Ba con Hai.”

“Một đôi K.”

“Ông đây đã là ba con Hai rồi, vậy mà cậu còn có tận một đôi K?”

Có một tên lính đang ngồi xếp bằng ở giường dưới của chiếc giường tầng, ngậm điếu thuốc lá trong miệng, khoe mấy lá Poker trên tay mình cho những người xung quanh xem.

“Hai con K độc ác lận đấy, các cậu nói xem, có hơn ba con Hai của cậu ta không hả?”

Mấy người xung quanh hừ nói: “Cần gì mà phải làm lố đến thế, một con K độc ác là đã đủ lắm rồi.”

“Đệt mịa, như vầy cũng được nữa hả?” Chàng lính đối diện ném mấy lá Poker trên tay xuống, ngã lăn quay xuống giường, “Mấy cậu chơi xấu, ông đây đếch thèm chơi nữa.”

Đám người đang vây quanh giường dưới đều phát ra tiếng cười giòn giã.

Bang!

Một tiếng ầm vang lớn, cánh cửa kim loại của ký túc xá bị đá văng ra, đập mạnh vào thành tường.

Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, tức thì tự hóa thành một đám tượng đất.  m thanh ồn ào náo nhiệt khi nãy cũng đột ngột im bặt, đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Có một sĩ quan dáng người cao lớn khuôn mặt tuấn mỹ đang đứng ở chỗ đó, chậm rãi thu chân phải lại, nhìn đôi giày da bóng loáng của mình chỉ vì đá cửa mà có hơi dính bụi bặm, đôi mày nhíu lại thành một độ cung khó phát hiện.

Binh lính theo sát phía sau lập tức tiến lên, ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo lau vết bụi kia đi, rồi lại nhanh chóng lùi về phía sau.

Sĩ quan ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng.

Hắn ta có một đôi mắt rất đẹp, là đôi mắt có hình dạng cánh hoa đào hơi nhếch lên. Thế nhưng bên dưới đôi mắt hai mí ấy, lại là tròng mắt đen nhánh sâu hoăm hoắm, không tài nào nhìn ra được cảm xúc ẩn hiện trong đó.

Đám tượng đất trong phòng bị hắn ta chầm chậm dùng mắt quét qua, căn phòng cũng vì thế mà tức khắc trở thành cái hầm băng.

Sĩ quan đứng yên không nhúc nhích, cũng không nói gì, tay phải cầm một đoạn roi da được gấp lại, nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay trái.

Một cái, hai cái……

Thanh âm không lớn, thế mà cứ như đọng lại trong lòng những người đang hiện diện trong căn phòng.

Đội trưởng của đám binh lính này mạnh mẽ làm tan đám băng lạnh này, nơm nớp lo sợ chào hỏi, “Thượng, thượng tá K, ngài tới rồi.”

Thượng tá K không trả lời.

Chẳng ai thấy được hắn đã làm như thế nào, chỉ cảm thấy bản thân mình đột nhiên hoa mắt, gió từ sườn mặt tạt ngang qua, giây tiếp theo, hắn gỡ một lá bài Poker trong suốt xuống từ cây roi.

Mọi người ngừng thở, nhìn hắn cúi đầu xem xét tấm bài Poker kia, vành nón chặn mất đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi mỏng và sống mũi thẳng tắp.

Màu môi có hơi nhợt nhạt, là sắc hồng lạnh tái.

Thượng tá K kẹp lá bài Poker kia ở giữa hai ngón tay thon dài, chậm rãi đặt nó ở bên tai.

Là một con K bích.

Môi hắn mím thành một đường thẳng tắp, vẫn không nói một lời.

“Thượng tá K, bọn tôi đang nghỉ ngơi, chỉ, chỉ định chơi thử cái trò của trái đất này một chút.” Đội trưởng tiểu đội lúc này chỉ có thể đứng ra, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, căng da đầu giải thích.

Thượng tá K chậm rãi buông hai ngón tay ra, lá bài Poker kia lung lay rơi xuống.

Giấy cứng cọ qua giày da của hắn, lúc chạm đến nền gạch xi măng còn phát ra tiếng kêu sàn sạt.

“Quân quy.” Hắn đột nhiên mở miệng.

Thanh âm thả ra thật sự rất nhẹ, lạnh băng và bình thản.

Đám tượng băng kia tuy rằng nghe rõ, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, nên vẫn cứ duy trì trạng thái đóng băng.

Vài giây trầm mặc qua đi, binh lính đứng sau thượng tá K bước lên cạnh hắn vài bước, ưỡn ngực cất cao giọng nói: “Thượng tá ra lệnh, những người đang có mặt ở đây phải chép quân quy mười lần, không chép xong thì không cho nghỉ.”

Ngừng lại hai giây, thấy người đứng phía sau vẫn chưa có phản ứng, cậu ta lại tiếp tục nói: “Mang tạ chạy mười cây số, không chạy xong không được nghỉ ngơi.”

Thượng tá K rốt cuộc cũng có phản ứng.

Hắn đưa roi da về lại trên tay binh lính, rũ mắt xuống, xoay người đi về phía hành lang.

Binh lính nhanh chân đuổi kịp.

Ngóng theo tiếng giày nện cồm cộp trên nền đất dần dần biến mất, cả đám người trong phòng thở hắt ra một tiếng, như thể vừa được sống lại.

“Làm sao bây giờ?”

“Linh hồn bé bỏng của tôi bị dọa cho không trụ nổi nữa rồi.”

….

Đội trưởng lau mồ hôi trên trán, với tay lấy quân trang và thắt lưng để ở đầu giường, “Còn làm nhảm cái gì nữa? Không sợ thượng tá K quay trở lại sao?”

Một trận người ngã ngựa đổ, mọi người đều chạy về phía đầu giường mình.

Thượng tá K bước đến lầu 3 của ký túc xá dành cho sĩ quan, vẻ mặt hờ hững, hai mắt nhìn thẳng.

Những người trên đường đang đi tới đều lùi sang một bên, miệng cung kính nói: “Chào thượng tá K.”

Đi đến căn phòng số 301, hắn mở cửa ra, nhàn nhạt nói: “Khổng Phi, 6 giờ đem cơm tối đến phòng tôi.”

“Vâng.” Binh lính đứng sau đáp lời.

Hắn bước vào phòng đơn của mình, đóng cửa lại.

Nhìn một vòng phòng khách nhỏ đơn sơ, ấn chốt mở bức màn ra, cởi bỏ đám cúc áo quân trang bó chặt lấy cơ thể đến gắt gao, nhanh chóng lột sạch toàn bộ cơ thể mình, chỉ để lại một chiếc quần lót trắng tinh.

Nửa người trên của □□ là một đường cong đẹp đẽ, được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng. Hắn bước về phía phòng ngủ, mở tủ quần áo bên tường ra, ngón tay lướt nhẹ qua đống quần áo chỉ độc mỗi màu xám xanh, lôi một bộ quân phục ra, tháo tấm áo ngủ tơ lụa màu đỏ sậm được giấu ở bên trong xuống, xoay người đi vào phòng tắm.

(* Hai ô vuông đó là nguyên tác ghi, không phải lỗi editor đánh máy, có thể hiểu là “hắn”)

Tiếng nước tí tách tí tách vang lên tận nửa giờ, cửa phòng tắm mở ra.

Hắn mặc tấm áo ngủ kia, mặt dán một tấm mặt nạ dưỡng da trắng tinh, đầu cuộn một cục khăn tắm đi ra ngoài.

Vừa đi vừa thoa đều kem dưỡng ẩm lên mu bàn tay mình, rồi lại nhẹ nhàng cọ lên phần cổ.

Thông với phòng khách chính là một phòng bếp nhỏ, hắn thuần thục đun cho mình một ly cà phê, rồi mở tủ lạnh, lấy một phần bánh kem vị matcha ra, bưng tất cả đến chiếc bàn tròn bên ngoài ban công.

Chiếc bàn tròn bằng sắt chạm khắc những hoa văn cổ điển được phủ bởi một lớp khăn trải bàn màu xanh lam, với ly cà phê đang phiêu phiêu bốc lên từng đợt khí ấm.

Sau khi đặt một chiếc nĩa nhỏ lên đĩa bánh kem xong, hắn mở thiết bị đầu cuối* ra, tách tách chụp một tấm, sau đó ngồi xuống thuần thục chỉnh sửa ảnh, rồi đăng lên mạng xã hội.

