Sau nửa đêm, Phó Yểu Yểu mệt đến mức ngủ thiếp đi trong lồ ng ngực hắn. Xem như nàng đã nhận ra rằng, dù dùng cách nào đi chăng nữa cũng sẽ mệt, không có mệt nhất, chỉ có mệt hơn thôi.
 
Nàng có cảm giác giấc ngủ này của mình rất say sưa, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Nàng vừa mở mắt ra đã thấy pháp bảo truyền âm sáng lên lấp lóe, suýt chút nữa bị tin tức do Khương Sơ gửi tới làm cho choáng ngợp.
 
... "Yểu Yểu, muội đi đâu vậy?"
 
... "Muội chạy đi đâu mất rồi, sao còn chưa trở lại?"
 
... "Đệt! Đừng có nói là muội lén lút đi tìm Bách Lý Hưu đấy nhé! Muội đó chẳng có tý giá đỗ nào cả!"
 
... "Hay lắm, đúng là phòng trộm phòng cướp khó phòng người trong nhà! Tỷ đề phòng Bách Lý Hưu nhưng không ngờ muội lại làm phản!"
 
... "Quả nhiên mọi pháo đài kiên cố đều bắt đầu mục nát từ bên trong!"
 
Phó Yểu Yểu bỗng có cảm giác có tật giật mình, nàng còn đang phân vân không biết nên trả lời thế nào, Bách Lý Hưu bỗng vươn tay qua lấy truyền âm, lạnh nhạt đáp lại nàng ấy một câu: "Nàng đến tìm ta, ngươi có ý kiến gì à?"
 
Ngay cả pháp bảo truyền âm cũng không còn sáng nữa.

 
Bên ngoài trời đã sáng choang, Bách Lý Hưu thu kết giới lại, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nàng. Phó Yểu Yểu vừa xoa mắt vừa ngáp một cái, nàng nghe thấy có tiếng người ồn ào ngoài sân, Hùng Thanh Thanh đang sắp xếp thủ hạ bố trí hỉ đường.
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng bò dậy rửa mặt một phen, sau đó nói: "Có phải chúng ta cũng nên phát thiệp cưới rồi không?"
 
Bách Lý Hưu vung tay lên một cái, một xấp thiệp cưới màu đỏ lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: "Ma giới ta đã phát cả rồi, ông ngoại phụ trách phát ở tiên môn, chỉ còn dư lại nhân gian nữa thôi."
 
Phó Yểu Yểu cảm lấy một tấm thiệp cưới xem thử, mới vừa mở ra, đã có một con bướm lấp lánh bay ra, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Độ Hàn Giang. Nàng rất thích mấy thứ đồ vật sáng lấp lánh kiểu này, thế là vô cùng phấn khởi bảo Bách Lý Hưu: "Vậy hôm nay chúng ta đi phát nốt đi!"
 
Trên Phong Vũ trấn có hàng trăm người phải mời, nếu đi phát từng tấm thiệp một thì hơi phiền phức, Phó Yểu Yểu quyết định dùng một cách phát thiệp cưới vô cùng ảo ma.
 
Thế là ngay trong ngày hôm ấy, những dân làng đang làm lụng trên ruộng phục vụ cho mùa thu hoạch đều nhận được thiệp mời đám cưới màu đỏ do một con bướm mang đến.
 
Từng đàn bướm tung cánh bay lượn trên cánh đồng lúa chín vàng, để lại những vệt sáng trên không trung, thu hút vô số sự ngạc nhiên. Sau đó, chúng bay tới trước mặt từng người, thả tấm thiệp cưới xuống rồi hóa thành một đốm sáng màu đỏ và biến mất trong không trung.
 
Nó gây ra một đợt chấn động không hề nhỏ tại trấn Phong Vũ.
 

Quả nhiên, Mục công tử, người sắp cưới Yểu Yểu không phải phàm nhân! Từ nay về sau, Yểu Yểu của trấn họ đã trở thành phu nhân tiên môn rồi đấy! Cuối cùng thì trong trấn Phong Vũ của họ cũng có một vị phu nhân tiên trưởng, việc này đủ để họ khoe khoang mấy đời!
 
Chu tiên sinh đang ở trên lớp dạy các học trò đọc một bài thơ, vừa xoay người lại đã thấy một con bướm đậu trên khung cửa sổ bằng tre xanh, cánh bướm khẽ dập dờn, một tấm thiệp cưới lẳng lặng rơi xuống bệ cửa sổ.
 
Y khẽ cười, sau đó bước tới cầm lấy thiệp cưới lật xem một phen, rồi cất nó đi một cách cẩn thận.
 
