Sự thay đổi này ngay từ ban đầu chỉ có người thân cận nhất phát hiện ra, Nhan Hoan Hoan biết hắn gặp chuyện nên trong lòng có điều thay đổi, cười nhiều hơn, có lúc bất thình lình cười lên như gió mát lướt qua, cười không đúng với tính cách của hắn tí nào. Sau đó là tới quan viên trong triều đình, trước đây Hoàng Thượng có việc thì nói, không nói bất cứ một câu dư thừa nào, bây giờ thỉnh thoảng sẽ thêm một chút lời bình có cảm tính. Quan viên lần đầu tiên bị Hoàng Thượng nói móc kinh ngạc há mồm trợn mắt.
Có thể thấy trước đây người này đối có bao nhiêu lạnh lùng với người với mình.
Trừ hai người trong hậu cung, Dung Diệu Chân người biết chuyện chuyến đi tới Bình Nhạc cung sớm nhất hết sức ca ngợi Nhan Hoan Hoan: "Nhan Quý Phi đúng là người phi thường vậy mà dám nói lời này với Hoàng Thượng, thần không nhìn nhầm nàng mà."
"Người trẫm thích, đương nhiên tốt rồi."
"Hoàng Thượng càng ngày càng thẳng thắn, không đỏ mặt nữa rồi?"
Hoàng Thượng liếc hắn ta một cái: "Thẳng thắn? Trước kia nếu không phải chuyện chết người, có khi nào trẫm giấu giếm ngươi đâu."
Chuyện duy nhất giấu giếm chẳng qua là đoạt vị thôi, hắn ta hiểu hắn, nếu như biết chuyện trong đó e rằng liều lĩnh nhảy vào cả người, không suy nghĩ gì mà kéo ra như thế. Hắn lo lắng tới trường hợp thất bại, hắn có thể rút lui đợi tới khi cuối cùng bụi trần lắng đọng mới tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn ta.
"...Hoàng Thượng nói chuyện cũng càng ngày càng sến, thần có hơi hoảng sợ," Dung Diệu Chân cười đùa, cùng tuổi với Hoàng Thượng nên có thể xem là nam nhân trung niên ở Đại Tấn, bộ dáng cũng không nghiêm chỉnh, vui vẻ hào hứng dao động trong mắt: "Dù sao cũng là chuyện tốt, thần cũng tưởng rằng Hoàng Thượng rất kiềm chế chỉ là nói thì người cũng không nghe. Xem ra Hoàng Thượng đúng là tìm được một nữ nhân tốt rồi."
"Ngươi từng nói với trẫm sao?"
Hoàng đế suy nghĩ kĩ lại một lần cũng không nảy ra được manh mối nào. Hắn ta từng khuyên hắn nhưng người này là một kiểu cực kỳ phóng túng, hở ra một tí là tiến cử các cô nương xinh đẹp, hắn không thích nữ sắc nên không thèm nghe, thế là lời khuyên can bị hòa lẫn cũng bị dọn tới một góc nào đó không đáng được để ý tới, hôm nay nghĩ lại lại chứa một nỗi khổ tâm khác.
Chuyện cũ đã qua tạm thời không nói tới nữa.
"Nhan Quý Phi đương nhiên là nữ nhân tốt."
Đối với nữ tử thì tốt nhất không nên nhắc tới nam nhân bên ngoài với nàng, Hoàng Thượng bận tâm tới danh dự của nàng nên dừng lại vấn đề này, nhưng ý cười nhẹ nhõm giữa lông mày lại không che đậy được cũng kiêu ngạo không muốn giấu đi. Cho dù là nam hay nữ, khi thật sự yêu một người là khó có thể giấu diếm được, cho dù chưa từng kích động nói với người trong thiên hạ thì bước chân vẫn nhẹ nhàng như giẫm lên mây vậy, khi nghĩ tới nàng thì chân mày khóe mắt dịu dàng bình tĩnh.
Trước khi hắn giấu rất kỹ bao nhiêu thì lúc này lại rõ ràng bấy nhiêu.
Rõ ràng tới mức cả hậu cung đều tưởng rằng Hoàng Thượng thích người mới, có lạc thú mới rồi, cách một lúc sau mới nhận ra là tình yêu cuồng nhiệt với người ở Trường Nhạc cung.
