Lý Phượng Anh lại khách sáo đôi câu, thấy Khương Chi không phải chỉ nói khách sáo thì bà ấy mới trở về phòng chính nghỉ ngơi.

Khương Chi cầm quần áo trở về phòng, cô cũng không để ý nước này Thi Liên Chu đã dùng qua, dù sao thì điều kiện ở đây như thế này, cũng không tiện đi đun thêm một nồi nước nóng, cho nên cô cũng dùng tạm chậu nước nóng này để lau sơ người.

Lúc cô cởi quần áo để chuẩn bị thay quần áo của Lý Phượng Anh, cô còn quay đầu lại nhìn Thi Liên Chu một cái.

Anh đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vẻ đỏ bừng ốm yếu trên mặt anh cũng tan biến.

Khương Chi xoay người lại mặc quần áo vào, sau khi cô thoát khỏi cảm giác khó chịu vì quần áo ướt dính vào người thì cảm giác mệt mỏi lại ập đến.

Cô xoa khóe mắt đau nhức, sau đó đứng dậy đi vào bếp, ăn đại một miếng rồi dập tắt bếp lò, mới xoay người trở về phòng.

Ngủ trên giường hay là dựa trên mép giường để ngủ, cô lựa chọn cái trước.

Cuộc sống vốn đã khó khăn lắm rồi, cô muốn hưởng thụ, cô phải ngủ trên giường.

Khương Chi nằm lên giường mà không có chút gánh nặng tâm lý nào, sau đó cô đẩy Thi Liên Chu da dẻ mịn màng vào phía trong giường, rồi cô giơ tay lên sờ cái trán đã hạ nhiệt độ của anh, nhìn khuôn mặt quyến rũ đang say ngủ của anh, Khương Chi lẩm bẩm một câu: Mình cũng không thua thiệt.

Dứt lời, cô liền mê mê mang mang mà chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau.

Khi Thi Liên Chu tỉnh lại thì anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh chau mày, rồi giơ cánh tay đặt lên mí mắt, vừa mới chạm vào thì anh lại phát hiện ra cảm giác khác biệt.

Anh bỗng nhiên mở mắt, xốc một góc chăn bông hoa cúc màu xanh cũ kỹ lên rồi nhìn vào bên trong, đôi môi mỏng lập tức mím thật chặt, đôi mắt hơi nheo lại, đuôi lông mày có chút lạnh lùng và khó chịu.

Đúng lúc này, Thi Liên Chu lại chú ý tới hơi thở ấm áp từ bên cạnh mình truyền tới.

Anh liếc sang một bên, cơn tức giận vốn đang tích tụ biến mất trong nháy mắt, ký ức ngày hôm qua cũng tràn về như thủy triều.

Sạt lở đất, chấn thương, sốt, nghỉ qua đêm.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, trầm mặc xuống, nhưng đôi mắt đen dè dặt của anh lại nghiêm túc nhìn cô.

Cô xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần đầu bọn họ gặp nhau, mày đẹp môi đỏ, mặt mũi vô cùng đẹp đẽ, cổ thon dài trắng nõn, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt anh hơi dời xuống, anh thấy hai chiếc cúc trên bộ quần áo mộc mạc mỏng manh không được cài lại, tôn lên thân hình mảnh mai của cô.

Hai mắt của Thi Liên Chu tối sầm, cổ họng khẽ rung động, thân thể đột nhiên căng thẳng.

Khi anh quay đầu đi, anh đã giấu kín mọi cảm xúc của mình không để lại dấu vết.

Khi Khương Chi tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là khuôn mặt nghiêm nghị và phần thân trên hơi lộ ra ngoài của Thi Liên Chu, cô chớp mắt, cảnh tượng hôm qua ùa về, cô cũng không có gì phải ngượng ngùng, sau đó cô đưa tay sờ lên trán anh.

Đang lúc cô định thu tay lại thì bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Thi Liên Chu.

Vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi có chút nứt ra: “Anh tỉnh lại từ sớm rồi à?”

Thi Liên Chu hơi nhướng mày, anh không trả lời mà nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Tối hôm qua là cô giúp tôi cởi quần áo à?”

Dứt lời, không khí trong bầu không khí có chút vi diệu.

Khương Chi xua tay, cô tỏ vẻ vô cùng thản nhiên, bình tĩnh mà nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Nghe vậy, mí mắt Thi Liên Chu giật giật một cách hiếm thấy, môi mím chặt, anh lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ sao?”

Ngón tay thon dài của anh bóp chặt một góc chăn, khớp xương trắng bệch. Khương Chi lột sạch khiến anh không mảnh vải che thân, cô lại cùng anh chung chăn gối một đêm, vậy mà trong mắt cô lại chỉ là một chuyện nhỏ? Vậy như thế nào mới là chuyện lớn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play