Cô ta chợt kêu lên: “Mày nói cái gì? Anh ấy là người đàn ông của mày?”

Khương Chi nâng cằm, thản nhiên nói: “Hâm mộ không?”

“Điều này là không thể nào! Làm sao một đứa con gái chưa kết hôn đã có thai hư hỏng như mày có thể cặp kè với một nhân vật lớn đến từ Bắc Kinh như vậy chứ?” Giọng nói của Khương Quế Hoa the thé, trong lòng cô ta nổi lên sự nghi ngờ, ghen ghét, nhưng nhiều hơn là sự bối rối và sự phẫn uất không muốn để Khương Chi Tử có cuộc sống tốt.

Loại cảm giác đó thật sự rất phức tạp.

Khi còn nhỏ, Khương Chi Tử luôn là trung tâm của cả gia đình, sự yêu thương và quan tâm của cha mẹ đều thuộc về cô.

Từ nhỏ đến lớn thì mấy chị em cô ta đều ghen ghét Khương Chi Tử.

Loại cảm xúc này vẫn luôn kéo dài cho đến năm tin tức Khương Chi Tử chưa lấy chồng đã mang thai bị truyền ra ngoài, sau đó lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy vô cùng phấn chấn, như thể một đám mây lớn u ám trên bầu trời được bay đi vậy.

Trong lòng cô ta đã từng thề rằng sau này nhất định phải gả cho một gia đình có điều kiện thật tốt, tốt hơn các chị em của mình, khiến cho Khương Chi Tử chỉ có thể ngẩng đầu hâm mộ cô ta!

Cứ kéo dài như vậy, cô ta đã 23 tuổi, nghe cả Khương Đinh Hương nhỏ tuổi nhất cũng đã đính hôn.

Nhưng mà, cô ta cũng không nóng vội, cơm ngon không sợ muộn, cô ta vẫn luôn tin tưởng bản thân có thể thành công, nếu không cũng không sao cả, nhưng nhất định tốt hơn nhiều so với Khương Chi Tử đúng không? Trong lòng cô ta rõ ràng, Khương Chi Tử đã không còn giá trị gì nữa, cho dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng không bao giờ mang lại áp lực gì cho cô ta nữa.

Nhưng lúc này cô ta lại nghe được cái gì?

Khương Chi Tử, một con đàn bà không biết liêm sỉ như cô, vậy mà lại tìm được một người đàn ông tốt như vậy sao?

Người đàn ông này chính là người đến từ Bắc Kinh, có quyền có thế, cho dù là thôn Khương gia nhỏ bé này, mà ngay cả toàn bộ huyện Thấm cũng không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn người đàn ông này, người chị lấy được chồng có điều kiện tốt nhất trong nhà chính là Khương Hạnh Hoa, chính là lấy chồng ở huyện Thấm.

Trong kiến thức hạn hẹp của Khương Quế Hoa, việc tìm được một gia đình chồng ở huyện Thấm đã là một cuộc hôn nhân hạnh phúc rồi.

Cô ta không muốn tin tưởng, Khương Chi Tử vốn bị cô ta cho rằng đã bị giẫm xuống bùn lại có thể sống lại vẻ vang như vậy.

Bên kia, sau khi nghe được những lời kia của cô ta, Thi Liên Chu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Khương Chi.

Chưa kết hôn đã có thai?

Anh luôn cảm thấy dường như anh đã bỏ qua điều gì đó.

Khương Chi cũng nhận thấy ánh mắt của Thi Liên Chu, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng ngoài mặt lại lộ ra nụ cười lạnh: “Nhân vật lớn đến từ Bắc Kinh? Khương Quế Hoa, đây là lý do cô mặt dày muốn vào trong nhà sao?”

“Làm người phải biết tự mình hiểu lấy, biết chưa? Cô không có vẻ ngoài xinh đẹp bằng Khương Đinh Hương, vậy cô lấy can đảm từ đâu ra để đi quyến rũ người khác vậy?”

“Tôi thì khác, tôi cực kỳ xinh đẹp, kể từ khi còn là học sinh đã có rất nhiều người theo đuổi, giày rách sao? Đáng tiếc có người thậm chí còn không bằng đôi giày rách, nhìn sắc mặt ghen tị kia của cô kìa, xấu c.h.ế.t đi được.”

Nghe được những lời tự biên tự diễn, gần như ác ý kia của Khương Chi thì Thi Liên Chu khẽ nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sự dò xét khó hiểu.

Vẻ mặt Khương Quế Hoa tràn đầy tức giận, nghĩ đến sắc mặt hơi sậm màu của mình thì không khỏi quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu.

Cô ta cắn chặt môi, thực sự không cam lòng, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, nói với Thi Liên Chu: “Đồng chí, anh không được để Khương Chi Tử lừa gạt, cô ta không phải là cô gái ngoan ngoãn chưa chồng gì, lúc học cấp 3 đã cùng đàn ông làm chuyện không đứng đắn, con của cô ta cũng đã được 4 tuổi rồi, dựa vào điều kiện của anh, cớ sao phải tìm một người phụ nữ như vậy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play