Đêm qua....

Sài Long Uy đem Tuyên Thành say khướt trở vào Dược viên. Một đường đi Tuyên Thành đều im lặng, một khắc sau khi nàng bước vào cửa Dược viên, lại giống như được ai đó khai sáng, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, giãy giụa khỏi tay Sài Long Uy đang đỡ, nàng đi lại ngang tàn bên trong sân. Sài Long Uy làm thế nào cũng không ngăn cản được công chúa.

Phùng Tịch Uyển còn chưa ngủ, nghe được trong sân có tiếng ồn ào, nàng khoác lấy áo choàng đi ra xem, đập vào mắt nàng là công chúa đang say khướt ngồi dưới đất, giơ tay lên lẫm liệt nói với Sài Long Uy: "Sài tướng quân, đỡ Bản cung lên!"

Sài Long Uy vội vàng nâng công chúa lên, nhưng bất ngờ Tuyên Thành lại nắm chặt tay hắn, không đứng dậy, nhìn hắn mà nở nụ cười giảo hoạt, lúc Sài Long Uy không có đề phòng, nàng dùng sức đem Sài Long Uy kéo xuống.

Đường đường là đại tướng quân lại bị người ta một kéo đem ngã chỏng vó xuống đất.

Mưu kế được thực hiện thành công. Tuyên Thành ôm bụng cười to không ngớt.

Phùng Tịch Uyển lên tiếng đánh vỡ trò chơi của hai người đang ở dưới đất kia hỏi: "Công chúa đây là làm sao?"

Do thân phận, nên Sài Long Uy cũng không dám dùng chân tay với công chúa, bởi vậy mới bất đắc dĩ để công chúa làm xằng bậy, hắn quay qua nói với Phùng Tịch Uyển: "Công chúa uống một chút rượu, liền say rồi..."

Phùng Tịch Uyển thấy thế, mặc chính mình đang khoác ngoại sam nói: "Ta đi nấu chút canh giải rượu cho công chúa."

"Vậy thì phiền phức cho cô nương" Sài Long Uy hướng Phùng Tịch Uyển nắm chặt quyền, nói cảm tạ.

Ngay ở thời khắc hai người đang nói chuyện. Tuyên Thành không biết đã lấy ra ở đâu một cây gậy gỗ, nhặt lên chiếc chậu đồng ăn cơm của đại hoàng, ở trong sân gõ gõ, tiếng vang rung trời, đem toàn bộ người trong viện đánh thức. ồn ào lên.

"Vì cứu Lý lang nên rời nhà đi, ai ngờ lại đỗ hoàng bảng Trạng nguyên...... ta cũng từng dự qua quỳnh lâm yến, ta cũng từng cưỡi ngựa đi khắp phố, người người khen dung mạo ta tựa như Phan An, trên đầu đội mũ quan! Ta thi đỗ trạng nguyên cũng không vì tên tuổi, ta thi đỗ trạng nguyên cũng không vì muốn làm quan lớn!"

Tuyên Thành loạng choạng đứng ở trong sân, một bên gõ chậu đồng, một bên xướng lên vở kích, âm điệu lúc cao lúc thấp.

Sài Long Uy cũng không cản được nàng, không thể làm gì khác hơn là bảo vệ nàng khỏi những sự cố bất ngờ. để nàng nháo cho đủ

Ách thúc mặc quần áo đi tới trong sân, xem xét tình huống, nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà râu mép run lên, dở khóc dở cười.

Thư Điện Hợp một lúc sau mới xuất hiện, cũng bị dáng dấp Tuyên Thành dọa đến ngớ ngẩn, thỏ bên người nàng chạy mất từ lúc nào, nàng cũng không có chú ý tới.

"Vì đa tình..." Tuyên Thành đột nhiên ý thức được cái gì, phi phi hai tiếng, khoa tay lên chày gỗ nói: *"Phu thê ân ái, hoa nhi tốt, nguyệt nhi viên!"

*Ý chỉ phu thê cùng nhau sướng trước khổ sau, cả đời viên mãn

Nàng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Phu thê ân ái..." cũng mặc kệ dưới đất có bao nhiêu bẩn, tùy tiện liền ngồi xuống.

