Đỗ Nhược Ngu tại chỗ có chút bối rối.
Đây là bí mật mà anh và Sư Diệc Quang vẫn luôn cất giấu để luật sư Lâm trông coi, anh đã nghĩ đến cảnh tượng khi đối mặt với thỏa thuận này một lần nữa sẽ như thế nào.
Trường hợp xấu nhất có thể là họ sắp ly hôn, Sư Diệc Quang đến gặp anh để thỏa thuận, sau đó kiểm tra xem anh có tuân thủ từng thỏa thuận trên hay không.
Anh không bao giờ nghĩ rằng những tờ giấy đó sẽ xuất hiện trong tay chủ tịch.
“Là sao chép.” Sư Diệc Quang trầm giọng nói.
Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới để ý, hợp đồng quả thực là bản sao, nhưng chữ ký của hai người trên đó rất rõ ràng, cho dù là bản sao cũng không có cách nào trốn tránh.
Chỉ cần Sư Duệ đến gặp luật sư Lâm để kiểm tra, ông ấy sẽ hoàn toàn biết được sự thật.
Lúc này Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn mất đi chủ ý, trong lòng hoảng loạn, anh không nhịn được nhìn Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không hề tỏ ra chột dạ hoặc là kinh hoảng mà hỏi Sư Duệ: “Sao chú có cái này?”
Sư Duệ đè nén tức giận nói: “Con đắc tội người khác, có người đưa cho ta.”
Trong mắt Sư Diệc Quang u ám, anh ta nói: “Là linh cẩu sao, bọn họ cố ý, không phải có ân oán, bọn họ đang mơ ước hạng mục của chúng ta, muốn khơi mào bất hòa.”
Sư Duệ lập tức ngắt lời anh ta: “Cũng vậy thôi, chuyện của công ty đương nhiên có cách giải quyết, nhưng những điều viết trên giấy tờ này có phải là sự thật không? Nếu anh không làm thì người khác cũng không có cơ hội lấy tới lợi dụng!”
Sư Diệc Quang cụp mắt xuống, liếc nhìn thỏa thuận một lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sư Duệ, nói: “Là con làm, là thật.”
Sự thừa nhận của anh ta khiến Sư Duệ hoàn toàn tức giận, chủ tịch mắng anh ta: “Chú vốn tưởng rằng gần đây anh đã trưởng thành, cuối cùng cũng có thể đảm nhận những nhiệm vụ lớn, nhưng hóa ra tất cả sự tiến bộ của anh đều là do gian lận!”
“Anh đạo diễn vở kịch này để lừa dối ai? Tôi hay mẹ anh? Mẹ anh còn mong chờ con của anh, bây giờ lại muốn nói với bà rằng cuộc hôn nhân của anh là giả? Anh cũng lừa dối cha mình, anh có biết không? Trước khi cha anh qua đời ông ấy vẫn không thể để an tâm về anh. Ông ấy đã lập di chúc để dẫn dắt anh, nhưng anh lại có thái độ như vậy? Tìm người giả mạo hôn nhân? Anh có xứng đáng với công sức vất vả của cha anh không?”
Sư Duệ nhắc tới cha mẹ Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang lúc này mới xúc động, mím chặt môi, không nói một lời.
Làm chính là làm, quả thực là vì muốn thừa kế tài sản thừa kế nên mới cầu hôn Đỗ Nhược Ngu, điểm này anh ta không có gì để tranh cãi.
Sư Duệ lúc này giống như một con sư tử đang nổi giận – phải nói rằng ông thực sự là một con sư tử, nhưng bây giờ ông đang nổi giận, chủ tịch đang nổi giận còn uy lực hơn Sư Diệc Quang đang tức giận. Đỗ Nhược Ngu cảm thấy như đóng băng cả văn phòng, nhưng ánh mắt của chủ tịch như lửa, có khả năng thiêu sống anh và Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu chân tay luống cuống đứng đó, nếu thật sự anh chỉ là thư ký giả vờ kết hôn với Sư Diệc Quang thì anh hoàn toàn có thể bỏ qua, dù sao anh cũng đã có tiền, những chuyện còn lại không liên quan gì đến anh.
Nhưng bây giờ anh lại có suy nghĩ khác, không thể đứng ngoài được nữa, chủ tịch đang mắng Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu cảm giác như mình cũng bị mắng, trong lòng rất khó chịu.
“Chú.” Lúc này Sư Diệc Quang lên tiếng, anh ta rất ít khi gọi Sư Duệ là chú trong công ty, đều trực tiếp xứng chức vụ, “Con biết chú rất tức giận vì cảm thấy rằng con đã lừa dối chú. Lúc đó con vội vàng mà thiếu suy xét, nhưng…” Anh ta nhìn Đỗ Nhược Ngu bên cạnh, nói: “Vấn đề này bây giờ không còn là vấn đề nữa.”
Đỗ Nhược Ngu sững sờ sau khi nghe những gì anh ta nói.
Tổng giám đốc đây là có ý gì?
Sư Diệc Quang tiếp tục nói: “Dù sao chúng con cũng sẽ không ly hôn, chú có thể coi như hiệp nghị này không tồn tại.”
Đỗ Nhược Ngu khiếp sợ nhìn anh ta.
Đỗ Nhược Ngu đã vô số lần tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra khi Sư Diệc Quang đề nghị ly hôn với anh khi hết hạn hợp đồng.
Anh nhiều lần xây dựng tinh thần để khi ngày đó đến, anh có thể bình tĩnh chờ đợi và ít nhất vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản.
Nhưng hiện tại trong tình huống này, tổng giám đốc nói ông không cần nghĩ đến vấn đề này vì họ sẽ không ly hôn.
Đỗ Nhược Ngu choáng váng trước niềm vui đột ngột, ngay cả Sư Duệ đang tức giận cũng không thể giảm bớt niềm vui.
Ít nhất, anh có thể tiếp tục ở bên tổng giám đốc.
Nhưng Sư Duệ lại không chấp nhận, ông ấy ngồi đó, tuy rằng mấy năm nay chuyện công ty đều buông tay để Sư Diệc Quang đi làm, cho tổng giám đốc quyền lợi rất lớn, nhưng ông ấy vẫn là chủ tịch Lễ Anh, hội đồng quản trị vẫn là do ông quyết định.
Ông ấy nói với Sư Diệc Quang: “Con hẳn biết hậu quả của việc mất đi sự liêm chính trong kinh doanh. Bây giờ chú không thể tin được con. Cha con lập di chúc để con thành gia lập nghiệp mới có thể kế thừa di sản, nhưng hiện tại tài sản con có được đều do lừa gạt.” Sư Duệ nói hỏa khí lại nổi lên, ông nhắm mắt, nói, “Các ngươi trẻ tuổi thích diễn kịch, đừng nói cho chú các ngươi chuẩn bị từ diễn thành thật, chú không cần biết đâu là diễn đâu là thật làm gì.”
Hai người đều im lặng, hiện tại nói gì chủ tịch cũng sẽ không tin.
Đỗ Nhược Ngu không nhịn được nói: “Chủ tịch, Sư tổng toàn tâm toàn ý tận lực với công ty.”
Sư Duệ lúc này mới nhìn anh, nói: “Thư kí Đỗ, cậu là con nhà người ta, tôi không có tư cách giáo dục cậu, nhưng lấy hôn nhân coi như trò đùa tôi cực kì không đồng ý, cho dù là bởi vì cậu thiếu tiền cũng không nên như vậy.”
Sắc mặt Đỗ Nhược Ngu nghe xong lập tức tái nhợt.
Hợp đồng trắng đen ghi rõ anh sẽ được rất nhiều lợi ích khi kết hôn với Sư Diệc Quang, hiện tại anh không thể phản bác sự nghi ngờ của chủ tịch.
Sư Diệc Quang cau mày, nói: “Tất cả đều là kế hoạch của con, không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy chỉ là thư kí không thể chống lại mệnh lệnh cấp trên mà thôi.”
Đỗ Nhược Ngu hơi mở miệng, muốn nói không phải như thế, chuyện kết hôn là anh tự nguyện.
Sư Duệ nhìn hai người, lại nói với Sư Diệc Quang: “Thư kí Đỗ chú không thể phê bình, nhưng anh cả đã lập di chúc anh phải nghe chú nói, chính là chú có thể quán giáo anh!” Giọng ông trầm thấp mà có uy nghiêm, tựa như Sư Vương khiến người khác không thể phản kháng, “Thư kí Đỗ, cậu ra ngoài đi, tôi hy vọng cậu suy nghĩ lại.”
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, anh không muốn ra ngoài, anh muốn ở đây với tổng giám đốc.
Nhưng Sư Diệc Quang nhìn anh lắc đầu, ý bảo anh ra trước đi, Sư Diệc Quang nhéo nhéo tay Đỗ Nhược Ngu, nói: “Yên tâm.”
Đỗ Nhược Ngu mím môi, cúi đầu rời đi.
Vừa rời khỏi văn phòng, anh đã phải nghênh đón những ánh mắt dò hỏi của đồng nghiệp.
Chủ tịch sáng sớm đến công ty, gọi thẳng tổng giám đốc và thư ký vào, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này thư ký Đỗ sắc mặt tái nhợt đi ra, quả thực khiến người ta tò mò vô cùng.
Nhưng Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn không có tâm tư ứng phó bọn họ, mất hồn mất vía trở lại vị trí, Tiểu Đinh thấy anh thế này, lo lắng hỏi: “Thư kí Đỗ, anh không sao chứ?”
Đỗ Nhược Ngu xua xua tay, cũng không muốn nhiều lời.
Hiện tại trong mắt Sư Duệ chắc anh đã trở thành người hám tiền tài của Sư gia.
Nhưng đúng là anh yêu tiền, hiện tại bảo anh nhổ ra số tiền mình kiếm được anh cũng không thể làm.
Nhưng so với bản thân anh càng lo lắng cho Sư Diệc Quang.
Vốn dĩ hết thảy đều đang phát triển lên hướng tốt, Sư Diệc Quang lập tức có thể hoàn thành mong muốn chưởng quản công ty, nhưng hiện tại Sư Duệ phát hiện bọn họ kết hôn giả, Sư Duệ khả năng sẽ cảm thấy đã bị lừa gạt mà cản trở Sư Diệc Quang kế thừa cổ phần công ty ……
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nhận ra điều gì đó.
Giờ đây cuộc hôn nhân của họ đã trở thành trở ngại cho sự nghiệp của Sư Diệc Quang.
Nhưng vừa rồi tổng giám đốc nói rằng họ sẽ không ly hôn.
Trong lòng Đỗ Nhược Ngu vừa chua vừa ngọt, anh chỉ hy vọng chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa.
Một thời gian sau, Sư Diệc Quang theo Sư Duệ rời khỏi công ty, không ai biết hai chú cháu nói chuyện gì.
Trước khi rời đi, Sư Diệc Quang bình tĩnh sắp xếp công việc tiếp theo, nói chuyện với Đỗ Nhược Ngu như thường lệ ở công ty.
Mọi người nhìn chủ tịch và tổng giám đốc rời đi rồi xì xào đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Buổi chiều Đỗ Nhược Ngu nhận được điện thoại của luật sư Lâm.
“Thư ký Đỗ, thật xin lỗi.” Giọng luật sư Lâm cũng rất thấp, “Tôi không ngờ trong công ty luật lại có linh cẩu, két sắt của tôi bị trộm, bọn họ sao chép một số tài liệu về Sư tổng, vốn dĩ chuẩn bị đang định tống tiền, nhưng sau ngày hôm qua bị Sư tổng cùng Hàn tiên sinh giáo huấn nên đã giận dữ giao cho chủ tịch.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong chỉ có thể nói: “Xảy ra chuyện rồi, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách giải quyết.”
“Đây là việc tôi lơ là nhiệm vụ, tôi phải chịu trách nhiệm.” Luật sư Lâm trịnh trọng nói: “Tôi sẽ lập tức chạy đến Sư gia.”
Luật sư Lâm cũng vội vàng, báo cho Đỗ Nhược Ngu xong liền cúp điện thoại.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ luật sư Lâm hẳn là có thể giúp được vấn đề thừa kế, hy vọng anh ta có thể trợ giúp Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu buổi tối về nhà một mình, Tiểu Mã nhất quyết muốn bằng mọi giá đưa anh đi, nói là tổng giám đốc sắp xếp vì lo lắng cho sự an toàn của anh, không thể để anh về một mình.
Đỗ Nhược Ngu bối rối, nếu thật sự gặp phải linh cẩu, ngựa vằn Tiểu Mã có thể có tác dụng gì sao?
Chờ về đến nhà, Đỗ Nhược Ngu đối mặt với căn biệt thự trống rỗng, anh cảm thấy như bị thôi miên.
Chớp mắt, anh và Sư Diệc Quang đã sống ở đây được hơn nửa năm.
Mối quan hệ giữa họ đã trải qua rất nhiều điều, từ cứng rắn lúc đầu đến hòa hợp bây giờ, từ thận trọng đến thân mật và tự nhiên.
Vốn tưởng rằng mình chỉ là cưới tổng giám đốc, ai có thể ngờ rằng cuối cùng anh lại trở thành bạn đời của một con sư tử.
Đỗ Nhược Ngu nhìn đại sảnh và phòng bếp quen thuộc, ở đây rộng lớn như vậy, bình thường anh và Sư Diệc Quang ở chung không có cảm giác gì, bây giờ anh mới nhận ra nơi đây vắng vẻ đến mức nào.
Anh đi về phòng mình thì phát hiện đã lâu rồi anh không vào đây.
Anh ngồi xuống bàn nhìn vào hàng sách “Ông già và biển cả”.
Mỗi lần gặp chuyện gì, anh đều thích đọc cuốn sách này, sau khi đọc xong như có thể kế thừa dũng khí, mọi việc sẽ được giải quyết.
Đỗ Nhược Ngu lần này cũng lấy ra một cuốn sách, chậm rãi mở ra đọc.
Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại sau khi đọc, và sau đó, có lẽ quá mệt mỏi, anh đã ngủ quên trên bàn.
Anh mơ được đi câu cá với sư tử, họ bắt được một con cá ngừ lớn nhưng sư tử nói rằng anh ta không thích cá.
Đỗ Nhược Ngu mặt ủ mày ê đứng trên thuyền nói: “Vậy phải làm sao đây, nếu không ăn cá thì tôi sẽ ly hôn.”
Sư tử nghe vậy, lớn tiếng nói: “Chúng ta sẽ không ly hôn!”
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên tỉnh lại, nghe được hệ thống an ninh liên tục nhắc nhở “Ngài có một vị khách thăm, ngài có một vị khách thăm”.
Anh vội mở video lên xem lúc này là ai.
Thì ra là Tô Khê Nhiên.
……….
------oOo------