Mọi người ở đây cùng nhìn về phía người đang chặn ở phía trước, ánh mắ kinh sợ cùng ngốc nghếch.

Nếu là tình huống bình thường, người giống như vậy tự dưng chặn đường của Ngũ vương, sẽ lập tức bị kéo đi, nhưng người trước mắt này thân phận không giống, vì lẽ đó không ai dám kéo hắn đi, bầu không khí ở đây dường như ngưng đọng lại.

Thị vệ trố mắt lên, nhìn về phía Ngũ vương hỏi: "Ngũ vương đây là ý gì?"

Sắc mặt Ngũ vương cũng không nhịn được tức giận, chằm chằm nhìn thê đệ nói: "Tống Hoài, ngươi đang làm cái gì vậy?"

*Thê đệ: em trai của vợ.

Tống Hoài há miệng muốn nói lại thôi, e ngại có tên thị vệ trong cung kia, hắn không muốn người khác nghe thấy, liền đi tới bên người Ngũ vương, tìm cớ nói: "Ta có một việc gấp, cần ngay lập tức báo cho Thiên Thừa, Thiên Thừa trước hết hãy nghe ta nói rồi đi cũng không muộn."

Chút chuyện nhỏ mà dám chặt đường, Ngũ vương trong lòng nổi giận, nhưng nể mặt tên thị vệ truyền tin vẫn ở đây, chỉ có thể nén giận mà nói: "Có việc gì chờ Bản vương từ trong cung trở lại thì nói." Nói xong liền leo lên kiệu.

Tống Hoài lần nữa giơ tay ra ngăn cản, lời nói lịch liệt: "Tuyệt đối không thể! việc này rất hệ trọng, cần phải báo cho Thiên Thừa biết được!"

Ngũ vương không còn cách nào chỉ có thể nói vài câu với thị vệ truyền tin, sau đó bị Tống Hoài lôi tới địa phương không người nói chuyện.

"Có chuyện gì thì mau nói." Hắn nể mặt Vương phi mới khoan dung cho vị thê đệ này như thế.

Nào có biết thê đệ vừa mở miệng nói câu đầu tiên làm hắn hãi hùng sợ khiếp vía: "Tỷ phu nguy rồi!"

"Ngươi đang nói cái gì?" Ngũ vương sợ nhảy lên, vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn hắn.

Tống Hoài biết tính khí của tỷ phu hắn, không thể cùng hắn đối chọi gay gắt, bằng không chỉ có thể đem hắn k1ch thích, rồi lại hỏng chuyện, không thể làm gì hơn là kiềm chế kích động mà giải thích cho hắn: "Ta hỏi tỷ phu, hoàng thượng có phải là có chiếu để tỷ phu tối nay vào cung?" Ngũ vương gật đầu.

Tống Hoài lại hỏi: "Có phải người truyền tin kia mượn cớ, để tỷ phu mặc giáp mang theo đao vào cung?"

Không chờ Ngũ vương lần nữa gật đầu, hắn liền không thể chờ được nữa chất vất nói: "Âm mưu rõ ràng như thế, tỷ phu lẽ nào không nhìn ra được thâm ý trong đó?"

Ngũ vương lúc nãy cùng với tiểu thiếp tầm hoan uống không ít rượu, đầu óc cũng chậm chạp hơn, chậm rãi suy nghĩ nói: "Ý ngươi nói là..."

Tống Hoài hận không thể đem gậy gõ tỉnh người tỷ phu này, kích động nói: "Hoàng thượng muốn gạt ngươi vào cung chịu chết a! Vào cung việc mang theo giáp và đao là điều cấm kỵ, nếu hoàng thượng nói huynh có ý định mưu phản, ngươi nên giải thích thế nào?"

Gia tộc hắn cùng với Ngũ vương quan hệ không nhỏ, nếu Ngũ vương đổ xuống, gia tộc của hắn tất nhiên sẽ bị vạ lây, vì lẽ đó Tống Hoài mới không thể tự mình đi tới ngăn cản việc Ngũ vương vào cung.

