Lan Du ngồi trên trực thăng, kế bên chân là một khẩu pháo ống ion.

Trong lúc trực thăng đang loạng choạng đánh lái trên không, cậu đã kịp thời lược lại hết những sự kiện đang diễn ra ở trong đầu, chọn lấy viễn cảnh phù hợp nhất với tình huống rối loạn này.

Nghệ thuật được sinh ra từ đời thực, cậu quyết định sẽ diễn theo phong cách này.

Trực thăng bay từ từ lên cho bằng với độ cao tầng thượng của tòa trung tâm thương mại, rồi lại bay vòng vòng quanh đám xương rồng kia vài lần.

Xuyên qua tấm kính cường lực trong suốt đang bao bọc bốn phía tòa nhà, Lan Du nhìn thấy những gì mình nghe được từ lời mô tả của viên cảnh sát kia. Có vài con tin bị trói chung với bom đang đứng chặn ở chân cầu thang, những con tin còn lại thì ngồi co cụm cả đám dưới sàn nhà với đôi bàn tay đang ôm chặt lấy đầu mình.

Nghe thấy tiếng động cơ trực thăng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng này.

Trong đám con tin ấy, có người thì ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt cầu xin, người bị buộc bom đứng trước cửa cầu thang, cơ thể chỉ biết run rẩy từng đợt, nước mắt vẫn cứ tí tách rơi.

Một tên cao to mặc đồ tác chiến màu đen khác đang đứng ở phía xa, tay phải cầm súng, tay trái cầm điều khiển từ xa, đứng giữa đám người nhìn chiếc trực thăng bên ngoài, cũng thấy được Lan Du đang ngồi xổm ở cửa trực thăng.

Hắn ta đương nhiên hiểu rõ bởi vì đám gai nhọn của cây xương rồng này mà trực thăng không thể nào tiếp cận lại gần được, thế nên cũng không hề tỏ ra kinh hoảng, thậm chí còn nở một nụ cười khiêu khích về phía Lan Du.

Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo lớn, vừa lúc vết sẹo này bị nụ cười của hắn ta làm cho nhăn nhúm lại, trông hết sức dữ tợn.

Tim Lan Du như thõng xuống mặt đất, trong lòng cảm thấy có chút gấp gáp. Cậu theo bản năng muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành mạnh mẽ nhịn lại.

Hiện tại tuyệt đối không thể tỏ ra luống cuống, ai sợ trước thì thằng đó thua, tinh thần của tên đó thể nào cũng sẽ sụt giảm đi vào phần thôi.

Chưa đầy một cái chớp mắt, cậu đã điều chỉnh tốt lại cảm xúc, bắt đầu nhập vai nhân vật, cách khoảng không đấu mắt với tên mặt sẹo kia.

Cậu không thực hiện thêm bất cứ động tác nào, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì khác lạ, chỉ để lộ ra ánh mắt chín phần lạnh nhạt một phần thương hại nhìn hắn ta.

Muốn battle biểu cảm mặt đối mặt kiểu này á, chỉ cần dùng ánh mắt như cậu đang có để nhìn đối thủ mà thôi.

Như thể đang nhìn một cái xác chết vậy.

Tên mặt sẹo quả nhiên bị cậu chọc giận, hắn thu điệu cười lại, sắc mặt trầm xuống, nắm lấy khẩu súng trên tay, nhắm vào tấm kính gương mở khẩu hình: Pằng!

Ánh mắt hắn nhuốm màu đỏ rực, chứng tỏ bản thân mình đang hưng phấn cực độ. Lan Du tuy biết rằng hắn không thể bắn vỡ tấm pha lê kia, nhưng lòng cậu vẫn nhịn không được khẽ run rẩy.

Chỉ là dù tâm hồn bé bỏng bị tổn thương, nhưng khuôn mặt thì vẫn phải duy trì sự bình tĩnh, tầm mắt còn nhẹ nhàng lay động nhìn xuống vị trí đứng của tên mặt sẹo ấy.

Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trần nhà và mấy tấm gạch lót màu vàng, chứa đựng tám phần lạnh nhạt hai phần bắt bẻ, tựa như đang đánh giá một cỗ quan tài.

Tất cả con tin đều căng thẳng nín thở, giờ có khóc cũng chỉ dám khụt khịt vài tiếng, đang khóc dở cũng tạm ngừng khụt khịt, tròng mắt láo liên chuyển động, truyền đạt cảm xúc đang trào dâng của mình với những người xung quanh.

Lúc này đây, tên mặt sẹo đã nhịn không nổi nữa, bước lên phía trước một bước.

Hắn tay phải cầm súng, tay trái cầm điều khiển từ xa từ từ đưa lên, bật ngón giữa đưa về phía Lan Du, ngón tay cái cũng vì thế mà rời khỏi nút bấm màu đỏ trong một giây ngắn ngủi.

Đồng tử Lan Du chợt co rút lại, cơ hội tới rồi.

Cậu không chút do dự, quyết đoán khiêng khẩu pháo ống ion đặt lên trên vai, nhảy khỏi trực thăng bay lên trên trời.

Trong khoảnh khắc ấy, gió lốc như phả thẳng vào mặt, đường phố và dòng người đều đang ở dưới chân, thời gian phảng phất ngừng trôi, giống như một thước phim dài quay chậm.

Cậu nhả lên không trung, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, nhuộm nâu mái tóc đen nhánh của cậu, quân trang màu xanh biển cũng như được mạ lên một lớp vàng óng ánh.

Cùng lúc đó, cậu bóp cò khẩu pháo ống đang áp trên vai, một quả pháo ion mang theo tia lửa điện xuyên vút qua không khí, bắn thẳng về phía tấm kính cường lực trước mặt.

Ngón giữa đang dựng thẳng đứng của tên mặt sẹo kia vẫn chưa được thu lại, ngón tay cái dùng để ấn nút điều khiển từ xa vẫn đang được nhấc lên trên.

Đôi mắt ầng ậng nước của con tin còn chưa kịp mở ra, giọt nước vừa rơi xuống vẫn còn ngưng đọng lại trong không khí.

Đùng!

Một tiếng ầm lớn vang lên, đạn pháo ion trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt kính cường lực liền nổ mạnh một cái, toàn bộ mặt kính trải dài từ trung tâm cho đến phía mép ngoài, đều nứt thành ngàn mảnh nhỏ, một làn sóng khí nổ lan tỏa khắp bốn phía xung quanh.

Lan Du vừa vặn đứng cách đó 20 mét, lúc khí nổ bùng đến trước mặt cậu, chỉ vỏn vẹn cuốn lấy sợi tóc mái của cậu, lộ ra đôi lông mày đậm.

Cậu thả nhẹ bàn tay, tùy ý để khẩu pháo ống ion rơi từ trên cao xuống, sau đó xoay người ngay trên không trung theo bản năng của thân thể này, đồng thời rút khẩu súng bên hông ra, đáp lên một nhánh gai xương rồng mọc ngoài tòa nhà, lại dùng thêm chút lực nữa, cả cơ thể nhảy tọt vào lỗ hổng trên tấm kính cường lực.

Vừa rơi xuống đất đã lộn nhào một cái, nổ súng xạ kích.

Pha quay chậm kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ dùng đúng hai đến ba giây.

Nước mắt của những con tin rơi xuống mặt đất, bắn lên vài bọt nước tung tóe. Cậu có chút mờ mịt mà mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, đưa tay lên che mảnh kính vỡ vương vãi.

Tên mặt sẹo kia vẫn đang giơ ngón giữa như cũ, ngón tay cái dừng trên chiếc điều khiển từ xa, khuôn mặt mang một biểu tình kỳ dị.

Chỉ là giữa trán xuất hiện thêm một cái hang động đầy máu me, máu tươi cứ từ đó phun ra ào ào, theo hai cánh mũi hảy dần xuống.

Lan Du vẫn duy trì tư thế quỳ một gối giơ súng như cũ.

Cho đến tận lúc này, cơn gió ùa vào theo động tác của cậu mới ngừng lại, khiến mái tóc thẳng rũ xuống, mảnh kính vỡ văng tứ tung.

Một tiếng rầm vang lên, tên mặt sẹo ngã mạnh xuống nền đất, đôi mắt vẫn mở to như truóc, toàn là vẻ mờ mịt, cái động máu trên trán kia vẫn đang chảy ra ồ ạt.

Toàn bộ đại sảng của tầng thượng đều đồng thời tiến vào trạng thái tĩnh lặng

Nhóm con tin vẫn không có động tĩnh gì, cũng chẳng thấy người nào hét toáng lên, bởi vì sự kiện này xảy ra quá đột ngột, khiến người ta chưa kịp sợ hãi thì đã kết thúc mất rồi.

Lan Du cũng chẳng động đậy gì, trên mặt cậu tuy rằng không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trái tim được giấu sau lồng ngực thì như đã chết lặng từ bao giờ.

Cậu chỉ đơn giản nhớ lại một bộ phim mình đã từng đóng, bắt chước lại từng động tác có trong một phân cảnh nhỏ của bộ phim ấy.

—— Bao gồm cả màn nổ súng xạ kích phía sau.

Nhưng cái này không phải là đóng phim, cậu rõ ràng vừa bắn chết một người. Thi thể còn chảy cả máu, ngã gục xuống trước mặt cậu.

Lỗ tai cậu như có tiếng pháo đì đùng vang vọng, trong đầu là một mảnh trống rỗng. Chỉ cảm thấy trước mắt có thứ gì đó đang đong đưa, ai đó đang mấp máy môi trước mắt cậu, như thể đang muốn truyền đạt vài điều.

“… Thượng tá K, thượng tá K……”

Sau khi một trận ù tai qua đi, âm thanh xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Cầu thang dưới tầng truyền đến tiếng bước chân vội vã của đám cảnh sát, hiển nhiên vào thời điểm cửa kính bị pháo nổ cho tanh bành, bọn họ liền nhanh chân chạy lên tầng.

“Thượng tá K, ngài vẫn ổn chứ?” Có con tin thấy sắc mặt cậu tái nhợt, bèn nơm nớp lo sợ hỏi.

Lan Du chợt lấy lại tinh thần, nỗ lực bỏ qua việc nội tâm đang sợ hãi, hít một hơi thật dài, đứng lên rũ mắt nói: “Đi thôi.”

Vừa dứt lời, phía cầu thang cuốn truyền đến một tiếng nổ ầm trời.

“Ngồi xổm xuống!” Lan Du hô to một tiếng, khiến mọi người lại ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất.

Đùng đùng! Theo sau đó lại là hai tiếng vang lớn, lần lượt từ phía thang máy và lối thoát hiểm.

Lớp xi măng bên trên chịu không nổi nữa, từng khối to tướng bắt đầu rơi xuống, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, mặt đất cũng theo đó mà chấn động.

May mắn thay, chẳng còn vụ nổ nào xảy ra sau ba vụ ấy nữa, chỉ có khói bụi nổi lên mù mịt từ bốn phía, nhóm con tin bắt đầu che miệng ho sặc sụa, xen lẫn vào đó còn có tiếng khóc của một cô gái.

Có người ở lớn tiếng kêu: “Đây là bom hẹn giờ, hắn ta phá vỡ hết mọi đường xuống rồi.”

Lan Du nhanh chóng đứng lên, xuyên qua một lớp bụi trắng quan sát tình hình bốn phía.

Quả nhiên, cầu thang cuốn, lối thoát hiểm hay thang máy đều đã bị tấm xi măng to tướng vừa rơi xuống đập hỏng.

Tên măt sẹo bố trí bom hẹn giờ để đập vỡ đường đi, hắn ta làm thế là có ý gì nhỉ? Hay để trì hoãn thời gian của mọi người?

Kinh nghiệm sau khi đóng qua vài bộ phim hình sự nói cho Lan Du biết, việc này tuyệt đối không hề đơn giản.

“Ơ, người này bị cái gì vậy?” Có người đột nhiên thét to lên, thanh âm nghe thật bén nhọn.

Lan Du theo tiếng hét quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đang hoảng sợ nhìn xuống mặt đất, ngón tay vươn ra cũng run rẩy không thôi.

Vị trí được chỉ là nơi tên mặt sẹo vừa gục xuống khi nãy.

Thấy chưa! Ông đây đã bảo việc này không hề đơn giản mà.

Lan Du làm bộ không nghe thấy, nghiêm túc đánh giá những chỗ khác.

Trong lòng cậu thực ra vẫn còn e ngại, không dám đối mặt với tên mặt sẹo kia.

Cậu không muốn nhìn, âu cũng do đây đang là một bộ phim cảnh sát hình sự trừ hại cho dân, nhìn vào rồi thì thể nào cũng lại biến thành phim kinh dị, và rồi nửa đêm cái xác sẽ tìm tới đứng đầu giường cho xem.

“Thượng tá K, ngài sang đây nhìn một cái được không, chuyện này, chuyện này là như thế nào vậy?” Bụi bặm dần tan hết, có người nào đó tiến đến thăm dò, cũng phát ra âm thanh xuýt xoa sợ hãi.

“Người chết hiếm lắm hay gì?” Lan Du lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với người chết đâu.”

“Thượng tá K, nó lạ thật mà.”

Lan Du làm ra vẻ bản thân mình rất bận, bước lại sờ sờ khối xi măng đang đè lên cầu thang cuốn, nhíu mày lại lật một mảng ra.

“Thượng tá K, mọi người trên đó có ổn không?” Tiếng hô của cảnh sát truyền đến sau lớp xi măng.

“Thượng tá K, thi thể này đáng sợ quá đi à, ngài đến xem này.” Người nọ tiếp tục kêu.

Lan Du bỏ qua những thanh âm khác, quyết định lựa chọn trả lời câu hỏi của cảnh sát, liền lạnh lùng quát lớn: “Gào cái gì? Vẫn chưa chết đâu.”

“Vậy các anh kiên nhẫn chút nhé, bọn tôi sẽ nghĩ cách dỡ tấm bê tông này xuống ngay.” Cảnh sát quát lại.

“Thượng tá K, ngài đến xem đi mà, tôi sợ đang thật đấy.” Tiếng khóc của cô gái kia trở nên lớn hơn.

Lan Du rốt cuộc cũng chịu không nổi, cậu mà còn tiếp tục nhây kiểu này nữa, thể nào cũng bị người khác nhìn ra nỗi khiếp đảm đang chôn giấu trong lòng cậu cho mà xem.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cậu đột nhiên xoay người, bước tới vị trí của thi thể, chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh thi thể, bình tĩnh điềm đạm nhìn xuống.

“Này thì có gì đâu mà đáng sợ? Không phải chỉ là thay đổi màu sắc, cộng thêm teo tóp lại một chút thôi sao?” Cậu nhàn nhạt nói.

Tên mặt sẹo mới chỉ chết được có vài phút ngắn ngủi, thi thể hắn ta đã biến thành màu xanh lục, thâm đen lại trông cực kỳ bất thường, như thể có hàng tá rong rêu mọc loang lổ khắp người.

Cả người cũng nhanh chóng héo hắt đi, máu thịt tựa hồ như bị rút cạn, chỉ còn lại làn da mỏng manh bọc lấy bộ xương cốt.

Cái lỗ đạn trên trán kia cũng dần trở nên rõ ràng hơn, máu đã kết vảy đọng lại trên mặt, chỉ còn chừa một cái động đen như mực.

