run rẩy mở miệng, thanh âm giống như hoa lan trong cốc vắng, khiến cho người cảm thấy cực kỳ kiên cường, đồng thời có một loại muốn thương tiếc nhu nhược.
- Dao Nguyệt!
Thân thể Diệp Huyền chấn động, nghe được thanh âm quen thuộc đó, viền mắt quanh quẩn nước mắt, rốt cục lăn xuống.
Cái tình cảm quen thuộc kia, khiến cho tâm của Dao Nguyệt Vũ Đế chấn động mạnh một cái.
Là hắn, đúng là hắn!
Tuy dung mạo thay đổi.
Thân hình thay đổi.
Nhưng Dao Nguyệt biết, hắn chính là hắn.
Dù cho lại thay đổi làm sao, nàng cũng có thể từ trong đám người liền nhận ra hắn.
Thời khắc này.
Hai bóng người ở trong chớp mắt, triệt để ôm ấp cùng nhau.
Trong phút chốc!
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, mọi thanh âm không hề có một tiếng động!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này.
Bao quát Hư Không Pháp Vương, Ngạo Thiên Vũ Đế, U Minh Vũ Đế, cùng với vô số cường giả từ trong hư không lao ra, cùng bóng người tuyệt ngạo kia.
Nữ tử tử y tuyệt mỹ kia, bọn họ không ai không biết.
Trăm năm trước trận chiến đó, Chấp Pháp điện, Thiên Hải Thành, Hải tộc, ba thế lực lớn liên thủ, tiến công Hắc Long cung.
Trận chiến đó, Chấp Pháp điện đã sớm chuẩn bị, âm thầm ra tay.