.
Trong trạng thái rơi tự do không đủ sức kiểm soát thân thể, cả hai bị rớt vào một vùng nước phía sau thác, bị ngăn với trước thác bằng một vách đá lớn, mà nếu không bị xoáy nước cuốn, rơi từ thác xuống sẽ không thấy được chỗ này.
Rất may vùng đầm nước bên trong cũng không quá sâu, Minh tỉnh táo, giữ bình tĩnh, từ từ cố gắng lôi người thanh niên có vẻ như đã bất tỉnh vì kiệt sức, vào bờ.
Khi cả hai đã lên được bờ, cậu liền nhanh chóng kiểm tra người thanh niên bất tỉnh, thấy cậu ta vẫn hít thở bình thường, đều đặn, không giống bị ngạt nước, sắc diện cũng dần trở nên hồng hào, có vẻ cậu ta chỉ là mệt quá mà rơi vào ngủ sâu để cơ thể nhanh chóng hồi phục thôi.
Minh vạch áo thun của cậu ta lên xem vùng sườn, thì thấy nó chỉ còn là vết bầm rất đậm, đang từ từ nhạt bớt, có lẽ cơ thể người thanh niên cũng đang tự chữa trị, lúc này Minh mới yên tâm.
Kéo chàng trai trẻ dựa sát vào vách tường, Minh lấy điện thoại ra xem, vì vừa leo lên bờ đã thấy điện thoại rung lên, chắc hẳn trong này có gì đó.
Tạm lướt qua một đóng thông báo từ lúc chiều, định bụng sẽ xem sau, vì cậu tò mò nơi này, cũng sợ có gì nguy hiểm phát sinh, liền kéo xuống tin tức dòng cuối cùng mới phát sinh.
Minh đọc xong thở ra một hơi, không thấy thông báo có nguy hiểm, lại có điểm vui mừng vì phát hiện nguồn năng lượng bổ sung, cũng hiểu thêm tại sao hôm qua lúc bơi lội gần thác, cũng có vào sau thác xem, lúc đó cũng chỉ thấy vách đá, mà điện thoại cũng không cảm ứng được gì.
Lúc này Minh chưa vội tiến vào, cậu định hồi phục năng lượng kha khá trước đã.
Thế là liền ngồi xuống, mở điện thoại, ấn đọc quyển Thanh Tĩnh Kinh, lập tức linh khí tràn vào cơ thể cậu, tốc độ hồi phục nhanh hơn là chỉ đọc thuộc lòng Thanh Tĩnh Kinh nhiều.
Chỉ tầm hơn 20 phút trôi qua, thấy người đã ấm áp, quần áo cũng khô ráo, mùi hôi từ tạp khí có lẽ do vùng vẫy lúc nãy dưới xoáy nước cũng đã trôi đi, cũng cảm giác được linh lực đã hồi phục ổn định, tuy chưa hoàn toàn đầy, nhưng cũng đã đủ dùng, cậu muốn vào trong kiểm tra vì đang rất tò mò.
Trước khi tiến vào đường hang động, cậu mở âm dương nhãn quan sát lại một lần người thanh niên, thấy rõ ràng cơ thể đang hồi phục linh lực, chữa trị cơ thể, cả người cũng phát ra một luồng khí ấm, mới yên tâm tiến vào sâu bên trong, cậu cũng tin Cấu Trúc đã báo nơi này không có nguy hiểm.
Xuyên qua đường hang tối tăm, nhưng dưới âm dương nhãn cũng đủ cho cậu nhìn thấy, vách hang dường như được dùng một loại khí cụ nào đó cắt ra, vết cắt bén vô cùng, càng đi càng nhìn, càng làm cậu suy đoán người tạo ra lối đi này bất phàm.
Đường chỉ có một lối đi thẳng, không gian ẩm ướt, rêu cũng mọc khắp bên dưới.
Minh nhìn theo bản đồ trên điện thoại, cũng đến gần vị trí điểm nguồn năng lượng bổ sung.
Qua khỏi lối đi, thông qua âm dương nhãn cậu thấy một hang động được con người tạo ra, cũng với những vết cắt để lại trên vách đá, làm cậu càng choáng ngợp với thực lực của người đã tạo ra nơi đây.
Chính giữa vị trí hang động là một ngôi nhà gỗ đơn sơ, đằng trước nhà dựng lên một tấm bia đá cũng được cắt từ những vết bén ngót như hang động, bia đá chính là điểm đánh dấu nguồn năng lượng bổ sung.