Linh hồn của Lan Du như thể đang ôm chính cơ thể mình hét toáng lên, tìm mọi ngóc ngách để chạy trốn, muốn tìm chỗ nào đó để tự giấu mình đi.

Nhưng thân thể vẫn còn đang đứng yên tại chỗ, dùng mũi chân mang giày da đá nhẹ lên chân thi thể kia, hỏi: “Khi nãy có ai chú ý tới không? Tình huống này xảy ra lúc nào?”

“Tôi không nhìn, lúc ấy tôi đang ngồi xổm nên không chú ý.”

“Tôi cũng không thấy rõ lắm, huống chi khi đó bụi quá dày đặc.”

Mọi người sôi nổi nói.

Có người vẫn đang bị buộc bom trước ngực hỏi: “Thượng tá K, kiến thức ngài sâu rộng, vậy ngài có hiểu chuyện này rốt cuộc này như thế nào không?”

Lan Du vừa định dùng ánh mắt nham hiểm hung ác dọa bọn họ một cái, con tin nên có tự giác của con tin chứ, chỉ cần im lặng run rẩy là đủ rồi, còn đi tò mò mấy chuyện này làm gì hả?

Cậu vẫn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, thì đã nghe thấy bên phải truyền đến một giọng nói âm trầm lười nhác, “Bởi vì trước khi nó chết, nó đã chẳng phải là người rồi.”

Nghe được giọng nói xa lạ, mọi người đều lập tức nhìn về phía bên phải, cả Lan Du cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ thấy trước cái lỗ hổng bị pháo ion bắn nổ đó, không biết từ khi nào xuất hiện thêm một Alpha trẻ tuổi mặc áo gió màu đen.

Hắn đang đứng đối mặt với những người bên ngoài tòa nhà, một chân đạp trên bệ cửa sổ cao một thước, chân còn lại đạp lên mặt đất, lộ ra dáng người cao cùng với đôi chân thon dài.

Khuỷu tay trái lười biếng kê trên đầu gối, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ, tay phải vén áo khoác gió lên đút tay vào túi quần, trông như người mẫu đang đứng ngắm phong cảnh trong những tấm poster đẹp lung linh.

Cửa kính đã vỡ vụn, vạt áo khoác của hắn bị gió thổi vào, tung bay phấp phới, lộ ra quần dài thẳng thớm và chiếc áo sơ-mi màu xám nhạt.

“Anh là ai?” Có người ôm quả bom trên ngực hỏi.

Cậu thanh niên kia tựa như vừa cười lên một tiếng, sau đó liền tháo cặp kính râm trên sống mũi cao thẳng xuống, chậm rãi quay đầu.

“Chào các vị, các vị thật may mắn làm sao, đúng lúc tôi vừa đi ngang qua, nên thuận tiện vào đây cứu giúp các vị.”

Diện mạo và giọng điệu của tên nam chính này, cách thức lên sân khấu quen thuộc này, khiến Lan Du hơi căng thẳng trong lòng một chút.

Thanh niên trẻ tuổi kia chậm rãi bước tới, “Nó là người của hành tinh Lunt, không biết đến đây từ lúc nào, còn chiếm lấy da của người này.”

Lan Du chỉ nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại di dời tầm mắt.

Không thể không nói, tên này tuy  đẹp thật sự, góc cạnh khuôn mặt vừa phải, cũng sẽ cực kỳ ăn ảnh.

“Người của hành tinh Lunt? Còn chiếm lấy bộ da này?” Có ai đó thốt ra tiếng.

Chàng thanh niên kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ bình thản bước đến cạnh thi thể, một tay cầm kính râm một tay đút túi quần, bước đi vừa tùy ý vừa tiêu sái.

Lan Du thấy vẻ mặt cười như không cười của hắn, một bên khóe môi cậu hơi nhếch lên, nhưng lòng thì cứng lại.

Cái này là biểu cảm quen thuộc của mấy tên nam chính hay làm đây mà.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play