Đỗ Nhược Ngu không ngờ anh ta sẽ nói ra lời như vậy, sửng sốt một chút nói: “Làm sao có thể đuổi kịp loại chuyện này? Có gì mà so sánh?”

Phản ứng của Đỗ Nhược Ngu khác với dự đoán của anh ta, điều này cũng khiến Sư Diệc Quang có chút kinh ngạc, anh ta nói: “Việc này quả thực không liên quan gì đến người khác, anh chỉ nói đùa thôi.”

Đỗ Nhược Ngu hỏi anh ta: “Vậy anh nói thật hay nói đùa?”

Sư Diệc Quang cảm thấy anh hơi phản ứng quá độ, nói: “Anh thừa nhận chỉ là mượn đề tài, muốn thăm dò em thế nào, nhưng đúng là anh có ý này, nghĩ có nên thêm nhân khẩu cho trong nhà náo nhiệt hơn chút không.”

Đỗ Nhược Ngu hơi bực bội: “Trẻ con không phải dùng để xem náo nhiệt.”

Sư Diệc Quang trầm ổn nói: “Em biết ý anh không phải thế mà.”

Đỗ Nhược Ngu mím môi.

Sư Diệc Quang không rõ tại sao vừa rồi con tốt, anh ta chỉ thuận miệng nói một câu Đỗ Nhược Ngu lại như vậy.

Anh ta duỗi tay sờ sau cổ Đỗ Nhược Ngu, nói: “Anh cho rằng em rất thích trẻ con, sau đó sẽ vui vẻ.”

Đỗ Nhược Ngu nói: “Em rất thích, nhưng…… cảm giác em chưa chuẩn bị tốt.”

Aaaa, trời ạ, anh mà cũng có ngày nói lời như chưa chuẩn bị tốt.

Bà Sư luôn cố ý vô tình nhắc anh, nhưng trước kia bát tự anh với Sư Diệc Quang còn chưa xem cho nên anh không quá để ý.

Hôm nay Sư Diệc Quang tự đề ra chứng tỏ tổng giám đốc cũng muốn một đứa con, thế thì phải suy xét nhiều hơn rồi.

Sư Diệc Quang không ngờ lời nói của mình lại gây ra phản ứng lớn như vậy từ Đỗ Nhược Ngu, anh ta nói: “Đừng cảm thấy áp lực, loại chuyện này có thể từ từ làm được.”

Tuy rằng tổng giám đốc nói như vậy nhưng Đỗ Nhược Ngu biết anh ấy thất vọng rồi.

Tâm tình Đỗ Nhược Ngu phức tạp, anh không biết phải giải thích thế nào với Sư Diệc Quang, anh cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình, chỉ có thể im lặng.

Sư Diệc Quang cổ quái nhìn anh, lại nói: “Em sẽ không cho rằng sinh con là muốn em mang thai chứ?”

Mặt Đỗ Nhược Ngu đỏ lên, nói: “Nói cái gì vậy, em có thường thức mà, biết phải làm thế nào.”

Sư Diệc Quang sờ bụng anh, nói: “Nhất định là anh không đủ nỗ lực, cho nên chưa hoài thai được.”

Sư Diệc Quang hiếm khi nói giỡn, Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, nói: “Nỗ lực nữa cũng vô dụng.”

Đỗ Nhược Ngu biết Sư Diệc Quang đang muốn xoa dịu bầu không khí nên tạm thời cho qua chuyện này.

Sau khi bộ phim của Bùi Lăng ra mắt đã đạt thành tích phòng vé tốt như mong đợi và trở thành lựa chọn hàng đầu của các cặp đôi trẻ, bạn trẻ đến xem phim trong dịp Tết. Mặc dù không nổi tiếng như phim hành động kiểu Hollywood nhưng mọi chỉ số đều đạt đến tiêu chuẩn dự kiến ban đầu, bộ điện ảnh này đã có tác dụng lót đường, các hoạt hình tiếp theo và các vở kịch sân khấu đều sẽ lục tục đuổi kịp, Vương gia cũng không bày tật xấu gì nữa, vui vẻ vẽ ra vài miếng đất mở công viên giải trí.

Đến tận đây, Sư Diệc Quang thuận lợi thu phục Vương gia, cuộc họp hội đồng quản trị thường niên của Lễ Anh cũng kỳ vọng rất cao sự phát triển của công ty trong tương lai.

Lúc trước di chúc của Sư Lễ Anh tiên sinh bảo Sư Diệc Quang nghe lời chú, Sư Duệ chỉ điểm Sư Diệc Quang hợp tác cùng Vương gia, hiện giờ xem ra Sư Duệ thật sự biết nhìn xa tương lai Sư gia cùng với Vương gia, biết cường cường liên hợp mới có thể cộng thắng.

Sư Diệc Quang cuối cùng đã thực hiện được yêu cầu của chú mình, việc anh có thể lấy được cổ phần công ty trong di chúc thứ hai hay không còn phải xem Sư Duệ nói như thế nào.



Sư Duệ nếu thoái thác, không thừa nhận Sư Diệc Quang vậy cũng không còn cách nào.

Nhưng mà theo hiểu biết của Đỗ Nhược Ngu đối với Sư Duệ, chú cũng là điển hình miệng dao găm tâm đậu hủ, chắc chắn sẽ không khó xử cháu trai.

Lịch chiếu phim của Bùi Lăng kéo dài suốt Tết âm lịch, trong dịp Tết Nguyên đán, mọi người trong nhà chính Sư gia cùng Đỗ gia ăn cơm tất niên, bà Sư với Sư Duệ đều không phải người tự cao tự đại, mẹ Đỗ cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh tuy rằng biết hoàn cảnh gia đình của họ rất khác nhau, nhưng không hề tỏ ra ngại ngùng, mọi người ăn cơm thực vui vẻ.

Chờ đến Đỗ Nhược Ngu đi theo Sư Diệc Quang đến tham dự bữa tiệc thường niên của Sư gia, liền không hề dễ dàng như vậy.

Đỗ Nhược Ngu nhìn chằm chằm vào một đại gia đình họ Sư, đủ loại người, còn có nhiều người hơn cả đám cưới của họ.

Là thành viên mới, Đỗ Nhược Ngu bị mời rượu đến váng đầu hoa mắt, anh bí mật hỏi Sư Diệc Quang: “Có phải tất cả người nhà anh đều là sư tử không?”

Sư Diệc Quang đương nhiên trả lời: “Hầu hết, sư tử là động vật quần cư, nhưng nhiều người rời nhà kết hôn với tộc khác hay với người thường, lúc ăn tết mới hội tụ.”

Đỗ Nhược Ngu còn gặp được dì cùng dượng, bọn họ đi cùng Hàn Dung, dượng vẫn đẹp trai như vậy, dì hơi giống bà Sư, tuy rằng Sư Diệc Quang với Hàn Dung nói dì xem mặt gả cho dượng, nhưng mà nhìn dì cũng rất đẹp đó.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, may mắn mình là thư ký có thể xử lý loại tình huống này, nếu là người bình thường có lẽ anh sẽ không xử lý nổi mất.

Nhưng hầu hết họ hàng của Sư Diệc Quang vẫn rất thân thiện với anh.

Tết âm lịch này trôi qua thật bận rộn, mặc dù trong nhà Sư gia tuy rằng nhiều người nhưng cũng không có xuất hiện tình huống múa sư tử, Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại hơi mất mát, anh vốn đang có chút chờ mong.

Trong khoảng thời gian này, Sư Diệc Quang không nhắc lại chuyện chế tạo đời sau, Đỗ Nhược Ngu biết anh ấy đang săn sóc không tạo áp lực cho anh.

Kỳ nghỉ Tết âm lịch trôi qua rất nhanh, một vòng công việc và cuộc sống mới sắp bắt đầu sau năm mới, vào giây phút cuối cùng, Sư Duệ gọi Sư Diệc Quang về nhà chính, nói là có việc muốn nói với anh.