Minh tiến lại gần, lúc này cậu mới thấy trên bia đá có chữ, chữ dường như cũng được khắc lên bằng một loại thủ pháp tương tự, nhưng có thể nhìn ra sự chú trọng đường nét và tỉ mỉ cẩn thận của người khắc lên những chữ sắc sảo này, thông qua âm dương nhãn, Minh bắt đầu đọc.
“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai Không, độ nhứt thiết khổ ách..”
“Xá Lợi Tử, Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc, Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc, Thọ Tưởng Hành Thức diệc phục như thị..”
“Xá Lợi Tử, thị chư Pháp Không tướng, bất sinh bất diệt bất cấu bất tịnh bất tăng bất giảm..”
Minh đọc xong hết tấm bia đá, mặc dù không ghi tên nhưng cậu có nhiều năm nghiên cứu tâm linh học, biết đây là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, bộ Kinh thuộc hệ Bát Nhã của nhà Phật cũng là một trong những Kinh Đại Thừa xuất hiện sớm nhất tại thế gian, gọi Tâm Kinh vì đúc kết tâm yếu của toàn bộ hệ Bát Nhã Tánh Không vào bài Kinh vô cùng ngắn này.
Nhưng tại sao có ở đây thì cậu mù tịt, đoạn Minh mở giao diện Thu Thập trên điện thoại ra quét hình bia đá, trong màn hình cậu thấy những chữ Kinh trên bia phá ra ánh sáng hoàng kim với những chữ Phạn ánh sáng trôi nổi xung quanh.
Liền nhanh như cắt vẽ đồ hình Thu Thập quen thuộc bao bọc lấy toàn bộ bia đá rồi hút vào trong Cấu Trúc.
Điện thoại lại rung, Minh biết mình đã thành công, mở túi đồ, thấy bia đá đã nằm bên trong, nhanh tay ấn vào, 2 ô chức năng xuất hiện, gồm ‘Thông tin’ và ‘Phóng to’.
Minh chọn xem thông tin trước tiên, giao diện nhảy ra.
(Minh vừa sửa lại)
Đọc tới đây Minh liền đoán, chức năng “Phóng to” là để hiện ra nguyên vẹn bia đá để cậu tụng đọc, giống như chức năng ‘Mở ra’ của quyển sách chép Thanh Tĩnh Kinh.
Nhưng lúc này không phải là lúc để thực hiện việc này, Minh thoát ra lại bản đồ chính, nhìn không thấy xung quanh có điểm báo hay gì bất thường, nhưng mà cậu không tin là trong hang động này không có gì khác nữa, chỉ là bản thân quỹ tích cậu quá thấp cho nên chưa để quét thấy mà thôi.
Nghĩ vậy, Minh liền bắt đầu khám phá vòng vòng xung quanh coi có gì kỳ lạ nữa không.
Cậu đi quanh khuôn viên bên ngoài nhà gỗ, bên phải có một cái hồ nước nhỏ trong vắt, cậu đoán là thông mạch nước từ bên ngoài thác, do trong động không có ánh sáng cho nên không thấy cây cối lớn phát triển, chỉ có rêu và mấy loại cây mọc nơi ẩm thấp không ánh sáng, mà cậu cũng không biết là gì, nên cũng không dám đụng vào.
Đi một vòng cũng không thấy gì khác lạ, liền chuẩn bị tiến vào nhà gỗ, bước đến trước cửa nhà gỗ, ngay khi định đẩy cánh cửa ra thì phía sau từ xa vang lên tiếng, giọng khá lớn, làm cậu có chút giật mình.
“Anh này đi thám hiểm mà không rủ tôi gì hết vậy?”
Nghe tiếng cậu liền biết là Nhật, chàng trai trẻ nói xong liền chạy thật nhanh về phía cậu.
Minh thông qua quan sát thì thấy cậu ta giờ đã khỏe như trâu, chạy nhảy tung tăng rồi, chỉ có điều bên phía phải của cậu ta hoạt động không tự nhiên, Minh đoán chừng cậu ta còn đau, chưa hoàn toàn khỏi hẳn từ vết đâm của Minh.
Thấy cậu ta chạy tới mà không đề phòng xung quanh các thứ, làm Minh có chút cảm thán về chàng thanh niên, thấy cậu ta giống một con cún con ham chơi, chạy nhảy khám phá, phá phách khắp nơi, mà cậu ta còn có một đặc điểm giống chó con nữa, đó là..
Tới đây, Minh lại lắc lắc đầu, không nghĩ mấy vấn đề này nữa.
