Tuyên Thành lại không xưng hô Bản cung nữa, nơi này nàng chỉ gặp lại người nàng muốn gặp, chỉ có ngươi cùng với ta.

"Sau khi ngươi vào đây, ách thúc chạy tới công chúa phủ, khoa tay với ta một trận, ta không hiểu thúc ấy muốn nói gì, sau đó Phùng Chính tới, hắn nói cho ta biết, phụ hoàng giáng tội cho ngươi, đưa ngươi vào đây. Sở ma ma lúc này mới thẳng thắn nói tất cả mọi việc cho ta biết."

"Ách thúc tìm đến ta, là muốn ta cứu ngươi, nếu như không có hắn, không có chén thuốc của hắn, ngươi căn bản không thể áp chế nổi độc kia!"

Tuyên Thành ngậm lấy nước mắt, ánh mắt như ngọn đuốc, muốn tự miệng mình đem hết thảy bí mật mà Thư Điện Hợp giấu nàng nói ra: "Vì lẽ đó những lời ngươi nói đều là lừa gạt ta có đúng hay không?"

Thư Điện Hợp dừng lại động tác, chuyện đột nhiên xảy ra, nàng chưa biết ứng phó ra sao, trong lòng hoảng loạn. ách thúc tìm tới Tuyên Thành cũng là chuyện trong dự liệu. nhưng nàng không muốn để Tuyên Thành biết những việc này.

Vốn định chấm dứt mọi quan hệ với Tuyên Thành, sau khi việc của cửu vương xong. Nàng sẽ hồi dược viên, yên tĩnh mà đợi cái chết của mình. Coi như thế gian này chưa từng tồn tại Thư Điện Hợp.

Ông trời là đang cố ý chọc ghẹo nàng hay sao?

Thư Điện Hợp thờ dài, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Người đã biết thì đã sao?"

Lã Mông không tha cho nàng, thân phận của các nàng không tha cho nàng, độc trên người nàng cũng không thuốc nào chữa được, Tuyên Thành biết rồi, chỉ có thể vô cùng thống khổ, sao lại để nàng ấy khổ sở như vậy được.

Tuyên Thành bỗng nhiên không biết nên trả lời Thư Điện Hợp như nào. Âm thanh nghẹn ngào nói: "Ta sẽ cứu ngươi ra ngoài, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất giải độc cho ngươi, bất luận thế nào, ta đều sẽ cứu ngươi sống tiếp. ta mặc kệ những chuyện kia là thật hay giả, cũng mặc kệ ngươi đến cùng là ai."

Từng giọt nước mắt của nàng tơi xuống, muốn đưa tay ra xuyên qua những song sắt này chạm vào người kia, ngón tay giật giật, lại thu về.

Câu nói "Lúc trước ngươi che chở ta, hiện tại đến phiên ta che chở ngươi" bị kẹt ở trong cổ họng, nàng không nói ra được,

Thư Điện Hợp không có đáp ứng, cũng không có từ chối.

Nhà giam yên lặng một hồi, Tuyên Thành lau khô nước mắt của mình, miễn cưỡng tươi cười mà nói: "Nơi này ở không được, ngươi chịu khó ở đây mấy ngày, thuốc của ách phó ta quay lại sẽ sai người đưa tới."

Thư Điện Hợp sống lưng thẳng tắp nãy giờ dần đổ xuống, trong lòng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tuyên Thành nắm chặt tay vào song sắt, ánh mắt khát vọng nhìn phía Thư Điện Hợp, hỏi: "Ngươi... có muốn ta hỗ trợ gì không?" nàng muốn làm chút gì đó, ở trong lòng lừa gạt chính mình, mình và Thư Điện Hợp vẫn còn tình cảm.

Thư Điện Hợp muốn triệt để cắt đứt mọi hy vọng với Tuyên Thành, nhưng nàng không đành lòng, nàng không muốn tổn thương Tuyên Thành nữa, thở dài nói: "Ở trong ngục này quá mức tẻ nhạt, có thể xin công chúa tìm chút sách thuốc để thần xem một chút?"

Mấy năm qua nàng bận bịu chuyện chính sự, y thuật không tiến bộ, hổ thẹn với sư phụ,chờ sau khi nàng chết rồi, không biết nên lấy bộ mặt nào đối diện với sư phụ đây.

Tuyên Thành liên thanh đáp ứng, sau khi rời đi nhà giam, không nhìn thấy nơi Thư Điện Hợp nữa, nàng đứng ở cửa thiên lao, yếu đuối lúc nãy ở trên mặt rút đi, trên mặt là một tầng lạnh lẽo, nàng liếc nhìn người trông coi, ngữ khí lạnh cực độ nói: "Ai giám động vào nàng ấy một chút, bản cung liền tự tay chém hắn!"

Lời nói này mang đầy sát khí, đám coi ngục không dám lỗ mãng, khúm núm đáp lại.

