Triệu Trạm hơi mím môi cười, ôn lãng như gió xuân thổi qua mặt.
 
“Chỉ là nên quản vẫn phải quản, không dạy chỉ sợ nàng về sau xử sự không lưu loát, nương tay chỉ có hại,” hắn vừa chuyển chủ đề, lời vẫn tha thiết, tiếc hận vô cùng mà thở dài: “Chỉ sợ Quốc Công đau lòng cho rằng ta khắt khe với Noãn Trúc, trước sau nàng ấy vẫn là chính thê của ta, ta đương nhiên luôn chân thành đối với nàng.”
 
Nói đến việc dạy dỗ nữ nhân của mình, các ông thật ra lại rất dễ dàng nhất trí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Quốc Công rất hiểu, mặc kệ cho nữ nhân là không được, ông kính trọng thê tử, việc nhà từ nhỏ đến lớn đều để bà coi sóc, thỉnh thoảng trị tiểu thiếp được sủng ái của ông, ông vẫn mắt nhắm mắt mở, nhưng nói về dạy dỗ con cái, người trẻ tuổi đói ăn là bình thường, huống chi mấu chốt là ở chỗ tranh ngôi kế vị…… Trong lòng hiểu rõ, gả con gái của ông cho Đoan Thân Vương đơn giản là vì Hoàng Thượng thật sự thất vọng với Thái tử, muốn đánh giá lại người được chọn làm người kế vị được chọn.
 
Đáng tiếc, Hoàng Thượng thiếu điều nhét quốc ngọc tỷ vào trong tay Thái Tử , hắn cũng không biết quý trọng.
 
Nghĩ đến cảnh sắp được qua mặt lão Tả tướng kia, ánh mắt Từ Quốc Công nhìn Triệu Trạm nhu hòa ba phần.
 
Dạy vợ còn đến phủ thưa một tiếng, xem ra trong lòng Đoan Thân Vương vẫn kính trọng kẻ làm cha vợ này, so với đứa con gái tự nhiên thấy mình càng thêm quan trọng, tâm tư Từ Quốc Công thay đổi vô vàn, Triệu Trạm nói vài câu hay ho, đủ nể mặt, việc tiếp theo dĩ nhiên dễ thương lượng. Hai người nói đến vừa ý, chuyện Vương phi gác qua một bên, chuyện trong nhà trình rõ, chuyện trên triều chỗ nào ưng chỗ nào tốt, đều là người nhà, mọi thứ tự nhiên dễ bàn.
 
Triệu Trạm rõ ràng hơn, không nói chuyện cha con, thứ Từ Quốc Công để ý đơn giản chính là thể diện của mình, con gái mình gả đi ở Vương phủ mà có chịu oan ức, rõ ràng không nể mặt ông, còn vẫn giữ thể diện cho ông thì cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
 
Cuối cùng, Từ Quốc Công nhớ tới con gái, cười nói: “Ta đã tuổi này, quan chức, tiền tài, nữ nhân…… chưa mê đắm qua thứ gì, trước kia chỉ muốn nhìn thấy con gái được dựng vợ gả chồng, giờ gả đi rồi, lại ngóng trông cháu ngoại, năm rồi nhà ta có thêm một đứa cháu trai trắng mập, vui hơn tất cả, nếu không phải hôm nay nó đã ăn no ngủ mất, đã ẵm ra chào Vương gia rồi.”
 
Mong cháu ngoại, còn không phải là ngóng con của Từ Vương Phi sinh sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụ ý là muốn yêu thế nào dạy làm sao là một chuyện, vẫn phải làm cho Từ Noãn Trúc sinh ra thằng con, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
 
“Hôm nay không gặp được chất nhi, thật đáng tiếc,”
 
Đầu ngón tay Triệu Trạm gõ nhẹ lên bàn trà, trong lời có chút ham thích: “Ta cũng hy vọng Huyên Trúc sinh cho ta một đứa con trai giống chất nhi khỏe mạnh hoạt bát như thế.”

 
Nói thật lòng, hắn đúng là hy vọng hoàng trưởng tôn sinh từ nhà mình.
 
Hơn nữa Vương phi sinh con chính là thuốc an thần lớn nhất với phủ Quốc Công, về sau sẽ toàn lực trợ giúp hắn. Dựa vào tính tình Thái Tử, đối với Từ Quốc công đã không đứng về phía hắn nếu không nói hận thấu xương thì sẽ tận trừ cho thỏa lòng, một đời vua một đời thần, vì công hay tư Từ Quốc Công đều không có lựa chọn nào khác.
 
Lúc tứ hôn là lúc hoàng đế đã ra lựa chọn cho hắn.
 
Dò xét lẫn nhau, hai bên đều nhận được câu trả lời và hứa hẹn hài lòng.
 
Từ Quốc Công có phần thương con gái, tiễn Đoan Thân Vương đi rồi, bèn tới chỗ phu nhân mắng bà không biết dạy con, phần nữa lo Đoan Thân Vương hai mặt, khuê nữ trong Vương phủ chịu ức hiếp bị Vương gia xem thường, liền dặn bà lần tới khi đến thăm Vương phủ nhớ hỏi thăm con gái xem có chuyện lạ gì không.
 
Từ Quốc Công trầm ngâm: “Con bé Noãn Trúc này hiếu thắng, chỉ sợ là sợ thua kém người nên mới lấy chồng đã ra hạ sách này, phải trách bà không tốt, không coi đây là sai, còn sai ở chỗ làm không đủ cẩn thận! Nếu biết trước đã chọn cho nó con nha hoàn hồi môn tốt chút.”
 
“Ánh Tụ là đứa được dạy dỗ tốt nhất trong phủ, mà cũng gần gũi Noãn Trúc nhất,”
 
Phu nhân nghe xong cũng thở ngắn than dài, cùng là nữ nhân càng thông cảm cho lựa chọn của con gái: “Thiếp biết tính của Huyên Trúc, kêu nó hại đến mạng người nó không làm được, nó với Ánh Tụ đã nghĩ đến cách này…… Chẳng lẽ là, khụ, thiếp đoán, Vương gia chắc nói quá chuyện lên thôi, lần tới đi Vương phủ thiếp sẽ hỏi Noãn Trúc một câu.”
 
Trong lòng bà hiểu rõ, cũng không muốn nói rõ ra với Từ Quốc Công. Chẳng lẽ nói con mình dùng thủ đoạn y như bà đã từng làm sao?
 
Càng nghĩ càng thấy đúng như vậy, Quốc Công phu nhân ngại nói nhiều nên nói cho qua chuyện. Từ Quốc Công cũng không truy cứu, với ông nếu không liên quan đến mạng người, có chỉnh cơ thiếp chút ít cũng là việc nhỏ, Đoan Thân Vương không phải muốn làm lớn chuyện, gây khó dễ chút để đừng làm bừa mà thôi, con gái sai ở chỗ làm không ổn thỏa, không đủ cẩn thận.
 
Huống chi trước khi dạy vợ còn đến phủ ám chỉ dặn dò, Đoan Thân Vương thật cũng là kẻ kính trọng trưởng bối.
 
Ở xã hội nam quyền, khoảng cách giới tính vô cùng lớn, nam nhân nhìn nam nhân đều tự có cách nghĩ khác. Phu thê Quốc Công đều cho rằng về mặt tình cảm có thể tha thứ cho con mình, nhưng một người thì hiểu do con sợ Trắc thất sinh trưởng tôn trước mình, người kia thì cho rằng nữ phụ nữ ngồi thể không yên vì yêu, nên dạy thế nào.
 
“Việc này…… Thôi vậy! Khi nào bà gặp Noãn Trúc nói chuyện. Con chúng ta như vậy không thể để nó quá thiệt thòi. Có điều, ta thấy Đoan Thân Vương cũng là người hiểu lý lẽ, cũng không thấy điều tiếng phong nguyệt gì, không giống như vị kia, Noãn Trúc nên kiềm chế tính mình một chút, cả nhà cùng vui.”

 
Từ Quốc Công muốn cháu ngoại, là cháu ngoại ông ta, mà cũng là hoàng trưởng tôn.
 
Hạnh phúc con gái, không đến mức liên quan đến thăng quan tiến chức, cái gì cũng đã có, lại nghĩ đến thế quyền lực trên triều.
 