Cậu cẩn thận đẩy cửa ra trong tiếng lải nhải từ phía sau.
Thấy điện thoại không thông báo gì, Minh mới yên tâm đi vào.
Căn nhà gỗ khá nhỏ, dường như lâu lắm rồi không ai ở đây, cậu không cảm thấy không khí sinh hoạt bên trong chỗ này.
Mạng nhện cũng giăng khắp nơi, căn phòng không có gì, ngoài cái bàn và ghế gỗ, cùng mấy cái kệ trống trơn, bên trong là phòng ngủ, ngoài cái giường gỗ trống ra cũng không thấy gì.
Có lẽ người ở đây đã dọn đi từ lâu, Minh nghĩ thầm..
Nhật lúc này cũng lẽo đẽo theo sau Minh, thấy hỏi chuyện mà Minh không đáp, cũng không hỏi nữa, đi ngó nghiêng khắp nơi, giở hết cái này đến cái khác lên xem.
Minh nhìn cậu ta, lắc lắc đầu, quyết định ra ngoài, hiện tại ngoài cái bia đá bên ngoài ra thì cậu chưa có phát hiện gì khác, nhưng trong lòng cậu vững tin là ở đây vẫn còn có gì đó, chỉ là cậu chưa biết mà thôi.
Thấy Minh đi ra lại chỗ bia đá, Nhật cũng đi theo, cậu ta đứng nhìn bia đá một hồi rồi quay qua hỏi Minh.
“Trên bia viết nội công tâm pháp à? Tại sao tôi đọc lại thấy quen quen, có chút giống sư phụ tôi hay niệm, hay là sư phụ tôi đang luyện môn võ học này?”
Minh có cảm giác muốn đánh vào đầu cậu ta một cái, nhưng kiềm lại, không hiểu sao lại có chút muốn nói móc cậu trai trẻ, liền trả lời.
“Cậu là hòa thượng mà không biết trên này viết gì à?”
“Tôi là hòa thượng thì liên quan gì đến phải biết trên này viết gì?” – Chàng thanh niên có chút không hiểu, hỏi lại Minh, giọng rất chân thành.
Minh hết ý rồi, nói chuyện với ‘cậu bé’ này, cứ phải nói rõ, nói xoáy nói mé, cậu ta chẳng thấm được, đành nói tiếp.
“Trên đây viết Kinh Phật, là Kinh Phật đó, hiểu chưa hở ngài hòa thượng.”
Nghe đến đây cậu ta có chút ngại ngùng, chẳng hiểu sao hai từ ‘hòa thượng’ phát ra từ miệng Minh làm Nhật thấy có chút khó chịu.
Nhật không muốn nói vấn đề xấu hổ này nữa, rồi như nhớ đến điều gì, bỗng lại trở nên vui vẻ, nói, âm thanh có chút lớn, có vẻ vì do thích thú.
“Này, anh này, tôi và anh giữ bí mật chỗ này nhé, đừng nói với ai, giống như trong phim kiếm hiệp, nhân vật chính phát hiện ra động cổ bí ẩn tìm được công pháp thượng thừa vậy đó.”
“Oke nha, oke nha, hứa đi, anh hứa đi..”
Chàng trai trẻ vừa nói vừa lay lay người Minh, cậu cảm thấy chàng trai này có chút dư thừa năng lượng, lúc nãy té xuống bất tỉnh, à không té xuống mệt quá ngủ đi mất, vậy mà dậy rồi không có chút sợ hãi nào, lại đi nghĩ toàn mấy chuyện gì đâu đâu.
Cơ mà vốn Minh cũng không định nói ra chỗ này, cậu còn định sau khi quỹ tích tăng lên, sẽ điều tra kỹ càng hơn về nơi đây, cho nên cũng gật đầu đồng ý Nhật.
Chàng trai trẻ vui sướng nhảy nhảy, tiếng nói có chút lớn dội vào động nghe ong ong.
Minh cũng mệt mỏi, lười chú ý chàng trai trẻ tăng động, nên cậu bước đi về phía lối đi, định bụng ra khỏi chỗ này, vì cũng khá trễ rồi, không muốn lại để ông lão và sư huynh phải chờ mình.
Vừa đi tới chỗ lối dẫn ra ngoài, từ đằng sau có tiếng nói phát ra, có chút lí nhí, cùng ngập ngừng, nhưng với thính lực tu sĩ như cậu thì không khó để nghe rõ tiếng nói đó, giọng cậu trai trẻ ngập ngừng vang lên vô cùng chân thành đằng sau.
“Cảm.. cảm ơn.”
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