Người Alpha trẻ tuổi cọ ngang qua thân mình Lan Du, ngừng lại bên cạnh thi thể.

Tuy rằng toàn bộ quá trình hắn đều không hề liếc qua cậu, nhưng dựa vào khả năng cảm nhận và tính quan sát của một diễn viên dành cho nhân vật, Lan Du biết, người này chắc chắn biết mình.

Ai đời lại lần lượt nhìn lướt qua đánh giá con tin một lần, thế mà lại bỏ qua một quân nhân cả người mặc bộ quân trang rất chi là bắt mắt, thậm chí còn xem người ta như thể không khí kia chứ?

—— Huống chi tên quân nhân này còn có khí chất không hề tầm thường, diện mạo cũng cực kỳ tuấn mỹ, làn da mới vừa xài mặt nạ dưỡng da xong trông cũng bóng loáng như hạt ngọc trắng.

Dung mạo của cậu và K giống nhau y như đúc, chính là một khuôn mặt ảnh đế trời phú khiến ai ai cũng phải điên cuồng.

Cứ xem như do tính tình cậu hung hãn thô bạo nên không ai thèm để ý cái nhan sắc này đi, nhưng cũng không tới nỗi phải khiến người khác đến cả cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu chứ.

Cho nên túm cái quần lại, người này quen biết K, chỉ là không biết quan hệ cụ thể của hai người như thế nào thôi.

Chỉ là, dựa theo tiêu chuẩn thông thường mà K có với những người xung quanh, bọn họ không thù địch thì cũng là đối thủ.

Tất cả mọi người đều không ai lên tiếng, nhìn động tác của chàng thanh niên trẻ tuổi kia.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ấn ấn tấm da lộ ra của thi thể.

Dưới lớp da đã không còn tí máu thịt nào, nhìn qua cũng thật cứng rắn, hắn lại vặn lấy vặn để tấm da màu xanh lục kia.

Lớp da xanh bị kéo căng đến nỗi dài ra, mỏng đi một tầng, có thể thấy được ánh sáng bên kia lớp, bên trên còn dính đầy dịch nhầy.

“Người của hành tinh Lunnt, mấy trăm năm trước tung hoành khắp tinh hệ Sasso, hành tinh chủ Sasso của chúng ta, bao gồm cả những hành tinh phụ thuộc khác nữa, đều bị bọn chúng chiếm lĩnh hết. Đương nhiên, cũng có cả tinh cầu Kata dưới chân chúng ta đây.” Thanh niên trẻ tuổi híp mắt lại, nhìn tấm da người xanh rêu đang được đặt trên tay mình, dùng giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ nói.

“Tôi biết, trong sách giáo khoa lịch sử có nói, chúng ta phải đấu với người của tinh cầu Lunt nhiều năm lắm mới giành lại được chủ quyền, mới đuổi được bọn họ ra khỏi tinh hệ Sasso.”

Có người nào đó vừa xen mồm vào, Lan Du dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, đó là một con tin Beta có dáng người nhỏ nhắn với một chiếc kính to cộm và dày đặc.

Chàng thanh niên trẻ tuổi kia cũng không ngẩn đầu lên, chỉ hỏi: “Khả năng sinh sản của người thuộc hành tinh Lunt rất thấp, toàn bộ chủng tộc cũng chỉ có mấy chục nghìn người, vậy cậu có biết bọn họ dùng cách gì, để hô biến ra vài tỷ cư dân đến đánh chiếm hệ hành tinh Sasso không?”

“Chuyện này…” Con tin có vóc dáng nhỏ nhắn kia trả lời không được, “Trên sách giáo khoa không có nói.”

“Cậu lại đây.” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Người có vóc dáng nhỏ ấy bước lên phía trước, chàng thanh niên trẻ tuổi kia thả tấm da xuống, chạm ngón tay mình lên thái dương của cậu trai kia, nói: “Người hành tinh Lunt có thể xâm nhập vào khu tinh thần của cậu, chiếm lấy thân thể cậu trước, sau đó lại chậm rãi ăn mòn tinh thần của cậu như tằm ăn dâu, chờ đến lúc ý thức của cậu mắt hẳn đi, thì tấm da này, sẽ thuộc về bọn họ.”

Giọng nói hắn nhả ra thực sự rất trầm, biểu tình cũng vô cùng quỷ dị, những người xung quanh nghe được đều không khỏi rùng mình.

Cậu trai có vóc người nhỏ nhắn kia liên tục lùi về sau vài bước, né khỏi cái ngón tay lạnh lẽo kia, dùng tay che huyệt thái dương mình lại, như thể sắp có người của tinh cầu Lunt muốn chui vào đầu cậu ta vậy.

“Anh nói tầm bậy, trên sách vở chưa bao giờ viết thứ đó.” Cậu ta tăng lớn âm lượng để che giấu nỗi khiếp sợ của mình, “Anh chỉ tổ bịa chuyện đặt điều hù dọa bọn tôi.”

Chàng thanh niên kia cũng chẳng chút để ý mà nói: “Chờ đến bữa nào đó người của hành tinh Lunt chui vào cơ thể cậu, ý thức cậu sẽ dần dà trở nên mơ hồ, từng bước một mất đi sự kiểm soát đối với thân thể mình, khi đó cậu mới hiểu rõ.”

“Lúc ý thức cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cậu có thể thấy được bọn họ mặc lấy bộ da của cậu, đi hẹn họ với người yêu của cậu, ăn cả đồ mẹ cậu nấu cho cậu ăn, dùng cốc nước của cậu để uống nước, lại thay cậu đi làm kiếm tiền. Buổi tối lúc phải tắm rửa, chỉ khi nhìn vào gương mới có thể lộ ra tướng mạo vốn có của bọn họ. Nhưng lúc ấy thì cậu có thể làm được gì? Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi…”

Hắn dùng tay làm ra động tác xé mặt nạ xuống, phối hợp cùng với biểu tình dữ tợn, những người khác cho dù có không tin, thì cũng phải âm thầm hít vài ngụm khí lạnh.

“Đáng sợ quá đi, anh đừng có dọa bọn tôi như thế mà…” Có vài Omega nhát gan co rúm lại thành một cụm, đến cả giọng nói cũng phát run.

Chỉ có Lan Du vẫn giữ được vẻ mặt trầm thấp, không chút biểu tình nào.

Bởi vì ngay từ đầu cậu đã không thèm chú ý đến người này đang nói gì, toàn bộ thần trí đều đã bị ngón tay thon dài của tên Alpha trẻ tuổi kia hấp dẫn.

… Anh ta ấn cái xác có da màu xanh lục… Lúc nhắc tới làn da, trên ngón tay anh ta còn dính chất nhầy xanh thẫm… Lúc anh ta chọc huyệt thái dương của cậu con tin Beta kia, cũng dây màu xanh lục sang da cậu ấy… Anh ta cọ xát hai ngón tay lại với nhau, hình như do cảm thấy không được thoải mái cho lắm…

Thấy tất cả mọi người đều đã bị dọa sợ, chàng trai trẻ tuổi kia mới hài lòng đứng lên, móc từ trong túi ra một tấm vải màu xám xịt. Lan Du chăm chú nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó thực chất là một chiếc khăn tay đã bị vò cho nhăn nhúm lại, nhìn không ra hình dạng nữa.

Chàng trai trẻ kia vươn ngón tay ra, lau lau hai cái lên tấm vải kia, sau đó vo viên lại, rồi tiện tay đút ngược trở về chỗ cũ.

Lan Du:…

Căn phòng khôi phục lại vẻ an tĩnh, không còn ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng cảnh sát phía dưới đang chỉ huy người dỡ mảng xi măng xuống.

“Chỗ này có một khối to lắm, phải có máy mới móc lên được.”

“Chỗ này làm sao cho máy chạy vào được? Gọi thêm mấy người nữa tới khuân đi.”

Lan Du dùng ánh mắt liếc nhìn xuống vị trí bên chân, vừa mới định im lặng nhích xa ra khỏi cái thi thể xanh mướt này chút, thì đột nhiên nghe được tiếng tích tích vang lên từ đám người bên kia.

“Ơ! Chuyện gì thế này? Bom của tôi sáng lên này.” Có người chỉ vào quả bom trước ngực mình, vội vã hét toáng lên.

Những người khác cũng sôi nổi cúi đầu: “Của tôi cũng sáng, còn hiện lên số nữa.”

“Tôi nữa, của tôi cũng có số, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Màn hình của những quả bom vẫn còn đang được cột trước ngực con tin đều sáng lên trong nháy mắt, phát ra âm thanh dồn dập.

Tích tích, tích tích.

Hàng loạt con số đỏ tươi bắt đầu nhảy lên trên màn hình.

09:59

09:58

09:57

“Bom hẹn giờ! Đây chính là bom hẹn giờ!” Một ông chú trung niên hoảng sợ thét lên, duỗi tay giật lấy giật để quả bom đeo trước ngực, “Quả bom hẹn giờ này được khởi động mất rồi!”

Những quả bom đó đều được dán chặt lên người bằng đống băng dính dày, trong ba lớp ngoài ba lớp, bọn họ ngay từ đầu đã không dám tùy tiện chạm vào, chỉ sợ trong lúc vô ý động phải kíp nổ thì chết, bèn phải chờ cảnh sát lên rồi gỡ sau.

Đến giờ thì thấy cái đống thiết bị phát nổ này đã tự động khơi động, nên bọn họ cũng chẳng thèm lo nhiều như vậy làm gì nữa, mọi người đều chỉ biết điên cuồng xé đi lớp băng dán trên người mình.

Những ai không có bom thì chạy vọt tới cạnh thang cuốn, có vài người còn liều mạng kéo mấy mảng bê tông đổ vỡ kia đi, tìm lấy kẽ hở để bản thân chui vào trốn nếu thực sự có vụ nổ xảy ra.

Tích tích, tích tích.

Âm thanh báo giờ cứ vang lên không ngừng, ai nấy đều loạn cào cào hết cả lên.

Có người phát hiện thấy một căn phòng kho ở góc nhà đằng xa kia, thả tấm xi măng xuống rồi chạy sang, chui tọt vào bên trong căn phòng kho đó.

Toàn bộ đại sảnh hiện tại chỉ còn mười người có gắn bom, đứng tại chỗ vừa gào khóc vừa xé băng dán, trong đó còn có cả Lan Du và tên Alpha trẻ tuổi kia.

Về tình huống này, Lan Du cũng chẳng biết phải làm gì nữa.

Cái vai chuyên đi hủy bom cậu đã từng diễn qua. Hai tay ôm bom mà đầu thì chảy mồ hôi hột, phải phân vân không biết nên cắt dây xanh hay dây đỏ đây, cuối cùng mắt nhắm mắt mở cắt phứa một dây, thế rồi đồng hồ đếm ngược cũng dừng lại.

Nhưng đây không phải phim ảnh, hơn nữa, nhìn cái bọc bom đó xem, toàn bộ chỉ có một khối trơn bóng, hoàn toàn không có dây xanh dây hồng gì sất cho cậu lựa chọn cả.

Hai mắt cậu liếc về phía nhà kho, cân nhắc xem có nên chuồn qua đó trốn không nhỉ.

“Còn đứng đó làm gì?” Thanh âm của chàng trai trẻ tuổi kia truyền đến từ phía sau.

Lan Du quay đầu, thấy người này đang cởi áo khoác ngoài ra, trông nghiêm túc hơn hẳn so với điệu bộ cà lơ phất phơ khi nãy.

Cậu không biết có phải hắn ta đang nói chuyện với mình hay không, nên cũng chẳng hề đáp lời.

Chàng trai trẻ tuổi kia trải chiếc áo khoác của mình xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lạnh giọng hỏi: “Ngáo rồi à?”

“Hừ!” Lan Du không biết hắn ta đang muốn làm gì nữa, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.

Chàng trai kia không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, kéo một con tin đến gần mình, xoẹt xoẹt vài cái cắt miếng băng dán ra, tháo bọc bom xuống, cẩn thận thả lên tấm áo khoác đang được mở rộng.

Con tin vừa được tháo bom như thể được sống lại thêm lần nữa, phóng như bay đến nhà kho ở đầu bên kia của hành lang.

Lan Du tức khắc hiểu ra ý đồ của hắn, cũng rút con dao găm đằng sau thắt lưng ra.

Đám con tin còn lại cũng không còn khóc nữa, nhanh chân chia thành hai hàng, lần lượt xếp trước mặt bọn họ.

“Có mang miếng dán giả mạo không?” Chàng trai kia một bên cắt băng dính một bên hỏi, đến đầu cũng không hề ngẩng lên.

Lan Du cũng đang gỡ từng quả bom trên người con tin xuống, thấy màn nhìn bắt đầu nhảy số dồn dập hơn, mới lạnh lùng trả lời: “Không mang.”

Chưa từng thấy cái thứ gọi là miếng dán giả mạo, cũng chưa từng nghe qua.

“Con mẹ nó cậu ——” Chàng trai kia bỗng nhiên quay đầu, hét to về phía quả bom kia, sau đó phóng về phía này, dán một miếng kim loại màu trắng bạc lên thân quả bom.

Con số trên quả bom ấy ngưng lập lòe, bắt đầu tiếp tục đếm ngược.

“Cái tên điên K này, cậu không biết loại bom có dạng lỏng này khi rời khỏi thân thể sẽ nổ cực mạnh à?” Chàng thanh niên trẻ tuổi kia cẩn thận đặt quả bom lên trên chiếc áo khoác, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tim Lan Du như thể sắp nhảy vọt ra khỏi cuống họng, sợ đến nỗi hai tay hai chân đều nhũn hết cả ra, thế mà trên mặt vẫn là cái biểu cảm lạnh nhạt ấy.

“Biết chứ.” Cậu nói.

Chàng trai trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt tinh tế ấy chứa đầy tia lửa giận, “Ghê thật, điên đến nỗi cả mạng sống cũng không thèm nữa cơ à, định làm gì đây?”

Mặt mày Lan Du trắng bệch, kéo người trước mặt mình lại gần, nhịn cảm giác run rẩy trên đôi tay mình xuống, cắt đi miếng băng dán trên người con tin, miệng lại nói: “Làm màu đó.”

Có thứ gì đó bay đến trước mặt, cậu duỗi tay bắt lấy, mới phát hiện đó là mấy miếng kim loại được dán trên bom khi nãy.

“Nhanh tay lên.” Chàng trai kia nói.

Lan Du rút một miếng giấy dán ra, rồi phóng đến cạnh chiếc áo khoác trên mặt đất, giọng nói khàn khàn: “Người tiếp theo, nhanh chân lên.”

Không lâu sau đó, toàn bộ bom đã được cắt hết ra, tất cả con tin đều trốn đến gian nhà kho chật hẹp kia. Đại sảnh tĩnh lặng dần, chỉ còn tiếng đếm ngược tích tích phát ra từ mấy quả bom, cộng thêm cả tiếng hít thở dồn dập của hai người.

Con số trên màn hình của quả bom nói cho bọn họ biết rằng, chỉ còn lại sáu phút trước khi đống bom này phát nổ.

“Mọi người đừng khẩn trương, ngồi xuống từ từ chờ, bình tĩnh hít sâu thở đều đừng căng thẳng, khối xi măng đang được bọn tôi gỡ xuống, rất nhanh sẽ an toàn thôi…”

Cảnh sát bị tấm xi măng cản trở nên không biết trên tầng đã xảy ra chuyện gì, cầm loa phóng đại tiếng hô của mình.

Lan Du nhìn đống bom trên tấm áo khoác kia, cực kỳ muốn hỏi xem bây giờ đã được chui vào nhà kho trốn chưa.

Chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, lời nói của chàng thanh niên kia đã thành công khiến cậu ngậm miệng lại.

“Đống bom này có thể phá hủy tận nửa con phố, để bọn họ chạy trốn trước có lẽ sẽ không kịp.”

Lan Du chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm đi.

Chàng trai kia nhanh chóng buộc chặt hai đầu tay áo lại với nhau, làm thành một tay nải to như cái tấm chăn cuốn.

Hắn đứng lên, khiêng tay nải đầy bom trên vai, ngón tay chỉ vào Lan Du, nói: “Ném ra ngoài thành đi, thay phiên nhau khiêng.”

Lan Du còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong câu nói này, thì đã thấy hắn phóng xuyên qua cửa kính bằng cái lỗ hổng do khẩu pháo ion làm ra, vác cả một bọc bom nhảy ra ngoài.

Hắn ta đặt chân xuống đống gai xương rồng nhô ra kia, men theo rìa của khu trung tâm thương mại mà nhảy về phía trước.

Đây mới được gọi là tên điên chính hãng, hàng thật giá thật!

Lan Du nhắm mắt lại.

Chỉ có thể liều mạng thôi.

Cậu hít sâu một hơi, nhảy ra từ cái lỗ trên cánh cửa kính trước mặt, vững vàng đáp xuống một cành gai xương rồng, vội vàng đuổi theo chàng trai đang xách cả một núi bom kia.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play