QUYỂN V: KHẢI MINH

CHƯƠNG 141: HÔN MÊ

Đối mặt với ánh mắt vô cùng lo lắng của ách phó, Thư Điện Hợp bình tĩnh nói: "Ta làm những việc này, tất cả đều để tra rõ thân thế của ta."

"Ách thúc, ngươi hẳn là nhớ trước khi sư phụ lâm chung đã đưa cho ta một phong thư chứ?" được hắn khẳng định, nàng mới nói tiếp: "Phong thư đó, khiến cho ta đi tới bước đường hôm nay."

Có lẽ giống như Tuyên Thành đã từng nói, vận mệnh của mỗi người đều giống như con cờ trên bàn cờ, đi con đường ra sao, nên làm gì, đều lo người đánh quyết định.

"Nhưng sư phụ ngươi trước khi lâm chung bàn giao ta chăm sóc ngươi thật tốt." ách phó khoa tay nói: "Ta không thể nhìn ngươi ăn cả ngã về không, đặt mình trong nguy hiểm."

Thư Điện Hợp không nói gì, im lặng.

Ách phó thấy thế hỏi: "Ngươi bây giờ đã điều tra xong thân thể của mình sao?"

"Ta đã tra được..." Thư Điện Hợp mang theo do dự nói: "Thế nhưng hiện tại ta chưa thể rời đi được."

Ách phó đối với tâm tình là mẫn cảm nhất, nghe thấy trong lời nói của nàng còn có ràng buộc nên hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ còn có món đồ gì, còn có thể so sánh với sinh tử sao?"

Thư Điện Hợp không tìm được cớ thuyết phục hắn, chỉ có thể nói thật: "Nơi này ta có người không bỏ xuống được."

Ách phó sững sờ, lần nữa cẩn thân đánh giá vẻ mặt xinh đẹp của Thư Điện Hợp, nói về tuổi Thư năm nay cũng đã sớm gần hai mươi, cũng nên có tâm tư nữ nhi.

Nếu không vướng những chuyện này nàng sớm đã thành thân làm mẫu tử rồi.

Trong đầu hắn vang lên lời phùng hoán sâm từng nói với hắn: "Hợp nhi bây giờ cũng lớn ròi, năm đó tránh sóng gió, lão phu mới để nàng mặc nam trang, thoát khỏi những người tới truy lùng, thế nhưng tới cùng nàng vẫn là nữ tử, không thể luôn che giấu giới tính. Đứa nhỏ này tính tình lạnh nhạt, cô độc, không cùng người khác giao tiếp nhiều, lại thêm việc giả thành nam tử nhiều năm, lão phu sợ về sau lại càng quái gở, không cách nào sinh hoạt như người bình thường..." nói xong liền thở dài.

Lão Phùng giai đoạn đó đã là cuối cuộc đời, tự biết bản thân không còn nhiều thời gian, đối với việc không thể đem Thư Điện Hợp giao ổn thoả với một người trong lòng vô cùng lo lắng.

Vì lẽ đó, Phùng lão di ngôn để cho nàng xuống núi tìm kiếm thân thế, cũng là mục đích nàng có thể tìm được người mình thích.

Ách phó lộ ra vẻ mặt vui mừng nụ cười treo lên, khoa tay nói: "Đây là một chuyện tốt."

Thư Điện Hợp rõ ràng trong lòng đối phương nghĩ gì, lại bồi thêm một câu: "Nàng là nữ tử."

Nụ cười của Ách phó chợt tắt, trên mặt thoáng cứng lại, tức điên lên giậm chân khoa tay nói: "Hoang đường!"

"Ngươi biết ngươi đây là đang làm cái gì không?" hắn oán giận vì sao mình không thể nói được, bằng không chắc chắn đem Thư Điện Hợp mắng tới máu chó đầy đầu, muốn nàng thanh tỉnh lại.

Thư Điện Hợp cười gượng hai tiếng, vì để lưu lại nàng tìm rất nhiều có, nhưng thời gian trôi đi, nàng không thể thừa nhận những có kia không phải nguyên nhân chân chính khiến nàng không rời đi được.

Lúc đầu là một con cửu vĩ hồ ngoài ý muốn xông vào mọt tiểu hoà thượng trong trắng thuần khiết, cửu vĩ hồ nghịch ngợm, tiểu hoà thượng vốn không thích nàng, nhưng nàng lại một mực ở trước mặt tiểu hoà thượng lắc đầu vậy đuôi, cố ý tìm cớ, tiểu hoà thượng liền động tâm, về sau này ánh mắt chỉ lưu luyến mà nhìn tiểu hồ ly.