(*终端 (chung đoan): Một thiết bị điện tử, giống điện thoại di động hay máy nhắn tin)

Tài khoản vừa mới lập nửa tháng trước, hắn vì muốn kiếm vài trò tiêu khiển nên mới đăng chút hình ảnh lên cái phần mềm quen thuộc này, cùng với vài câu caption đơn giản.

Nội dung cũng giống với trước kia, đều là mấy thứ hoa lá cỏ với chút đồ ngọt này nọ.

Chỉ có điều khác biệt chính là, trước kia vừa mới đăng lên thì trong nháy mắt đã nhận được bao nhiêu là lượt like bắn tới, thậm chí đến cả bình luận cũng phải lên tới mấy chục nghìn, thế mà hiện tại đăng lên cả ngày, lượt like cũng chỉ bèo bọt có một mình hắn.

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, vạt áo ngủ tơ lụa nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra đôi chân trắng trẻo thon dài. Mũi chân khẽ nhấp một chút, được bao bọc bởi một chiếc dép lê bằng vải màu xanh dương nhạt.

Lại bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, phát ra tiếng than thở đầy thoải mái, dưới ánh mặt trời chói chang mà nheo đôi mắt lại.

Chỉ có lúc này hắn mới có thể bỏ thân phận thượng tá K qua một bên, kết thúc màn trình diễn của mình, thả lỏng dây thần kinh căng chặt lại, và sa vào suy nghĩ hỗn loạn của chính mình.

……

Hai mươi ngày trước, cậu không có tên là K, mà là Lan Du. Cũng không phải là thượng tá hay cái gì sất, mà chỉ là một diễn viên vừa đoạt được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Kết thúc bữa tiệc rượu ăn mừng, cậu ngồi ở hàng ghế phía sau của con Maybach, hơi ngà nhà say nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe người đại diện công ty và trợ lý trò chuyện với nhau.

“Tiểu Du, giải thưởng cậu luôn hằng mong ước cuối cùng cũng đã về đến tay rồi, mục tiêu kế tiếp của cậu sẽ là gì?” Người đại diện đột nhiên quay đầu hỏi cậu.

Cậu lâm vào nửa phút mê mang, sau đó liền trả lời: “Chắc là lấy chồng sinh con đi.”

“Lấy chồng sinh con?” Người đại diện kinh ngạc nâng giọng mình lên, “Sự nghiệp của cậu đang ở thời kỳ thăng tiến, còn vừa mới nhận thưởng, không rèn sắt khi còn nóng nhận thêm mấy nhân vật nữa, đã muốn đi lấy chồng sinh con?”

Ngay cả tài xế cũng từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu một cái.

Lan Du đưa tay trái lên trước mắt, ngắm nhìn phần móng tay đã được cắt gọn sạch sẽ của mình: “Omega chẳng phải đều phải lấy chồng sinh con sao?”

“Tiểu Du, cậu vẫn chưa thoát được vai diễn đúng không?” Người đại diện hỏi.

Tác phẩm giúp cậu đoạt được giải, nhân vật chính là một người bố Omega cùng với những đứa con của mình. Từ khi còn trẻ cho đến lúc về già, mỗi giai đoạn đều song hành với một lối diễn xuất thần sầu khiến ai ai cũng phải cảm thán, ngay cả nhà phê bình điện ảnh hà khắc nhất cũng không thể nào tìm ra được nửa lỗi sai trong bộ phim ấy.

“Tôi biết phân biệt đâu là hiện thực đâu là phim ảnh.” Lan Du nói: “Tôi thật sự muốn lấy chồng sinh con.”

Người đại diện như hồn lìa khỏi xác, bắt đầu quát hỏi: “Lý tưởng của cậu đâu rồi? Cậu quên mất lý tưởng thời niên thiếu của mình là gì rồi sao?”

Lan Du buông tay trái xuống, nói: “Lý tưởng thời niên thiếu của tôi chính là lấy chồng, sau đó sinh thêm mấy đứa nhóc bụ bẫm.”

Người đại diện: ……

Trợ lý: ……

Tài xế: ……

Mắt thấy người đại diện sắp chuẩn bị bấm nút bạo kích, trợ lý nhanh chóng chuyển đề tài bằng cách gọi tài xế, “Bác tài, anh mở radio lên đi, anh Du thích nghe lắm.”

Tài xế quyết đoán ấn nút, âm thanh nhu mì của nữ phát thanh viên vang lên trong xe.

