Hắn nghẹn lời nửa ngày, mới miễn cưỡng tìm được lời nói thích hợp để nói với Tuyên Thành: "Đều là chuyện cười, đều là chuyện cười, ha ha ha ha..."

Tuyên Thành theo hắn cũng nở một nụ cười, sau đó bỏ ra chút công phu, mới bỏ đi sợ sệt của Đậu tùng vân đối với mình, khiến quan hệ của hai người có chút hòa hợp.

Đến thời gian dùng cơm tối, Thư Điện Hợp vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, thuộc hạ tới mời Công Chúa, cùng Phò Mã đi dùng cơm. Tuyên Thành giống như gà mái mẹ bao che cho đứa con, ai tới cũng bị nàng trừng đi ra, không cho bọn họ làm ồn đến Thư Điện Hợp nghỉ ngơi.

Có việc cũng không được, ở trong mắt của nàng trên thế gian này việc có thể so sánh với Thư Điện Hợp, năm ngón tay cũng có mà đếm.

Bởi vì doanh trướng của Thư Điện Hợp đặc thù, Ngô hựu kha, biểu đạt mờ mịt mong muốn Công Chúa yêu quý thân thể, không có sợ vạn nhất..

Tuyên Thành nghe vào tai cũng không bị lay động, trước đó Thư Điện Hợp cũng có nhắc nhở qua với nàng, nhưng Thư Điện Hợp có thể ở được, nàng tại sao không ở được?

Huống chi, nếu như nàng thực sự xảy ra vấn đề rồi, Phò mã của nàng chắc chắn cứu nàng.

Nơi đóng quân dấy lên lửa trại, mùa đông gió lạnh thổi một trận, vải trắng trướng bồng đung đưa. Bóng đêm hạ xuống tới giờ nghỉ ngơi. Tuyên Thành cẩn thận bò lên giường, tìm một vị trí thích hợp mà nằm xuống, chỉ lo sẽ đánh thức người đang ngủ say.

Sáng hôm sau, nàng đang lúc nửa tỉnh nửa mê, thấy người bên cạnh cánh tay nóng bỏng, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, đứng dậy.

Xốc lên chăn đang chắn tầm mắt, Thư Điện Hợp vẫn còn đang nhắm mắt, gò má hiện lên vẻ trắng xám, trán mồ hôi chảy ròng ròng, môi mím thành một đường, thở hổn hển.

Tuyên Thành lòng bàn tay hướng về trên trán của Thư Điện Hợp, trong lòng đột nhiên loạn lên.

Ngô hựu kha bị người ta lôi từ trên giường mà đi, nghe nói Phò Mã bị phát sốt, đến nay bất tỉnh, cả người hắn giật nhảy, cơn buồn ngủ cũng bay sạch, chân tay luống cuống lấy hòm thuốc, thẳng tới trong lều của Thư Điện Hợp.

Ngón tay vừa mới đặt lên mạch đập của Thư Điện Hợp, hắn liền nhận ra được dị thường, như không tin, mở to mắt ra mà xác nhận, xác nhận người trước mắt không có gì sai sót.

Tạm ấn xuống nghi hoặc trong lòng, hắn đóng lại mắt, kiên định bắt mạch.

Tuyên Thành ngồi ở đầu giường dùng khăn lông sạch dúng ướt, đặt lên trán để Thư Điện Hợp tản đi nhiệt độ, trong lòng gấp như con kiến bò trên chảo nóng, vừa lo lắng lại vừa tức giận.

Hôm qua nàng đã từ thị vệ bên kia biết được, sau khi Thư Điện Hợp đến Điền châu, mỗi sự kiện đều tự thân làm, bận bịu đến mất ăn, mất ngủ mà không biết bị bệnh, sau khi biết cũng không muốn để người ta biết, chớ nói tới việc uống thuốc, vì lẽ đó dẫn tới hôm nay bị sốt tới ngất xỉu.

