Diệp Cảnh Ninh vốn dĩ luôn sắp xếp người bên cạnh Nam Diễm, mọi thông tin của cô luôn được gửi đi. Hôm ấy, Bầu trời Singapore tệ hơn thường ngày, thời tiết không tốt, mưa lớn gió to đổ xuống.

Khách sạn trên cao, thân ảnh cao lớn của người đàn ông phản chiếu lên tấm kính, hắn hướng mắt nhìn ra thành phố bên ngoài, ly rượu trên tay nhẹ nhàng lay chuyển.

Cửa đột ngột mở ra, Tuyên Khải vội vàng bước vào, trên áo thấm đẫm nước mưa.

"Ông chủ, Nam Diễm tiểu thư..."

"Em ấy làm sao?" Nhìn thái độ của Tuyên Khải, Diệp Cảnh Ninh có dự cảm không lành, hắn gắt gao nhìn người nọ.

"Tiểu thư rơi xuống biển..."

Lời chưa dứt, giọng nói của Tuyên Khải bị át đi bởi tiếng thủy tinh rơi vỡ.

Mi tâm Diệp Cảnh Ninh cuồng loạn, máu toàn thân sôi trào, gương mặt nhỏ nhắn của Nam Diễm mơ hồ lóe lên trước mắt, lồng ngực hắn nặng nề, hơi thở trở nên trì trệ...

"Trở về." Diệp Cảnh Ninh gằng từng chữ.

Dự báo thời tiết hôm nay trời mưa, nhiệt độ bên ngoài trái ngược với vẻ ấm áp bên trong phòng bệnh, Diệp Cảnh Ninh đứng bên cửa sổ, bóng lưng đối diện giường bệnh của Nam Diễm.

Hồi lâu, hắn hướng cô mà thả nhẹ bước chân đi qua.

Nam Diễm ngủ rất say, phỏng chừng trời có sập cũng không tỉnh, Diệp Cảnh Ninh cúi người ngắm nhìn cô, bàn tay to lớn cư nhiên vuốt ve gương mặt nhỏ, nhẹ nhàng vẽ từng nét.

Lòng bàn tay Diệp Cảnh Ninh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của Nam Diễm, xúc cảm ấm nóng mềm mại lan tràn từ tay di du khắp cơ thể hắn.

Diệp Cảnh Ninh cẩn thận hôn từng chút lên đôi môi mềm, từng chút một đoạt lấy tư vị ngọt ngào

Từ sâu tâm khảm không ngừng gào thét.

"Nam Diễm, thật sự muốn có được em..."

Hơi thở ấm nóng của Diệp Cảnh Ninh phả vào tai cô.

Nam Diễm nào biết chuyện gì xảy ra, cô còn bận đánh nhau với heo kia kìa.

Con heo này thật quá mạnh, cố cỡ nào cũng không thắng nổi.

Không chơi nữa.

Trong mộng mị, Nam Diễm "ưm" lên một tiếng, cơ thể bắt đầu động đậy không yên.

Má nó! Con heo này nó lì.

Nam Diễm mệt đến bở hơi, hô hấp sắp bị nghẹn đến nơi, cô ra sức phản kháng, cơ mà cơ thể ngày càng nặng nề.Phát giác được động tác của Nam Diễm, Diệp Cảnh Ninh dừng lại, hơi lui ra sau, cúi người nhìn gương mặt cô.

Người trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chép chép miệng nhỏ, hắn cười một cái, hôn hôn tai cô, như luyến tiếc, cắn cắn nhẹ môi Nam Diễm lần nữa mới rời đi.

Diệp Cảnh Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc Nam Diễm, lưu quang đáy mắt chuyển động, ý vị thâm trường nhìn cô.

Muốn bắt được con mồi trước tiên phải thận trọng từng bước một.

- -----------

Nam Diễm tỉnh dậy khá trễ, ánh nắng chang chang rọi thẳng đến chói mắt, mất một lúc lâu mới mở to mắt.

Ngay khi muốn ngồi dậy, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gương xa lạ của một người tiến vào.

"Anh là..."

"Thưa tiểu thư, tôi tên Tuyên Khải, thư kí của Diệp tổng."

Diệp tổng? Diệp Cảnh Ninh.

Nam Diễm quan sát người trước mặt, quả nhiên người bên cạnh nam chính nhan sắc cũng không tầm thường.

Trong sách mô tả, Tuyên Khải này tuyệt đối trung thành với nam chính, Diệp Cảnh Ninh nói một hắn tuyệt đối không nghĩ tới hai.

Vị thư kí mà truyện tổng tài nào cũng có.

Ba đầu sáu tay, đa tài đa nghệ chuyện gì cũng làm được. Nam chính yêu cũng tăng ca, nam chính thất tình cũng tăng ca, cái người phải đi giải quyết một ngàn lẻ một vấn đề máu chó ngập đầu ấy.

Nói đến đây lại nhớ đến cốt truyện, đây chẳng phải là người cất công tìm kiếm cái tầng hầm nuôi nhốt "Nam Diễm" sao?

Chậc.

Anh bạn trẻ thật biết ơn anh quá.

"Diệp tổng cần phải đến công ty gấp, ngài ấy sẽ sớm quay lại, đêm qua là ngài ấy ở lại bệnh viện."

Nam Diễm: "..." Nói với cô làm gì?

Tuyên Khải thần sắc nhẹ nhàng: "Vụ việc này rất nhanh sẽ được giải quyết, Diệp tổng bảo người gây tội chắc chắc phải chịu trừng phạt, ngài ấy nhờ tôi chuyển lời dặn tiểu thư cứ yên tâm tịnh dưỡng."

Khoan đã, cô còn chưa kể ra mà nhanh như vậy hắn đã biết.

"Các anh biết?"

Tuyên Khải mỉm cười gật đầu.

Nam Diễm thắc mắc không thôi: "Làm sao có thể?"

Tuyên Khải nhẹ gật đầu: "Chính là biết được..."

Không phải ai cũng nghĩ là tai nạn sao?

Không đúng!

Nam Diễm nghi hoặc, giác quan thứ sáu nổi lên, tên này gắn camera trên người cô hã?

Uể oải ôm đầu, lát sau Nam Diễm liền mặc kệ, dù gì cô cũng không cần tốn công làm chi nữa, có người giải quyết giùm có phải khỏe hơn không.

Cứ coi như vận khí nam chính quá mạnh, cô chưa nói liền có ơn trên báo mộng cho hắn biết đi.

Phải, phải

Chắc chắn là như vậy.

"Bạn nhỏ."

Cửa phòng một lần nữa mở ra, sau cánh cửa thân ảnh Diệp Cảnh Ninh tiến vào, cả người hắn như dát một tầng ánh sáng, thân hình đẹp, gương mặt cũng đẹp, thoạt nhìn trên người hắn đều rất ấm áp nhưng kì thực lại lãnh đạm xa cách, làm cho người ta muốn tiến một bước lại lùi vài bước.

Nam Diễm nhìn đến ngây người.

Không, không được để nhan sắc hắn câu hồn đoạt phách.

Tỉnh táo, tỉnh táo.

Xung quanh chợt yên tĩnh lạ thường, Nam Diễm nhìn thấy Diệp Cảnh Ninh lại vô thức căng thẳng, khí sắc ban đầu không tốt bây giờ lại càng khó coi hơn, nhìn người nọ đang tiến lại, cơ thể Nam Diễm bật chế độ tự động muốn thoái lui đột nhiên người bị giữ chặt, một trận ấm nóng lan tràn trên trán.

"Đã ăn chưa?"

Nam Diễm nhìn hắn lại chuyển sang nhìn bàn tay đặt trên trán ù ù cạc cạc lắc đầu.

Diệp Cảnh Ninh thu tay lại không nói gì chỉ im lặng nhìn Tuyên Khải một cái, lát sau một chén cháo nóng hổi được mang đến.

Tuyên Khải chuyển đến một cái ghế dựa đặt cạnh giường, thao tác gọn gàng nhanh lẹ, tiếp theo liền thức thời rời đi.

Căn phòng được trả lại yên tĩnh.

Diệp Cảnh Ninh từ tốn múc một muỗng cháo, chầm chậm đưa lên miệng thổi thổi vài lần rồi cẩn thận đưa qua.

"Không, không cần, để em tự..."

Diệp Cảnh Ninh rũ mi mắt xuống ngăn trở ánh sáng trong đáy mắt, bóng mờ dưới mi che đi cảm cúc đang cuộn trào.

Đây không phải lần đầu tiên Nam Diễm từ chối hắn, nhưng lần này lại khác, hắn không để cô có cơ hội đó nữa, bây giờ không, về sau lại càng không thể.

Diệp Cảnh Ninh đột ngột buông cái muỗng xuống, nó va chạm với thân chén tạo ra tiếng "tách" làm Nam Diễm giật mình.

Trong không gian, quanh người Diệp Cảnh Ninh tựa phát ra khí lạnh, Nam Diễm nuốt một ngụm nước bọt.

Sắc mặt nam chính hình như không tốt lắm.

Là tức giận sao? Cô đã làm gì hã?

Diệp Cảnh Ninh tùy ý nhìn cô gái nhỏ một cái, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, hắn đưa tay vuốt vài sợi tóc vương trên trán Nam Diễm, ngón tay lại trượt xuống cọ cọ vào vành tai mềm mại của cô.

Nam Diễm: Má nó! Là gì?

Nam chính đại nhân hành động bất thường, Nam Diễm xém chút khụy tại chỗ.

Giao diện tuy ôn nhu nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Tay em đang truyền nước, không tiện, để anh giúp em."

"Há miệng."

Nghe người kia nói, Nam Diễm mới nhìn lại cánh tay mình, ờ đúng thiệt, cô đang truyền nước biển nhưng mà cũng đâu cần...

Cảnh báo, cảnh báo nguy hiểm.

Giác quan thứ sáu nói cho Nam Diễm rằng nếu cô còn không nghe lời thì cái mạng này cũng không cần nữa.

Cái miệng đang mím chặt cuối cùng cũng hé mở, Nam Diễm thận trọng từng chút nhìn nam chính đút từng muỗng từng muỗng cháo cho mình.

Người đàn ông ngồi đó, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, thân hình vững chắc tựa cây tùng. "Nam Diễm" rung động trước vẻ đẹp của hắn nhưng có cố đến đâu, người này vẫn không một chút đáp lại.

Nam Diễm nhìn đến ngu người, quả nhiên nam chính đại nhân quá đẹp, đột ngột người nọ ngẩng đầu, ánh mắt cả hai chạm nhau.

"Sao thế?"

"Không, không có gì."

Nam Diễm bị bắt tại trận luốn cuốn cúi đầu xuống, nhịp tim cư thế tăng nhanh.

Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi chén cháo cạn sạch...

Thái độ của Diệp Cảnh Ninh khiến Nam Diễm nhiều lần thụ sủng nhược kinh, cô một chút cũng không quen. Nam chính lại hành xử khác xa với trong cốt truyện, Nam Diễm nhăn mày, chẳng lẽ vì sự xuất hiện của kẻ thai xuyên là cô?

Phải nói, dù cô bảo bản thân đã khỏe nhưng Diệp phu nhân cứ nhất định để cô lại bệnh viện kiểm tra thêm, mấy ngày nằm viện, Nam Diễm nhàn nhã vô cùng.

Yên Trà hôm nào cũng đến chơi với cô, dì Vân nấu rất nhiều đồ ăn mang vào, chị Cảnh Hỷ đang công tác cũng vội bay về, anh Cảnh Quân, chị Hạ Vũ*cũng đến.

*Cho mấy ní đã quên thì Hạ Vũ là vợ Cảnh Quân, lâu quá không xuất hiện sợ mọi người quên chỉ.

Còn có...

"Em no...no rồi."

"Bạn nhỏ, bác sĩ bảo em phải tẩm bổ, có tẩm bổ ăn uống mới chóng khỏe."

Nam Diễm nhìn cái người xuyên suốt túc trực ở bệnh viện mà đầu nổi vạch đen.

Không phải nói Luật sư rất bận sao?

Bận bịu, công tác, họp khẩn của hắn đâu?

Nam Diễm no cành hông, sờ cái bụng căng tròn của mình, hôm nay tính cả buổi này, cô đã ăn tổng cộng năm cử rồi đó, thật sự không nổi nữa...

Cô đã hơn mười lần nghi ngờ tên này đến để hành hạ mình.

"Ngoan, ngủ đi."

Diệp Cảnh Ninh, một đưa tay vén chăn, một tay xoa xoa đầu cô như dỗ trẻ nhỏ.

Khóe môi Nam Diễm giật giật, má nó, đây là đang nuôi heo sao?

Ăn rồi ngủ.

Ngủ rồi ăn.

Thức dậy lại ăn.

Ngủ dậy ăn tiếp.

Cái này có nên gọi là sướng trước khổ sao không?

Nói thì nói, dù sao Nam Diễm vốn cũng thích được chăm sóc, nâng niu như thế, thở ra một hơi, có lẽ vì tác dụng của thuốc, rất nhanh cô ngáp một cái liền lăn ra ngủ.

Chu Công cuối cùng cũng đến mang Nam Diễm bay lên chín tầng mây, mộng mị thật thoải mái, ngay cả tu tiên, phi thăng luôn cũng được, giấc mơ này nối tiếp giấc mơ khác...

Móe! Sao lại là con heo này thế?

- ------------

Heo mà tưởng con đỉa không á? Bám hoài luôn í.

Mấy ní sẵn sàng chưa? Na9 mấy chap sau chắc chắn sẽ manh động hơn nha, yên tâm hông có kiểu vờn nhau nữa đâu...

Chính là cái kiểu muốn nuốt tươi nu9 á.

Lẹ lẹ nhấn nút tặng SAO và Đừng quên Follow tui nạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play