Đỗ Nhược Ngu đi cùng tổng giám đốc trở về, vừa vào nhà Sư Duệ liền gọi Sư Diệc Quang vào thư phòng, Đỗ Nhược Ngu cùng bà Sư, Tô Khê Nhiên ở bên ngoài ngồi uống trà nói chuyện phiếm.

…… luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, đại Sư thái thái, trung Sư thái thái cùng tiểu Sư thái thái.

Đỗ Nhược Ngu không còn đau đầu với vấn đề vợ chồng, cưới hay gả nữa, dù sao chỉ là hình thức, hai người ở bên nhau là đủ.

Đỗ Nhược Ngu có chút lo lắng tình huống trong thư phòng, hơi phân tâm lại bị Tô Khê Nhiên nhìn ra.

Tô tiên sinh vẻ mặt ôn hoà nói với anh: “Không cần lo lắng, Sư Duệ chỉ là có việc nói rõ với Diệc Quang thôi.”

Đỗ Nhược Ngu mơ hồ đoán được nhất định có liên quan đến di chúc, liền hỏi: “Là việc của công ty sao?”

Tô Khê Nhiên bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, bác và Sư Duệ đã bàn bạc xong, sau năm mới để Diệc Quang thừa kế cổ phần của công ty.”

Đỗ Nhược Ngu lắp bắp kinh hãi, tuy đã đoán trước được nhưng anh vẫn bội phục quyết đoán của Sư Duệ, chịu nhường ra vị trí chủ tịch, lòng dạ thật sự rộng lớn.

Bà Sư ở một bên nói: “Nhưng Diệc Quang còn quá trẻ, còn cần xương già chúng ta giúp đỡ. Mẹ đề nghị chú nên ở lại hội đồng quản trị, ít nhất cũng trở thành giám đốc điều hành, có việc có thể thương lượng.”

Tô Khê Nhiên cười nói: “Việc này em không hiểu, cứ để bọn họ tự quyết định đi.” Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Kể từ lần trước, bác cùng Sư Duệ đã bàn rất nhiều lần.”

Ông nhìn Đỗ Nhược Ngu cười nhạt nói: “Chúng ta còn đi bệnh viện tư vấn chuyện sinh con, xem thử có hy vọng nuôi dưỡng đời sau không.”

Đỗ Nhược Ngu quan tâm hỏi: “Kết quả thế nào?”

Tô Khê Nhiên bình tĩnh tự nhiên, không có chút nào tâm tình dao động, nói: “Dị ứng lông mèo kỳ thực là chỉ dị ứng với chất đạm bã nhờn của động vật. Bác sĩ nói bác dị ứng nghiêm trọng như thế, có xác suất rất lớn di truyền cho đời sau, cho nên không kiến nghị bọn ta có con.”

Đỗ Nhược Ngu nghe xong cảm thấy hơi buồn.



Tô Khê Nhiên trái lại an ủi anh: “Lúc trước bác đã chuẩn bị tâm lý, sau khi xác định rồi thì an tâm, cho nên bác với Sư Duệ thảo luận, lúc trước chúng ta bỏ lỡ quá nhiều, sau này phải đền bù thật tốt, Sư Duệ nói ông ấy vốn dĩ cũng muốn buông tay cho Diệc Quang làm hết để có thời gian ở bên bác.”

Tô Khê Nhiên cười với Đỗ Nhược Ngu: “Là thế hệ tiếp theo nên tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Không phải sư tử cũng như vậy sao? Sư tử con sẽ thay thế sư tử già và trở thành vị vua mới của niềm kiêu hãnh.”

Tô Khê Nhiên nói làm Đỗ Nhược Ngu xúc động, đời sau sao……

Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang về đến nhà, Đỗ Nhược Ngu hỏi chú cháu ở trong thư phòng nói chuyện gì, Sư Diệc Quang nói cho anh, quả nhiên giống những gì Tô Khê Nhiên nói.

“Năm sau nhân sự công ty sẽ biến động lớn, nhưng anh chưa chuẩn bị để chú hoàn toàn về hưu, không thể để ông ấy học mẹ anh phủi tay chưởng quầy được.” Sư Diệc Quang xụ mặt nói.