"Ngươi có nghĩ tới sư phụ ngươi nếu có linh thiêng, nếu biết ngươi làm ra những việc này, không khỏi thất vọng không?" ách phó đập bàn vô cùng đau đớn mà nói.

Phùng lão khi còn sống hi vọng nàng có thể bình an mà lớn lên, cùng người thường thành thân sinh hài tử, cho dù trượng phu là người bình thường chỉ cần đối xử với nàng tốt là được, hiện tại nàng là nữ tử lại đem lòng yêu một nữ tử khác, chẳng phải là vi phạm luân thường, đại nghịch bất đạo?

"Ta làm sai rồi sao?"Thư Điện Hợp hỏi.

Một câu nói khác nào ngàn cân rơi vào trước mặt ách phó.

Sai? Yêu thích cũng có lỗi sao?

Ách phó một đời ở sơn dã chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện như vậy, hắn run tay muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì.

Chính hắn cũng rõ ràng là không khuyên được người trước mặt, nàng bướng bỉnh lại cố chấo, là phùng lão sư cũng đánh giá nàng như thế, chỉ là việc nàng đã nhận định, xưa nay không dễ thay đổi chủ ý.

Hắn phất tay áo một cái, khoa tay nói: "Ách thúc đã khuyên ngươi, ngươi lại cố chấp, tương lai thế nào, đừng có hối hận."

Thư Điện Hợp lặng lẽ biết, hắn đã tiếp nhận việc này rồi.

Thuở nhỏ nàng mất đi phụ mẫu, lại vì ẩn giấu thân phận, sau khi lớn lên còn chưa báo đáp ân tình của sư phụ, sư phụ cũng rời nàng mà đi, nàng cho rằng trời cao bạc đãi mình, nhưng làm bạn bên cạnh công chúa hai năm qua, nàng mới phát hiện, trời cao cho nàng một cõi đời đẹp nhất, một người tốt nhất.

Người ở trong lòng nàng, là người tuyệt vời nhất, đáng để nàng đi ngược lại với tất cả. chỉ cần nàng còn tồn tại một khắc, một khắc đó cũng bảo hộ công chúa không màng nguy hiểm.

Ách phó không muốn nàng lúng túng, vẻ mặt trì hoãn nghiêm túc, khoa tay hỏi: "Ngươi lần này gọi ta vào kinh là làm sao?"

Thư Điện Hợp vốn định để hắn nghỉ ngơi trước, sau đó mới thỉnh giáo hắn, lại bị hắn hỏi tới, liền lấy ra huân hương kia, cho hắn xem: "Ta phiền thúc ngàn dặm xa xôi vào kinh thành, chính là muốn thúc có thể nhận ra những dược liệu đặc chế huân hương này?"

Ách phó cầm lấy đoạn huân hương kia từ trong tay Thư Điện Hợp, đặt dưới mũi nhẹ ngửi, khoa tay hỏi: "Ngươi nơi này có tủ thuốc không?"

"Có." Thư Điện Hợp vì mở ra bí ẩn này, đã sớm chuẩn bị hết thảy.

Nàng đem ách phó tới thư phòng khác, vừa ở cửa là tủ thuốc, lại có một chiếc bàn dài, trên bàn có cân đồng, có cối giã thuốc, nghiền thuốc, đầy đủ tất cả không thiếu thứ gì.

Trong không khí mùi thảo dược hỗn hợp với nhau, có trầm hương, có ngũ gia bì, hoắc hương, băng phiến.

Thấy ách phó bước chân đi tới, nhìn thấy trên bàn bày ra ít thảo dược.

Thư Điện Hợp thấy ánh mắt của hắn nói: "Há, ta là muốn thử xem có bào chế ra huân hương giống thế được không, nhưng làm thế nào đều cảm thấy thiếu."

Ách phó gật gù, đem tay áo của mình xắn lên. Liền mở ra tủ thuốc từng ngăn kéo được kéo ra, thảo dược cũng được lấy ra.

Nhiều năm hắn tích luỹ được kinh nghiệm, dùng tay không tuỳ tiện nắm một chút ước lượng. liền có thể lấy ra chuẩn xác phân lượng thảo dược.

Rất nhanh thảo dược được hắn bày ra, Thư Điện Hợp im lặng đếm, có hơn phân nửa thuốc nàng cũng đoán ra được.

Ách phó dừng lại, tầm mắt nhìn lên trên tủ thảo dược, quay đầu lại nói với Thư Điện Hợp: "Có một vị thuốc, nơi này của ngươi không có."

"loại gì?" Thư Điện Hợp hơi kinh ngạc nói, nàng tự nhận là mình có đủ dược liệu, đến thái y viện cũng chỉ có từng này.