Triệu Trạm ngồi trên xe ngựa về phủ, nét mỉm cười treo trên mặt lúc ban ngày biến mất không còn bóng dáng, Tùy Tỉnh hầu hạ đã lâu sớm quen với sắc mặt thay đổi trong một giây của hắn, chứ nếu không đã bị dọa đủ, tưởng chủ tử bực mình muốn xả giận.
 
“Tùy Tỉnh.”
 
“Vương gia có gì phân phó?”
 
Tùy Tỉnh cúi đầu đứng, xe ngựa đi chậm mà vững chắc, chủ tử ngồi, hắn ta phải đứng.
 
“Chia quyền của Vương phi chỉ sợ sẽ làm nàng càng thêm bất an, nhưng thức ăn trong phủ không thể để nàng ấy coi sóc nữa,” giọng của Triệu Trạm giống như sông băng tan chảy vào nước biển, lộ ý cực lạnh, cho dù hắn không thấy chuyện quá lớn đến động trời động đất. Vương phi không an phận nhưng hắn cũng lười không tính toán. Nếu nàng ta quản Vương phủ không tốt thì để người khác quản thôi: “Việc này ta cũng không nghĩ để Nhan thị tiếp nhận.”
 
Nàng không thích hợp.
 
Triệu Trạm cảm thấy nàng nên rảnh rỗi cả ngày làm vui mới tốt, có quyền dĩ nhiên tốt rồi, nhưng mấy việc này, hắn không muốn để nàng nhọc lòng, hắn trầm ngâm: “Lương phi bên kia sắp đưa người tới, nhân cơ hội này đổi quản sự đi, đổi người không hợp với Vương phi, cho nàng ấy thêm bận rộn.”
 
“Nô tỳ tuân lệnh.”
 
Có việc bận rộn sẽ không rảnh rỗi nghĩ nhiều, rảnh tới gây chuyện.
 
Việc nước đã đủ nhiều, việc hậu viện còn phải bận lòng, Triệu Trạm càng nghĩ càng không dễ chịu.

 
Việc này không nên tới tay hắn, hắn nghĩ, mẫu hậu nổi tiếng hiền lành, trước kia còn có đứa con gái chết non chính là minh chứng cho bà không có năng lực trị nội cung…… Hay là cố ý như thế mới làm phụ hoàng cưng Thái Tử như bây giờ vậy.
 
Triệu Trạm càng thêm nhớ Nhan Hoan, nhớ đến lúc ở bên nàng rất vui vẻ.
 
Cùng lúc đó, Nhan Hoan Hoan thỉnh an buổi sáng Từ Vương Phi xong thì nhanh nhẹn bay về Thiên Viện, vừa chấm mút mứt hoa quả, vừa xem phim truyền hình hệ thống cung cấp. Trong mắt nha hoàn hầu hạ, nhìn điệu bộ này còn tưởng chủ tử nhớ Vương gia đến si ngốc, thỉnh thoảng còn cười khẽ khiến người ta sởn tóc gáy.
 
Thấy Đàn Văn lo lắng Thu Vân bèn khuyên: “Cười so với khóc còn tốt hơn, lúc nương nương không rên một tiếng lệ rơi đầy mặt mới thật sự đáng sợ.”
 
“Thật vậy.”
 
Nhan Hoan Hoan ở trong viện mình ngoại trừ mấy chuyện đối ngoại thì đều khá là vô tư, nàng không biết dáng vẻ không nhịn nổi mà rớt nước mắt của mình khi xem [ Trái Tim Mùa Thu ] trong mắt mấy nha hoàn chính là tình đối với Vương gia quá sâu, tương tư thành bệnh. Thế là mấy người Triệu Trạm sắp xếp bên cạnh nàng đã tin là thật, truyền tới tai hắn, hắn đau lòng xong lại hơi mừng thầm vui vẻ.
 
Thật là một hiểu lầm quá đẹp.
 
Tuy tình huống thực tế là, làm xong chuyện không thể miêu tả rõ, sau khi ôm nhau đi vào giấc ngủ, Nhan Hoan Hoan đã vứt Đoan Thân Vương ra sau đầu, tận hưởng một ngày của mình, xem phim truyền hình hơn nửa, nàng mới gọi hệ thống.
 
‘Đúng rồi, thành tựu hoàn thành hôm qua, không có phần thưởng sao?’
 
[Đúng vậy, ký chủ muốn nhận sao? Phần thưởng [thành tựu 009] là nâng cấp một vẻ bề ngoài của ký chủ vĩnh viễn. ]
 
Một chỗ à……
 
Ánh mắt Nhan Hoan Hoan sâu dần, ý cười trên môi cũng thâm hơn: ‘Hệ thống, cũng bao gồm chỗ mà không thể miêu tả ra sao? ’
 
Nếu có thể làm Vương gia không xuống giường được, cũng rất hay.
 
Nhìn chung mấy tiểu thuyết thịnh hành hay tiểu thuyết đam mỹ, mơ ước của độc giả đều đặt lên người của vai chính, giống như cánh tay, biển xuyên trăm nạp một chỗ cùng với năng lực một giây đã chảy ra thành sông, yêu cầu cải thiện chỗ ấy cũng nên mà, cũng đâu lạ, còn phù hợp với bản năng sinh sản của nhân loại.
 
[ký chủ, vì môi trường trong sạch của thế giới, mong cô thận trọng nói ra yêu cầu.]

 
‘Chỉ đùa một chút thôi mà, đừng nghiêm túc quá, vậy thì da đi,’
 
Luôn nói một trắng che ba xấu, làn da tinh tế không tì vết rất quan trọng, vì tránh nổi mụn, Nhan Hoan Hoan ăn uống thanh đạm từ khá lâu, theo lý thuyết ngủ sớm dậy sớm cũng không ảnh hưởng, nhưng tuổi dậy thì tới và những lúc tới kỳ kinh  nguyệt cũng nổi vài hột, ở chỗ thiếu mấy mỹ phẩm dưỡng da làm cô đau đầu cực kỳ.
 
Hệ thống nói có thể một lần giải quyết chuyện này, đừng nói bị mách lẻo đến Vương phi, bắt đi gặp Vương phi nàng cũng chịu.
 
[Được, mời ký chủ tối nay tắm bằng nước ấm để giúp cô cải thiện làn da. ]
 
‘Lỡ Vương gia tới thì phải làm sao? ’
 
Nhan Hoan Hoan lại tưởng tượng, đêm qua hắn đã ở chỗ nàng, đêm nay rất có thể qua bên Vương phi, sợ đụng phải hắn, tắm sớm một chút cũng được, tới vừa lúc thực chiến luôn xem sau khi làn da cải thiện thì xúc cảm ra sao: ‘Ừm, được rồi, cứ quyết định vậy đi.’
 
Thế là cơm tối xong Nhan Hoan Hoan sai hạ nhân đi nấu nước tắm rửa.
 
Nước là tài nguyên trân quý, Vương phủ được xem như mức quý tộc, tắm rửa nhiều hơn người bình thường chút cũng là bình thường, nhưng muốn giống thời hiện đại mỗi ngày mỗi tắm thì không được, bị nói xa hoa lãng phí là nhẹ, còn tự nhiên có chỗ để Vương phi bắt thóp thì phiền. May là không khí không ô nhiễm, mỗi ngày ngốc ở Thiên Viện, người không dơ, ngày nào không thể tắm rửa thì Nhan Hoan Hoan dùng khăn lông ướt lau mình, vẫn luôn giữ sạch sẽ.
 
Tuy nói vậy, ngâm ở nước ấm đã đời, rồi mới gọi là tắm rửa.
 
Nàng cực kỳ tận hưởng khi tắm, nhưng hôm nay vừa ngồi vào thau tắm, chưa kịp chà rửa gì đã trôi ra mảng bùn đen rồi. Nhan Hoan Hoan hoảng sợ: ‘Đậu má, hệ thống đây là muốn gì đây? ’
 
[Ký chủ, đây là hiện tượng tẩy gân phạt tuỷ bình thường, đừng sợ.]
 
Tẩy gân phạt tủy, ám chỉ người tu tiên bài trừ những dơ bẩn và độc tố sót lại, đối với cơ thể người thường mà nói tất nhiên là chuyện vô cùng tốt.
 
Nhan Hoan Hoan đọc không ít tiểu thuyết huyền huyễn, lúc này đối mặt với một thùng nước đen không khỏi buồn rầu: ‘…… Cậu không thể giúp tôi làm mịn da luôn à? ’
 
[Ký chủ, tôi không phải là meitu.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play