Tuyên Thành đưa tay ra muốn sờ vào mặt Thư Điện Hợp, còn chưa đụng tới, rồi lại vội vàng thu lại.

Mặc dù nàng rất muốn, nhưng cũng sợ động tác của mình đánh thức đối phương, phá hoại mỹ cảnh trước mắt.

Nàng cũng không đành lòng rời đi, nên đơn giản ngồi ngay trước tủ sách xếp bằng chân xuống, chống cămg dùng ánh mắt vẽ dáng dấp người đang ngủ say kia, mắt, mày, sống mũi, môi, một lần lại một lần, thấy thế nào cũng không có đủ.

Ben ngoài phòng tiếng gió thổi cùng tiếng lá cây xào xạc, người trước mặt là người mà sáu năm nay nàng thương nhớ, đã từng trong đêm rét mướt trong phòng gắn bó với nhau không kẽ hở, từ trên người đối phương rút lấy cuồn cuộn từng nhiệt lượng thiêu đốt, hiện tại mặc dù nàng trở nên ngốc nghếch, nhưng tình cảm Tuyên Thành đối với Thư Điện Hợp cũng không hề giảm.

Thậm chí nàng còn không thể tin được mình đã tìm thấy Thư Điện Hợp, chỉ cảm thấy được người trước mắt này tựa như ảo mộng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ở trước mặt mình.

Giữa hai người đã mất đi thời gian sáu năm, nàng chỉ là nghe qua người khác nói thôi, cũng không thể biết được Thư Điện Hợp trong sáu năm qua đến cùng đã trải qua cái gì.

Hiện tại chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn Thư Điện Hợp như vậy, nàng liền cảm thấy được mấy đời trước ắt hẳn là mình đã tích đủ phúc đức.

Nàng rất muốn đem Thư Điện Hợp giấu đi, giấu đến nơi mà không ai biết, làm cho Thư Điện Hợp luôn bên cạnh nàng hoàn toàn để nàng nắm giữ.

"Ngươi a, ngươi, trốn kĩ lâu như vậy, đều không cho ta tìm thấy, có phải là cố ý không?"

Tuyên Thành muốn khóc lại nhịn không được cươi, hít một hơi, đem nước mắt nuốt vào trong.

Lấy nhiều năm kinh nghiệm của nàng, việc Phùng Tịch Uyển thích Thư Điện Hợp, khó thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của nàng.

Nhưng đối với biểu hiện bên ngoài, Phùng Tịch Uyển không nóng không lạnh, nên rất khó nói rõ, đối phương muốn làm cái gì.

Nàng không cần đối phương hư tình giả ý mà chắp tay dâng cho người, cũng không sợ cùng đối phương tranh chấp, người vốn thuộc về nàng, người khác có tư cách gì cùng nàng tranh cướp?

Tuyên Thành lắc đầu một cái, lần nữa tự nhủ: "Cũng đến thật lạ, khuôn mặt này so với lúc xưa càng thêm xinh đẹp. Ngày xưa làm thám hoa lang đã đành, hiện tại ngốc nghếch như thế còn có thể chêu hoa ghẹo nguyệt."

Nhìn dáng dấp ngủ say của Thư Điện Hợp, tâm tư của nàng nổi lên nhiều suy nghĩ, nàng quay đầu nhìn qua tầng tầng sách, nhìn thấy nghiên mực cùng bút lông trên bàn cách đó không xa, do dự một hòi cuối cùng vẫn là thôi đi.

Không giống xưa nữa, nàng đã không còn ấu trĩ như trước.

Ngay lúc nàng vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, đầu Thư Điện Hợp dựa vào giá sách nghiêng đi một chút. Tiếp theo là cả người liền muốn ngã xuống, Tuyên Thành vội vã tới gần, làm cho Thư Điện Hợp dựa trên vai nàng.

Trên vai đột nhiên có trọng lượng, người ngủ say cũng chưa có động tĩnh tỉnh, vùi đầu vào cổ Tuyên Thành, như một con mèo nhỏ lắc nhẹ. Dạ thịt chạm nhau gây nên một trận ngứa tê dại. ở trong căn phòng yên tĩnh, Tuyên Thành rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.

