Tuyên Thành độ nhiên không biết nói gì cho phải, ấp úng nói: "Chỉ là bất ngờ nghe được một đoạn tuồng kịch...": nàng trong lòng sớm đã hoài nghi phò mã của mình là nữ tử. Từ khi sờ lên mặt của Thư Điện Hợp, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi chỉ là không muốn xác định ý nghĩ của mình mà thôi.

Sau khi ổn định lại mình, nàng nói tiếp; "Bản cung không muốn để cho ngươi giống Phùng Tố Trinh trong vở kịch từ bỏ dân chúng, từ bỏ đất nước, từ bỏ lý tưởng, từ bỏ một thân tài hoa, gả cho một nam tử tầm thường, làm một nông phụ bình thường."

"Bản cung cũng không muốn chính mình có kết cục giống vị công chúa trong vở kịch kia, làm nền cho người khác, bị bỏ rơi..." thanh âm nàng dần trở nên nghẹn ngào.

Thư Điện Hợp từng có vô số buổi tối đều mơ thấy ác mộng. thấy tình cảnh này, Tuyên Thành phát hiện ra thân phận của mình, trong mộng nàng khủng hoảng sợ sệt, thậm chí còn khóc lóc thành tiếng, vậy mà khi sự việc này chân chính xảy ra, nàng lại cực kì bình tĩnh, như là đang dối mặt với sự việc không liên quan tới mình, trong lòng giống như trút được gánh nặng.

Nàng không cần thiết phải lừa người dối mình. Không muốn lừa dối thê tử nữa rốt cục có thể chân chính mà đem thân phận thật của mình nói ra khỏi miệng.

"Công chúa thông tuệ như vậy, là sớm đã phát hiện ra...." Thư Điện Hợp giống như tự nhủ mà nói: "Là thần đã lừa dối công chúa.' nàng cho rằng mình đã lừa Tuyên Thành rất tốt, hóa ra chỉ là nàng ấy không đem mình phơi bày ra sớm thôi.

'Thần là nữ tử." Thư Điện Hợp nhẹ nhàng mà đem câu nói này nói ra, thì ra ở trước mặt Tuyên Thành mà thừa nhận thân phận của mình, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, mà trước giờ nàng không thể làm được.

Tuyên Thành đột nhiên yên lặng. Trong đầu nàng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới.

Có lúc con người cũng thật là kỳ quái, vẫn cho là bản thân không thể nào tiếp thu được một sự việc, nhưng lại không giống như trong tưởng tượng, lúng túng cùng phẫn nộ, nhưng sự thật lại là tiếp nhận một cách rất tự nhiên.

Hoặc là vì bởi đối phương là nàng ấy, nên Tuyên Thành mới có thể khoan dung như vậy. Đời này nàng căm hận nhất là người khác gạt mình, nhưng Thư Điện Hợp, nàng làm thế nào cũng không thể oán hận được.

"Công chúa nếu sớm đã phát hiện...." Thư Điện Hợp yết hầu co rút, dùng ngữ khí bình thản nhất có thể để che lấp đi nội tâm đang điên cuồng run rẩy của mình, hỏi ra vấn đề lâu nay đều không rõ: "Tại sao không trách thần, tại sao lại nguyện cùng thần.... phát sinh chuyện quá giới hạn như vậy?"

"Ngươi đến hiện tại còn không hiểu vì sao ư?" Tuyên Thành hỏi ngược lại, nàng lắc đầu, trong lòng chua xót.

Là do nàng ấy không hiểu ý của mình, hay là do nàng ấy đang giả vờ ngây ngốc. Tuyên Thành trong lòng thống khổ.

Phò mã là nam tử, hay nữ tử đâu có quan hệ gì. Bản thân nàng yêu thích Thư Điện Hợp, vậy là được rồi. Không có hài tử nàng cũng không cần, ngược lại nàng cũng không phải người kế vị ngai vàng.

"Chuyện này đều là do ta cam tâm tình nguyện."

Thư Điện Hợp nghe vậy không có nửa điểm sắc mặt vui mừng, trái lại bi thảm mà cười nói: "Trong hai năm qua, thần từng vô số lần muốn cùng công chúa nói rõ ràng thân phận, nhưng lại không thể nói ra, hết thảy đều là bởi vì tâm tư của thần, công chúa có thấy thần thật kì lạ."

Bình thường Thư Điện Hợp nói gì nàng đều có thể nghe hiểu ý nghĩa, nhưng hiện tại mỗi một lời nàng ấy nói ra, nàng không thể nào hiểu được ý của đối phương thế nào, lẽ nào không nên thẳng thắn chuyện này với nhau sao?

Nàng trong lòng mẫn cảm nhận ra được có chút bất an, nói: "Ngươi..." lời còn chưa nói ra lại nghe Thư Điện Hợp nói: "Thần thân là nữ tử, nhưng lại coi trời bằng vung lại cưới công chúa, bỏ lỡ nhân duyên của công chúa, càng....làm bẩn danh dự của công chúa, thần tội đáng muôn chết..."