Đỗ Nhược Ngu gật đầu, anh hơi không yên, thoạt nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía, Sư Diệc Quang nhìn anh hỏi: “Em làm sao vậy? Mỗi lần em thất thần khẳng định là có tâm sự.”

Đỗ Nhược Ngu thở dài, nói: “Sư tổng, chúng ta tâm sự đi.”

Hai người ngồi trong đại sảnh, Đỗ Nhược Ngu trầm ngâm, nói: “Hôm nay Tô tiên sinh nói ông ấy đến bệnh viện hỏi bác sĩ, bác với chú không thể có con.”

Sư Diệc Quang thực thông minh, lập tức đã hiểu được, anh hơi tức giân nói: “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, mẹ có phải lại thúc giục em không?” Anh giơ tay xoa xoa thái dương, nói, “Khó trách em lại mâu thuẫn chuyện có con thế, là bọn họ hối thúc em sao?”

Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu: “Không phải, là sau khi thấy họ em mới có thể hạ quyết tâm.” Anh nghiêm túc nói với Sư Diệc Quang, “Anh biết tại sao em chần chờ không?”

Sư Diệc Quang chăm chú nhìn anh, nghe anh nói.

Đỗ Nhược Ngu hít vào một hơi, nói: “Anh biết, cha em qua đời khi em còn nhỏ, lúc còn sống vì thường xuyên ra biển cho nên không thể ở bên em với em gái, chỉ có những quyển sách ông để lại em mới có thể thấy được tình thương của ông.”

“Cho nên em không khỏi nghĩ phải làm một người cha tốt như thế nào, em không giống anh, em không có vật tham chiếu, em luôn lo lắng sẽ không thể làm tốt, như, nếu em là một người cha thất bại thì làm sao bây giờ.”

Sư Diệc Quang nghe xong thì ngạc nhiên.

Anh ta đột nhiên đứng dậy ôm chặt Đỗ Nhược Ngu, như không nhịn được cười: “Em quá ngốc Tiểu Ngu, anh còn tưởng nguyên nhân gì mà em còn chưa chuẩn bị tốt, hóa ra là em suy nghĩ quá nhiều.”

Anh ta ôm Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng lay động, nói: “Em đã lo lắng thế này chứng tỏ em sẽ rất yêu con, nhưng lại không tin tưởng bản thân mình.”

Đỗ Nhược Ngu chân tay luống cuống rúc trong lồng ngực anh ta, Sư Diệc Quang sờ sờ lỗ tai anh tiếp tục nói: “Em kiên nhẫn như thế, em đối với em gái, với những đứa nhỏ khác đều rất tốt, tại sao em lại không tự tin thế này, anh thật sự không thể nghĩ tới.”

Đỗ Nhược Ngu ấp úng nói: “Em cũng không biết, có thể là càng chờ mong càng sợ hãi chăng.”

Sư Diệc Quang lúc này hoàn toàn thoải mái, anh ta nói: “Thật sự là quá tốt, từ lần trước nói với em anh vẫn tự hỏi chuyện này, kết quả càng nghĩ càng thiếu kiên nhẫn, lại lo lắng em không muốn.”

Anh ta nâng mặt Đỗ Nhược Ngu lên, nhẹ nhàng mút hôn, nói: “Cho nên, Tiểu Ngu, chúng ta có một đứa con đi, em không cần lo lắng, anh sẽ cùng với em, anh cũng là lần đầu tiên làm bố chắc không tốt hơn em được đâu, chúng ta cùng học làm một người cha tốt thế nào.”

Đỗ Nhược Ngu ôm chặt lấy Sư Diệc Quang, có vẻ thực kích động, anh nói: “Được.”

Trong nhà này sẽ có một con sư tử nhỏ, ngẫm lại như là ở thiên đường, tuy rằng anh vẫn có chút sợ hãi nhưng sự chờ mong đã chiến thắng sợ hãi.

Hai người ôm nhau âu yếm một hồi, Sư Diệc Quang móc điện thoại ra gọi: “Ngày mai chúng ta đến biện viện tư vấn rõ ràng hơn đi.”

 

------oOo------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play