Ngọc Nhi bị nhìn đến khó chịu, lặng lẽ giật nhẹ tay áo Mẫu Đơn: "Thiếu phu nhân, ngài ngồi vào chỗ trước đã? Còn nhiều màn ca vũ, tạp kĩ đặc sắc phía sau lắm."
"Ừ." Mẫu Đơn quay đầu nhìn quanh trong sân, lúc này mới thấy, chỗ ngồi được sắp xếp một cách tỉ mỉ, có ba chỗ ngồi ở vị trí cao nhất, ở giữa một chỗ còn trống, nhưng phía sau chỗ ngồi là đám tùy tùng của Thanh Hoa quận chúa, chỗ này rõ ràng chính là nơi sắp xếp cho Thanh Hoa quận chúa có địa vị cao nhất ở đây. Bên trái có một chỗ, ngồi là Phan Dung cùng Bạch phu nhân – thê tử của hắn, phía sau là đám cơ thiếp ân cần, diễm lệ của hắn. Bên phải một chỗ là của chủ nhân yến hội, vốn là vị trí của nàng và Lưu Sướng lại bị Thanh Hoa quận chúa chiếm mất.
Mà chỗ ngồi phía dưới được xếp thành hai hàng, nam bên trái, nữ bên phải, nhóm khách nữ tới không ít, đã sớm ngồi hết chỗ, chỗ ngồi bên nam tuy vẫn còn nhưng nàng lại không thể ngồi ở đó. Chỗ nàng đứng hiện tại chỉ có một cây hợp hoan lẻ loi mà không sắp xếp bàn tiệc. Vậy mà nàng lại không có chỗ nào để ngồi.
Mà giờ phút này, ngoại trừ Lưu Sướng và Thanh Hoa thì tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng, nhạc công tấu nhạc sai nhịp, Tiêm Tố khiêu vũ sai bước. Trong ánh mắt mọi người có đồng tình, có không đành lòng, có vui sướng khi người gặp họa, có khinh thường, có thích xem náo nhiệt, nhưng không có bất cứ một ai chịu giúp đỡ nàng giải vây. Thậm chí Phan Dung còn bưng chén rượu lên chúc nàng từ xa, Bạch phu nhân cau mày liếc nhìn Lưu Sướng cùng Thanh Hoa quận chúa nhưng cũng chỉ rũ mắt xuống. Lâm mụ mụ đã nghẹn ngào, Vũ Hà bởi vì phẫn nộ mà tiếng hít thở nặng nề hơn, đều vang bên tai nàng.
Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng, trong trường hợp này, nàng vẫn nên né tránh mới là tốt nhất? Nếu hôm nay nàng lùi bươc, ngày sau làm sao có mặt mũi ra ngoài nữa? Chẳng qua là bắt nạt nàng da mặt mỏng thôi nhưng này có là gì đâu! Chả lẽ còn tức đến chít hay sao? Mẫu Đơn mỉm cười bình tĩnh với mọi người, rồi bảo Vũ Hà trải chiếc áo choàng bằng gấm dệt kim mà nàng đang ôm trải xuống dưới tán cây hợp hoan rồi nàng thong thả, ung dung ngồi xuống.
Nàng có rất nhiều vải vóc tốt, không thể ngồi bàn tiệc, vậy thì đành ngồi lên gấm vóc dệt kim vậy? Cảm giác ngồi đối diện xa xa nhìn đôi gian phu dâm phụ kia cũng không tồi, chủ vị (chỗ ngồi của chủ nhân) là cái gì? Chỗ này của nàng là một cây một bàn, càng giống chủ vị. Bước nhảy lục yêu đã loạn, cũng không có gì đáng xem, Mẫu Đơn lại ngồi chỗ đó, nâng mắt lên bình tĩnh nhìn mọi người. Mọi người nhìn nàng, nàng cũng nhìn mọi người, nếu nói đến năng lực chấp nhận, nàng tự đánh giá mình cũng không thấp.
Yên tĩnh đến quỷ dị.