Kỳ thực cũng không có cái gì, Nghi An khi còn bé cũng thường tựa như vậy trên bả vai nàng ngủ, nước miếng còn chảy ướt cả y phục của nàng. Tuyên Thành nỗ lực bình tĩnh sự dị dạng trong lòng kia.

Thế nhưng sau khi người đó tới, hương thơm trên người đối phương tỏa ra, khứu giác nhạy bén của Tuyên Thành ngửi được, làm nàng không ngừng liên tưởng đến một ít chuyện tư mật mà người trưởng thành làm, còn có những lần ở trên giường nóng rực kia, vành tai và tóc mai chạm nhau.

Mặt Tuyên Thành đỏ tới tận mang tai, cái cổ cứng ngắc, không tự chủ được nắm chặt góc áo của mình, tim trong lồng ngực đập loạn xạ như muốn chạy ra ngoài.

Không được, không thể, nàng đúng lúc kiềm chế được những ý nghĩ nguy hiểm kia. Mặc dù nàng có những ý nghĩ cầm thú đó, cũng không thể đối với trí nhớ sáu tuổi của một người lớn làm ra những chuyện đó được.

Sau khi nàng tự kiểm điểm chính mình, những ý nghĩ kia không có dấu hiệu dừng lại, trái lại như cỏ dại mà điên cuồng sinh trưởng.Tuyên Thành vội vã nhắm mắt lại, niệm lên thanh tâm chú.

"Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, được muốn đi thức, cũng phục như thế."

Sau khi nàng đọc xong mở mắt ra, kích động trong lòng mới bình phục hơn một chút, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Thư Điện Hợp ngủ bất tỉnh, trong nhất thời nàng cũng không có cách nào rời đi, chỉ có thể thoáng di chuyển thân thể một cách thỏa mái, dựa vào giá sách phía sau.

Tầm nhìn mơ hồ, nàng bỗng thấy trên cổ Thư Điện Hợp mang theo một sợi dây đỏ, Tuyên Thành ngẩn người, giờ tay ra kéo sợi dây đỏ ra ngoài.

Trên ngoc còn lưu lại độ ấm thân thể của chủ nhân, Tuyên Thành đưa nó nắm ở trong lòng bàn tay. ở hoàng cung nơi nàng ở cũng có một khối ngọc như vậy.

Hai khối ngọc dáng vẻ giống nhau. To hỏ, chất liệu y như đúc, gần giống với song sinh.

Tuyên Thành hồi tưởng lại trong đầu, Tả Hoài đã từng nói với nàng.

"Không nghĩ tới công chúa vẫn còn giữ vật thái tử năm xưa tặng người lúc năm tuổi."

Đó là sự việc của hai năm trước, một ngày tháng nào đó, bởi vì dây đeo đã cũ nên mài mòn đứt, khối ngọc không biết từ khi nào rơi ra, Tả Hoài đã nhặt được.

Tả Hoài lần nữa buộc lên dây đỏ, đưa trả vè cho nàng, liền nói câu cảm khái kia, hiển nhiên hắn cũng không phát hiện khối ngọc này đã không còn là khối ngọc lúc trước.

Mà đồ vật thiếp thân của nàng bị mất đã tìm lại được, nàng đem ngọc nắm ở trong lòng bàn tay, không tránh khỏi lại nghĩ tới Thư Điện Hợp đang mất tích, tâm trạng một mảnh bi thương, trên mặt miễn cưỡng cười với Tả Hoài nói: "Lâu như vậy rồi." Tả Đại Bạn nở nụ cười nói: "Đại bạn tuy là già rồi, nhưng ký ức vẫn còn không tồi, trong vung này trên dưới đã xảy ra chuyện đại sự gì, đại bạn đa số đều có thể vẫn nhơ, huống hồ là việc liên quan tới Thái tử và công chúa a."

Tuyên Thành mang theo kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới Thư Điện Hợp từng muốn biết lai lịch của ngọc, nàng vẫn chưa hỏi được thì Thái tử ca đã..., nàng hướng về Tả Hoài hỏi: "Đại bạn có biết là Thái tử hoàng huynh từ đâu có được khối ngọc này không?"

Cũng là thời gian quá lâu rồi, để Tả đại bạn trả lời nàng vấn đề này chắc hẳn rất khó nhớ ra. Hắn ở trước mặt nàng suy nghĩ một chút, nhận thấy công chúa muốn nghe một đáp án từ mình. Hắn vắt óc suy nghĩ.