Ngũ vương lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt chìm xuống, thịt nơi gò má run rẩy, ánh mắt sắc bén, tỏ ra khinh thường nói: "Hiện tại trong cung ngoại trừ nữ tử yếu đuối cùng tiểu hài tử, ngươi sợ cái gì?"

"Hoàng thượng tuy nhỏ, nhưng không có nghĩa là những văn thần, võ tướng bên cạnh hắn ăn không ngồi rồi.

Sự việc tối nay e rằng đã có người cố ý sắp xếp một cái bẫy, tỷ phu ngươi nếu đi vào cung, cái chờ ngươi chính là cái chết."

Tống Hoài sớm đã nghe nói việc Ngũ vương ở trong triều cũng không mấy tốt đẹp, nên hắn một mực chắc chắn mà nói.

Ngữ khí hắn hùng hổ dọa người làm Ngũ vương cảm thấy không thích, nhưng nghĩ lại những lời hắn nói quả thực có đạo lý, hắn cũng lo lắng cho tính mạng của mình.

Thế là hắn bắt đầu có ý nghĩ lui, nói: "Bản vương hiện tại mượn cớ ốm để từ chối, tối nay không vào cung nữa."

Tống Hoài lần nữa muốn cản lại Ngũ vương nói: "Cũng không thể!"

Ngũ vương nhíu mày muốn nổi giận, liền nghe Tống Hoài giải thích: "Hoàng thượng truyền chiếu, nếu tỷ phu không tới chính là trái lệnh, trong cung cũng vịn vào cớ này để định tội ngươi a!"

Ngũ vương nghe lời khuyên nhủ của hắn, mới ý thức được việc tối nay chính là không có đường lui, cảm thấy sợ, mồ hôi sau lưng lạnh toát, vội vã nắm chặt tay thê đệ nói: "Ngươi cho rằng hiện tại ta nên làm thế nào mới giải quyết được chuyện này?"

Thấy tỷ phu mình vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, hắn thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta tuy rằng không biết tử cục này là do ai bố trí, nhưng đối với huynh ra tay không chút lưu tình, là muốn dồn huynh vào chỗ chết."

"Huống hồ ta cho rằng người đó đã sản sinh sát ý với huynh, sẽ không có ý định dễ dàng buông tha cho huynh..

Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tộ. Vì lẽ đó bất luận ngươi đi hay không đi cũng không thể trốn một kiếp họa này."

"Hiện tại tỷ phu trong tay không có binh lính sao, so với việc nằm trên thớt mặc người định đoạt, hiện tại đem theo binh.... cũng có gì khác biệt?"

Trong con người Tống Hoài lóe lên một tia tàn nhẫn, làm một tư thế cắt cổ, cắn răng mà nói: "Chẳng bằng là làm, nếu không làm là đang toại nguyện tâm ý của bọn họ, đùa mà thành thật!"

"Chuyện này..." Ngũ vương do dụ nói: "Bản vương bây giờ không thể điều động được quân, những người trong vương phủ này có thể làm được gì?"

Tống Hoài dâng lên kế hoạch của mình nói: "Vừa vặn tối nay trong cung chiếu ngươi vào, ngươi liền đem hộ vệ trong vương phủ cải trang thành người hầu, dưới áo bào giấu kiếm cùng đao tiễn, cùng ngươi tiến cung."

Tâm Ngũ vương rục rịch nói: "Bản vương chỉ sợ, sự tình vạn nhất thất bại...."

Tống Hoài dõng dạc nói: "Mặc dù có thất bại, so với tình cảnh trước mắt vẫn còn có cơ hội để nghịch chuyển! Hay là tỷ phu hiện tại cam tâm tình nguyện đi vào chỗ chết?"

Ngũ vương trong lòng cân nhắc những lời Tống Hoài nói. Không bằng thử làm, biết đâu hắn lại may mắn từ cái chết tìm được đường sống, lại còn có thể đoạt vị trí kia, hắn nghiêm mặt nói: "Liền làm theo lời ngươi nói, mặc dù đều là chết, ta cũng muốn lôi tiểu hoàng đế kia chết cùng!'

Nửa đêm....

Trong cung yên lặng như tờ, nguyệt trên bầu trời chiếu rọi tòa cung thành to lớn như dã thú bao phủ trong ánh trăng.

Ngũ vương nhận lệnh vào cung, nhưng lại tới muộn.

Thời khắc hắn bước vào trong cung, trái tim trong lồ ng ngực hắn nhảy lên kịch liệt không cách nào ức chế xuống được.

ở trong bóng đêm che lấp đi sự hoảng loạn, hắn lặng lẽ nắm chặt tay.

Phía sau cửa cung thứ nhất là một đạo hành lang dài, ánh trăng rọi xuống chiếu sáng dưới chân hắn, như một tầng lụa mỏng.

Một đoạn đường này hắn giống như đi hết một đời người, mắt hắn lăm lăm nhìn quanh, tai vểnh lên để nghe bốn phía, không dám buông tha bất kỳ động tĩnh nào, hắn sợ trong bóng tối kia có người ẩn mình bất ngờ xông về phía hắn.

Cũng may là cả đoạn đường này đều không có gì khác thường, đoàn người thuận lợi đi hết cửa cung đầu, tiến tới cửa cung thứ hai.

Tiếng cửa cung mở ra như nện vào lòng Ngũ vương, bên trong vẫn là ánh trăng mờ ảo cùng tĩnh lặng, đáy lòng hắn dần thả lỏng, hắn phóng tầm mắt tới mái cong của cung nhìn, nhìn vị trí mà tiểu hoàng đế đang ở, tòa cung thành này, ngày mai chủ nhân sẽ biến thành hắn.

Bước chân hắn đều đều phía sau đoàn người trên người đều cất giấu vũ khí theo sau.

Tuy rằng không nhiều người, nhưng mỗi người đều là võ nghệ cao cường, đủ có thể đối phó với đám kim ngô vệ trong cung.

Hắn đi hết một đường tới khúc ngoặt, một người theo hắn mơ hồ có linh cảm không lành, chậm lại bước chân, đi tới bên cạnh Ngũ vương nói: "Thiên Thừa, có gì đó không đúng."

"Tối nay dọc cả đường đi vào cung đều yên tĩnh tới lạ thường, thị vệ tuần tra cũng không thấy một ai."

Ngũ vương cũng để ý thấy, cũng nhận ra được gì đó không đúng, trong không khí sực mùi nguy hiểm, sau lưng đột nhiên căng thẳng, hắn liếc nhìn phía trước, lại nhìn về phía sau, hắn đã không còn đường lui nưuax, chỉ có thể tiến về phía trước.

Hắn đè thấp âm thanh của mình nói: "Để các huynh đệ đều đề phòng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cá chết lưới rách cũng phải giết máu chảy thành sông."

"." Người kia lui xuống, đem theo chỉ thị của Ngũ vương, ở trong bóng tối làm thủ thế.

Đoàn người đi qua cửa cung thứ ba, mắt thấy gần tới nội cung trong gang tấc, sau lưng đột nhiên truyền tới một đạo âm thanh như chất vấn nói: "Ngũ vương đêm khuya vào cung, đây là muốn đi nơi nào?"

Ngũ vương cùng thuộc hạ dừng lại, xoay người ngước nhìn người trên lầu, thân ảnh cao to, khôi ngô.

Thịt trên mặt Ngũ vương cứng ngắc, cười cười nói: "Nửa đêm Triệu Hầu gia còn tự mình đi tuần tra, cực khổ rồi."

Triệu Hồng Trì mặc một thân khôi giáp, trên tay cầm trường đao, con mắt sắc bén đảo qua mỗi người phía dưới, từ thể trạng cho tới vẻ mặt, có thể thấy được bọn họ cũng không phải là tùy tùng bình thường, lạnh lùng hỏi: "Ngũ vương vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão thần?"

"Cũng không phải là Bản vương tự mình tới đây, mà Hoàng thượng triệu kiến Bản vương, có người truyền chỉ làm chứng..."

Ngũ vương quay đầu muốn gọi tên thị vệ truyền chỉ kia, lại phát hiện không thấy hắn đâu.

