Người ra tay với Đại Vương thật sự quá ác độc, không chừa một đường sống nào. Miễn là sự tình bị vạch trần, bất luận có làm hay không làm, chỉ có một con đường chết.

Đối phương lại trắng trợn dùng sự hoảng sợ của hoàng đế, mà giết đối thủ của mình. Thư Điện Hợp không thể không thừa nhận thủ đoạn của đối phương vô cùng độc ác, cũng rất gọn gàng, hắn đã tính kĩ tình huống xảy ra, không để lại chút giấu vết nào, cũng không làm Lã Mông nghi ngờ. cũng rất to gan, dám điều khiển Hoàng Thượng.

Tuyên Thành cũng đã sớm dự liệu được việc huynh đệ tương tàn, máu nhuộm khắp hoàng cung này, thế nhưng không nghĩ rằng lại phát sinh nhanh như vậy, bọn họ liền không thể chờ đợi để leo lên vị trí kia được nữa, người chết rồi cũng không còn lương tâm mà đem ra làm vũ khí.

Tâm tình xoay chuyển, nàng căm ghét những vị hoàng huynh máu lạnh, vô nhân tính kia, tức giận nói: "Bọn họ làm sao dám không chừa thủ đoạn nào mà làm như vậy?"

Thư Điện Hợp nhẹ nhàng mà nói rằng: "Hoàng quyền tranh đấu, chết người là chuyện bình thường."

Chết người là chuyện bình thường.... Tuyên Thành nhíu mày, tựa hồ cảm thấy việc này ngày càng nghiêm trọng.

Nàng thấp thỏm bất an mà nói: "Bản cung chưa từng hỏi qua Tiểu hoàng tôn, hắn có nguyện ý hay không ngồi lên vị trí kia, liền tự mình chủ trương, đẩy hắn ngồi lên. Hoàng huynh còn sống cũng từng nói vị trí kia quá cô độc, phụ thân không thương, thần tử hai lòng, tiểu hoàng tôn hắn còn nhỏ như vậy, còn rất yếu, hắn sẽ ngồi được trên đó sao? Còn nữa ta lại đưa ngươi vào trong nguy hiểm, Bản cung cũng không muốn..."

Nàng nói còn chưa hết, cũng không biết nên nói cái gì nữa. không phải là nàng do dự thiếu quyết đoán, muốn từ bỏ dự định đã nói. Chỉ là có chút việc, mặc dù có kiên trì muốn làm, nhưng khi biết tới hậu quả, đều sẽ không khỏi cân nhắc một chút.

Thư Điện Hợp bàn tay đang mân mê quân cờ ngừng lại, nàng cũng không phải là chưa từng nghĩ tới điều này, trầm lặng nửa khắc, mới giảng giải cho Tuyên Thành: "Nhân sinh như cờ, đi không hối hận. Công chúa nếu đã quyết định, cũng đừng có hối hận. là thắng hay là thua, hạ xuống một nước đi là được."

Nàng dừng lại có ý tứ riêng mà nói: " Hoàng tôn thân phận có chút đặc thù, nếu không đi tranh cướp, e rằng cũng khó sống tới trưởng thành..."

Lời này nói cũng đúng, nếu như tiểu Hoàng tôn không tranh, là đích tử của Thái tử, tương lai bất kể là ai ngồi lên ngôi vị kia, đều sẽ đem hắn coi thành cái đinh trong mắt.

Tuyên Thành được nàng giảng giải cũng nghĩ thông suốt, nàng cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, lại nghe Thư Điện Hợp nói: "Mà thần.... như Công chúa đã nói, sinh ở cùng chỗ, chết chung một huyệt, Công chúa không sợ, thần cũng không sợ."

Tuyên Thành trong lòng đều là rung động ngọt ngào, cũng có chút tự trách, đưa tay qua bàn cờ nắm chặt lấy tay của Thư Điện Hợp nói: "Đều là do Bản cung, những việc này vốn là không có quan hệ gì với ngươi, cũng bởi vì Bản cung, ngươi mới hãm sâu vào trong vũng bùn này."

"Thần nguyện ý cùng Công chúa phu thê một thể, vui buồn có nhau." Thư Điện Hợp nắm ngược lại tay Tuyên Thành,ánh mắt kiên định nói.

Tuyên Thành nhớ không lầm, đây là lần đầu nàng nghe được từ miệng người này nói ra hai chữ Phu thê.

Nàng đang bắt đầu cân nhắc làm sao có thể giúp Hoàng tôn chiếm được vị trí kia, lại thở dài một hơi: "Đáng tiếc, hắn còn quá nhỏ, sẽ không có triều thần nào có thể nguyện ý vì hắn mà ủng hộ..." nàng có một cảm giác vô lực.

Thư Điện Hợp nhấc mắt liếc nhìn Tuyên Thành, tuy rằng Công chúa bình thường vẫn nói bản thân nàng ngốc, nhưng nàng cũng không biết bản thân đôi lúc rất thông minh.

Thư Điện Hợp đôi lúc thấy tâm tư của công chúa rất thông suốt mọi việc, đầu óc rất linh hoạt, nàng đôi khi có việc không thể nói trắng ra trước mặt Tuyên Thành, nhưng chỉ điểm một hai câu, Công chúa rất nhanh có thể hiểu được cũng nhớ rất kĩ, không chỉ có vậy, Công chúa còn rất rõ thế cuộc trước mặt, sẽ không lỗ mãng mà làm việc, cũng không phải người ngu ngốc chỉ biết đến tình ái của nữ tử.

Có mấy lần nàng cũng hoài ngi có phải là Tuyên Thành cũng đã biết thân phận của chính mình, thế nhưng nếu biết nàng ấy vì ssao nguyện ý cùng nàng phát sinh ra chuyện kia.....

Ý nghĩ thoáng chốc loé qua, đem tầm mắt lướt trên bàn cờ, tưa hồ có thể nhờ vào đó mà nhìn thấy đấu đá trên triều đình, nó; "Hoàng tôn có Công chúa ủng hộ, dĩ nhiên có đủ khả năng leo lên vị trí kia."

Công chúa còn có nàng, nàng sẽ tính toán tốt hết thảy, tuyệt không để Công chúa có quá nhiều phiền lòng.

Vì để cho Tuyên Thành tin tưởng lời nói của mình, nàng biết rõ còn hỏi: "Công chúa cảm thấy Hoàng tôn có bao nhiêu phần thắng?"

"Một phần cũng không có."

Cũng không phải là Tuyên Thành quá cay nhiệt, mà sự thực chính là như vậy. Thái tử không còn, thế lực sau lưng cũng tán hết, ai sẽ lưu ý một hoàng tôn nho nhỏ. Mẫu gia của Thái Tử phi bởi vì liên luỵ bị phụ hoàng giáng tội, Gia tộc rời đi Tây sơn, coi như cũng có tâm này, cũng không có nổi một phân lực giúp đỡ.

Mà ba vị hoàng tử, Đại Vương tử đã chết giờ còn hai người, sau lưng có biết bao sức mạnh, có bao nhiêu người ủng hộ để có thể đoạt được vị trí kia, là không cần phải nói. Chỉ nói tới việc đã trưởng thành ra lập phủ riêng đã muốn vượt qua rất nhiều lần rồi.

Hoàng tôn thực sự rất nhỏ yếu, nhỏ yếu tới mức nếu không có Lã Mông cùng Tuyên Thành che chở, trong cung này một nội thị nho nhỏ cũng có thể tuỳ ý ở sau lưng mà bắt nạt hắn.

"Hoàng tôn còn rất nhỏ, đây là chỗ yếu của hắn, nhưng cũng là ưu thế của hắn." Thư Điện Hợp suy nghĩ sâu xa.

Mỗi việc đều có hai mặt, muốn thắng trận này, chỉ cần đem một mặt có lợi kia phóng to ra vô hạn.

Nàng nhìn chằm chằm bàn cờ, nói: "Hoàng tôn nhỏ tuổi, thời gian các vương tranh quyền đoạt vị, nhất định sẽ không chú ý tới hắn, cũng không để hắn làm đối thủ ở trong mắt, mà phụ hoàng đối với các nhi tử, trong lòng nghi ngờ tầng tầng, cũng sẽ không nghi hoặc hoàng tôn.

Mà hắn có thể ngày ngày làm bạn bên người hoàng thượng, một khi đạt được thánh sủng, bất luận các vị hoàng huynh của công chúa đấu đá tranh đoạt thế nào, tâm ý của hoàng thượng sẽ ở trên người Hoàng tôn, hắn nhất định có thể thắng." nàng nói ra cách của mình, lúc này hoàn toàn biến thành một quan viên đầy mưu kế.

Thư Điện Hợp cũng không có nói ra việc mượn phụ hoàng đối với cái chết của Thái tử mà thương hại Tiểu hoàng tôn, bởi vì việc này đối với tiểu hoàng tôn vô cùng có lợi.

Việc này so với người dùng cái chết của Thái tử làm vũ khí là đồng dạng, thế nhưng Hoàng tôn là đích trưởng của Thái tử, chuyện mượn gió đông này là chuyện đương nhiên, danh chính ngôn thuận.

Cho nên nói tiểu hoàng tôn mặc dù yếu, nhưng cũng không kém.

Tuyên Thành nghe được nàng nói thế, lại cảm thấy việc của Tiểu hoàng tôn so với nàng tưởng tượng càng có cơ hội hơn, nói: "Vậy chúng ta..."

"Vì lẽ đó, trước mắt chúng ta cái gì cũng đều không cần làm, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi." Thư Điện Hợp tính kỹ càng nói.

Nàng nói là không cần làm gì, cũng không phải là không làm gì, hiện giờ tích trữ thế lực, ở trong bóng tối, mưu tính tốt tất cả, tuỳ thời mà hành động.

Thư Điện Hợp nghi ngờ người hại chết Đại vương tử, cùng Thái tử là cùng một người. nếu như đúng là một người, vậy đối thủ của các nàng quả thực là một người không đơn giản.

Hắn dã tâm độc ác, ra tay dứt khoát, đằng trước có Hoàng đế làm bia đỡ đạn, chính mình lại ẩn giấu trong bóng tối, làm người tìm không ra, mà sợ phát khiếp, khó có thể phản kích.

Thư Điện Hợp không vội vã đem người kia tìm ra để cho hắn trả giá mọi chuyện. đối phương đang chơi cờ, nàng cũng đang chơi cờ, nàng coi đối phương là quân cờ, có hắn giúp Hoàng tôn gạt bỏ đi hết những thế lực của các Hoàng tử thừa thãi kia. Đến cuối cùng, cùng hắn đối chọi gay gắt với nhau.

Nếu muốn đem đối phương triệt để đánh bại, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp, chính là mình không thể manh động, trì hoãn chờ đợi thời cơ ra một đòn....

Đại vương tử đã chết, bây giờ hắn cũng chỉ còn hai đối thủ, nàng không khỏi hiếu kỳ, đối phương sẽ dùng cách gì để đối phó với từng người còn lại.

Chờ Tuyên Thành tỉnh lại từ suy nghĩ, trên bàn cờ chỉ còn lại quân trắng của Thư Điện Hợp, nàng bị giết không còn một mảnh giáp.

????

Trên mặt hồ lá sen bị bóng tối nuốt lấy, trong viện bốn phía tĩnh mịch, đèn đuốc được thắp lên sáng choang.

Tuyên Thành sau khi tắm rửa xong, cả người sạch sẽ thơm tho, cả người đều là hương thơm trở về phòng, trên tóc còn dính chút nước, nàng dùng khăn mềm mại, ngồi ở bàn phấn mà lau, khoé mắt lơ đãng đảo qua người trên giường, chỉ thấy hắn nằm nghiêng, mặt quay vào trong, lưng đối với mặt mình, không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.

Rõ ràng là mùa hè. Hắn còn ăn mặc dày như mùa đông, nàng cũng hiểu hắn sợ xấu hổ, lại sợ hắn nóng, cố ý để hạ nhân thả thêm mấy cái bồn băng trong phòng ngủ, trên người nàng lại y phục đơn bạc, lúc này cảm thấy tay chân đều lạnh.

Nàng đi tới bên giường liếc mắt nhìn người kia không có chút động tĩnh nào, hắn thật sự đã ngủ?

Nàng không tin.

Thời điểm Vừa bắt đầu mới quen người này, nàng cũng cho rằng chỉ có thể phóng tầm mắt mà nhìn hắn, cũng không thể tới gần, nhưng thời gian lâu dài, nàng liền phát hiện, người này bề ngoài băng lãnh, cao cao tại thượng, dáng vẻ không thể với tới, kỳ thực trong xương dễ dàng thẹn thùng.

Cùng mình chung chăn gối, mười lần như mười đều có lý do, nào thì phải đọc sách, để mình đi ngủ trước, còn lại sớm trả vờ ngủ.

Nàng cho rằng hai người sau khi phát sinh quan hệ thân mật, cục diện sẽ theo đó mà chuyển biến tốt đẹp, không nghĩ tới không có gì cải thiện, ngược lại càng kịch liệt, miễn là hắn cùng mình cùng lúc chạm mắt nhau, đối phương mặt đỏ tới tận mang tai, cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó chính mình cảm thấy hắn nhiều lần như thế, sau đó có thời điểm nàng bắt được hắn, hắn lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn đi chỗ khác, nếu không phải mình thông mình khả năng ngày đó bị hắn doạ sợ.

Có một lần nàng tóm được hắn lén nhìn mình, nàng nâng mặt hắn cùng mình đối diện, buộc bốn mắt nhìn nhau, mặt hắn từ trắng tới hồng, rồi đỏ như máu, cuối cùng cũng rõ ánh mắt hắn có ý gì.

Có tật giật mình.

Làm cái gì, các nàng rõ ràng là phu thê, lại không phải thâu hoan, hắn làm ra bộ dáng này là sao?

Kỳ quái, rất kỳ quái, thật giống như mình là đại trượng phu, còn hắn là tiểu nương tử vậy.

Tuyên Thành cân nhắc cử chỉ của Thư Điện Hợp, nổi lên tâm tư, ngươi không phải sợ Bản cung ăn ngươi chứ? Bản cung lại cứ muốn ăn ngươi đó.

Nàng lau khô tóc của mình, sau đó nằm bên cạnh người kia, nắm lấy tay mình, suy nghĩ hồi lâu làm sao để đùa hắn một chút.tầm mắt rơi vào vành tai trắng nõn của người kia, linh cơ hơi động tiến tới gần, nhẹ nhàng thổi một hơi vào chiếc tai kia.

Chiếc tai trắng nõn kia phản ứng thật thành thực, không giống dáng vẻ đang giả vờ ngủ say của chủ nhân, từ trắng nõn chuyển sang đỏ chót như máu.

ồ, quả nhiên là đang giả bộ ngủ, Tuyên Thành rất muốn cắn vào chiếc tai mê người kia, nghĩ là làm.

Miệng vừa hạ xuống, trước mắt bỗng một trận trời đất quay cuồng, thời điểm phản ứng lại, dĩ nhiên là đang ở dưới thân của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp áp đè lên người Tuyên Thành, nắm lấy đôi tay trắng mịn, nhỏ nhắn kia, cảm nhận được mạch máu dưới làn da đập kịch liệt, mà bởi vì động tác cùng tư thế của mình, cảm nhận được tim người dưới thân đập loạn xạ.

Hai mắt đối diện, nàng nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra được lý do để giải thích hành vi của mình, lại ép buộc nói ra ba chữ: "Không được nhúc nhích."

Tuyên Thành cũng không có dáng vẻ sợ hãi, trái lại hưng phấn nhìn hắn tình ý dạt dào, nàng muốn nhìn xem đầu ngốc này sẽ làm gì với mình.

"Công chúa, đây là tại...." lời nói trịnh trọng, Tuyên Thành nghe ra từng tia oan ức.

Đây là đang Quạt gió thổi lửa thật sao?

Đúng, nàng đây là đang châm lửa.

Tuyên Thành ngẩng đầu lên, hôn lên môi của Thư Điện Hợp.....

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Thành: Ngươi đoán ta có biết không

Thư Điện Hợp: ngươi đoán, ta không đoán

Editor: hmmm Công chúa xin hãy tiết chế lại ham muốn

Thư Điện Hợp: ta bị châm lửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play