"Vì lẽ đó......" sau này sợ là sẽ không được nhìn thấy Tuyên Thành nữa, không chỉ bảo Tuyên Thành được nữa. " vì bảo vệ danh dự của người, lúc này người nên xử tử thần, bên ngoài tuyên bố thần chết bất đắc kỳ tử, không có nửa điểm hoài nghi, giữ lại danh dự cho người."

Thư Điện Hợp nói xong, chậm dãi đợi Tuyên Thành xử lí mình.

Nàng đương nhiên biết Tuyên Thành sẽ không phạt gì mình, cố ý nói như vậy, chính là nắm được tâm tình của Tuyên Thành, muốn nàng ấy làm như vậy.

Tuyên Thành không nghĩ ra đối phương một lời nói ra lại nói như vậy, trở tay không kịp, sửng sốt hồi lâi, mới đáp lại: "Ngươi tại sao lại muốn như vậy?"

Nàng đột nhiên cảm thấy người trước mắt này trở nên thật xa lạ, thâm chí hoài nghi hắn có phải là Thư Điện Hợp không, lúc này tâm của hai người đều xa vạn dặm.

Nàng nắm chặt ống tay áo của Thư Điện Hợp, sợ sệt người trước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi chính mình, nói: "Coi như ngươi không muốn ở trong kinh thành này, chúng ta cũng có thể rời đi, mai danh ẩn tích, có thể làm một đôi phu phụ tầm thường..."

"Công chúa, người quá ngây thơ..." Thư Điện Hợp nhắm mắt cười khổ, trong lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.

Nàng hít một hơi thật sâu, kiên quyết đẩy cánh tay Tuyên Thành trên eo mình ra, xoay người thả về vị trí vốn nên để, sau đó đối mặt với Tuyên Thành, nói: "Người không sợ sao công chúa."

Thư Điện Hợp chậm dãi nói: "Không sợ bởi vì ta nữ phẫn nam trang bại lộ ra, dối trên gạt dưới, che mắt thánh thượng, ở trước mặt người trong thiên hạ làm mất mặt hoàng gia?"

"Ta không sợ.' Tuyên Thành tâm tư xoay ngược lại, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói. Lại cũng chỉ có thể nói ra ba từ này.

"Không sợ thân phận không rõ ràng của ta, không sợ ta có tâm tư bất chính mới tiếp cận công chúa sao?"

"Ta không sợ." ánh mắt Tuyên Thành kiên định.

"Không sợ thế nhân biết hai chúng ta coi thường luân lú, sau lưng dùng ngôn ngữ ô uế mà chửi rửa, mà nhục mạ sao?" Thư Điện Hợp lại hỏi.

"Ta không sợ.' Tuyên Thành vẫn là đáp án này.

"Nhưng thần sợ, thần không theo kịp dũng cảm của công chúa." nói đi nói lại, Thư Điện Hợp lại nói ra từng chữ một này.

Hết thảy tâm tư của Tuyên Thành đều biến mất, chỉ vì câu nói kia của Thư Điện Hợp: "Nhưng thần sợ, thần không theo kịp dũng cảm của công chúa." trong đầu nàng vô số lần vang lên câu nói này, thoáng chốc nàng nhận ra ý tứ của Thư Điện Hợp, nàng ấy đây là muốn từ bỏ mình.

Sắc mặt vừa khôi phục hồng hào chưa được bao lâu, giờ đây lại trở nên trắng xám.

Thư Điện Hợp từ trên giường đứng lên, quay đầu đi, một chút cũng không dám quay đầu nhìn Tuyên Thành, chỉ lấy âm thanh hai người có thể nghe được nói; "Nhận được yêu thích của công chúa, xin lỗi...."

Tuyên Thành nhanh nhẹn phát hiện ra người trước mắt có điểm không đúng, kéo tay nàng muốn rời đi nói: "Ngươi đang lừa ta?"

Hai năm qua, cùng nhau ở chung, ôn nhu cùng lưu luyến, tóc chạm tóc, nàng không dám nói là hiểu hết đối phương, nhưng tính tình đối phương thế nào chắc chắn sẽ không vô duyên nói ra những lời này.

Thư Điện Hợp chớp mắt định thần lại, lồng ngực đau như muốn rách, mím môi cố nén, không để cho Tuyên Thành phát hiện.

"Lẽ nào công chúa thật sự tin tưởng, nữ tử cùng nữ tử có thể cùng nhau lâu dài?" nàng giả vờ ung dung mỉa mai cười hỏi.

Ngôn ngữ trào phúng cùng với oán giận nói ra. Tuyên Thành ngây người không nói gì, Thư Điện Hợp vô tình mà rút tay Tuyên Thành ra, chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi căn phòng này, sợ rằng bản thân không kiềm chế được, thấy Tuyên Thành đau lòng, sẽ nhẹ dạ xuống.