Ngay khi Tuyên Thành từ bỏ truy tìm Tả Hoài bỗng cao hứng đáp: " Đại bạn nhớ đến, lần đầu sau khi Thái tử ở trên chiến trường thắng lợi trở về.

Đem chiến lợi phẩm dâng lên, sau đó bởi vì thấy khối ngọc này có ý nghĩa phi phàm vì lẽ đó vẫn luôn giữ bên người, mãi đến tận khi sinh thần năm tuổi của công chúa, hắn đã tặng cho người."

Thái tử ca nàng lần thứ nhất mang quân đi đánh trận, cũng là trận chiến duy nhất của hắn chiến đánh hạ tiền triều.

Nhiều lần Thái tử cũng kể cho nàng nghe về cố sự đó.

Nếu Tả đại bạn không nhắc đến ký ức này sớm đã bị nàng lãng quên, vậy ngọc tỏa này chính là đồ vật đến từ Khải hoàng cung.

Nó có thể rơi vào trên tay Thái tử hoàng huynh, vậy chủ nhân thực sự của nó cũng mất mạng trên tay Thái tử hoàng huynh hoặc thủ hạ của hoàng huynh...

"Cha mẹ ngươi đến cùng là người phương nào, có thể hay không..." cùng nàng và phụ hoàng có liên quan?

Tuyên Thành nhạy cảm, có cảm giác cực kỳ không tốt, nhưng không đành lòng nói ra khỏi miệng. Hoàn toàn bởi vì nàng không muốn để cho việc thật vất vả hai người mới có thể gặp lại, nảy sinh ra trở ngại gì.

Thỏ con ở trong ngực Thư Điện Hợp đã tỉnh, dáo dác ngó xung quanh, chuyển động thân mình miệng dán vào ngón tay Thư Điện Hợp tìm đồ ăn.

Tuyên Thành sợ nó quấy nhiễu đến giấc ngủ của Thư Điện Hợp, mới vừa đưa tay ra muốn ôm lấy nó. Thì người trên bả vai liền giật giật

Thư Điện Hợp mông lung tỉnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã va phải một đôi mắt trong suốt, quan tâm nàng.

"Ngươi tỉnh rồi?" người kia chẳng biết lúc nào lại xuất hiện bên người nàng hỏi. Thư Điện Hợp ưm ưm một tiếng, xoa nắn mắt của mình, nhìn trái, nhìn phải, không nhớ rõ hiện tại là mình đang ở chỗ nào.

"Ngươi thật sự hoàn toàn không nhớ ra sao?" ánh mắt Tuyên Thành mang theo phức tạp cùng những tia mong chờ hỏi.

Chỉ nhìn thấy người trước mặt ngưng thần nhìn mình nửa ngày, lẽ ra nàng có thể rõ ràng chính mình đang nói cái gì, khoảnh khắc Thư Điện Hợp lắc đầu, phủ nhận câu hỏi của mình. Vẻ thất vọng trên mặt Tuyên Thành hiện ra.

Ánh mắt nàng rơi vào khối ngọc trên cổ của Thư Điện Hợp, lần nữa dò xét hỏi: "Vậy khối ngọc trên cổ ngươi từ đâu mà có?"

Thư Điện Hợp nhìn theo tầm mắt của nàng chỉ, cúi đầu nhìn thấy ngọc tỏa của mình, động thủ đem nó nhét trở về trong cổ áo giấu kỹ nói: "Sư phụ cho, giấu kỹ."

Tuyên Thành hết hy vọng, lần nữa cảm thấy trống rỗng.

Nàng miễn cưỡng cười tự an ủi mình nói: "Không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ nhớ ra ta là ai."

Thư Điện Hợp mê man nhìn nàng, tựa hồ không hiểu đối phương đang nói cái gì.

Lúc này bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Phùng Tịch Uyển là gọi nàng ăn cơm, người bị hô là nàng chưa kịp phản ứng, người kia nghe thấy hai chữ " ăn cơm" hai con mắt sáng như trăng, khác nào hai ngọn đèn lớn.

"Cơm cơm, cơm cơm." Thư Điện Hợp miệng nói người thì bò ra ngoài, cũng mặc kệ Tuyên Thành ngồi đó nhìn nàng, theo tiếng ăn cơm liền chạy đi, còn không quên đem theo thỏ.

Lưu lại Tuyên Thành ngồi đó ánh mắt sững sờ, trong lòng nghi ngờ có phải là ai đem phò mã của nàng làm cho thay đổi không?

Trước khi như thần tiên không dính khói bụi trần gian, tuyệt đối sẽ không tham ăn như thế a.

Nàng xuất thần hướng cửa thư phòng mà đi, bất chợt không may va phải góc nhọn của giá sách, trên giá một cuốn sách không chịu được lực va, rung chuyển mà rơi " đùng" một cái xuống.

Tuyên Thành ăn đau xoa cái trán của mình, một bên nhặt lên cuốn sách, tiện tay muốn để lại trên giá, thì bìa sách kia đã làm nàng chú ý, nàng tùy ý lật qua lại nội dung trong sách làm nàng nổi lên lòng hiếu kỳ.

Nàng lường trước được việc mọi người đang chờ nàng ăn cơm, nàng cũng không lưu lại quá lâu, đem sách nhét vào trong áo, sau đó rời khỏi thư phòng, trực tiếp đi tới tiền viện.

Dược viên ở vị trí hẻo lánh, nên không có địa phương để chơi bời, đi chợ cũng chỉ mười ngày đi một lần, Tuyên Thành ở trên núi một thời gian dài, Sài Long Uy lại sợ công chúa ở trên núi tẻ nhạt vì lẽ đó hắn đi chợ mua thật nhiều thức ăn và đồ vật trở về.

Tuyên Thành thấy hắn mua mấy bình rượu gạo, tâm tình nàng không khỏi vui vẻ lên.

Thường ngày nàng ở trong cung, vì đè nén nỗi nhớ nhung về Thư Điện Hợp. Thường lấy rượu ra uống đến tê liệt chính mình. Thời gian lâu dần, đâm ra nghiện, mấy ngày không uống rượu luôn cảm giác buổi tối thiếu thiếu gì đó.

Sài Tướng quân quả nhiên là tri kỉ, tự đáy lòng Tuyên Thành cảm thán. Xoay người lén lút đem mấy bình rượu kia đem vào trong thư phòng, dự định một mình độc hưởng.

Quay lại nàng lại từ đống đồ kia nhìn thấy một túi đường mạch nha. Linh co hơi động, nhớ tới chính mình đã từng chêu chọc chất nữ bằng thủ đoạn này, thế là trong lòng lại nổi lên kế vặt.

Lúc đó Thư Điện Hợp đang ngồi trước bậc thang uy thỏ ăn cà rốt, Tuyên Thành đem đường mạch nha giấu ở phía sau, làm bộ vô ý đi tới trước mặt nàng, sau đó cũng ngồi xuống bậc thang.

Nàng cố ý chọn thời điểm Thư Điện Hợp chú ý tới mình, từ phía sau lấy ra túi đường mở ra, tùy tiện lấy một viên sau đó đưa tới đầu gối mở ra, lướp đường như tuyết, còn ngửi thấy mùi mạch nha thơm mát.

Tuyên Thành rõ ràng trong lòng nghĩ dù là công chúa được nuông chiều từ bé trong hoàng cung hay hài tử tầm thường cũng khó thoát khỏi sự hấp dẫn của kẹo đường mạch nha a.

Nàng hướng Thư Điện Hợp nhìn, quả nhiên một con mắt đói khát đang chằm chằm nhìn nàng.

Nàng hơi nhếch khóe miệng lên, cầm lấy khối đường mạch nha kia quơ quơ trước mặt Thư Điện Hợp hỏi: "Ngươi muốn ăn sao?"

Thư Điện Hợp mím chặt môi, con mắt chằm chằm nhìn trên đầu gối Tuyên Thành, đang có rất nhiều đường mạch nha, yết hầu chuyển động gật gù.

Tuyên Thành ánh mắt giảo hoạt, dụ dỗ nói: "Ngươi gọi ta một tiếng phu nhân, ta liền cho ngươi ăn một khối, thế nào?"

Editor: công chúa thực sự không thèm để ý tới tình địch, xin nhắc lại là không thèm để ý 😊)))))

Công chúa cũng không lưu manh, thật sự không lưu manh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play