Ánh mắt nàng nhìn Thư Điện Hợp, chưa thấy hắn có vẻ mặt này bao giờ, đau lòng tới đỏ cả vành mắt, không nhịn được oán trách trong lòng người này không biết quý trọng bản thân. Lẽ nào không còn hắn, sẽ không có quan chức nào có thể làm những việc này sao?

"Công chúa, Phò Mã hắn...." Ngô hựu kha kết thúc khám bệnh, không biết có phải là do hắn đã quấy nhiễu Công Chúa không.

Tuyên Thành miễn cưỡng bứt ra tâm tình của chính mình, vội vã gạt đi nước mắt trào ra, vẫn nhìn chằm chằm mặt Thư Điện Hợp, trấn định hỏi: "Thế nào rồi?"

Ngô hựu kha vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Thảo dân muốn thỉnh giáo Công chúa, Phò mã là đã ngủ bao lâu? khi nào thì bị sốt?"

"Ngày hôm qua khoản giờ thân đi ngủ, không có tỉnh lại, sáng nay Bản cung mới phát hiện hắn sốt cao."

"Cái kia trước khi di ngủ Phò Mã có bất thường gì không?"

Tuyên Thành cẩn thận hồi tưởng, lắc đầu một cái: 'Ngày hôm qua Bản cung cũng không nhận ra Phò Mã có gì bất thường, hay không thích hợp." trong bóng tối nàng cắn răng căng thẳng, nếu như hôm qua nàng liếc hắn nhiều hơn một chút, nói không chừng hắn cũng không bị nặng như thế.

Ngô hựu kha nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nói: "Phò Mã đây là lao lực lâu thành bệnh, lại kéo dài không có điều trị, nhất thời đôn nhiên thư giãn bệnh ùn kéo tới, mãnh liệt như vậy. May là Công Chúa phát hiện đúng lúc, Lão phu kê cho Phò Mã mấy thang thuốc, sau khi Phò Mã uống vào, sẽ khỏi hẳn..." còn có ít lời hắn không có nói ra, chỉ bởi vì còn không có xác định, cho nên cẩn thận lời nói.

Tuyên Thành đã chuẩn bị tốt giấy và bút mực. Ngô hựu kha liền có thể viết xuống.

'Vậy hắn khi nào có thể hạ sốt, khi nào có thể tỉnh lại?" Tuyên Thành nắm chặt tay bên ngoài của Thư Điện Hợp, đầu ngón tay chạm được, tâm cũng lạnh lẽo.

Ngô hựu kha trầm ngâm chốc lát nói; "Trong khoảng thời gian này, Phò Mã cần được tỉ mỉ chăm sóc, không thể để cho hắn cảm lạnh. Chờ dùng qua thuốc, giảm sốt, tinh lực được hồi lại, hắn tự nhiên sẽ tỉnh."

Tuyên Thành nghe vậy đem tay của Thư Điện Hợp nhét vào trong chăn, mấy ngày này không thể để cho hơi lạnh xâm nhập vào.

Ngô hựu kha sau khi viết đơn thuốc, muốn đi ra để bóc thuốc.

"Ngô đại phu xin đi thong thả." Tuyên Thành cho hắn đi ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí vi diệu nói: "Bản cung nghe thị vệ nói, Phò Mã không chịu trị bệnh, là do khoảng thời gian gần đây các ngươi thiếu dược liệu? lại không có cách nào mua được/ ngô đại phu cũng có biết một chút?"

Ngô hựu kha xoay người lại, do dự, liếc mắt nhìn người nằm bất tỉnh nhân sự ở trên giường, không biết có nên nói hay không.

"Ngô đại phu mời có gì biết đều nói lại với Bản cung không được giấu diếm. Phò mã tỉnh lại, nếu như trách tội. Bản Cung sẽ vì ngươi mà gánh trách nhiệm." Tuyên Thành lấy bao dung mà đối đãi, nói.

Nàng quanh thân tỏa ra uy nghiêm, để Ngô hựu kha không giấu diếm gì nữa, đem việc dược liệu khan hiếm, cùng nguyên nhân mình và Phò mã nghĩ tới, đều tận lực mà nói ra.