“…… Cơn bão điện từ của nhiều năm trước, chắc hẳn vẫn còn nhiều người nhớ rõ, Hiểu Lan muốn nhắc nhở mọi người, mọi chuyến bay hôm nay đều đã bị hoãn lại……”

“Mọi người nghe nói chưa? Hôm nay lại có bão điện từ.” Trợ lý nói.

Người đại diện lạnh mặt không lên tiếng, Lan Du cũng trầm mặc, tài xế ngượng ngùng tiếp miệng: “Thiết bị chỉ đường mấy ngày nay cũng không dùng được, toàn chỉ linh tinh thôi.”

Cả đường đi không ai nói chuyện, chỉ nghe được trên đỉnh đầu đôi lúc lại nổ ra một tiếng sấm, tia chớp loé sáng cả một khoảng trời.

Nhà Lan Du ở phía tây thành phố, là một biệt thự được xây ở tiểu khu tấc đất tấc vàng. Bởi vì trống trải an tĩnh, nên rất nhiều người nổi tiếng giàu có đều chuyển nhà mình về chỗ này.

Vốn dĩ vào thời điểm này xe cộ đã thưa dần đi, hơn nữa hôm nay còn có bão điện từ, toàn bộ con đường đều vắng tanh, chỉ có một mình chiếc xe của bọn họ.

Chiếc xe vẫn vững tiến về phía trước, người bên trong xe đều bắt đầu mơ màng buồn ngủ, đúng lúc này, con Maybach đột nhiên phanh gấp một cái.

Thân thể Lan Du bắn về phía trước, lại bị đai an toàn cứng cáp kéo về lại trên ghế dựa. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trước trước mắt là một mảng trắng xóa như tuyết, chóng mặt đến nỗi không thể mở mắt ra được. Tiếp đó, cả người lập tức mất đi tri giác.

Đến lúc mở mắt ra, cậu liền không thể hiểu được vì sao mình lại ở nơi này.

Cậu xuyên không rồi.

Không chỉ riêng thay đổi thế giới mới, mà còn từ Lan Du biến thành “K”, từ ảnh đế biến thành thượng tá, từ một O đoan trang nhàn nhã biến thành một…… O lãnh khốc vô tình.

Vượt qua mấy ngày đầu hỗn loạn và mê man, cậu lấy lí do mất trí nhớ tạm thời, thu thập tất cả những tin tức bản thân mình cần từ cấp dưới thân cận nhất là Khổng Phi.

K, là Alpha nổi tiếng nhất đế quốc, tuy rằng chức vụ trong quân đội mới chỉ là thượng tá.

Sức chiến đấu của hắn cực kỳ cường hãn, đã từng chỉ mang một ống súng ion mà đơn phương độc mã phá hủy chiến hạm tinh tặc.

Hắn lãnh khốc vô tình, nhận nhiệm vụ đuổi đám thú tinh tế đi, vốn chỉ cần đuổi đi là được, thế mà hắn lại ra tay giết sạch hàng mấy trăm con, cả đàn bọn chúng.

Hắn vui buồn bất thường, tùy thời tùy chỗ đều có thể trở mặt đánh nhau với chính đồng nghiệp của mình, đã nhiều lần bị đưa lên quân pháp xét xử.

K, chính là một cỗ máy chiến tranh tàn nhẫn, sức chiến đấu và sự thô bạo tồn tại song song, cho nên chẳng cần biết là trước giờ lập được bao nhiêu chiến công, thì quân hàm vẫn chỉ dừng lại ở cấp thượng tá.

Hắn ở đế quốc cũng có rất cái tên vang dội như: K chó điên, Đồ tể của tinh tế, K lòng dạ hiểm ác……

Đương nhiên, máy cái tên này tất nhiên là do Lan Du được ở trên mạng tinh tế, còn Khổng Phi thì chỉ dám nói K là một người anh dũng thiện chiến như thế nào, lập nhiều công lao ra làm sao vân vân và mây mây thôi.

Sau khi nói xong, Khổng Phi thấp thỏm nói: “Thượng tá, ngài cần phải mau chóng khôi phục lại, nếu không các đối thủ của ngài mà biết được tin ngài đang như thế này, nói không chừng sẽ nhịn không được mà nhân cơ hội đối phó với ngài đấy.”

Lan Du đã ở trên giường bất động mấy ngày, đột nhiên ôm chăn thần bí hỏi: “có nhiều đối thủ lắm sao?”

