Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của mẫu Đơn, Thích phu nhân thay đổi bằng gương mặt tươi cười, nắm lấy tay Mẫu Đơn: "Con đừng trách ta nghiêm khắc với con, ta cũng chỉ vì tốt cho con. Tình hình của nhà chúng ta không giống với nhà mẹ đẻ của con, dù sớm hay muộn thì tương lai con vẫn phải làm chủ cái nhà này, khi đó con mới biết được hết những khó khăn của ta!"

Nếu vẫn là Mẫu Đơn lúc trước, nghe cái gì mà Lưu gia không giống Hà gia, chắc chắn sắc mặt rất khó xem, còn lúc này Mẫu Đơn lại dường như nghe không hiểu, hàng mi dài của nàng rủ xuống, nói: "Tại con dâu không tốt, nên mẫu thân mới phải vất vả như vậy."

"Mệnh của ta như thế rồi, cũng không có cách nào khác." Thích phu nhân thở dài một tiếng, mới nói: "Nghe nói Vũ Đồng có thai, con phải suy nghĩ thoáng hơn mới được." Nàng cũng nghe người ta nói vào giờ Ngọ, Vũ Đồng từng khóc sướt mướt từ trong viện của Mẫu Đơn rời đi, tuy không biết nguyên do, nhưng ngẫm lại, chắc là do bị Mẫu Đơn làm cho tức giận nên mới khóc như vậy.

Mẫu Đơn cụp mắt nói: "Đúng là con dâu vì việc này mà đến. Con muốn cầu mẫu thân cho nàng thêm vài người hầu hạ và thêm tiền tiêu hàng tháng, để tâm tình của nàng buồn bực, không có lợi cho dưỡng thai."

Thích phu nhân cũng không quan tâm giữa hai nào ai đúng ai sai, chỉ cần không xảy ra tranh cãi lớn, bà ta cũng giả vờ như không biết gì: "Chuyện này là đương nhiên, con nói xem nên phái ai đi hầu hạ nàng mới tốt? Nàng từng là nô tì của con có lẽ sẽ thân thiết với người bên cạnh con hơn."

Lẽ ra Thích phu nhân sẽ không yên tâm để người của mình hầu hạ Vũ Đồng mới đúng, bà ta cố ý nói như thế là có ý gì? Mẫu Đơn nhíu mày nói: "Người hầu hạ bên cạnh con dâu cũng không nhiều lắm, Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà không thể rời đi được, còn hai tiểu nha hoàn khác thì một đứa có tính cách nóng nẩy còn một đứa lại quá ngây thơ không biết làm chuyện gì, đều không thích hợp. Mong mẫu thân sắp xếp người khác ạ."

Thích phu nhân nhìn qua, chỉ thấy hàng lông mi thật dài của Mẫu Đơn đang run rẩy, dù nhìn như thế nào cũng đều là bộ dáng nhu nhược đáng thương. Con dâu này xuất thân nhà thương nhân, lại bệnh tật, từ trước làm việc đã không phóng khoáng, đừng nói Lưu Sướng không thích, ngay cả bà nhìn cũng không thích, hiện tại lại hiểu chuyện hơn rất nhiều. Chỉ tiếc, gà mái chính là gà mái, bay lên đầu cành cũng làm phượng hoàng được.

Mẫu Đơn đợi thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của bà ta nên thử gọi để thăm dò: "Mẫu thân?"

Thích phu nhân uống một ngụm trà lạnh, uể oải mà thở dài: "Thôi được rồi, ta sẽ điều cho nàng ta một nha hoàn ổn trọng một chút, lại có Ngụy đại tẩu bên người nàng ta đi theo, vậy là được rồi. Còn về tiền tiêu hàng tháng thì trước kia nàng đi theo con là hai lượng bạc, hiện giờ đổi thành ba lượng bạc, đến lúc sinh con xong rồi tính. Con xem có được không?"

Mẫu Đơn chỉ cần ứng phó bà ta là được, nên không có ý kiến gì. Nàng lập tức đứng dậy nói: "Con dâu cũng không hiểu mấy thứ này chỉ cần mẫu thân làm chủ là được."

Nàng cung kính cẩn thận làm trong lòng Thích phu nhân cảm thấy thoải mái hơn, trong miệng lại nói: "Người trong nhà không cần phải mệt như vậy, cảm ơn đi cảm ơn lại. Con phải mau chóng điều dưỡng tốt thân mình rồi sinh cho ta một đứa cháu đích tôn mới là sự cảm ơn lớn nhất đối với ta."

Cháu đích tôn, đích cái đầu bà ấy! Mẫu Đơn thực sự bực bội, khó khăn lắm mới nhịn xuống, đành phải cười một cách khô cứng.

Bích Ngô ôm Kỳ Nhi vừa mới tỉnh lại đi đến, cả khuôn mặt tươi cười đắc ý nói: "Phu nhân, ngài khuyên nhủ thiếu phu nhân đi ạ, lúc trước tì thiếp đi cùng nàng lại đây một đoạn đường, nàng cũng vì việc này mà vô cùng khổ sở."