Lúc này Phó Yểu Yểu đã bị Bách Lý Hưu dùng thuật di chuyển tức thời từ vực Thanh Đê đến Tây Lâu. Sau một đợt đầu váng mắt hoa, nàng nhìn thấy tòa thành trì bản thân từng lưu lạc mấy tháng trời, rất nhiều cảm xúc đan xen, dâng lên trong lòng nàng.
 
Giờ đang là lúc ăn bữa trưa, các sạp cơm khắp phố lớn ngõ nhỏ đều chật ních khách khứa. Trước sạp bánh bao có tên "Tiệm bánh bao của Từ đại thẩm" đang bốc khói nghi ngút, mùi bánh bao nhân thịt tỏa ra khắp nơi, có mấy người đang xếp hàng chờ mua bánh bao.
 
Phó Yểu Yểu cũng lôi kéo Bách Lý Hưu đi xếp hàng, lúc đến lượt họ, Từ đại thẩm ló đầu ra khỏi tầng tầng lớp lớp lồ ng hấp mặt mày tươi rói, cất tiếng chào hỏi: "Chào hai vị, cả hai muốn mua bánh nhân gì thế?"
 
Phó Yểu Yểu cười híp mắt gọi nàng: "Từ thẩm thẩm."
 
Ban đầu Từ đại thẩm vẫn chưa nhận ra nàng, bà nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ vài lần, Phó Yểu Yểu tiếp tục nói: "Thẩm không nhận ra cháu sao? Cháu đã ăn biết bao nhiêu cái bánh bao của thẩm kia mà."
 
Hai mắt của Từ đại thẩm mở to lên, trên mặt hiện lên dáng vẻ không thể tin nổi: "Yểu Yểu? Cháu là Yểu Yểu phải không?" Lúc ấy bà cảm thấy vô cùng kích động, vội vã chạy ra khỏi sạp hàng, kéo tay nàng quan sát một lượt từ trên xuống dưới, rồi bảo: "Nha đầu ngốc này, sao càng ngày càng đẹp thế này! Nếu cháu không lên tiếng, ta thật sự không dám nhận người quen đâu đấy! Ta đã nói là tiên trưởng có cách mà, xem ra cái bệnh ngốc nghếch kia của cháu cuối cùng cũng đã được chữa khỏi rồi! Còn biết trở về thăm ta nữa, không uổng công ta cho cháu ăn nhiều bánh bao như vậy."

 
Phó Yểu Yểu cười nói: "Cháu sẽ nhớ mãi ân tình đó của thẩm, lần này cháu đến đây là để đưa thiệp cưới cho thẩm."
 
Từ đại thẩm mừng rỡ: "Cháu sắp thành hôn hả? Ôi, vậy chắc chắn ta sẽ đến tham gia!" Cuối cùng bà cũng nhìn về phía nam tử tóc trắng vẫn đứng lẳng lặng phía sau Phó Yểu Yểu suốt từ nãy đến giờ. Mái tóc bạc vốn là hiếm thấy, huống hồ là nhan sắc bậc này. Hắn vừa đến, bốn phía đang ồn ào dường như cũng trở nên im ắng hẳn, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến vị thần tiên thiên nhân này: "Là vị công tử này sao?"
 
Trước đó Phó Yểu Yểu đã nói với hắn rằng khi nàng lưu lạc đến nhân gian đã được Từ đại thẩm này chăm sóc, bà là ân nhân của nàng.
 
Hiếm lắm mới thấy Bách Lý Hưu tỏ ra khách sáo với người ta như vậy, hắn dịu dàng gật đầu, đáp: "Đa tạ thẩm đã chăm sóc cho Yểu Yểu."
 
Được một tiên trưởng khó gặp được ở nhân gian nói lời cảm tạ, Từ đại thẩm lập tức sốt sắng nói: "Không, không cần cảm tạ! Haiz, chẳng qua cũng chỉ có mấy cái bánh bao thôi mà!"
 
Phó Yểu Yểu đưa thiệp cưới cho bà, còn để lại cho bà một pháp bảo truyền tống đến Thanh Đê vực, miệng còn không quên dặn dò: "Thẩm thẩm à, thẩm nhớ đến sớm để đưa cháu lên kiệu hoa nhé!"
 
Từ đại thẩm vô cùng phấn khởi, khẳng định chắc nịch: "Đương nhiên rồi!"
 