ở trong phòng giam, Thư Điện Hợp ngước nhìn cửa sổ, lại thở dài một tiếng.

"Tuỳ ý đùa bỡn với lửa, có ngày bị nó thiêu chết, cũng là chuyện hiển nhiên."

Cửu vương trước khi chết, hắn là đang nhắc nhở nàng.

Nàng không hối hận...

Từ trong tay áo móc ra trâm cài tóc của Tuyên Thành làm rơi hôm đó, nàng vuốt ve từng chút, nước mắt đều ào ào rơi xuống, nóng hổi.

Lã Mông tránh không gặp Tuyên Thành, Tả Hoài đi ra nói đỡ cho hắn, muốn đem Tuyên Thành hống trở về, ôn tồn nói: "Công chúa, hoàng thượng trước mắt đang tức giận, giờ người lại vì phò mã cầu xin, hiện tại không phải là thời điểm tốt."

Tuyên Thành cắn môi không nói một lời,nhấc y phục lên, trực tiếp quỳ xuống tuyết lạnh, nói: "Phụ hoàng nếu không gặp ta, ta liền ở đây quỳ mãi không đứng lên!"

Tả Hoài dù có khuyên như nào, nàng cũng không đứng lên, chỉ có thể chạy vào Thái Vũ điện bẩm báo.

Lã Mông tức run người, ngực chập chùng hừ lạnh nói: "Nàng nguyện ý quỳ, liền để nàng quỳ đi, trẫm không tin nàng có thể kiên trì bao lâu."

Tả Hoài lại nói: "Nhưng bên ngoài tuyết còn chưa tan hết, nền đất lạnh lẽo, công chúa quỳ như vậy, sẽ bị thương."

Lã Mông cũng không hề bị lay động, ném chén trà lên mặt bàn lạnh lùng nói: "Để cho nàng quỳ!" Tả Hoài lập tức ngậm miệng.

Chuyển giao mùa, gió thổi lạnh lẽo. tuyết còn chưa tan, đây là thời điểm lạnh nhất năm.

Tuyên Thành một mình cô độc quỳ ở đó, y phục đơn bạc, không chống đỡ nổi gió lạnh, một hồi liền lạnh đến run cầm cập, sắc mặt tái nhợt, hai đầu gối cũng run lên.

Đêm đen đến cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã tối mịt không còn thấy rõ sự vật.

Trong cung các nơi đều đốt đèn. Nhìn từ bầu trời xuống, nơi này giống như ngân hà rơi xuống nhân gian.

Tuyên Thành vẫn quỳ trước Thái vũ điện, mặt bị lạnh đông cứng kết ra băng sương, Tả Hoài lấy áo choàng khoác lên người nàng, thân thể nàng lung lay bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống, tay Tuyên Thành lạnh tới đáng sợ, hắn sợ hãi hô lên: "Công chúa!"

"Hả?" Tuyên Thành ánh mắt mông lung, miệng thở ra nhiệt khí, chứng minh nàng còn sống sót.

Khi nàng thấy rõ người trước mắt, liền nắm chặt cổ tay Tả Hoài hỏi: "Phụ hoàng bằng lòng gặp ta sao?"

Tả Hoài hai mắt rưng rưng, lắc đầu, đau lòng nói: "Công chúa, người làm sao phải khổ như vậy chứ?"

"Ta nhất định phải cứu nàng!" Tuyên Thành dần tỉnh táo khôi phục thanh minh, ánh mắt kiên định nói.

Vừa dứt lời, cửa đại điện bỗng nhiên mở ra, ánh sáng từ trong điện chiếu ra, chiếu rọi trên mặt tuyết, một bóng người chưa bước ra, tiếng quát đã truyền tới: "Đứng lên cho trẫm!"

Tả Hoài cùng với Tuyên Thành không hẹn mà tim đập loạn lên, sau đó Lã Mông mang trường bao từ trong điện chắp tay đi ra, lông mày nhíu lại ánh mắt nén giận. Tả Hoài vội lui sang một bên.

Tuyên Thành xiết chặt góc y phục, cúi người đem trán áp xuống nền đất lạnh lẽo, áo choàng Tả hoài khoác cho nàng cũng trượt rơi trên nền tuyết, nàng khẩn cầu nói: "Cầu phụ hoàng buông tha cho Phò mã của nhi thần!"

Lã Mông lạnh lùng bác bỏ nói: "Hắn đã không còn là Phò mã của ngươi rồi, trẫm đã lệnh giải trừ phu thê giữa hai ngươi, từ nay về sau, hai người không có nửa điểm liên quan."

Sắc mặt Tuyên Thành bỗng biến sắc, đôi môi trắng nhợt nói: "Nhi thần không muốn cùng Phò Mã hoà ly!"

