Editor: Gấu Gầy

Du Thư Lãng nhận nuôi Thiêm Thiêm, và đã thỏa thuận với Ngô Ngọc Bình, sau khi cô qua đời sẽ tiến hành thủ tục nhận nuôi.

Việc nhận nuôi Thiêm Thiêm, Du Thư Lãng đã suy nghĩ mất ba ngày.

Những trải nghiệm đau khổ, lần lượt làm giảm kỳ vọng và khát vọng sống của anh, anh hiếm khi có ý nghĩ muốn sở hữu bất cứ thứ gì hoặc ai, lần cuối cùng anh có suy nghĩ này là với Phàn Tiêu.

Việc nhận nuôi Thiêm Thiêm là đề nghị của Du Thư Lãng, trong ống tay áo, đầu ngón tay anh ma sát vào nhau, có chút bồn chồn, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.

Người phụ nữ mang ơn, nhưng Du Thư Lãng lại lắc đầu.

"Kỳ thật tôi có tâm tư, tôi cũng là trẻ mồ côi, thế giới này quá cô đơn, tôi hy vọng Thiêm Thiêm có thể làm bạn với mình."

Bằng cấp, chứng minh công việc, sổ tiết kiệm, từng cái được đặt trước mặt người phụ nữ.

"Có một việc rất quan trọng, chị Ngô cần phải cân nhắc kỹ lưỡng."

Du Thư Lãng kiên nhẫn giải thích: "Tôi là gay, nếu chị cảm thấy tính hướng của tôi có thể ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của Thiêm Thiêm, chị có thể từ chối."

Người phụ nữ im lặng một lúc, đôi mắt bệnh hoạn của cô lộ ra sự thông thái khoan dung của người từng trải: "Tôi đã tìm một người đàn ông, cuối cùng thì sao? Đứng trước sinh tử, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng."

Rời khỏi bệnh viện, bầu trời phía trên khu dân cư đối diện đã rực rỡ pháo hoa. Trong tiếng nổ vang, mọi người đón chào năm mới, hy vọng một tương lai tốt đẹp.

Du Thư Lãng quay đầu nhìn về phía cửa sổ trong suốt kia, bóng dáng gầy yếu của người phụ nữ đứng đó, ánh pháo hoa chiếu vào lúc tối lúc sáng.

Cô ấy đang tiễn mình, hay là đang nhìn ngắm màn pháo hoa rực rỡ cuối cùng trong đời? Du Thư Lãng không muốn đoán già đoán non, nhanh chân bước vào màn đêm lạnh giá.

Trong dịp Tết không dễ gọi được xe, anh đi theo con đường phía trước, nhìn vào bản đồ điện thoại, cần đi bộ khoảng hai mươi phút để đến ga tàu điện ngầm gần nhất.

Các cửa hàng bên đường hầu như đã đóng cửa, chỉ còn vài cửa hàng tạp hóa lác đác vẫn sáng đèn.

Du Thư Lãng định mua một gói thuốc lá, nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện, giữa hai cửa hàng có đèn sáng kia còn kẹp một quán sủi cảo nhỏ.

Quán sủi cảo vẫn đang mở cửa, mặt tiền không thay bằng kính trong suốt, biển hiệu cũng không phải kiểu hộp đèn, nên nhìn từ xa không rõ lắm.

Mua xong thuốc lá, Du Thư Lãng rút ra một điếu rồi châm lửa, kẹp giữa răng, sau đó lại đeo găng tay.

Đi được vài bước, anh lại quay trở lại. Ngày Tết lớn như thế, phải ăn ít sủi cảo. Anh tự nhủ.

Quán sủi cảo thực sự có khách, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi ngồi bên chiếc bàn gỗ dài ở góc trong cùng, đang nhét sủi cảo vào miệng.

Nghe thấy có động ở cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn lên một cái, lớn tiếng gọi người ở trong bếp.

"Bạch Đình, có khách."

Bạch Đình? Du Thư Lãng giật mình một chút.

Cánh cửa phòng bếp được mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi buộc tạp dề bước ra.

Cô gái cười mỉm, chào hỏi mọi người, nhưng khi nhìn thấy Du Thư Lãng, trong mắt cô chỉ còn lại sự kinh ngạc.

"Du ca?"

Du Thư Lãng cởi găng tay, tháo điếu thuốc.

"Bạch Đình, điện thoại của em luôn không liên lạc được, em làm gì ở đây?"

Trước mặt là một đĩa sủi cảo nóng hổi, Bạch Đình ngồi đối diện Du Thư Lãng, bẻ cho anh một đôi đũa dùng một lần.

Chất lượng đũa bình thường, có mảnh gỗ nhô ra, đổi một đôi khác cũng vậy.

"Cái này được rồi." Du Thư Lãng nhận lấy đũa, nhưng không động đến sủi cảo, "Em bây giờ... đây là tình hình gì? Có thể nói cho anh biết không?"

Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đã ăn xong sủi cảo, để lại tám đồng trên bàn, Bạch Đình thu tiền vào ví đeo ở eo, cúi đầu nói: "Em... coi như là đã làm lại từ đầu."

Cô ấy nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi nhé, không nói một tiếng với anh, em chỉ muốn... cắt đứt mọi quan hệ với quá khứ."

"Em lo lắng thái quá rồi phải không?" Gương mặt thanh khiết của Bạch Đình nhìn trẻ hơn vài tuổi so với trước, giống như một cô gái nhỏ đã làm điều gì sai, lộ ra vẻ bất an như sắp bị khiển trách, "Em nên nói với anh một tiếng mới đúng."

"Có thể hiểu được mà." Du Thư Lãng cười rất ấm áp, "Nếu là anh, anh cũng làm như vậy."

Anh gắp một cái sủi cảo lên, cắn một miếng, nhướng mày khen ngợi: "Mùi vị không tồi, em gói đấy à?"

Bạch Đình trước kia, trong mắt luôn chứa đựng nỗi buồn và sự lõi đời, nhưng bây giờ lại đỏ mặt, như nhận được lời khen ngợi lớn lao, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Du Thư Lãng liên tục ăn vài cái rồi mới đặt đũa xuống: "Em yên tâm, sau này anh sẽ không đến tìm em nữa." Anh hơi nghiêng người về phía trước, như anh trai đối xử với em gái, vỗ nhẹ lên đầu Bạch Đình, nói đùa, "Người chơi này, hãy bắt đầu lại cuộc sống thật tốt."

Người phụ nữ đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Cảm ơn Du ca, nếu có cơ hội, xin anh cũng giúp em cảm ơn Phàn tiên sinh."

Du Thư Lãng đang xé những vụn gỗ nhỏ trên đôi đũa, nghe vậy ngón tay cứng đờ: "... Cảm ơn ai?"

Cô gái không hiểu chuyện gì: "Phàn Tiêu, Phàn tiên sinh tên là Phàn Tiêu đúng không?"

Đầu ngón tay đau nhói, vụn gỗ nhỏ đâm vào da thịt.

"Nửa năm trước, em ở hộp đêm không muốn nhận những việc bẩn thỉu, bị một tên bảo kê trong đó đe dọa, hắn ta đã điều tra em, biết chuyện nhà em. Hắn đe dọa sẽ gọi điện về nhà em, thấy em vẫn không đồng ý, thì không làm khó em nữa. Em tưởng chuyện này đã qua, nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau, bố em và em trai của em đã tìm đến."

"Bọn họ trước kia đã bị tạm giữ, lần này sợ em báo cảnh sát, chỉ theo dõi em từ xa, không làm phiền em. Khi em đi làm, họ một người ở cửa trước, một người ở cửa sau canh chừng, em không có cơ hội để chạy trốn."

Cô gái đứng lên, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: "Sau này em mới biết, họ không biết từ đâu kiếm được thuốc mê, dự định cơ hội nào đó sẽ làm em mê man, rồi lấy cớ đưa con gái đi khám bệnh, đưa em về quê nhà."

"Sau đó em đã thoát khỏi như thế nào?" Du Thư Lãng do dự một chút rồi hỏi, "Chuyện này sao lại liên quan đến Phàn Tiêu?"

Ngay cả khi nhớ lại, sắc mặt cô gái lúc này cũng tái nhợt: "Em thực sự không có cách nào, chỉ có thể nhờ cậy vào anh, nhưng điện thoại của anh không liên lạc được, cuối cùng em đành gọi cho Bạch Tam Giây, lúc đó anh ta và em rất thân thiết, sau khi uống rượu còn nói muốn cưới em."

Du Thư Lãng nhớ lại thời gian đó mình mới tham gia nhóm dự án, để điều chỉnh tâm trạng, đồng thời cũng để tránh Phàn Tiêu, điện thoại của anh gần như luôn tắt máy.

Nhắc đến Bạch Tam Giây, cô gái cười khẩy: "Anh ta không những không giúp đỡ, còn chế nhạo lạnh lùng, nói rằng em kiếm được nhiều tiền như vậy, về vùng núi đủ xây một biệt thự rồi."

"Lúc đó em kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi anh ta làm thế nào mới có thể liên lạc được với anh, anh ta nói một cách mỉa mai, muốn tìm anh có thể liên hệ với Phàn tiên sinh."

Ngón tay cứng đờ của Du Thư Lãng càng siết chặt, vụn gỗ đâm vào sâu hơn, đầu ngón tay anh nhễu ra một giọt máu đỏ: "Là em chủ động liên hệ với Phàn Tiêu?"

Bạch Đình gật đầu: "Em muốn thông qua anh ấy để tìm anh, nhưng anh ấy nói anh đang bận rộn với nghiên cứu, việc này không cần làm phiền anh, anh ấy có thể giải quyết."

"Phàn tiên sinh ra tay, ba em và em trai của em ba ngày sau đã rời đi. Sợ họ lại trở về tìm, Phàn tổng bảo em trốn ra ngoài một thời gian, em cứ trốn đi như vậy, sống cuộc sống bình thường một thời gian, không muốn quay lại nữa, quán sủi cảo này là em dùng toàn bộ tiết kiệm để mua lại, bây giờ mỗi ngày em sống rất ổn định..."

Du Thư Lãng hơi mơ hồ, những lời Bạch Đình nói, anh nghe rõ, nhưng lại không thể nào hiểu nổi.

Gần như cắt ngang lời cô gái, Du Thư Lãng hỏi: "Phàn Tiêu đang giúp em? Cậu ấy đã làm gì?"

Thấy người đàn ông sắc mặt hơi lạ, Bạch Đình không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện một cách cặn kẽ.

"Em trai em thích cờ bạc, Phàn tiên sinh từ chỗ em biết được, giả vờ vô tình, để rơi mấy đồng xu lớn của sòng bạc ngầm trước mặt nó. Em trai em nhặt được rồi nghĩ mình may mắn, cầm theo thẻ đánh bạc tìm cách đến sòng bạc, cuối cùng thua đỏ mắt, tất cả những thứ có thể mang ra khỏi người đều mang ra đánh, còn vay mượn một số tiền từ những người cho vay nặng lãi."

Phàn tiên sinh nói rằng cuối cùng nó bị đánh một trận, ngón út đặt dưới dao phay khóc lóc gọi điện cho cha em, bảo cha em trả tiền chuộc nó. Bạch Đình khinh thường hừ một tiếng, "Lúc đó em được Phàn tiên sinh sắp xếp trốn đi, cha em không tìm thấy em, đương nhiên chỉ có thể bán nhà bán cửa, tán gia bại sản để cứu lấy đứa con trai cưng của ông ấy."

Một giọt máu từ đầu ngón tay trượt xuống, Du Thư Lãng giọng điệu nhàn nhạt: "Đúng là phong cách của Phàn Tiêu."

Làm thế nào để rời khỏi quán sủi cảo, làm thế nào để chia tay với Bạch Đình, làm thế nào để đi đến ga tàu điện ngầm, Du Thư Lãng hoàn toàn không có ấn tượng.

Anh cằm đôi găng tay trong tay, gió lạnh thổi qua, đầu ngón tay ghim vụn cây đau nhói.

Bên tai anh chỉ còn lại lời cuối cùng của cô gái: "Em muốn cảm ơn anh ấy, nhưng anh ấy nói rằng mình đang giúp Bồ Tát làm việc, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Bồ Tát, không cần cảm ơn anh ấy."

Câu cuối cùng Phàn Tiêu nói với mình là gì nhỉ?

"Bồ Tát, anh tự do rồi."

—--------

Lời Gấu Gầy: hôm nay lại edit liên tiếp 5 chương, chính thức hết ngược 😅

- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play