Văn Tử Hi tỉnh lại là ở Ninh Phủ, Ninh Hoài đang ngồi ngủ gật ở trước giường nhỏ, gương mặt tiều tụy.
Nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, Ninh Hoài cũng lập tức bừng tỉnh.
Văn Tử Hi tưởng tượng đến cảnh mình ngất xỉu khi Ngô Tuyết Trinh nói lại bắt đầu rơi lệ, nàng sợ đến phát run, nắm chặt cánh tay Ninh Hoài: “A Hoài, Đào Đào đâu, Đào Đào của chúng ta đâu? Hu hu…… Đào Đào ở nơi nào?”
Ninh Hoài vội ôm nàng an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, Đào Đào ở đâu cũng đã tìm được rồi.”
Cửa bị đẩy ra, Song Duyệt ôm Đào Đào tiến vào.
“Công chúa, tiểu chủ tử ở đây.”
“Đào Đào!” Văn Tử Hi hét lên một tiếng, nhanh như chớp chân bước xuống giường nhào tới, đem Đào Đào gắt gao ôm ở trong ngực.
Ninh Hoài ở chỗ này, Đào Đào vậy mà là lần đầu tiên không có đẩy Văn Tử Hi đang ôm ấp mình ra để Ninh Hoài ôm, khuôn mặt nhỏ ghé vào trước ngực Văn Tử Hi cũng hùa theo chính mẫu thân mình, cùng nhau oa oa khóc lớn.
Văn Tử Hi kiểm tra từng nơi trên người Đào Đào, thấy mọi thứ đều tốt, không có chút vết thương nào.
Ninh Hoài ôm hai mẹ con nàng ngồi lại trên giường.
Văn Tử Hi còn thút tha thút thít mà khóc, một bên khóc lóc một bên không ngừng hôn lên môi Đào Đào trên tay mình.
Ninh Hoài hôn lên trán Văn Tử Hi: “Không có việc gì, đều không sao rồi, Đào Đào đã không sao rồi, một cọng tóc cũng không thiếu.”
Văn Tử Hi ôm Đào Đào, ở trong ngực Ninh Hoài không ngừng khóc, nỗi khiếp sợ trong lòng cũng dần ổn lại.
Ninh Hoài bắt đầu kể lại mọi việc cho nàng nghe.
Hai ngày nàng hôn mê. Ngày hôm sau đã tìm thấy Đào Đào, ở một hộ gia đình bình thường trong kinh thành, mà người tìm được Đào Đào…… Là Thẩm dịch.
Ngày ấy những món đồ chơi làm bằng đường mà mấy tiểu hài tử cầm trong tay là Ngô Tuyết Trinh mua cho bọn hắn, bảo đứa nhỏ nhất trong bọn họ cố ý té ngã đầu ngõ. Bà vú ôm Đào Đào tự nhiên sẽ muốn đi đỡ tiểu hài tử kia, mới vừa đến gần, ngay lập tức bị mai phục tại ngõ nhỏ, bị đánh thuôc mê bắt đi.
Những mai phục lúc đó là bọn buôn người thật, cũng không biết Ngô Tuyết Trinh và bọn kia làm thế nào thông đồng với nhau, Ngô Tuyết Trinh cho bọn họ rất nhiều tiền, để bọn chúng đem Đào Đào đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ban đêm có sói, Đào Đào sẽ sống không quá một đêm.
Nhưng bọn buôn người kia cũng xảo trá, trước lấy ngân lượng của Ngô Tuyết Trinh sau lại có tính toán của chính mình, Đào Đào sinh ra ngọc tuyết đáng yêu đến như vậy, để sói ăn quả thật đáng tiếc, vừa vặn gần đây trong kinh thành có một hộ dân muốn tìm bọn họ để mua tiểu nữ nhi để làm con dâu nuôi từ bé, bọn buôn người đó lập tức ở mặt ngoài đồng ý giúp Ngô Tuyết Trinh, kỳ thật là đem Đào Đào bán lại để kiếm lời nhiều một chút.
“Vậy mọi người tìm được Đào Đào thế nào?” Văn Tử Hi ôm hài tử hỏi, tưởng tượng đến Đào Đào thiếu chút nữa rơi vào bụng sói, nước mắt lại rơi như mưa.
Ninh Hoài hôn li3m đi nước mắt nàng: “Việc này ta nghĩ phải cảm tạ Thẩm Dịch.”
Gia đình mua Đào Đào vừa vặn lại ở ngay khu phố do Thẩm Dịch tuần tra. Đào Đào bị hộ gia đình kia ôm thì khóc, tiếng khóc bị Thẩm Dịch nghe được. Thẩm Dịch cảm thấy kỳ quái vì hộ nhân gia này hình như chưa từng có người mang thai, như thế nào lại đột nhiên lại có hài tử, nên hắn quyết định vào kiểm tra xem
Người trong gia đình kia đổi tã cho Đào Đào, nói đứa nhỏ này là do thân thích kế nữ ở nông thôn sinh, không nghĩ dưỡng nên mất, gửi nhờ ở đậy.
Thẩm Dịch tưởng chắc do kế nữ bình thường sinh, cũng không hỏi nhiều, chỉ là lúc đi lên phía trước liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái.
Mấy tháng đầu bên ngoài tiểu hài tử kỳ thật rất khó phân biệt bằng mắt thường, nhưng Thẩm Dịch chính là đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử kia chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu. Hơn nữa, lúc hài tử đang chuẩn bị đổi tã, trên người lộ ra cái yếm nhỏ. Mà cái yếm kia vừa nhìn đã biết là đồ tốt, mặt trên thêu một con xiêu xiêu vẹo vẹo “Tứ bất tượng”.
Ở nông thôn, làm sao trên người thân thích của đứa bé có thể có món đồ tốt như vậy, mà trên bề mặt thuê chỉ vàng, cũng không giống như tay nghề nữ tử tầm thường.
Thẩm Dịch lập tức hỏi những người trong nhà về cái yếm, người nhà liền nói là do nhặt được. Thẩm Dịch nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ là đặc biệt đế ý trong lòng
Kết quả một hồi từ nha môn truyền đến, liền nhận được tin công chúa cùng Phò mã bị mất hài tử, toàn thành đều đang truy tìm tin tức.
Thẩm Dịch trên đầu như trời quang sét đánh, bỗng nhiên nhớ tới đứa bé kia, vì sao hắn cảm thấy như vậy quen mắt, ngày ấy công chúa ôm đứa bé ra cửa, khi đó còn gặp hắn, hắn còn sờ sờ đứa bé kia.
Thiên hạ đến xảo hợp cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, Đào Đào cứ thế mà bình yên trở về, quan phủ còn theo manh mối người nhà kia mà tìm được bọn buôn người hung hăng, ngang ngược kia.
Ninh Hoài mới vừa tìm được nữ nhi nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại nhận được tin Văn Tử Hi hôn mê bất tỉnh ở tướng quân phủ.
Thế mà lại là Thẩm Dịch hỗ trợ tìm được nhi nữ, Văn Tử Hi trong lòng đối với hắn vô cùng cảm kích, ngay sau đó lại nghĩ đến kẻ khở xướng kia, hỏi: “Kia Ngô Tuyết Trinh đâu? Còn có…… Phùng Uyên? Bọn họ thế nào?”
Ninh Hoài đem tay Văn Tử Hi cùng nữ nhi bảo bọc trong tay hắn, “Sau khi phụ hoàng biết việc này rất tức giận, muốn lưu đày Ngô Tuyết Trinh.”
Văn Tử Hi nhấp nhấp môi, Ngô Tuyết Trinh quá mức điên cuồng, nàng đồng tình không phản đối.
Ninh Hoài lại nói: “Ngô thị lang suốt đêm cầu tình, hắn làm quan thanh liêm nhiều năm, lấy tính mạng muốn bảo hộ nữ nhi bình an, mà Phùng Uyên……”
“Ngô Tuyết Trinh là thê tử Phùng Uyên, hắn biết việc này nguyên nhân căn nhất là do hắn nên cầu thánh thượng tha thứ cho Ngô Tuyết Trinh, sau này mang theo Ngô Tuyết Trinh cùng nhau đóng giữ biên quan, vĩnh không trở về kinh, chỉ cầu lấy công chuộc tội, hiện tại, phỏng chừng đã ở trên đường về biên ải.”
Văn Tử Hi im lặng một lúc, trong lồ ng ngực Đào Đào đã ngủ rồi.
“Không có việc gì.” Ninh Hoài ôm thê nữ mình nói, “Đều không có việc gì rồi.”
……
Ban đêm, ba người cùng nằm, Đào Đào ngủ ở giữa hai người.
Văn Tử Hi nhìn Đào Đào bên người mình ngủ say, lại nhìn Ninh Hoài đang buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy, kiếp trước hết thảy phảng phất đều chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, nàng đã ở bên cạnh Ninh Hoài.
Nước mắt từ khó mắt nàng từng giọt rơi xuống, thấm ướt gối đầu, nàng khóc nức nở, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn là bị hắn nghe được.
“Làm sao vậy?” Ninh Hoài trợn mắt, dùng tay lau khô nước mắt nàng.
Văn Tử Hi khóc càng lợi hại, nước mắt đổ rào rào, lại gắt gao che miệng không dám lớn tiếng khóc nức nở, sợ sẽ đánh thức Đào Đào.
Ninh Hoài ngồi dậy đem Đào Đào ôm đến chỗ tận cùng bên trong giường t, còn mình ôm Văn Tử Hi một cách gắt gao. Mặt nàng chôn ở trong ngực hắn, khóc ướt áo hắn.
“Không khóc không khóc, ta ở đây mà.” Ninh Hoài đỡ cái gáy của nàng.
Văn Hử Hi một bên nức nở một bên từ trong lồ ng ngực Ninh Hoài ngẩng đầu, “A Hoài, ta có một chuyện muốn nói với chàng.”
“Chuyện gì?” Ninh Hoài hôn hôn môi nàng.
Văn Tử Hi cắn c ắn môi dưới, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Ninh Hoài trước mắt v, hắn tốt như vậy, nàng không nên dấu diếm hắn, sự việc Phùng Uyên là do nàng, nàng cũng nên gánh trách nhiệm. Nàng có sai, kiếp trước nàng không kịp xin lỗi, một đời cứ như vậy mà mất đi, nàng xin lỗi Ninh Hoài, muốn đón nhận hết thảy hậu quả.
Văn Tử Hi đem chuyện kiếp trước kể hết ra.
Nàng nói một chút lại khóc một chút, Ninh Hoài lặng im không nói, an tĩnh mà nghe.
Văn Tử Hi nói xong kiếp trước, buông tay vốn đang nắm chặt vạt áo Ninh Hoài.
Vạt áo nơi ngực hắn bị nàng nắm chặt đến mức nhăn dúm dó.
“A Hoài, chàng tin không? Thật sự sẽ có một đời trước như ta kể.” Nàng dùng mu bàn tay chùi đi nước mắt của mình, “Ta rất xấu đúng hay không? Kỳ thật ta cảm thấy Ngô Tuyết Trinh nói không sai, ta…… Tiện. Ta kiếp trước đã gả cho chàng, lại vẫn cùng Phùng Uyên dây dưa không rõ, sau khi sống lại một lần nữa mới biết chàng tốt thế nào, còn tìm mọi cách mà muốn gả cho chàng. Ta, kỳ thật căn bản không xứng với chàng.”
Nàng cố gắng nhịn để không khóc, đối diện Ninh Hoài lúc này còn khó coi hơn, cười nói, “Ta muốn thẳng thắng với chàng, chàng hiện tại nhất định rất hận ta phải không, ta đã từng như vậy...thực xin lỗi, chàng không cần ta nữa cũng không sao, chúng ta có thể hòa li, ta bảo đảm không hề giống như trước như vậy da mặt dày dây dưa chàng, ta sẽ đi sạch sẽ, ta biết chàng là bị ta làm phiền mới cùng ta ở bên nhau, Đào Đào nếu chàng muốn mang đi cũng được, chỉ là xin chàng có thể cho ta thường xuyên được gặp con. Ta…… nhớ nó.”
“Chàng sinh ra tuấn tú như vậy, lại trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, sau khi hòa li khẳng định không khó tìm được nữ tử có dung mạo và phẩm hạnh hơn ta gấp trăm nghìn lần, ta sẽ chúc phúc cho hai người, chỉ là lúc chàng thành thân cũng đừng mời ta, ta sẽ không đi, ta sợ ta sẽ nhịn không được mà khóc lúc hai người thành thân, như vậy sẽ không may mắn.”
“Chàng nếu thành thân sẽ lại có con, ta chỉ xin chàng cho dù về sau có nhiều hài tử cũng chớ quên Đào Đào, nó là con chàng, ta không dám cầu thê tử mới của chàng sẽ đối tốt với Đào Đào, nhưng xin chàng nhất định nhất định phải đối tốt với nó, nó là nhi nữ của chàng, cho dù mẫu thân của nó là ta.”
“Ta, cũng có thể sẽ tái giá, phụ hoàng còn nhiều nhi nữa khác so với ta tốt hơn, chỉ là phụ hoàng từ nhỏ đã yêu chiều ta, là ta chiếm sủng ái của các tỷ ấy, về sau nếu có cùng ngoại tộc hòa thân, ta sẽ không cho các tỷ ấy đi, ta đi thì tốt hơn. Ta đời này cũng nên làm gì đó có ý nghĩa, làm sai nhiều như vậy, cũng nên chuộc tội rồi. Những tên man di mọi rợ đó đó sẽ không ngại ta đã gả một lần hay đã sinh hài tử đâu, ta còn là đích công chúa, bọn họ nhất định cao hứng vô cùng……”
“Đủ rồi!” Ninh Hoài rốt cuộc lên tiếng quát bảo nàng ngừng, Văn Tử Hi run lên.
Nàng yên lặng mà chờ hắn đẩy nàng ra, yên lặng mà chờ hắn nói hắn không cần nàng nữa.
Nào biết Ninh Hoài lại nâng thân đè lên người nàng, một tay đem hai tay nàng đè l3n đỉnh đầu, một tay bóp cằm nàng.
“Nàng còn dám đề cập đến chuyện hòa li ta sẽ đánh nàng đấy.” Hắn cắn răng oán hận nói.
“A?” Văn Tử Hi một ngốc.
“Bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi, nàng có từng thực sự xin lỗi ta? Cái gì kiếp trước kiếp này, chỉ là một cơn ác mộng mà bị doạ thành như vậy, nàng nghĩ nàng là ai? Đã chọn sai người rồi còn được ông trời cho sống lại mà chọn lại? Ninh Hoài ta sao lại cưới thê tử ngốc như vậy?”
“Chỉ là……”
“Không có chỉ là!” Ninh Hoài đem tay nàng đặt ở ngực hắn, “Ta ở chỗ này, sống sờ sờ, phu quân của nàng, ở trước mặt nàng. Hiện tại mới không phải là mộng.”
Văn Tử Hi cảm nhận được tay hắn cầm tay nàng để lên tim, nghe tiếng tim đập của hắn, nức nở nói: “Kia, chàng còn nguyện ý muốn ta sao?”
Ninh Hoài cắn một cái lên môi nàng, “Hiện tại ta rất muốn nàng!”
Hắn cắn xé trước ngực nàng, Văn Tử Hi gắt gao ôm đầu của hắn, đột nhiên thấy Đào Đào ngủ say trên giường.
“Không cần, hài tử, hài tử còn ở đây.”
Ninh Hoài cứng lại, ngẩng đầu thấy Đào Đào một bên, nữ nhi của bọn họ.
Hắn cười nhẹ một tiếng, đem nàng hôn đến mức muốn bất tỉnh, ôm nàng ở trong ngực hắn: “Ngủ đi, ta ở.”
Văn Tử Hi ngủ, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu trong ngực hắn. Kiếp trước, phải như lời hắn nói, vốn chỉ là một giấc mộng hay không?
Nàng không biết.
Ninh Hoài cảm thấy hô hấp của nàng dần dần trầm ổn, nhìn dung nhan ngủ điềm tĩnh của nàng, khóe mắt xẹt qua một giọt nước mắt.
Kiếp trước kiếp này, ta tình nguyện không có, chính là như thế nào cũng không có.
Ác mộng kia của nàng, cũng là ác mộng của ta, ta thật sự đã trải qua như thế. Bất quá nàng yên tâm, cuối cùng trong giấc mộng kia, ta đã giúp nàng giết Phùng Uyên, ta cũng nhảy vào quan tài ổm thân thể lạnh băng của nàng, vốn muốn chết theo nàng, tỉnh lại lại phát hiện nàng thành đệ tử của ta, một chút...một chút lại nói thích ta.
Ta đánh vào lòng bàn tay nàng, không phải bởi vì nàng không học tốt, mà là ta trách nàng, trách nàng vì sao kiếp trước lại đối xử với ta như vậy. Nhưng nàng lúc ấy nhìn rất đáng thương, ta căn bản đánh nàng chưa đến vài cái, hốc mắt nàng liền giống như con thỏ con, ta mềm lòng, ngừng lại, thậm chí lúc đó ta còn muốn để nàng đánh lại.
Ta từng nghĩ nếu có một ngày nàng giết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện chết dưới ta nàng, vui vẻ chịu đựng.
Nhưng nàng không giết ta, cũng không có trách ta đánh nàng, nàng vẫn nói lời âu yếm với ta, nói những lời đơn thuần đến vậy, những lời này trước kia nàng chưa từng nói, ta kích động lại bất lực, cảm thấy nàng chắc cũng sẽ không thích ta đâu, chỉ là chơi chơi mà thôi, nhưng ta lại vẫn là nhịn không được đồng ý tình cảm của nàng, cho dù nàng có khả năng sẽ bỏ rơi ta lần nữa..
Lúc ấy ta tưởng, nếu nàng vứt bỏ ta lần nữa, ta cũng sẽ không hối hận, ít nhất ta đã từng từng có nàng.
Phùng Uyên trở về, ta cố ý ở trước mặt nàng nhắc đến hắn, nàng không biết trong lòng ta lúc ấy cảm thấy phức tạp cỡ nào đâu, ta sợ, ta sợ đến muốn chết đi được, ta sợ nàng sẽ giống kiếp trước, sẽ đi tìm hắn, quên đi ta một cách sạch sẽ. Hơn nữa đời này Phùng Uyên giống như càng thích nàng. Nhưng nàng không đi tìm hắn, nàng bắt đầu chán ghét hắn, nàng hoài thai hài tử của ta, sinh Đào Đào của chúng ta.
Khi nàng ở trước mặt Phùng Uyên nhào vào lòng ta, trái tim ta thấy kinh hoảng vô cùng, chắc nàng sẽ không nghe được lúc đó, ngày đó khi ta cùng Phùng Uyên nói chuyện, thanh âm là run.
Nàng là độc dược của ta, hai đời đều là nàng,.
Ta ích kỷ, ta ti tiện, ta…… yêu nàng.
Ta yêu nàng, yêu sâu đậm vô cùng.
Hãy nhớ kỹ nhé.
- --------HOÀN CHÍNH VĂN------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT