Còn có đứa nhỏ ngồi trên chiếc xe bò mà anh từng gặp lúc trước nữa, cậu bé đó có phải là con trai anh không?
Giờ khắc này, anh chợt hối hận vì đã không điều tra rõ ràng về Khương Chi khi mới bắt đầu có hứng thú với cô.
Lông mi của Khương Chi khẽ run run, tâm tình không còn bình tĩnh nữa, cô nhẹ giọng nói: “Khương Chi Tử sinh tư, nhưng mà, vì cô ấy không thể nuôi nổi mấy đứa nhỏ, cho nên cô ấy chỉ có thể bán đứa nhỏ để đổi lấy lương thực, lúc tôi đến nơi này, bên cạnh cô ấy chỉ còn một đứa nhỏ mà thôi.”
Vẻ mặt Thi Liên Chu hơi chấn động.
Anh không ngờ rằng bốn đứa nhỏ mà Khương Chi đã nói, tất cả đều là con trai của anh.
Anh hai mươi tám tuổi đã trở thành cha của bốn đứa nhỏ, nhưng bốn năm nay anh không hề hay biết gì về chuyện này.
Đây chính là một nhân vật và một thân phận hoàn toàn mới.
Nhưng mà chuyện càng buồn cười hơn là, đứa nhỏ của anh đã bị một người mẹ độc ác đến mức gần như tàn nhẫn bán cho người khác.
Khương Chi ngước mắt, cô nhìn thẳng vào mắt Thi Liên Chu, nghiêm túc nói rằng: “Tôi đã tìm được lão tam và lão đại, lão nhị chính là “Lý Sâm”, cậu bé bị bán ở chợ đen buôn người, bốn anh em đều là con trai của anh.”
Khương Chi tự trào phúng trong lòng, thân phận bị vạch trần, e rằng trong mắt Thi Liên Chu, cô đã không còn được xem là mẹ của mấy đứa nhỏ nữa.
Một trận lở đất bất ngờ đã khiến cô và Thi Liên Chu cùng bị mắc kẹt ở một chỗ, sự xuất hiện khó hiểu của Khương Quế Hoa đã làm loạn hết mọi kế hoạch của cô.
Lý trí nói với cô rằng, mấy đứa nhỏ đi theo Thi Liên Chu thì sẽ có tương lai tốt đẹp hơn, nhưng về mặt tình cảm thì cô không nỡ rời xa anh em Tiểu Qua, đối với cô mà nói, mấy đứa nhỏ này chẳng khác gì con ruột của cô.
Có lẽ, cô có thể thương lượng với Thi Liên Chu, để mỗi người chăm sóc mấy đứa nhỏ một ngày luôn phiên?
Thi Liên Chu nhìn dáng vẻ cô đơn của Khương Chi, anh nhíu mày thật chặt.
Giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự mỉa mai lạnh lùng: “Đứa nhỏ của tôi? Bây giờ tìm thấy cha rồi thì mẹ nghỉ việc sao?”
Lời này vừa ra, cả người Khương Chi đều cứng đờ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm Thi Liên Chu: “Anh xem tôi là mẹ mấy đứa nhỏ sao?”
Thi Liên Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, giống như muốn xuyên thấu qua khuôn mặt này để nhìn thấy được linh hồn ở bên trong vậy.
Anh giống như đã bị cồn mê hoặc, khi cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như thủy tinh khiến tinh thần của anh có chút hoảng hốt, nhưng lại đột nhiên có chút vui mừng, vui mừng vì cô là mẹ của con anh.
Anh nghĩ, nếu không phải cô thì cũng sẽ không là ai khác.
Nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Thi Liên Chu lại không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.
Anh xoa xoa cái đầu đang choáng váng của mình, ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt nhìn cô, đôi môi mỏng góc cạnh khẽ mở ra, giọng nói nhàn nhạt mang theo sự chế giễu vang lên: “Không phải em sinh, vậy thì là ai sinh chứ? Ai có can đảm dám dùng vũ lực với tôi chứ?”
Khương Chi quay lại nhìn anh, dây thần kinh căng thẳng của cô lặng lẽ thả lỏng.
Cô hiểu được ý anh muốn nói.
Sau khi vạch trần bí mật, anh ngầm thừa nhận một linh hồn từ bên ngoài như cô trở thành mẹ của con anh, hơn nữa, ý trong lời nói của anh cũng là không cho phép cô nhắc lại chuyện này, từ nay về sau, cô chính là mẹ ruột của mấy đứa, cho dù là linh hồn, hay là thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT