.
(Trên đây lượt qua những thông báo lặp lại)
(Ở đây lượt qua những thông báo lặp lại)
Minh bất ngờ mình lại nhận được thêm một kỹ năng chủ động, càng thấm thía cái gì gọi là.
'Một hành động gây ra sẽ dẫn tới kết quả tương ứng..'
Hiếu kỳ, Minh ấn mở Sổ ghi chú của Nhà Lữ Hành ra xem, thấy có một dòng bên dưới vừa xuất hiện.
Kết Giới không thể niêm phong, cố định một vùng không gian lại, nhưng Kết Giới lại mang vô vàn công dụng tùy biến do khả năng của người lập Kết Giới chi phối.
Phong Ấn chỉ có duy nhất khả năng niêm phong, cố định một vùng không gian lại, giống như một vòng bảo hộ, hoặc xem như một dạng cầm tù, diện tích nhỏ to và cường độ chắc chắn tùy thuộc năng lực của người tạo ra Phong Ấn >
Minh đọc giải thích về Phong Ấn tự dưng cậu lại nhớ về con ‘Búp bê bị trấn yểm’ đã được Cấu Trúc nâng cấp thành ‘Búp bê phong ấn’.
Vốn dĩ cậu tưởng ngay từ đầu con búp bê đã được tạo ra làm đồ vật phong ấn, còn nâng cấp ở đây chính là cậu không cần sử dụng các biện pháp tà ác như hiến tế để kéo dài phong ấn mà chỉ cần dùng năng lượng của nhân vật.
Nhưng dường như cậu đã sai.
Linh cảm lóe lên làm Minh càng lúc càng sáng tỏ trong đầu.
Cậu lại tiếp tục phân tích.
Nếu từ ban đầu con búp bê là đồ vật phong ấn, nó được tay pháp sư nhét chấp niệm của người chết vào, mục đích để hại Na, thì quá là mâu thuẫn.
Vì lợi ích duy nhất của việc phong ấn chỉ có là làm cho chấp niệm không thể chạy thoát đi mất, nhưng khuyết điểm của nó chính là người khác không thể đi vào phong ấn, cho nên chấp niệm không thể nào hại người theo ý pháp sư được.
Còn điều nữa là, nếu đã muốn hại Na, mà lại đi phong ấn chấp niệm vào con búp bê, rồi còn dùng Trấn để áp chế nó, điều này phi lý vô vùng.
Minh bắt đầu nhận ra có điểm không thể giải thích, phát sinh ở đây, nếu đi theo suy luận trên.
Như vậy, từ đầu con búp bê không thể là đồ vật phong ấn được, nó phải là một thứ gì đó khác..
Minh càng phân tích sâu sát vào, linh cảm của cậu càng tuôn tràn ra.
Đúng.. có thể là vậy...
Cậu đã nhận ra điểm lắt léo ở đây, chắc hẳn tay pháp sư đã sử dụng một loại thuật pháp phức tạp kết hợp giữa Trấn và Kết Giới, để giả tạo
một vùng giống như là Phong Ấn nhưng lại mang đặc tính của Kết Giới, cùng trung hòa khuyết và ưu điểm của hai loại kỹ năng này.
Minh lại tiếp tục suy đoán.
Kết Giới có thể tạo ra một vùng không gian mang những mục đích theo ý muốn của người tạo ra nó, nhưng khuyết điểm là không thể giữ chấp niệm ở lại bên trong vùng không gian đó được.
Như vậy tay pháp sư sử dụng Trấn, chính là để bổ sung điểm thiếu khuyết này.
Trấn tạo ra sự áp chế và trấn áp chấp niệm, khiến cho nó khi tiến lại gần phạm vi ngoài cùng của kết giới sẽ bị trấn áp phải quay trở lại vào trong, làm cho nó chỉ hoạt động được trong phạm vi vài mét quanh con búp bê.
Như vậy từ ban đầu có khả năng con búp bê này là ‘Búp bê kết giới’, bị tay pháp sư bỏ chấp niệm vào rồi dùng Trấn để hạn chế phạm vi hoạt động của nó.
Sau khi bị Cấu Trúc nâng cấp mới kết hợp 2 khả năng Trấn và Kết Giới theo mục đích của tay pháp sư lại, biến nó thành ‘Búp bê phong ấn’.
Theo như lý giải trên, hoàn toàn thấy được tay pháp sư này không hề tầm thường, cực kỳ thông minh, lại có khả năng kết hợp Kết Giới cùng Trấn vô cùng tài tình để hại người một cách cực kỳ tinh vi.
Minh lúc này dường như đã có một kết luận hợp lý cho bản thân suy đoán của mình.
Cậu tuy còn chưa hoàn toàn biết rõ Yểm là gì, nhưng có thể đoán, nó giống như một loại cài cắm của tay pháp sư khiến chấp niệm nghe theo lệnh mình.
Kết Giới tạo ra một vùng không gian quanh búp bê, làm chấp niệm sinh ra huyễn tưởng, làm chấp niệm nhầm tưởng pháp sư chính là mình, nên nghe theo lời tay pháp sư làm hại Na nhưng lại nghĩ là bản thân mình muốn làm như vậy.
Chấp niệm có thể hoạt động trong phạm vi huyễn cảnh của kết giới, nhưng khi chấp niệm vô tình rời xa tới phạm vi ngoài cùng của Kết Giới thì sẽ bị Trấn áp chế, đè ép và suy yếu phải lui trở vào trong.
Mà rất có thể kết giới và trấn áp này chỉ có tác dụng đối với dạng tồn tại như chấp niệm, cho nên tay pháp sư phải sử dụng một loại khác để làm ảnh hưởng đến Thành và Na, để đạt thành lợi ích của mình, đó chính là một loại yểm thuật, theo lời ông lão giải thích, gọi là Mê Hồn Thuật.
Nó tạo ra một mùi hương ảnh hưởng lên Thành, có thể hiểu nó gần giống như một loại thôi miên tâm trí vậy.
Mặc dù không có thể nói rõ chi tiết hơn, nhưng cậu hoàn toàn có thể mường tượng ra cách pháp sư dùng con búp bê này để điều khiển chấp niệm, thực hiện mục đích của mình.
Đoán ra được, càng làm Minh thấy e ngại hơn khả năng của tay pháp sư này.
Càng khiến cậu thêm lo lắng, bất an.
Chẳng hiểu sao càng sợ hãi dồn ép, lại càng khiến cậu không cam lòng.
“Mình còn cần phải mạnh, mạnh hơn, mạnh hơn nữa..” – Minh lẩm bẩm.
Cậu biết mình không thể buông tay ở đây, vấn đề này không chỉ ảnh hưởng một mình mình, còn liên đới tới bạn cậu, tới cô gái tội nghiệp, cùng những con người tàn ác.
Dù là một lý do nào trong đó, cậu cũng không thể dừng lại.
Tự nãy giờ trong quá trình phân tích suy luận, mọi trạng thái biểu cảm ở cậu, biến chuyển liên tục, ông lão ngồi cạnh quan sát Minh, dường như cũng nhận ra sự sợ hãi và lo lắng của cậu.
Ông không biết cậu đang làm gì, nhưng có thể lờ mờ suy đoán rằng cậu đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng, khiến cậu hoàn toàn vô thức phớt lờ sự hiện diện của ông, kế bên.
Qua một lúc, tự động viên, trấn an mình.
Cậu cũng biết, hiện thời không có con đường nào khác ngoài phải mạnh lên.
Xốc lại tinh thần, Minh tiếp tục mở túi đồ, xem thông tin của phiến đá.
Là đồ vật tùy thân của đệ tử nội môn khi rời tông môn làm nhiệm vụ phải mang theo, vì lối vào tông môn xê dịch vị trí liên tục, phải dùng phiến đá này mới có thể tìm đường trở về.
Năm xưa được ??? và đệ tử mình mang theo khi rời khỏi tông môn >
(Minh đã sửa lại)
Đọc toàn bộ thông tin đã được giải khai, Minh mới hiểu rõ tác dụng của phiến đá này.
Cậu đóng lại kỹ năng Tầm Nhìn, quay sang, định bụng nói cho ông lão, thì thấy ông vẫn đang quan sát cậu.
Minh ấp úng.
“Dạ.. con.. con xin lỗi để ông chờ đợi lâu như vậy.. lúc nãy con mãi suy nghĩ quá.. nên..”
“Không có gì, lão biết cậu có điều quan trọng phải cân nhắc” – Ông đặt chung trà xuống, mỉm cười trả lời
“Con đã phá được phong ấn, con biết phiến đá này dùng làm gì rồi..”
Trong sự vui mừng của ông lão, Minh từ từ nói lại thông tin phiến đá cho ông.
Đã một lúc lâu trôi qua.
Ông lão từ khi nghe xong đến giờ, chỉ nhìn phiến đá chăm chăm, chẳng biết suy nghĩ điều gì.
Có lẽ nhiều năm trời đã trôi đi, đến độ tuổi này rồi, điểm tò mò ngày xưa của ông cũng đã vơi đi ít nhiều..
Hoàng hôn đã lặn đằng tây, chiều nghiêng, bóng tối, một ngày lại qua..
truyện siêu hay :