Tuyên Thành càng nghe càng nổi giận, những thuốc thương đê tiện, từ đâu mà gan lớn như vậy, dám thừa dịp cháy nhà mà hôi của, oan uổng mạng người!

Nàng mơ hồ muốn nổi giận, bỗng nhiên người trên giường có chút động tĩnh, giữa hai lông mày nhíu lại giống như có lệ khí, cảm thấy được động tĩnh người kia, lại giống như nước mà hóa đi, trở nên nhu hòa.

Ngô hựu kha từ trong doanh trướng đi ra, nhìn thấy được người vốn cao quý, đứng trên vạn người nay lại vì Phò Mã của mình mà nhọc lòng chăm sóc, vốn dĩ những chuyện này đều do thị nữ làm, mà không phải là do công chúa nên tự mình hạ thấp thân phận làm.

Tâm linh lay động, là hắn kiến thức nông cạn, hay là người của nhà đế vương vốn vô tình, có thể xuất hiện một người như công chúa vứt bỏ thân phận, lãng quên tôn ti mà đối đãi chân tình với phu quân của mình như gia đình bách tính bình thường.

Ác mộng quấy nhiễu Thư Điện Hợp, khắp nơi đều tràn trề máu tươi, binh khí hàn quang lấp lánh, bên tai đầy rẫy tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét thất thanh.

Nàng vẫn không có rõ tình huống. Lại thấy cảnh tượng biến đổi, máu tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng, tràn ra hoa mai, mình bị mang lên trên cao, gió lạnh thấu xương, phía trước mờ mịt.

Chưa bao giờ nàng thực tế trải qua những chuyện này, nàng muốn mở mắt ra nhìn xem, rốt cuộc đang ở nơi nào, vì sao đối mặt lại là cảnh tượng như vậy, mí mắt giống như là bị gông xiềng xích khóa lại, nặng nề.

Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt lo lắng, một trận mờ mịt luống cuống, không biết nên ứng đối ra làm sao. Kho còn bé chính mình gặp ác mộng, sở ma ma như vật mà an ủ chính mình, nàng cũng nắm chặt tay Thư Điện Hợp

"Công chúa, đừng sợ, ma ma bảo vệ người."

"Phò Mã đừng sợ, Bản cung bảo vệ ngươi.'

Tại nàng không ngừng động viên Thư Điện Hợp, hắn dần bình tĩnh lại, thái dương ẩm ướt, sắc mặt như cũ vẫn trắng bệch, băng lãnh như sương, nhưng trải qua được Tuyên Thành sưởi ấm, dần tốt lên.

Thư Điện Hợp mấy máy đôi môi rô nẻ, như có như không lầm bầm gì đó.

Âm thanh thực sự quá nhỏ, Tuyên Thành khuynh nhĩ yên lặng nghe mấy lần, mới nghe hắn đang nói: "Tuyên Thành...xin lỗi.."

Cho rằng hắn nói tới việc hắn tới thanh lâu, cảm giác trên mặt có gì đó chảy xuống. Tuyên Thành lấy tay áo chà một hồi, hóa ra là không biết từ lúc nào đã khóc.

Mặc dù biết người trong mộng không nghe được, nàng cũng không hoàn toàn để ý mà hống hắn: "Không sao, không sao, bất luận Phò Mã ngươi làm cái gì, Bản cung đều sẽ tha thứ cho ngươi."

Người đang Chìm đắm ở trong giấc mộng, tai ù ù, nghe được câu nói này, cho rằng là âm thanh ở bên ngoài, hoặc là chính mình nghĩ ra, dùng để tự lừa gạt mình.

Không được ngẫm nghĩ, liền phủ định câu nói này.

Nàng có thể được tha thứ sao? Không, nàng không thể.

Thuốc nấu xong. Tuyên Thành không cho người khác nhúng tay vào, tự mình uy, mớm thuốc cho Thư Điện Hợp. Người hôn mê bất tỉnh, thật biết phối hợp với việc mớm thuốc của Tuyên Thành, yết hầu chuyển động, đem thuốc uống vào.