Sau khi đưa thiệp cưới cho Từ đại thẩm xong, Bách Lý Hưu lại dẫn nàng đến Bồng Lai Tiên đảo. Những người khác trong tiên môn đều do Mục Trác Nghĩa mời, chỉ có thiệp cưới của Giải Hải Lam là Bách Lý Hưu để lại, hắn muốn tự mình dẫn Phó Yểu Yểu đến đó để đưa.
 
Giờ này, có lẽ Giải Hải Lam đang câu cá.
 
Bách Lý Hưu dẫn Phó Yểu Yểu xuất hiện ở bên cạnh hồ Tử Băng, quả nhiên thấy có một người đội nón rơm mặc áo khoác tơi đang ngồi bên cạnh hồ thả cần câu cá, Phó Yểu Yểu bị tạo hình của hắn ta lúc này chọc cho bật cười: "Giải bá bá, hôm nay bá bá đang đóng vai như ông đó ư?"

 
Giải Hải Lam mừng rỡ quay đầu lại: "Ta biết tên nhóc này có thể chữa khỏi bệnh cho cháu mà!" Lúc nhìn thấy mái đầu bạc trắng của Bách Lý Hưu, hắn ta cảm thấy ngạc nhiên mất một lúc, sau đó nhìn hắn bằng ánh nhìn phức tạp, hơi buồn bực nói: "Thôi bỏ đi, ta sẽ không tính toán với nhà ngươi chuyện trộm đến câu cá Tử Băng của ta nữa."
 
Cả hai câu cá cùng Giải Hải Lam một lúc, rồi đưa thiệp cưới cho hắn ta. Kế đó, Phó Yểu Yểu lấy rượu ngon đã được chuẩn bị từ trước đó để tỏ lòng thành kính với Giải phu nhân, làm xong tất cả những việc ấy họ mới rời khỏi Bồng Lai.
 
Một ngày qua đi, toàn bộ thiệp cưới ở nhân gian đã được phát hết, nhớ đến những tin nhắn như đòi mạng của Khương Sơ qua pháp bảo truyền âm, Phó Yểu Yểu không dám tiếp tục qua đêm với Bách Lý Hưu nữa. Nhân lúc màn đêm chưa buông xuống nàng vội vã chuồn êm về nhà. Phó Yểu Yểu vừa mới đặt chân vào cửa, đã nhìn thấy Khương Sơ cười lạnh ngồi ở giữa phòng, Uyển Hà cũng đứng bên cạnh, trưng ra vẻ mặt chẳng vui vẻ gì, trợn mắt nhìn nàng. Phó Yểu Yểu lập tức ngoan ngoãn nhận sai: "Ta sai rồi, xin các nữ hiệp tha mạng."
 
Dáng vẻ nhận sai vô cùng khẩn thiết.
 
Cuối cùng nàng vẫn bị hai vị nữ hiệp ân cần dạy bảo một phen, sau đó họ bắt nàng phải giơ tay thề thốt, đảm bảo sẽ không tiếp tục lén lút đi gặp tân lang nữa mới coi như xong chuyện.
 
Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, Tiểu Mã như một con chim báo hỷ chạy xồng xộc vào phòng, gào lên: "Yểu Yểu, Mục phủ đưa sính lễ đến rồi! Đúng là Mục đại hiệp có khác, trận thế lớn lắm luôn. Mọi người bỏ hết việc đồng áng trong tay, đi xem náo nhiệt cả rồi!"
 
Uyển Hà đi ra ngoài nhìn thử, sau khi trở lại thở dài nói: "Người nào biết chuyện thì còn đỡ, chứ những ai không biết chuyện còn nghĩ rằng hôm nay bên đó muốn tới đón dâu luôn đấy!"
 
Đội ngũ đưa sính lễ kéo dài từ cây đa cổ thụ ngoài cửa thôn vào đến tận cửa nhà Phó Yểu Yểu, dẫn đầu đoàn lễ là Hùng Thanh Thanh với gương mặt rạng rỡ, tươi tắn. Tráng hán giết người như ngóe xưa kia, nay đã đổi sang một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ thẩn, trên bả vai hắn ta có một con chim nhạn với bộ lông mềm mại đang đứng thẳng. Hùng Thanh Thanh vung tay lên một cái, từng quỷ tướng khiêng những chiếc rương sính lễ đỏ phía sau vào trong viện của nàng.
 
Người trong thôn đến xem náo nhiệt đứng vây kín bốn phía xung quanh, bọn họ vây kín đến mức gió thổi không lọt. Thậm chí còn có mấy thằng nhóc leo lên cây, ngó vào trong viện, hét ầm lên: "Sân sắp hết chỗ để rồi!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play