Tuyên Thành ngây ngốc ở đó, cũng không có ngăn cản Thư Điện Hợp, thân thể nàng khẽ run lên, nguyên lai từ đầu tới cuối nàng đều cho rằng chỉ cần hai bên tình nguyện đều có thể ở bên nhau, hóa ra đều là một hồi chuyện cười.

Chính mình cam tâm tình nguyện vì nàng ấy mà từ bỏ tất cả, nhưng nàng ấy lại sợ bàn tán của thế nhân, lẽ nào chỉ bởi vì các nàng đều là nữ tử yêu nữ tử. Cũng đều là tình yêu có gì sai sao?"

Ngay khoảnh khắc Thư Điện Hợp bước ra khỏi của, Tuyên Thành không cam lòng chất vấn nói: 'Ngươi đến cùng có yêu ta không?" hoặc là nàng giống như phùng tố trân, hết thảy đối xử tốt với mình đều là do nội tâm hổ thẹn vì đã lừa gạt mình?

Thư Điện Hợp cắn chặm khớp hàm, không chút do dự mà rời đi, thay cho câu trả lời.

Một mình đi tới sân sau của phủ, nàng ngừng lại bước chân ngước mắt nhìn bầu trời đen đặc, đưa tay đỡ lấy bông tuyết rơi xuống.

Cũng vào một ngày tuyết rơi thế này, nàng đã từ bỏ tự do, lựa chọn bất luận có xảy ra chuyện gì, đều làm bạn bên người cùng Tuyên Thành, mà hiện tại, nàng lại ruồng bỏ hứa hẹn của chính mình.

Không phải là nàng không muốn, là do tạo hóa bức bách nàng.

Thư Điện Hợp nhắm mắt lại, một mảnh hoa tuyết vừa vặn rơi trên mí mắt nàng, nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt tràn ra, bông tuyết thoáng mất đi nhiệt độ nguyên bản của nó.

Nàng mắc nợ Tuyên Thành quá nhiều, vừa mới bắt đầu đã lừa đối nàng ấy, hiện tại lại dùng ngôn từ tổn thương nàng ấy, tội không thể tha thứ, chết cũng khó tha, cho nên nàng không thể trơ mắt nhìn Tuyên Thành nhìn thấy mình chết đi.

"Quốc sư, thiên thừa đáp để chính ngươi xử lí chuyện này."

Vô trần hơi kinh ngạc nói: "Thiên thừa chẳng lẽ lại tùy tiện như vậy buôn tha cho vô vi tử ở sau lưng hắn phản bội, cấu kết với kẻ khác." việc này nếu như là ở thời điểm trước với tính khí của cửu vương nhất định sẽ lửa giận ngụt trời, căm phẫn mà giết chết đối phương.

Đạo sĩ truyền tin biết nội tình, vì cửu vương giải thích: "Gần đây ngũ vương nhiều lần đối nghịch với thiên thừa, đại khái nguyên nhân này, hắn mới không có tâm trí để ý chuyện nhỏ nhặt này..."

Vô trần ngồi trên ghế nhiều lần ước lượng ý tứ của cửu vương, lần nữa xác nhận nói: 'Ngươi nói thiên thừa quả thực để ta xử lí chuyện này?"

Tiểu đạo sĩ gật gù, vô trần không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, hắn trong lòng rõ ràng biết cửu vương đây là tín nhiệm hắn, nên mới để hắn làm việc này.

Hắn tràn đầy tự tin mà n nói với tiểu đạo sĩ: "Ta nói ngươi trở lại nói cùng thiên thừa rằng, ta sẽ không phụ lòng tín nhiệm của thiên thừa đối với ta, nhất định sẽ xử lí tốt chuyện này....."

Nói xong, lại cảm thấy trả lời như vậy quá đơn giản, hắn để tiểu đạo sĩ chờ đợi, cầm bút viết một phong thư hồi tin.

Chờ sau khi tiểu đạo sĩ rời đi, trong con ngươi của vô trần đầy lửa giận, khóe miệng cười tựa không cười, nếu thiên thừa đem sư huynh của hắn cho hắn xử lí, vậy hắn phải làm thật tốt, để sư huynh hắn biết, việc phản bội nhận lấy kết quả thế nào.

Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, nhiệt độ tăng lên, ngói đỏ của cung đêm qua tuyết lưu lại, tan chảy, đạo sĩ truyền tin kia vội vã từ hành lang hướng ra ngoài cung mà đi, mắt thấy cửa cung gần trong gang tấc, đột nhiên đằng trước mắt xuất hiện một người ngăn cản bước chân của hắn.

Tiểu đạo sĩ dừng lại bước chân, nhìn y phục của người nọ, làm hắn sững sờ.

"Ngươi đây là muốn đi nơi nào nhỉ?" chỉ nghe thấy người nọ âm thanh ung dung thong thả nói, chớp mắt âm thanh lại trở nên sắc bén, nói; 'Ngươi thật là to gan, dám ở trong cung cấm tùy ý đi tới đi lui!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play