Quả nhiên có trò lừa, vẻ mặt Ngũ vương hung ác, nổi giận, hung tợn mắng: "Vô liêm sỉ, dám cài bẫy Bản vương!"

Triệu Hồng Trì từ trên cao nhìn xuống, thăm thẳm hỏi: "Ngũ vương đối với Hoàng thượng bất kính như thế, đây là muốn tạo phản sao?"

Lời còn chưa dứt, ở dưới liền có mũi tên bay thẳng lên, Triệu Hồng Trì nhanh tay lẹ mắt, cầm đao đánh bay mũi tên kia.

Ngũ vương ra lệnh nói: "Nhị lang đâu?" hộ vệ hắn đem tới lập tức xe rách y phục lộ ra khôi giáp cùng binh khí đem Ngũ vương hộ vệ.

Một chút người này mà cũng dám vào cung ý đồ bất chính, Triệu Hồng Trì cười nhạt, khác nào đang nhìn tiểu hài tử làm trò mèo.

Hắn tiện tay nhấc lên, trên lầu thoáng chống hơn mười cây đuống cùng với binh lính mặc giáp.

Thời khắc đó, cùng với kim ngô vệ tầng tầng bao phủ lấy Ngũ vương cùng thuộc hạ của hắn.

Cung đạo lạnh lẽo bởi vì có ánh nến bao phủ, chiếu sáng như ban ngày, mọi cử động của Ngũ vương đều có thể thấy được.

Triệu Hồng Trì khuyên nhủ: "Ngũ vương bây giờ nếu có hối hận, bó tay chịu trói vẫn còn kịp."

Ngũ vương ngoảnh mặt làm ngơ, đêm nay hắn đã xác định sẽ chết ở chỗ này, hắn cũng muốn kéo mấy người xuống chịu tội thay!

Hắn giống như con thú mệt mỏi, nổi giận gầm lên, dẫn dắt người của mình phá đi vòng vây.

Tiếng thét cùng la lối, tiếng binh khí va chạm, mùi máu tươi chảy ra. Không ngừng có người ngã xuống, cũng có người không ngừng mà dãy dụa bò lên, lần nữa bị chém tới chết.

Không khí đều là mùi máu tanh.

Tuyên Thành từ sau lưng cô phụ đi ra, lạnh nhạt thờ ơ mà nhìn một hồi chém giết này.

Cùng lúc đó, một đầu khác ở Ngũ vương phủ ánh lửa cũng sáng ngút trời, tiếng la khóc không ngừng,

Ngũ vương đã đem hết thảy tráng đinh ở phủ vào cung, bên trong phủ chỉ còn người già trẻ em, bắt dễ như trở bàn tay.

Ngũ vương nhấc theo đao. Dũng mãnh mà chiến, nhiều kim ngô vệ nằm dưới đao của hắn, cũng nhiều kim ngô vệ bại dưới thủ hạ của hắn.

Triệu Hồng Trì nhìn thấy tình huống không ổn, lệnh một hồi vô số cung tên bay xuống, người của Ngũ vương chết hết phân nửa.

Từng đợt kim ngô vệ tới viện trợ, Ngũ vương dù có lợi hại tới đâu cũng không chống lại nhiều người như thế, dần dần sức lực cạn kiệt không chống lại được.

Ngũ vương giết một kim ngô vệ, một thân đầy máu, hắn nhìn lại thuộc hạ của hắn đã không còn nhiều, trên người áo giáp cũng không còn nguyên vẹn, bại cục đã định, nhưng hắn không cam lòng cứ như thế mà từ bỏ, hắn ngửa mặt lên trời gào to.

Trên lầu kim ngô vệ lại kéo cung, Triệu Hồng Trì giao lệnh bắn cho Tuyên Thành, để nàng quyết định, bắt sống hay bắn chết Ngũ vương.

Nàng nhìn huynh trưởng khắp người máu me, trong lòng nàng bỗng nhiên nhẹ dạ...

Tác giả có lời muốn nói:

"Phò mã đã đi nơi nào. Có phải là ở Tuyệt tình cốc uống tuyệt tình đan không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play