Tất cả mọi người đang nhìn Mẫu Đơn, nhìn Lưu Sướng và Thanh Hoa quận chúa, ngay sau đó, bắt đầu có những tiếng xì xào nói nhỏ. Tất nhiên dân phong triều đại này đã tương đối thoải mái, các công chúa, quận chúa có thể lén lút nuôi dưỡng nam sủng cũng không phải chuyện lạ nhưng trước mặt thê tử người khác mà lại trắng trợn tán tỉnh nhau như thế, người nam nhân thật sự là quá bắt nạt người khác còn nữ nhân thì quá vô liêm sỉ.
Phát hiện không ổn, Thanh Hoa quận chúa có chút phẫn nộ, véo mạnh vào eo Lưu Sướng: "Vị phu nhân của chàng này có nhiều tiền nhỉ, gấm vóc dệt kim làm hoa cả mắt. Thủ đoạn cũng rất nhiều, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Tại sao còn chưa cút đi?"
Ánh mắt Lưu Sướng hung ác nhìn Mẫu Đơn, nhìn thịt quả anh đào ngào đường và sữa đặc trong chiếc bát bạc mạ vàng trước mặt, chậm rãi dùng muỗng bạc múc một viên anh đào, đưa vào trong miệng, nhàn nhạt nói: "Nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy, tất cả mọi người đều không vui, nơi này cũng có người quen của Hà gia, chỉ sợ ngày mai lão nhân kia lại chạy đến nhà ta lí luận, thật sự phiền phức."
Thanh Hoa quận chúa cười lạnh: "Chàng nói thì dễ nghe lắm, chắc nhìn nàng ta giả đáng thương lại đau lòng chứ gì. Thôi được rồi, nếu trước mặt mọi người mà nàng ta lại khóc lóc thì chàng cũng mất mặt, ta đi trước đây." Nói xong thì đứng dậy đi ra bàn tiệc, gọi thiếu niên xinh đẹp mặc hồ phục kia đấm chân cho ả, bản thân ả thì bưng một ly rượu nho, ánh mắt nặng nề nhìn Mẫu Đơn.
Tích Hạ theo lệnh của Lưu Sướng đi nhanh đến bên người Mẫu Đơn, khom người chắp tay thi lễ nói: "Thiếu phu nhân, công tử gia nói, nơi này lạnh lẽo, áo choàng cũng mỏng, thân mình của ngài không tốt, ngài qua bên kia ngồi đi."
Bảo đến thì đến bảo đi thì đi, cứ như mục đích nàng ngồi ở chỗ này, là vì tranh vị trí kia với Thanh Hoa quận chúa vậy? Mẫu Đơn mỉm cười: "Ngươi đi bẩm với công tử gia là nơi này rất tốt, nếu là hắn săn sóc cho sức khỏe của ta thì có thể sai người sắp xếp một bàn tiệc ở đây cho ta là được."
Tích Hạ rất khó xử nhưng cũng không thể làm gì Mẫu Đơn nên đành cong eo lui ra, đi bẩm lại với Lưu Sướng. Mặt Lưu Sướng không có biểu tình nói: "Nàng muốn như thế nào thì tùy nàng." Tích Hạ lập tức nghe lệnh đi sắp xếp cho Mẫu Đơn một bàn tiệc khác.
Bàn ghế đã sắp xếp tốt, Mẫu Đơn nhìn xuống bánh hồ nhân thịt cừu trên một chiếc đĩa bạc mạ vàng có hình con nai, thịt quả anh đào trộn với đường và sữa đặc trong một chiếc bát bạc mạ vàng và rượu nho trong một chiếc ly pha lê còn có một đĩa sứ mỏng đựng bạch lươn được mệnh danh là "mềm đinh tuyết lung".
Chén bát tinh mỹ, thức ăn tinh tế, bàn tiệc như vậy, ở đây đã là thượng đẳng, nhưng Mẫu Đơn vẫn không thể nào thích được cái khẩu vị kì quái của anh đào quấy đường cùng sữa đặc, lại thấy Ngọc Nhi ở bên cạnh đang nhìn với ánh mắt thèm thuồng, thì tùy tay đưa chén anh đào kia cho các nàng: "Các ngươi phân nhau ăn đi." Lại đem đĩa bạch lươn kia thưởng cho Tích Hạ.
Mặt Tích Hạ hớn hở, lấy lòng nói: "Thiếu phu nhân, nếu ngài không thích ăn những món này, sau đó còn có món cá thu đao và ngỗng nguyên con nhồi gạo nếp và thịt tẩm ướp ngũ vị hương.
Cá thu đao thực ra chính là cá sống cắt lát còn ngỗng nguyên con nhồi gạo nếp và thịt tẩm ướp ngũ vị hương thì Mẫu Đơn cũng không biết, lập tức hỏi: "Tại sao lại gọi là ngỗng nguyên con nhồi gạo nếp và thịt tẩm ướp ngũ vị hương?"
Tích Hạ vừa nói vừa chảy nước miếng: "Đây là thực đơn truyền ra từ trong cung, trước tiên đun nước nóng vặt sạch lông ngỗng, bỏ đi phủ tạng, bỏ thịt và gạo ở trong bụng, cho gia vị đầy đủ, lại dùng một con dê, cũng bỏ lông như vậy, bỏ đi dạ dày rồi bỏ ngỗng vào trong bụng dê, khâu dê lại rồi nướng lên. Sau khi thịt chín thì lấy ngỗng ra ăn. Trước đó vài ngày công tử gia đã bỏ tiền mua thực đơn, để hôm nay cho mọi người nếm thử món mới."
Mẫu Đơn thở dài: "Vậy thì cũng quá lãng phí." Trong lòng lại nghĩ, Lưu Sướng cũng có rất nhiều tiền, chắc chắn là chiếm không ít của Hà gia, lúc nàng hòa li nhất định không thể phân một chút nào của hồi môn cho hắn. Lại hỏi Tích Hạ: "Lúc nào mới bắt đầu ngắm hoa?"
Tích Hạ cười nói: "Bẩm thiếu phu nhân, đợi sau khi khách mời ăn uống no say, khi có hứng làm thơ thì mới bắt đầu."
Thanh Hoa quận chúa thấy Mẫu Đơn tự mình vui vẻ thì trong lòng khó chịu, đẩy thiếu niên xinh đẹp ra rồi liếc xéo Lưu Sướng nói: "Nàng muốn đối nghịch với chàng à? Ta nhớ rõ từ trước nàng chỉ cần có cơ hội là đi theo phía sau chàng khóc lóc gạt lệ sao giờ lại lợi hại như vậy, ngay cả gã sai vặt của chàng đều đi theo bên cạnh hầu hạ nàng."
Lưu Sướng chưa trả lời, Bạch phu nhân bình tĩnh nói: "Có lẽ nàng nhát gan, không dám ngồi ở đây. Nếu nàng giống trước đây chỉ như vậy đã khóc thì mọi người cũng không còn thấy hứng thú, như bây giờ cũng rất tốt." Sau đó nàng giơ ly với Thanh Hoa quận chúa nói: "Thanh Hoa, ta kính ngài một ly."
Bạch phu nhân có xuất thân gia thế vọng tộc trăm năm, rất có thanh danh trong giới quý tộc kinh thành, Thanh Hoa quận chúa tất nhiên không dám coi khinh nàng, cũng mặc kệ ngày thường nàng đối với mình lãnh đạm bao nhiêu thì nay cũng phải vô cùng vui vẻ nói: "Ta cũng kính phu nhân. Ngươi nói rất có đạo lý, tuy nàng là tu hú chiếm tổ, bị như thế nào cũng xứng đáng, nhưng cũng không thể vì nàng mà mọi người mất vui."
Tu hú chiếm tổ? Còn ngươi thì là gì? Bạch phu nhân cười cười, nhấp nhẹ một ngụm rượu nho, đứng dậy nói: "Suốt ngày lúc nào cũng ngồi cũng không thú vị, ta đi lại một chút."
Phan Dung không có ý kiến gì mà uống một hơi cạn sạch ly rượu nho: "Đi thôi, thế nào cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ là được."
Bạch phu nhân lại nhìn Mẫu Đơn một cái, mang theo vài thị tỳ xoay người vòng qua chỗ yến hội.
Thanh Hoa quận chúa cảm giác có chút chếnh choáng, hưng phấn nhích lại gần phía Lưu Sướng, vỗ tay, đợi sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người ả, mới lớn tiếng nói: "Bổn quận chúa ngày gần đây mới được tặng một hồ toàn nhi (người Hồ - bị bắt làm nô lệ, có địa vị thấp kém, thường làm thanh quan trong các kĩ viện hoặc làm nam sủng cho các gia đình giàu có), người này nhảy thật sự rất khá, nhân cơ hội này, mang cho mọi người cùng thưởng thức."
Nàng muốn khoe khoang, ai lại dám từ chối? Mọi người tất nhiên là đều phụ họa theo. Một tỳ nữ mặc y phục màu xanh lấy chiếc thảm tròn đặt ở trên mặt cỏ rồi lui ra, Thanh Hoa quận chúa nhìn thiếu niên xinh đẹp nói: "Nhảy thật tốt cho ta."
"Mong quận chúa nương nương yên tâm." Thiếu niên xinh đẹp nhe răng cười, thế nhưng lại tươi đẹp kiều diễm không thua gì nữ tử. Hắn đứng trên thảm tròn, sau khi nghe thấy tiếng trống vang lên thì vén hai tay áo lên, xoay qua trái rồi qua phải, chuyển động nhẹ nhàng như gió, nhảy qua trái đạp qua phải, nhưng hai chân vẫn không rời khỏi thảm, thỉnh thoảng còn không quên vứt một ánh mắt quyến rũ cho đám nữ tử trong bữa tiệc.
Mọi người xem đến nỗi không chớp mắt, liên tục trầm trồ khen ngợi, đặc biệt là các nữ tử trẻ tuổi trong bữa tiệc đều đỏ mặt, Thanh Hoa quận chúa thấy vậy thì vô cùng đắc ý. Phan Dung vỗ bàn liên tục nói: "Hay quá!" Lời còn chưa dứt, thì nghe được một tiếng khen ngợi trầm trồ, thanh thúy từ xa: "Hay!" Nâng mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy Mẫu Đơn với mặt mày hớn hở, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Đừng nói đám người Phan Dung giật mình, ngay cả đám người Vũ Hà, Lâm mụ mụ cũng vô cùng giật mình.
Mẫu Đơn hô lên tiếng, mới kinh ngạc phát hiện mình lỡ lời, điều này cùng tính tình Hà Mẫu Đơn chân chính cách quá xa. Trong lòng nàng như có sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại bình tĩnh, tự nhiên, đơn giản là hưng phấn nói với Ngọc Nhi: "Bình thường ta không tới tham dự những yến hội như thế này, đúng là tổn thất lớn, nhảy thật sự quá xuất sắc!"
Ngọc Nhi thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, mắt phượng lóe lên ánh sáng hưng phấn thì không nhịn được gật đầu theo: "Tì thiếp cũng đã xem nhiều nhưng đúng là người này nhảy tốt nhất."
"Này đã là gì? Chỉ là một chút chiêu trò thôi! Muội hãy xem tiếp, trò của ta nhất định đánh bại hắn!" Sau khi một tiếng cười nhạt vang lên, một nam tử mặc áo choàng cổ tròn màu trắng bạc thêu cành hoa, đi đôi ủng có nếp gấp, đội khăn vấn đầu bằng vải dài, tuổi chừng hơn hai mươi, môi hồng răng trắng đi tới.
Mẫu Đơn vừa thấy người này thì cuối cùng trái tim treo cao cũng an ổn rơi xuống, nàng lập tức đưa mắt ra hiệu cho Vũ Hà, đứng dậy vô cùng cao hứng tiếp đón: "Biểu ca, ta còn tưởng huynh không đến."