Lời này dường như chứng thực lời đồn giờ Ngọ Mẫu Đơn vì ghen ghét mà làm Vũ Đồng khóc. Thích phu nhân nhướng mày, nhìn về phía Mẫu Đơn, Mẫu Đơn cũng không phản bác, chỉ rũ mắt nhìn nền gạch đá xanh. Dù sao ngoại trừ Lưu Sướng cùng mấy người thân cận nàng Vũ Hà, Vũ Đồng, Lâm mụ mụ, ngay cả Thích phu nhân cũng không biết Lưu Sướng và nàng chưa viên phòng, chỉ biết Lưu Sướng rất ít đi đến phòng của nàng, lần nào đi qua cũng vội vội vàng vàng thì làm sao có thể sinh con? Vốn là thiếu phu nhân của Lưu gia nên nàng khổ sở cũng là bình thường, không khổ sở mới là lạ.

Thích phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Biết nóng nảy là tốt, ngày mai ta sẽ bảo lão gia gửi thiếp mời Chúc thái y lại đây kê đơn thuốc cho con. Cứ dưỡng thân mình thật tốt thì cái gì nên có cũng sẽ có." Lời này nói đã rất rõ ràng, dù cho Lưu Sướng có thích hay không, thì bà cũng sẽ giúp đỡ Mẫu Đơn sinh con vợ cả.

Mẫu Đơn vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám lộ ra trên mặt, tươi cười cứng đờ nói: "Mẫu thân cứ sắp xếp là được. Ngày mai phu quân muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, đã bảo con dâu chiêu đãi khách nữ. Nếu thái y tới, con xin mẫu thân phái người đi qua nói với con dâu một tiếng trước, con dâu lập tức chạy qua."

"Vậy thì hay là thay đổi thời gian đi." Thích phu nhân dừng một chút, lời nói ẩn ý: "Người tới đều là khách, con phải chiêu đãi thật tốt, đừng để mất thể diện nhà ta."

Mẫu Đơn cung kính đồng ý.

Bích Ngô ghen ghét đứng ở bên cạnh, tim gan cồn cào khó chịu, vội cúi đầu hỏi Kỳ Nhi hai tuổi trong lòng: "Không phải vừa rồi Kỳ Nhi nói với di nương muốn đấm chân cho tổ mẫu sao?"

Kỳ Nhi có diện mạo giống Lưu Sướng, được Bích Ngô dạy dỗ cũng thật sự thông minh, nghe vậy lập tức trườn xuống từ trong lòng Bích Ngô, giương hai tay đi về phía Thích phu nhân, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: "Tổ mẫu, Kỳ Nhi rất nhớ ngài."

"Bé con như thế này thì đấm chân gì chứ?" Thích phu nhân cười tủm tỉm ôm Kỳ Nhi ôm vào trong lòng ngực, miệng lại liên tục giục Niệm Nô lột sơn trà cho nó ăn. Kỳ Nhi cũng không cần Niệm Nô đút mà tự mình cầm, bé không tự ăn luôn mà giơ lên cao đi đút cho Thích phu nhân, mặt Thích phu nhân vui vẻ hớn hở, nhận lấy rồi nói với Mẫu Đơn: "Bé còn nhỏ như vậy mà đã ngoan ngoãn hiểu chuyện."

Mẫu Đơn nhìn Bích Ngô đang đứng một bên cười đắc ý, nàng cười nói: "Trẻ con biết ai đối với bé tốt nhất, mẫu thân thương bé như vậy, tất nhiên bé nguyện ý hiếu thuận mẫu thân. Bích Ngô chẳng những có công sinh bé còn dạy dỗ bé rất tốt."

Thấy Mẫu Đơn khen mình trước mặt Thích phu nhân, tuy Bích Ngô có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thật sự vui vẻ: "Tì thiếp ngu dốt, ngày thường đều học theo quy củ của phu nhân để dạy bé."

Thích phu nhân liếc mắt nhìn hai người các nàng, nói: "Không có quy củ thì không thể thành người, nếu một gia đình muốn phồn vinh hưng thịnh, cần thiết phải biết lễ nghĩa và tuân thủ lễ nghĩa, dù thiếu phu nhân của các ngươi phóng khoáng, rộng lượng nhưng các ngươi vẫn cần phải tuân thủ quy củ, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi hãy dẫn Kỳ Nhi đi qua thỉnh an thiếu phu nhân."

Sắc mặt Bích Ngô biến sắc, không rõ vì sao đột nhiên phu nhân lại bắt các nàng thực hiện quy củ này.

Mẫu Đơn cũng không rõ ràng lắm. Từ khi Mẫu Đơn vào cửa Lưu gia, trước nay Lưu gia đều yêu cầu nàng tuân thủ lễ nghĩa, nhưng chưa từng yêu cầu người khác tôn trọng nàng. Hơn nữa nàng lại thường xuyên bị bệnh, đừng nói người khác tới thỉnh an nàng ngay cả việc nàng đi thỉnh an Thích phu nhân cũng là kiểu "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày", cho đến gần đây mới cố định việc thưa hầu sớm tối. Bây giờ bỗng nhiên lại định ra quy củ này, là muốn làm gì?