Ròng ra một ngày một đêm. Tuyên Thành đều không nghe người khác khuyên bảo, luôn canh giữ ở bên người của Thư Điện Hợp, cũng không ăn uống gì, ngồi đó, không động đậy.

Nến đã cháy hết, ngọn lửa dần tắt, bên ngoài dần có tiếng người.

Tinh lực mệt mỏi, Tuyên Thành nhoài bên giường ngủ thiếp đi, rồi giật mình tỉnh dậy sờ trán của Thư Điện Hợp, rất may. Không nóng. Quả nhiên như Ngô hựu kha nói.

Chỉ là người vẫn chưa có mở mắt ra, Tuyên Thành gọi Ngô hựu kha vào chẩn lại mạch, hắn nói Phò Mã sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nàng mới an lòng.

Tuyên Thành thấy trên mặt Thư Điện Hợp đều là mồ hôi, dò hỏi qua Ngô hựu kha, được phép dùng nước nóng lau mặt, nàng phái người đi lấy để chính tay mình làm.

Ngô hựu kha cáo từ đi lo vấn đề dịch, để lại Công Chúa cùng Phò Mã ở trong lều cùng một chỗ.

Tuyên Thành lòng bàn tay cầm khăn mặt, trong lúc lơ đãng quan sát cổ áo của Thư Điện Hợp, phát hiện hắn chảy mồ hôi y phục liền ướt đẫm.

Hắn như vậy có phả hay không lại bị cảm lạnh? Tuyên Thành thủ hạ dừng lại, nổi lên tâm tư đổi lại cho hắn một bộ y phục khác.

Nhưng hai người còn chưa viên phòng, Tuyên Thành xưa nay chưa từng thấy qua thân thể của nam nhân, muốn thật sự làm như thế, sẽ thấy cái gì. Tuyên Thành tự nhiên rõ trong lòng.

Dù cho là nàng da mặt có dày như tường đồng vách sắt, không sợ trời, không sợ đất, cũng không nhịn được ngượng ngùng, từ đáy lòng tràn ra hai gò má.

Phò Mã của chính mình, lại không muốn để cho người khác làm. Ngón tay nàng trên cổ áo của Thư Điện Hợp do dự không quyết định.

Trải qua một phiên suy nghĩ giao chiến, nàng dù sao nghĩ, hiện tại không nhìn, sau này cũng sẽ thấy, lá gan lớn len. Từ trong rương y phục của Thư Điện Hợp lấy ra áo lót sạch sẽ, sau đó trở lại bên giường.

Hai má nóng bừng, hít một hơi sâu, đánh bóng con mắt, chuẩn bọ toàn bộ tiếp thu thân thể trần chuồng của đối phương.

Xốc lên nửa chăn che trên người của Thư Điện Hợp, dưới tay tháo đi dây lưng ngoại sam, tháo đi một tầng y phục ngoài của Thư Điện Hợp.

Tuyên Thành làm việc, từ trong tay áo của Thư Điện Hợp bất ngờ rơi ra một cái túi thơm.

Tuy rằng nàng kinh ngạc vì đối phương sẽ mang theo bên người, nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy cái túi thơm này, nhìn thấy nó nàng nhớ tới chuyện không vui trước đây, tiện tay nhét nó về vị trí cũ, làm như không nhìn thấy.

Tầng thứ hai của y phục, tầng thứ ba cũng thuận lợi.

Nàng một bên nhìn khí trời, cũng không có rét lạnh, nhổ nước bọt, sao đối phương lại mặc nhiều y phục như vậy, một bên càng đánh càng hăng, làm nóng người, dự định thừa thế xông lên triệt để mở rộng lớp mặt nạ mà đối phương muốn che giấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Thư Điện Hợp; "Nếu là không có biểu hiện ra chỉ vào tĩnh đến, thần đều lạnh thấu, công chúa đều sẽ không phát hiện."

Tuyên Thành: "Nói bậy!Bản Cung cái kia rõ ràng là sợ đánh thức ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play