Ách phó lấy giấy bút trên bàn viết xuống mấy chữ như rồng bay phượng múa: "Quy thiên thảo"

Thư Điện Hợp mơ hồ thấy danh tự này, cau mày suy tư hồi lâu, làm thế nào cũng đều không nhớ ra được, trực tiếp hỏi: "Thuốc này ta xưa nay chưa từng nghe nói tới. dược tính làm sao? Công dụng thế nào?"

Ách phó khoa tay nói: "Thảo dược này sinh trưởng ở nơi lạnh lẽo, tính hàn, vị sáp, sau khi hong khô đốt lên có công dụng tỉnh táo, nhưng thời gian sử dụng cần phải cẩn thận, nếu dùng quá nhiều người dùng có thể sinh ra ảo giác. Chưa từng nghe bởi vì thuốc này không được dùng thường xuyên trong nhân gian, chỉ có các đạo sĩ tu luyện cái đan dược gọi là trường sinh bất lão mới dùng cái này."

Hắn thủ thế dừng lại nói: "Cái thảo dược này, ta cũng chỉ hơn mười năm trước, ở trong tay một đạo sĩ thấy được."

Thư Điện Hợp tim đập nhanh hơn, không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Thuốc này có độc hay không, hoặc là dùng nó pha với thảo dược khác, có thể đưa người sống vào chỗ chết?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì?" ách thúc cảm thấy lẫn lộn nhìn nàng, suy nghĩ một chút lại khoa tay nói: "Ta đã từng hỏi dò qua sư phụ ngươi về thuốc này, sư phụ ngươi nói nó nếu được dùng quá nhiều trong gan sẽ tích trữ một lượng lớn độc, một khi nóng tính quá độ, bị vỡ ra, khiến người suy gan kiệt sức mà chết."

Hơn nữa sau khi trúng thuốc độc này, còn có chút đặc thù..."

"Có phải sau khi trúng độc, sau tai sẽ sinh ra một nốt ruồi son? Theo độc tố lan tràn, nốt ruồi kia sẽ ngày càng lớn. cho tới giống một chút ngân lượng nhỏ?"

Ách phó lần nữa không rõ. Nàng nếu như biết thuốc này biểu hiện ra sao, làm thế nào lại không biết thuốc này là cái gì.

Thư Điện Hợp nhắm mắt lại cấp tốc trong đầu tìm tòi thái tử lâm chung sử dụng. rất nhanh sẽ tìm ra chỗ dị thường.

Thái tử sau khi bị phong hàn, sử dụng thuốc đều là tính nóng, phàm là dùng quá liều, gan tỳ đều bị tích độc, dẫn đến nóng tính quá mức, mà khi đó chính là việc về Hoàng thượng tu tiên đạo, cũng từ đó sinh tranh chấp, cũng phát hoả dẫn tới.....

Nàng đem hết thảy vụn vặn mảnh ghép với nhau, như từng cái được gắn lại, gió thổi cũng không lọt, đáp án rõ ràng.

"Chất độc kia có biện pháp nào giải không? Thư Điện Hợp hỏi

Ách phó lắc đầu: "Cho tới nay, không có người có thể giải."

Vì lẽ đó... Thư Điện Hợp dần bình phục trái tim đang nhảy loạn xạ, ánh mắt lạnh lẽo, đối với cái chết của Thái tử đã rõ.

Vừa mới bàn luận dứt lời, Thư Điện Hợp muốn đưa ách phó đi nghỉ ngơi thì người hầu vội vã từ bên ngoài xông vào.

"Phò mã không tốt! công chúa ngất ở công chúa phủ!"

"Cái gì?" phịch một tiếng,Thư Điện Hợp nghe được thì thất thố đánh ngã một cái ghế.

Ách phó là nhìn nàng lớn lên. ở trên núi chưa thấy nàng sống sắng như vậy, không hiểu, hơi kinh ngạc.

Cùng lúc đó ở trong công chúa phủ, Tuyên Thành ngất xỉu đang nằm ở trên giường hai mắt nhắm chặt, hô hấp bằng phẳng, như lúc ngủ, rất bình thường.

Nếu như nàng thực sự chỉ là ngủ, bọn hạ nhân sẽ không vây quanh nàng sốt sắng như vậy.

Miên nhi cau mày nhẹ nhàng lay vai của công chúa, bên tai gọi công chúa, nhưng nàng không chút phản ứng nào.

Sở ma ma trở nên hoảng hốt, hoang mang đi tới đi lui loạn lên không biết phải làm thế nào cho phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play