“Không ít đâu.”

“Chọn tên nào lớn nhất nói ra xem.”

“Tên nào cũng lớn hết.”

“Vậy chọn tên gần đây nhất.”

“Lục Nhiễm Không.”

“Anh ta là ai?”

“Cũng là thượng tá, ở phòng 303 sát vách phòng ngài đây, giờ vẫn đang đi công tác chưa về.”

Lan Du cả đêm nằm suy tư, cuối cùng mới nhận thức rõ được hiện thực, quyết định tiếp nhận than phận mới này rồi an ổn sống tiếp.

Quân đội dù sao cũng không thể nào giữ cậu cả đời, chỉ cần chờ thời điểm thích hợp tới là có thể xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ lại đi đóng phim tiếp, với cái thực lực của một ảnh đế này, đến đâu cũng ngầu đến đó.

Trên đường đi nếu gặp được người phù hợp với mình, thì kết hôn sinh con thôi chứ còn chần chờ gì nữa, sau đó viên mãn sống nốt quãng đời còn lại.

Đời này làm gì có ngày nào mà chẳng phải qua? Huống chi cái gì phải tới cũng đã tới hết rồi.

“Thượng tá, ngài chiến đấu trông thật là điên cuồng.”

Thì chả phải là chó điên đấy sao? Lan Du lộ ra biểu tình âm trầm trước gương, nhe răng phát ra tiếng xì xì.

“Thượng tá, chúng ta hiện tại đang đóng quân ở hành tinh Kata, ngày nào ngài cũng phải luyện binh.”

Thì chả phải là đứng ra để dạy dỗ mấy cậu sao? Lan Du vẻ mặt vô cảm, nhàn nhạt trả lời: “Cậu, với cả cậu nữa, ở doanh khu nào?”

Cùng ngày với cái ngày mà Lan Du hạ quyết định kia, cậu phát hiện bản thân mình còn có được ý thức thân thể và năng lực chiến đấu của “K”.

Nói cách khác, chỉ cần cậu muốn là có thể sắm vai thành đồ tể tinh tế một cách hoàn hảo, tuy rằng vai diễn này có hơi khó so với cậu.

Đây đương nhiên là một màn diễn xuất thật đến nỗi không thể thật hơn, chẳng có diễn tập, cũng chẳng có đóng máy, cậu chỉ có thể xài toàn lực để diễn xuất mà thôi.

Tuy rằng cậu không hiểu lắm vì sao “K” phải giả dạng thành Alpha, nhưng rõ ràng việc này chắc hẳn phải tiếp tục giữ bí mật, cho nên cậu vẫn như cũ dùng miếng dán chặn mùi để che lại tuyến thể Omega sau gáy, còn bên ngoài thì dán miếng bảo vệ tuyến thể của Alpha lên.

Mũi tiêm trên tay vẫn còn trông khá mới mẻ, đó là thuốc giúp Omega không phải chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, Lan Du đánh giá một chút, ước chừng vẫn còn có tác dụng được thêm một đoạn thời gian nữa.

Thuốc ức chế cũng được tìm thấy trong ngăn tủ kép trên tường của phòng vệ sinh, những đồ vật mấu chốt đều có hết, khiến cậu cũng an tâm phần nào.

Rầm rầm rầm.

Tiếng đập cửa kéo Lan Du bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

Cậu buông cà phê, điều chỉnh âm sắc, đè thấp giọng hỏi: “Ai?”

“Khổng Phi.”

“Không phải bảo 6 giờ mới mang cơm đến sao?” Lan Du cố tình làm lạnh âm điệu.

Quả nhiên, bên ngoài một mảng trầm mặc.

Vài giây sau, Khổng Phi nơm nớp lo sợ nói: “Tiếp nhận mệnh lệnh từ cấp trên, thượng tá, ngài phải xuất phát ngay bây giờ, đi cứu người bị nhốt ở khu thương mại.”

Lan Du cũng trầm mặc.

Cậu rất muốn hỏi có thể không đi được không, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trả lời ngắn gọn: “Đã biết.”

Chờ đến lúc Khổng Phi rời đi, cậu chôn mặt mình vào giữa hai đầu gối, thống khổ trằn trọc một lúc lâu.

Trời ạ, lại phải bắt đầu buôn bán nữa

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play