"Ngươi có biết hắn là con của nghịch tặc làm phản!" Lã Mông không thể kiềm chế tức giận mà nói, hận không thể để nữ nhi của mình tỉnh táo lại, nói: "Hắn ẩn mình che giấu thân phận, hắn luôn lừa gạt ngươi, ngươi biết trong lòng hắn mưu đồ cái gì?"

Tuyên Thành lệ nóng chảy xuống, vội vàng lắc đầu, lộn xộn nói: "Nàng chưa bao giờ tổn thương nhi thần, nàng luôn bảo vệ nhi thần, nhi thần mặc kệ nàng thân phận gì, nhi thần chỉ biết nàng là Phò mã của nhi thần, chuyện này ai cũng không thể thay đổi được."

Lã Mông cười lạnh, Tuyên Thành lại nói: "Nàng giữ gìn giang sơn của Lã gia ta, lẽ nào phụ hoàng một điểm cũng không nhìn ra sao?"

"Việc điền châu gặp thiên tai, việc cửu ca bức cung, nàng đều làm chu toàn, từng việc một, lẽ nào là nàng đang làm sai sao?"

Lã Mông quay người đi, không thể nhìn nổi bộ dáng khổ sở của nữ nhi nữa, nói: "Hoang đường! công lao của hắn có to lớn hơn nữa, cũng không chống đỡ được lòng hắn mang ý đồ xấu, nếu dễ dàng tha thứ cho hắn, vậy mặt mũi của trẫm để đâu? Quốc pháp của đại dự không nghiêm, trẫm sau này thống trị thiên hạ thế nào? Hắn là thần tử, đã là thần tử thì phải chịu tội!"

"Ngươi hiện tại còn vì hắn mà biện hộ, xin xỏ, hắn cho ngươi uống thuốc mê gì?"

Tuyên Thành lúng túng, từng lời nói của Lã Mông như roi quật vào lòng nàng, mỗi câu đều như xé lòng nàng, làm nàng đau đến mức không muốn sống.

Người phụ hoàng hoà ái dễ gần trước kia, nháy mắt trở nên máu lạnh vô tình, sủng ái của hắn giành cho nàng tất cả đều không còn.

Nàng vô lực lặp lại: "Nhưng nàng là Phò mã của nhi thần a." ba năm làm bạn bên nhau, nàng sớm đã đem hết thảy lòng dạ mà yêu đối phương, sâu đậm tiến vào tuỷ của mình, dù có chết cũng không cách nào thay đổi được.

Lã Mông xem thường, vung tay áo nói: "Phò mã thì làm sao. Cũng chỉ là một tiện thần thôi, nếu như ngươi hiện tại đứng dậy, trẫm còn có thể tha thứ cho ngươi, bằng không từ nay về sau, ta cũng không có người nữ nhi này!"

Lúc nàng còn hữu dụng thì là con rể tốt, hiện tại lại là tiện thần, hahaha Tâm Tuyên Thành lạnh lại, thân thể toát ra hàn ý.

Nàng ngẩng đầu lên ánh mắt kiên quyết đối diện với Lã Mông, nói: "Nàng là trượng phu của nhi thần, một ngày là, cả đời đều là trượng phu. Phụ hoàng cố ý muốn tính mạng nàng, nhi thần cũng nhất định không sống một mình!"

Lã Mông nổi giận chỉ vào Tuyên Thành quát: "Ngươi thật là to gan! dám uy hiếp trẫm!"

"Tuyên Thành ngươi còn biết ngươi là công chúa của Đại dự hay không? Một công chúa lại vì cái hạ thần rơi lệ khóc lóc cầu xin, ngươi còn quan tâm đến bộ mặt của hoàng thất hay không?"

"Nhi thần là công chúa, nhưng nhi thần cũng có tâm!" Tuyên Thành khàn giọng kiên định nói.

Nàng cố nhịn đầu gối đau, lê từng chút gian nan bò tới từng bậc thang của Thái vũ điện, quỳ trước mặt Lã Mông, nắm lấy áo bào hắn, nước mắt rơi, cầu xin nói: "Nhi thần tự nguyện thoát ly hoàng tịch, chỉ cầu phụ hoàng tha nàng một mạng!"

Lã Mông sắc mặt hoàn toàn đen xuống, muốn giết chết Thư Điện Hợp ngay lúc này, còn đối với Tuyên Thành u mê mãi không tỉnh....

Thái tử Hoàng huynh chết rồi, không còn người nào giúp nàng nói chuyện nữa, ngày xưa sủng nàng là phụ hoàng, hiện tại làm lòng nàng lạnh lẽo cũng là phụ hoàng, hắn đã không còn là phụ hoàng ngày xưa của nàng, nàng nên làm sao cứu phò mã của mình đây?

Nàng còn chưa nghĩ ra đáp án, Lã Mông không để ý nàng nữa, trở lại bên trong cung điện, thị vệ nghe lệnh chắn trước mặt nàng khoảng cách của phụ tử ngày càng ca, không cho Tuyên Thành cơ hội cầu xin nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play