Hoàng Thượng không hề keo kiệt chia sẻ cảm xúc của bản thân, những ngày hạnh phúc, nếp nhăn nụ cười của nàng toàn bộ đều lấy ra nói được, giọng điệu vẫn nghiêm túc như cũ. Có thể thấy không phải là lời ân ái cố ý nói ra chỉ là hắn cho rằng tự tận đáy lòng mình, thời tiết thật đẹp, Hoan Hoan thật đẹp, hắn rất yêu nàng.
Đuổi được ba đứa trẻ đi chơi, ngón tay của hắn kéo tóc rối của nàng vén ra sau tai.
Động tác chuyên chú của hắn giống như sửa sang lại tóc cho nàng, là chuyện nhỏ nhặt quan trọng nhất trên đời này.
Sợi tóc cùng ngón tay quẹt vào hai má của nàng gây nên một trận tê ngứa như có như không, nàng không có chuyện gì làm chỉ giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc này của hắn.
"Được rồi,"
Hoàng Thượng nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng xuống di chuyển tới mặt nàng.
Trước đây, sự dịu dàng của hắn rất kín đáo chỉ có nàng mới nhận ra giống như cách một khung cử sổ thấy được đứa bé trai cười với nàng, mà hắn của hiện tại lại chân chính đi từ trong phòng ra. Đối tượng mà nói những lời chưa từng nói với ai, cũng chưa từng luyện tập, nhiệt tình tới mức thành thật như thế: "Nhan Hoan, lúc nàng nhìn trẫm, trái tim của trẫm đều tan chảy ra."
Nàng không né tránh kịp bị buồn cười tới mức ánh mắt sáng lấp lánh.
"Không phải ngày nào thiếp cũng nhìn chàng sao?" Nhan Hoan Hoan dời tầm mắt, tim đập bịch bịch.
Hai người chung sống rất hạnh phúc, cho dù là tương thân tương ái như người thân lúc ở Đoan vương phủ, còn sau này tiến cung mười năm, thái độ của hắn vẫn chưa từng thay đổi là thành quả lý tưởng mà nàng tốn sức nuôi dưỡng. Hắn yêu nàng, coi trọng nàng hơn nữa nhân phẩm rất tốt, ngày nào đó chán rồi nàng cũng sẽ bảo vệ và lui về sau cùng.
Nàng cố gắng rất lâu nhưng cũng đánh lừa bản thân.
Nhan Hoan Hoan cũng không phải bởi vì kiêng kị yêu hay không yêu, là người lập dị nửa đời nhưng hoàng đế là một thân phận rất cần cẩn trọng xử lý, cho dù cho đến ngày hôm nay, nàng cũng bảo đảm được địa vị của bản thân mới có thể đổi một góc độ thoải mái hơn để nhìn thằng vào tình cảm của bản thân.
"Nói đúng lắm,"
Hoàng Thượng hơi tưởng tượng, chuyện "mỗi ngày nhìn hắn" khiến hắn vui vẻ không thôi: "Thật tốt."
Hắn dựa sát lại, tay của nàng tiếp xúc nên có thể cảm nhận được nhịp đập của hắn.
Không cần học để biết nhịp tim phát hiện nói dối, nàng cũng biết lúc này hắn nói toàn bộ đều là sự thật muốn móc tim ra cho nàng xem.
Từ khi nào Hoàng Thượng lại trở nên thẳng thắn như vậy chứ?
Những thứ nhỏ bé thay đổi này nàng đều hiểu rõ, hắn chưa bao giờ rời quá xa tầm mắt của nàng.
"Hoàng Thượng,"
Lông mi của Nhan Hoan Hoan run lên, sau khi trải qua một giây do dự ánh mắt lắng lại sự nhẹ nhõm nên nghĩ tới.
"Thiếp cũng cảm thấy... Ngày nào nhìn chàng cũng đẹp, rất đẹp."
"Triệu Trạm, thiếp yêu chàng."
Nàng ngẩng đầu hôn lên đôi môi tươi cười của hắn gần như sắp rơi nước mắt.
Trong lòng hoa phủ đầy khắp chốn đều là hắn trồng, lúc này thích hợp nhất để nở rộ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi.
Không ngờ tới chứ gì.jpg
Gói biểu cảm chỉ là một thứ dẫn dắt thôi, quan trọng vẫn là tình tiết câu chuyện, nó chỉ là công cụ thúc đẩy tình tiết câu chuyện thôi (.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT