Đỗ Nhược Ngu đứng đó, bàng hoàng trước cảnh tượng này.

Lúc anh đi con mèo còn trốn tránh Sư Diệc Quang, sao anh vừa mới ra ngoài có chút cả hai đã ngủ cùng nhau rồi?

Đỗ Nhược Ngu chớp mắt, lại không đành lòng quấy rầy bọn họ.

Nhưng cảnh tượng này hiếm có đến mức Đỗ Nhược Ngu không khỏi lấy điện thoại ra, nhấn camera chụp vài tấm.

Ánh nắng thật đẹp, hai con thú lông xù đang ngủ thật yên bình, toàn bộ bức tranh đều tỏa sáng rực rỡ, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lần nào cũng muốn khoe khoang của Sư Diệc Quang, nên sau khi suy nghĩ, anh cũng gửi ảnh vào nhóm.

Thảo nguyên sắp vào đông

Cá chuồn Đại Tây Dương: “Ảnh chụp, ảnh chụp, ảnh chụp.”

Bùi Miêu Miêu: “???”

Ảnh hậu: “Hả, đây là Sư tổng sao, oa, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nguyên hình của cậu ta.”

Tóc húi cua: “Sư Diệc Quang còn được không vậy, để một con mèo leo lên đầu.”

Lâm Đại Giác: “Bức ảnh rất đẹp. Nhìn hơi giống một bức tranh. Cậu có thêm filter không?”

Cá chuồn Đại Tây Dương: “Không, trên ban công, hôm nay ánh sáng rất tốt.”

Ảnh hậu: “Sư tổng…… Nếu như bị công ty thấy trên đầu có con mèo, chắc toàn công ty đều sẽ điên mất!”

Bùi Miêu Miêu: “Chậc chậc chậc, chị dâu, chị cũng đang khoe chồng con đấy.”

Cá chuồn Đại Tây Dương: “Này, tôi chỉ thấy ảnh trông rất đẹp nên chụp thôi.”

Bùi Miêu Miêu: “Ai da, có phải rằng sư tử rất đẹp trai, con mèo rất đáng yêu còn nhà của tôi rất tốt. Chị dâu, cậu có tự mang filter không đó.”

Ảnh hậu: “@ Bùi Miêu Miêu, đừng nói nữa, yên lặng ăn cẩu lương.”

Đỗ Nhược Ngu có chút xấu hổ, cất điện thoại, chậm rãi đi tới, khoanh chân ngồi xuống trước mặt sư tử và mèo.

Thật thoải mái, anh muốn dựa vào sư tử và ôm con mèo.

Đỗ Nhược Ngu nhìn bọn họ, nghĩ thầm, quả nhiên mèo thích ngủ, anh lăn lộn ở bên cạnh rất lâu, nhưng cả hai đều không tỉnh dậy, nghĩ đến điều này càng khiến anh ghen tị, bọn họ ngủ ngon như vậy.

Một lát sau, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng khụt khịt, dường như đã tỉnh lại.

Anh ta mở mắt ra, nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu ở bên cạnh nhìn thẳng vào bọn họ, tròng kính của anh phản chiếu tia nắng rất sắc bén khiến anh ta giật mình.

Tên đeo kính lén lút này làm gì vậy.

“Cậu về lúc nào?” Sư Diệc Quang lập tức quên trên đỉnh đầu còn có một con mèo, đột nhiên ngẩng đầu lên, Hô Hô vốn đang ngủ đột nhiên trượt xuống.

Sư Diệc Quang sau đó nhớ ra giơ chân lên để bắt nó, nhưng Đỗ Nhược Ngu đã tóm lấy con mèo trước ôm vào lòng.

Hô Hô vặn vẹo một chút, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Đỗ Nhược Ngu rồi tiếp tục ngủ.

Đỗ Nhược Ngu nhìn sư tử, nói: “Về lâu rồi, thấy cả hai ôm nhau ngủ”

“Ôm nhau ngủ là gì chứ.” Sư tử mở miệng mất hết hình tượng ngáp một cái, “Cậu ăn chanh sao? Lời nói thật chua chát.”

“Đúng vậy, tôi là chanh tinh.”

Sư Diệc Quang nghe xong liền ghé sát vào anh, ngửi mặt anh rồi nói: “Đúng nhỉ, chua quá.”

Đỗ Nhược Ngu đẩy mũi anh ta ra, nói: “Tôi mới ra ngoài hai tiếng sao cả hai đã thân quen vậy rồi.”

Hô Hô còn đang ngủ duỗi thẳng hình chữ X, Đỗ Nhược Ngu xoa bụng nó, nó còn khò khè một tiếng.



Sư Diệc Quang khịt mũi khinh thường lại đắc ý, nói: “Ăn của tôi, ngủ với tôi, chơi với tôi, tất nhiên cả con mèo đều là của tôi.”

Đỗ Nhược Ngu giật giật khóe miệng, khinh bỉ nói: “Trả lại mèo của anh này, mẹ tôi đồng ý chưa? Tôi đã muốn nói từ lâu, Hô Hô gọi tôi là anh đó, bối phận của anh không được đâu.”

Sư Diệc Quang nghẹn một lúc, hư trương thanh thế nói: “Đó không phải trọng điểm, dù sao nó đã bị tôi quy phục thuần hoá.”

“Ai quy phục thuần hoá ai còn chưa biết đâu.” Đỗ Nhược Ngu tiếp tục làm mất uy tín của anh ta, “Rõ ràng lúc trước tôi nói như thế nào cũng không chịu biến thân, chơi với mèo lại nghiện rồi, còn biến thành sư tử, cả hai có phải còn chơi trò móng vuốt nhỏ chồng móng vuốt lớn không?”

Sư Diệc Quang bị vạch trần, thẹn quá thành giận, gầm lớn: “Đủ rồi, đồ chanh tinh, tôi có ấu trĩ như vậy sao?”

Vừa gầm lên, Hô Hô lại tỉnh dậy.

Lần này Hô Hô không tiếp tục ngủ mà trèo xuống khỏi vòng tay Đỗ Nhược Ngu, bối rối trong giây lát rồi kêu meo meo với con sư tử lớn.

Sư Diệc Quang cúi đầu, nhìn mèo con ngẩng đầu lên, nói: “Lá gan lớn a, còn gầm lên.”

Ai mới gầm hả.

Đỗ Nhược Ngu nói: “Hô Hô đang bảo vệ tôi.”

Hô Hô hoàn toàn không sợ Sư Diệc Quang, con mèo thông minh biết rằng nó không những không gặp nguy hiểm trước mặt sư tử mà sư tử còn rất chiều chuộng nó.

Hô Hô ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chiếc mũi to của con sư tử và vẫy đuôi.

Oa, Hô Hô tên phản đồ, lấy lòng cả hai bên.

Mèo lớn và mèo con nhìn nhau mũi đối mũi, trìu mến, Đỗ Nhược Ngu không biết mình nên ghen tị với mèo hay sư tử, dù ở đâu anh cũng không được đối xử tốt như vậy…

Anh nhìn một lớn một nhỏ, chợt nhớ ra điều gì đó nhanh chóng đứng dậy.

“Cậu làm gì?” Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn anh.

Đỗ Nhược Ngu nhanh chóng chạy ra ngoài ban công, trở về phòng, tìm thấy chiếc lược mà mình trân trọng bấy lâu nay.

Đây là chiếc lược anh mua từ Taobao, anh đã bí mật nhận hàng dưới áp bức của Sư Diệc, sau đó giấu nó trong tủ vì biết rằng một ngày nào đó anh sẽ sử dụng nó.

Đỗ Nhược Ngu cầm chiếc lược quay lại chỗ hai con mèo, lại ngồi xuống đất, bế Hô Hô lên trước ngực, cầm lược, cười nhìn Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang khiếp sợ nhìn anh: “Cậu thật sự mua, lại còn giấu?”

Đỗ Nhược Ngu cười hắc hắc nói: “Yên tâm, tôi sẽ không cho anh dùng.”

Một tay anh cố định Hô Hô, một tay cầm lược, cào lưng mèo từ sau gáy đến gần đuôi.

Hô Hô meo ô một tiếng, vặn vẹo thân thể, lại meo ô một tiếng.

Đỗ Nhược Ngu ôm con mèo chải lông từng chút, Hô Hô thỉnh thoảng lại kêu gừ gừ, nheo mắt căng mặt.

Đỗ Nhược Ngu vừa chải lông liền bứt ra một cuộn lông mèo, đặt sang một bên, sau đó lật Hô Hô lại, đặt chiếc lược lên cằm nó gãi gãi, móng con mèo đều rụt lên, dẫm dẫm lên đất lại duỗi ra, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè khò khè.

Sư Diệc Quang nhìn anh bằng đôi mắt vàng, vẻ mặt ngạc nhiên.

Những búi lông lấy ra từ chiếc lược đặt trên mặt đất, những búi lông đen trắng trông giống như những búi tóc nhỏ, sư tử dùng chân nhặt những búi lông lên đột nhiên nói: “Trông không tệ lắm”.

Đỗ Nhược Ngu cười thầm nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, anh thả Hô Hô để nó tự đi chơi, sau đó đứng dậy nghiêm túc nói với tồng giám đốc: “Thử một chút không?”

Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn anh, nhưng cũng không phản bác.

Đỗ Nhược Ngu cố ý nói: “Không muốn thì quên đi.”

Sư Diệc Quang nhìn mèo lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Tôi vốn dĩ không muốn, nhưng thấy cậu rất mong chờ nên tôi bất đắc dĩ để cậu thử thôi đó.”

Đỗ Nhược Ngu cười thầm ngây ngất nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể mím môi cầm lược nghiêng người về phía Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang do dự một chút, nhưng sau đó anh ta vẫn cúi đầu ngoan ngoãn nằm xuống.



Đỗ Nhược Ngu ôm cổ sư tử kiêu hãnh, bật chốt mở lược lên.

Sư Diệc Quang nghe thấy tiếng ong ong, kinh hãi hỏi: “Đây là cái gì?”

Đỗ Nhược Ngu nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, lông dài quá, trước tiên phải tháo hết nút thắt ra.”

Chiếc lược điện dài này có một lưỡi dao bên trong, được bao bọc bởi răng lược, khi chải các nút thắt sẽ bị cắt, Đỗ Nhược Ngu chải lông cho Sư Diệc Quang dọc theo hướng mọc của bờm, vừa mới bắt đầu sư tử còn cứng đờ, sau đó đã thả lỏng lại.

Đỗ Nhược Ngu vuốt lông, xoa đầu cổ anh ta, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Bây giờ đã hơn nửa buổi chiều trôi qua, trời sắp chuyển sang chạng vạng, mặt trời đang dần ngả nghiêng, ánh nắng bắt đầu nhuốm màu cam.

Dành thời gian với chú mèo lớn và mèo nhỏ vào những buổi chiều cuối tuần, cảm giác nhàn nhã này khiến Đỗ Nhược Ngu cảm thấy như mình đánh cắp được.

Anh chải lông kỹ lưỡng cho con sư tử lớn, con sư tử đã nhắm mắt lại nhàn nhã tận hưởng.

Đỗ Nhược Ngu đổi sang chiếc lược răng dài, dùng chút sức cào từ đỉnh đầu sư tử ra phía sau, xoa bóp lên da sư tử.

Hô Hô ngồi xổm ở một bên nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại kêu meo meo đáp lại động tác của Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu tranh thủ liếc nhìn rồi mỉm cười với nó.

Cuối cùng khi bờm đã được duỗi thẳng, con sư tử lần này không còn bị đau nữa, cũng không có thảm cảnh răng gãy trên lông, thành công rực rỡ, Đỗ Nhược Ngu toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh đặt dụng cụ xuống, cầm đầu sư tử nhìn rồi nói: “Ừm, sau khi cắt tóc anh đã biến thành một con soái sư tử.”

Sư Diệc Quang mở to mắt, hừ một tiếng: “Vốn dĩ đã rất soái biết không.”

Đỗ Nhược Ngu cười cong mắt.

Mỗi khi cười vui vẻ đôi mắt của anh trở thành hai hình trăng lưỡi liềm, vốn đã dịu dàng nhưng khi cười lại càng ngọt ngào hơn, trông… trông rất đáng yêu.

Sư Diệc Quang chạm mũi vào mặt anh, Đỗ Nhược Ngu cũng không né.

Chờ sư tử chơi đủ rồi, Đỗ Nhược Ngu lúc này mới bế Hô Hô vào lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh sư tử nói: “Làm việc lâu quá, tôi mệt rồi, đến lượt tôi nghỉ ngơi. “

Nói xong, anh dựa chắc vào thân sư tử, tựa đầu vào một bên lưng sư tử, lấy Hô Hô làm gối nhắm mắt thư giãn.

Sư Diệc Quang chỉ buông anh ra và hơi nghiêng người, lộ bụng cho anh tựa vào.

Đỗ Nhược Ngu cảm giác được dưới thân mềm mại ấm áp, anh duỗi chân, tựa vào Sư Diệc Quang ôm Hô Hô nghỉ ngơi một lúc.

Mặt trời mùa đông dần dần lặn, ánh sáng chuyển sang màu đỏ cam, nhiệt độ trên ban công từ từ giảm xuống, nhưng nhiệt độ cơ thể của sư tử và mèo lại rất cao.

Trong lòng Đỗ Nhược Ngu dâng lên cảm giác ấm áp, cảm thấy nếu vĩnh viễn có thể như vậy thì thật tốt.

Cảm giác này có lẽ được gọi là hạnh phúc.

Anh nghĩ thật tuyệt khi người anh thích lại là một con sư tử.

Niềm hạnh phúc này đã nhân đôi.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, vậy phải làm sao bây giờ, anh thường nghĩ đến lúc ly hôn sẽ tỏ tình, cho dù kết quả thế nào anh cũng có thể chấp nhận.

Nhưng hiện tại hạnh phúc như vậy, sẽ chiều anh đến hư, sẽ khiến anh luyến tiếc rời đi.

Con người thực sự rất tham lam, một khi cảm nhận được tốt đẹp thì không bao giờ muốn buông tay.

Đỗ Nhược Ngu nhắm mắt lại, dựa vào đầu sư tử, sờ sờ bờm thật dài, sau đó ôm Hô Hô chặt hơn.

Mặc kệ thế nào, hãy để anh trầm mê niềm vui đã đánh cắp này thêm một thời gian nữa đi.

 

------oOo------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play