Người hát hữu tâm, người nghe làm sao có thể giả bộ không hiểu.

Những đoạn xướng ý tứ sâu xa này, Phùng Tịch Uyển ở trong bếp cũng ngừng lại động tác, mà ngoài nhân ánh mắt Ách phó chằm chằm liếc nhìn Thư Điện Hợp. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người trở lại phòng ngủ của chính mình, giả bộ như cái gì cũng không biết.

Đại hoàng cũng bị đánh thức, từ ổ chó đi ra phát hiện chậu đồng ăn cơm của mình không thấy đâu, liền thấy trên tay Tuyên Thành, nên đã chạy vọt tới trước mặt Tuyên Thành, muốn gặm lấy thau đồng.

Tuyên Thành nghiêng đầu, mơ màng cùng nó đối diện nửa khắc, Sài Long Uy liền vội vã tiến lên, muốn đem chó cách xa công chúa, sợ con chó làm công chúa bị thương.

"Tránh ra!" Tuyên Thành chỉ tay, từ chối Sài Long Uy tới gần, sau đó đưa tay kéo chân đại hoàng, đưa nó kéo tới bên người, thân mật mà ôm nó vào trong ngực, đến gần nói: "Vị huynh đài này nhìn rất quen mặt!"

"Ngươi có phải là đã từng gặp mặt Bản cung ở nơi nào không? Xin hỏi huynh đài tên gì?"

Đại hoàng bị người ta bất ngờ ôm lấy, giãy giụa không thôi, muốn tránh thoát, lại bị Tuyên Thành vững vàng ôm lấy

Tiếng kêu của nó truyền tới tai của Tuyên Thành, nàng tuy rằng là không hiểu nó đang nói gì, nhưng nghe tiếng vang ăng ẳng nghĩa là nó đáp lại mình rồi.

"Ngươi họ Thư sao?" nàng nhìn đại hoàng đang nghiêng đầu nhe răng méo mó nói.

Đại hoàng giãy giụa càng lợi hại, thân thể nó quẫy lên. Tuyên Thành theo nó nghiêng về sau, suýt chút nữa cũng ngã xuống đất. ở trong sân còn hai người, trong lòng mỗi người đều không khỏi căng thẳng, thân mình hơi động.

May là Tuyên Thành ngã xuống đất lại ổn định chính mình, đem đại hoàng đang muốn trốn kéo trở về, phóng khoáng nói: "Không sao, Bản cung ban cho ngươi họ Thư! Họ Thư là họ tốt!"

Sài Long Uy trong lúc vô tình quay đầu, phát hiện sau lưng không biết lúc nào lại có thêm một người, đang cúi đầu tìm kiếm thỏ.

Trong lòng hắn có chút cảm giác mơ hồ, nhưng không có chứng cứ để xác định, hắn hơi cân nhắc, không quay đầu lại, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Tuyên Thành lại thay đổi tiết mục, đối với đại hoàng hào khí mà nói: "Chúng ta thật có phúc ba đời, vừa cùng quân gặp gỡ mà như đã quen!"

"Nếu hai người chúng ta đã hữu duyên như vậy, bằng không hôm nay ngày lành tháng tốt, cùng nhay cắt máu ăn thề, kết bái thành huynh đệ, không cùng họ, không cùng ngày tháng năm sinh, không cầu... không cầu sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ nguyện chết cùng tháng cùng năm!"

Bởi vì Tuyên Thành quá hung hăng, làm đại hoàng sợ hãi run lên bần bật, muốn trốn không được, co rút người tùy ý Tuyên Thành thao túng.

"Hoàng thiên hậu thổ, trời đất chứng giám tâm này, nếu ta vong ân bội nghĩa phản lại tình huynh đệ này, trời tru đất diệt!" Tuyên Thành sau khi thề thốt xong, vỗ vỗ cổ đại hoàng, nghiêm túc nói: "Được rồi, từ nay về sau, nếu như ai dám bắt nạt ngươi! Ngươi liền mang tên bản cung Trưởng công chúa Tuyên Thành nói ra, xem ai dám là khó ngươi!"

Sài Long Uy thở phù một hơi, nhịn không được bật cười, trong lòng lại cảm thấy mình như vậy là bất kính với công chúa, vội vã ngưng cười, lạnh mặt trở lại.

Sài Long Uy nhìn sắc trời tối đen hẳn là đã không còn sớm, hắn đi tới bên người Tuyên Thành, mời nói: "Công chúa nên đi nghỉ ngơi."

Tuyên Thành ngẩng đầu lên, trong đầu một mảnh hỗn độn, kéo dài âm thanh nói: "A?"

Thả đại hoàng ở trong lòng ra, đại hoàng như được ân xá, vội vã cụp đuôi chạy đi, thau đồng ăn cơm cũng không muốn nữa.

Sài Long Uy đem Tuyên Thành yếu đuối đang ngồi dưới đất đỡ lên, đang muốn đưa nàng đi nghỉ.

Toàn bộ trọng lượng của thân thể đều được nâng lên, nàng cúi đầu đột nhiên thấy một con thỏ đang ở dưới chân, sau đó lại xuất hiện một dải y phục màu trắng.

Nàng gian nan ngẩng đầu lên, tầm mắt di chuyển từ chân lên những đường cong của y phục, cho tới khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Tuyên Thành như có mục tiêu mới, lần nữa giãy ra khỏi tay Sài Long Uy, lao thẳng tiến vào trong ngực người trước mặt nói: "Phò mã~ ngươi tới đón ta?"

Trong miệng thoát ra lời nói làm nũng mềm nhũn. Để Sài Long Uy nghe thấy liền nhớ tới mình cùng phu nhân ngày xưa vành tai cùng tóc mai chạm nhau, đều nói những lời mật ngọt cũng không thấy đủ.

Hắn nhịn không được đỏ cả mặt, nới lỏng cánh tay đang đỡ công chúa ra, tự giác lui về sau và bước, tùy ý có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tay Thư Điện Hợp giật giật, nàng muốn ôm lấy Tuyên Thành, để tránh Tuyên Thành ngã chỏng vó, nhưng lại e ngại Sài Long Uy vẫn còn ở nơi này, cho nên kiềm chế mà bất động.

Không cần Thư Điện Hợp chủ động, Tuyên Thành liền không chút khách khí mà đưa tay lên ôm eo Thư Điện Hợp, gò má kề sát trên ngực Thư Điện Hợp, nghe nhịp tim của Thư Điện Hợp, cùng Thư Điện Hợp sưởi ấm nhiệt độ, xác nhận chính mình cũng không phải là đang ảo giác.

Tuyên Thành ngẩng đầu lên, đối với Thư Điện Hợp nở một nụ cười si ngốc, tiếp theo nhìn thấy tóc trên vai Thư Điện Hợp. đột nhiên sinh ra nghi hoặc nói năng lộn xộn: "Thế nhưng ngươi làm sao lại biến thành nữ nhân a?"

Thư Điện Hợp thần sắc cứng lại, Tuyên Thành cũng không nhận ra được Thư Điện Hợp có chút không đúng, tiếp theo nàng nhìn chiếc cổ trắng ngân kia, cũng không có thứ nổi lên đó, ngạc nhiên như phát hiện chuyện gì mới lắm nói: "Ngươi không có hầu kết, ngươi là nữ tử!"

Thư Điện Hợp nhếch môi, vừa muốn mở miệng nói, bỗng nhiên cảm thấy có vật mềm mại nóng bỏng kề sát ở động mạch trên cổ nàng, hôn lên da thịt nàng.

"Là nữ tử cũng không có quan hệ, ta yêu thích ngươi." Tuyên Thành nhỏ giọng lầm bầm nói.

Sài Long Uy không nhẫn nại nghe tiếp nữa, hắn xoay người vừa dự định rời đi, lại nghe Tuyên Thành thần bí nói với Thư Điện Hợp: "Dáng dấp ngươi đẹp như vậy, sau này ta gọi ngươi là Phò mã, ngươi gọi là là mẹ, chúng ta xứng đôi vừa lứa, không tệ a."

Hắn biết rõ là công chúa say rượu ăn nói linh tinh, nhưng nghe thấy cũng thiếu chút nữa muốn liệt cả người.