Trực giác của Mẫu Đơn cảm thấy có chút không ổn, cười nói: "Mẫu thân, sân viện của con dâu cách khá xa, bọn nhỏ còn nhỏ, buổi sáng cũng không dậy sớm được vả lại con dâu cũng sợ ồn ào, nếu các nàng đến, lại không được thanh tịnh."

Thích phu nhân không vui, nhíu mày nói: "Thân mình của con không tốt thì các nàng càng phải đến hầu hạ mới phải! Thích thanh tĩnh thì chỉ cần cấm các nàng ầm ĩ là được. Cứ quyết định như vậy đi, buổi sáng mỗi ngày các nàng đi thỉnh an con trước rồi sau đó lại cùng đi đến chỗ ta." Lại phân phó Niệm Nô: "Truyền lời nói của ta xuống dưới, ai cũng không được vi phạm!"

Bà đã nói như vậy thì Mẫu Đơn và Bích Ngô cũng không dám nói thêm, đều im lặng.

Tiểu nha hoàn bên ngoài mành truyền lời: "Thưa phu nhân, tôn tiểu thư lại đây."

Thích phu nhân vẫn chưa thu vẻ nghiêm nghị trên mặt, trầm giọng nói: "Để nàng vào đi."

Tiểu nha hoàn vén mành lên, một mỹ nhân với búi tóc gọn gàng, mặt trái xoan, lông mày nhỏ nhắn, mặc chiếc áo bông màu xanh nhạt, với dải lụa quấn ở tay màu đỏ bạc cùng váy hoa màu xanh biếc đi vào. Trong lòng mỹ nhân ôm một bé gái hơn tầm hơn một tuổi, thướt tha hành lễ cúi chào Thích phu nhân, rồi quay sang chào Mẫu Đơn. Đây là một vị thiếp thất được sủng ái khác của Lưu Sướng - Ngọc Nhi cùng thứ trưởng nữ Giảo Nương một tuổi rưỡi của Lưu Sướng.

Thích phu nhân nhàn nhạt nhìn mẹ con Ngọc Nhi, nói: "Ta vừa rồi nói, bắt đầu từ ngày mai, bọn nhỏ đều phải đi qua thỉnh an mẹ cả của chúng, các ngươi cũng phải đi qua hầu hạ."

Ngọc Nhi cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lập tức che giấu, dịu ngoan nói: "Tì thiếp đã sớm có suy nghĩ này, chỉ sợ làm phiền thiếu phu nhân, cho nên không dám đi qua nhiều."

Bích Ngô châm chọc lườm Ngọc Nhi, khinh thường quay mặt đi.

Ngọc Nhi không thèm để ý tới nàng, nghiêm túc ân cần thăm hỏi sức khỏe của Mẫu Đơn. Trong số tất cả cơ thiếp của Lưu Sướng, chỉ có nàng cùng Bích Ngô là chính thức được nâng thành di nương, cũng được hắn sủng ái, đều đã sinh con, nếu nói nàng có chỗ nào không bằng Bích Ngô, thì là do số phận không tốt, sinh con gái mà thôi.

Không bao lâu, gian ngoài có người tới báo, nói là hai cha con Lưu gia đều có việc không trở lại dùng cơm. Vì thế kể cả Mẫu Đơn cùng mấy người phụ nhân cung kính hầu hạ Thích phu nhân dùng cơm chiều, sau đó từng người cáo từ trở về phòng.

Chân trước của Mẫu Đơn mới đi tới cửa, Thích phu nhân lại nói: "Đan Nương con từ từ, vừa rồi mải bận chuyện nên ta quên có chuyện chưa nói với con. Người hầu hạ trong phòng con quá ít, ta sẽ đưa thêm cho con một mụ mụ và một nha hoàn nhất đẳng, được không?"

Mẫu Đơn âm thầm kêu khổ, vậy là ngày lành của nàng đã một đi không trở lại.

🥀 Có thể bạn đã biết: Hưu thê và hòa li khác nhau như thế nào:

Hiểu nôm na thì hưu thê là người vợ phạm phải một trong "thất xuất chi đi đều" (bảy tội của người vợ) thì nhà chồng có quyền bỏ vợ và người vợ này sẽ không được lấy lại của hồi môn đồng thời sẽ mang tiếng xấu cả đời

Còn hòa li là hai bên chia tay trong hòa bình, thanh danh người vợ sẽ tốt hơn một chút và nhà chồng sẽ phải trả lại của hồi môn cho nhà vợ.

Mẫu Đơn lấy chồng 3 năm mà không có con cũng tính là phạm phải 1 tội trong 7 điều nhưng do có hiệp nghị lúc kết thân nên nhà họ Lưu mới không thể hưu thê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play