Phùng Tịch Uyển từ phòng bếp đi ra thấy trong sân mọi người đều trở về phòng, nàng bưng lên chén canh giải rượu đi tới trước cửa thư phòng.

Cửa sổ bên trong tối tăm, lại không có động tĩnh gì, hiển nhiên nàng biết người bên trong đã ngủ, muốn gõ cửa hỏi dò, suy nghĩ một chút, vẫn là thôi đi.

Nàng bưng chén canh quay trở về phòng bếp.

Nửa đêm nàng tỉnh lại, văng vẳng nghe thấy tiếng cầm như có như không ở đâu truyền tới.

Nàng đứng dậy, đem áo khoác mặc vào, muốn đi xem có phải công chúa tỉnh rồi lại gây chuyện gì không, đi tới cửa thì đột nhiên nghĩ ra gì đó, nàng liền dừng chân lại.

Tiếng đàn này, nàng nghe nhiều nên rất quen thuộc, chỉ thuộc về một người. Mà đối phương đêm khuya gảy cho ai nghe, không cần nghĩ cũng biết được đáp án.

Thái độ của Công chúa cùng Thư Điện Hợp mấy ngày nay nàng đều nhìn vào trong mắt.

Nàng vốn cho rằng khi công chúa biết Thư Điện Hợp là nữ tử, cũng sẽ giống như chính mình, sản sinh do dự, chần chờ, xoắn xuýt.

Thậm chí muốn từ bỏ tình cảm đối với Thư Điện Hợp. Thế nhưng những hành động của công chúa hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng.

Công chúa không hề chần chờ mà tiếp nhận thân phận nữ tử của Thư Điện Hợp, thật giống như sớm đã biết rồi, giống như chuyện bình thường vậy.

Nàng nhìn ánh mắt phò mã lúc nào cũng ngập tràn nóng rực yêu thương khi nhìn về Tuyên Thành công chúa, Phùng Tịch Uyển hồi tưởng lại chính mình cũng là người sống hiểu chuyện, đối với người nào đều chưa bao giờ có tình cảm mãnh liệt như thế.

Công chúa muốn phò mã gọi nàng là phu nhân. Một nữ tử gọi một nữ tử khác là "Phu nhân". Phùng Tịch Uyển cũng chưa bao giờ tai nghe mắt thấy.

Nam tử là dương, nữ tử là âm. Âm dương từ trước nay đều hỗ trợ lẫn nhau, không thể phân cácb.

Nữ tử tại sao lại yêu thích nữ tử đây? Tại sao lại có thể cùng nhau ở một chỗ đây?

Nàng lấy làm kỳ quặc, nghĩ mãi cũng không ra. Nàng cũng đã lật xem hết nhiều thư tịch, trong thư tịch cũng không có giải thích được chuyện này.

Nhưng hai người bọn họ ở trước mặt nàng, đều biểu hiện yêu thương nhau, vượt xa tình cảm của phụ mẫu hay huynh tẩu phu của nàng.

Công chúa tìm kiếm phò mã sáu năm. Phùng Tịch Uyển đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thay vào mình, sáu năm liệu nàng có làm được như công chúa không...

Nàng sẽ không mong nhớ một người lâu như vậy, ngay cả nam tử duy nhất có hôn ước với nàng, nàng cũng đã quên hắn họ gì, huống hồ là tìm kiếm một người sáu năm.

Phùng Tịch Uyển thu hồi tay đang đặt trên cửa, nhìn về bóng đêm phía ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt, tiếng đàn vẫn cứ mịt mờ truyền đến.

Đối với thân phận nữ tử của Thư Điện Hợp sau khi nàng biết, trong lòng đã xoắn xuýt, là nàng đã bỏ qua cơ hội có thể nắm giữ hạnh phúc.

Nhưng nàng không có gì không cam lòng, tính tình nàng xưa nay đều coi nhẹ mọi việc. Nàng bỏ qua một người tốt cũng không có gì là tiếc nuối, chỉ là vận may của chính mình không bằng công chúa được thôi.

Trên đời này chỉ có sự tự do của chính mình nàng mới đi tranh.

Tối nay nàng nguyện ý tác thành cho công chúa cùng với phò mã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play