"Thẩm Dịch, tối đi liên hoan nhóm với tao đi!" Đương Chương Nghiêm tay chân loăng quăng lay giường Thẩm Dịch, làm Thẩm Dịch chỉ muốn đánh to đầu tên ngốc này.

"Không đi, tối nay tao phải phiên dịch." Thẩm Dịch tháo tai nghe xuống, đặt bên cạnh gối.

"Anh Thẩm, tao xin mày, tao hứa với A Xu là mày sẽ đến rồi, mai tao bao mày một bữa được không?" Chương Nghiêm gớt nước mắt.

"Hội trưởng Chương, tao đã nói là tao chưa muốn yêu đương."

"Tao biết tao biết, mày đi chuyến này cũng có thể dập tắt ý định của A Xu, nhường cơ hội theo đuổi hotgirl cho tao!" Chương Nghiêm nháy mắt vài cái, híp đôi mắt vốn không lớn thành một khe nhỏ.

Trong đầu Thẩm Dịch nhớ tới chuyện Chu Nghệ Xu liên tục dây dưa với anh mấy tháng nay, nhức nhức đầu.

"Được, tao đi, nhưng không có lần sau."

"Thật tốt quá, không hổ là anh em của tao, tao đi tắm cái đã, lên đồ thôii." Chương Nghiêm nhận được câu trả lời vừa ý, vui vẻ đi vào phòng tắm.

Buổi tối 6 giờ, Chương Nghiêm đưa Thẩm Dịch tới nhà hàng bọn họ tổ chức liên hoan, được nhận viên dẫn đến tận phòng riêng, trong phòng có vẻ rất náo nhiệt, ồn ào nhốn nháo, có khoảng 20 người, Chương Nghiêm mở cửa, mười mấy ánh mắt đồng loạt hướng về đây.

"Hội trưởng tới rồi!"

Tiếng hô to của Ngô Viên Diêu như đang cung nghênh hoàng đế, Chương Nghiêm cười ha ha đi vào, nói với Ngô Viên Diêu vài câu, Thẩm Dịch đi theo sau, ánh mắt mọi người lại lần nữa tụ lại đây.

"Đàn anh Thẩm cũng tới sao!"

"OMG, đàn anh Thẩm đến thật kìa."

"Mau nhìn mau nhìn, bổ mắt."

Mấy cô gái vốn không nói nhiều bắt đầu buôn chuyện, Thẩm Dịch gật đầu cười với bọn họ, ngồi xuống theo Chương Nghiêm.

"Ê ê sao lại thế này, cứ nhìn chằm chằm trai đẹp nhà khác, khoa chúng ta thiếu trai đẹp à?" Chương Nghiêm trêu chọc mấy cô gái đang âm thầm nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, làm mọi người đều bật cười.

Thẩm Dịch mỉm cười nhìn mấy cô gái, làm họ lập tức không dám nhìn chằm chằm nữa, giả vờ tập trung uống đồ uống trước mặt.

"Tên nhóc Lâm Hoài đâu, chưa đến à, không phải đều muốn cậu ta tới à?" Chương Nghiêm nghi hoặc nhìn Ngô Viên Diêu.

"Cậu ta bị giảng viên giữ lại, để bọn em đến trước, chắc là lát nữa sẽ đến, hội trưởng, đến đến, chúng ta làm tí trước đã." Ngô Viên Diêu lấy vài chai rượu đặt lên bàn xoay.

"Viên Diêu, em mới mười tám tuổi, uống cái gì!" Chương Nghiêm cười hì hì, thuận tay xoa xoa mặt của Ngô Viên Diêu.

"Hội trưởng, nói vậy là không được, mặt trẻ con thì làm sao, mặt trẻ con cũng có tôn nghiêm mà!" Ngô Viên Diêu vừa lẩm bẩm vừa rót rượu, làm cả bọn cười vang.

Thẩm Dịch không biết nói gì trong mấy tình huống như này, anh đành yên lặng ngồi im nghịch ly thuỷ tinh trước mặt.

"Anh Dịch, uống một ly không?" Lưu Tầm cầm bình rượu, nâng cằm với Thẩm Dịch.

"Không được, dạ dày anh không ổn lắm, lát nữa sẽ uống một ít sau." Thẩm Dịch cười từ chối, Lưu Tầm đang muốn kết giao chỉ có thể xoay người đi rót rượu cho người khác.

Thẩm Dịch thấy hơi nhàm chán. Đột nhiên anh ngửi được mùi nước hoa, huyệt Thái Dương giật giật.

"Đàn anh Thẩm, ghế cạnh anh có người ngồi chưa?" Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không nói gì, Chu Nghệ Xu cũng không quan tâm Thẩm Dịch có trả lời không, tay gẩy gẩy đuôi tóc rồi ngồi xuống.

"Đàn anh Thẩm, ngày mai có rảnh không, bạn của em có hai vé xem triển lãm tranh nghệ thuật, chúng ta có thể cùng đi."

Chu Nghệ Xu nghiêng đầu nhìn sườn mặt Thẩm Dịch, sườn mặt anh rất đẹp, mũi cao môi mỏng, Chu Nghệ Xu vừa ngắm anh là có thể tưởng tượng ra con bọn họ sau này chắc chắn cũng đẹp như vậy.

"Ngại quá, mai anh có chút việc." Thẩm Dịch uống một ngụm đồ uống, không nhìn vẻ mặt thất vọng vì bị từ chối của Chu Nghệ Xu.

Nhưng hotgirl là hotgirl, vẻ mặt buồn bã vẫn làm người nhìn thấy thương tiếc.

"Khó khăn lắm Nghệ Xu mới mua được vé, đàn anh Thẩm đồng ý có sao đâu!" Một chàng trai đột nhiên lên tiếng, Thẩm Dịch vẫn chuyên tâm xoay xoay cái ly không trả lời, không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng lại.

Chàng trai kia thấy Thẩm Dịch không nói gì, hơi há miệng chuẩn bị nói thêm gì đó thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một giọng nói hơi trầm thấp mang theo chút gió lạnh từ ngoài cửa truyền đến, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong phòng: "Xin lỗi, em tới muộn."

Thẩm Dịch cũng nhìn về phía cửa, chàng trai tiến vào mặc áo khoác đen, dáng người như tạc hoàn hảo tạo hiệu ứng người mẫu, khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười áy náy.

"Tên nhóc Lâm Hoài này cuối cùng cũng đến, mọi người đều đang chờ đấy!"

Ngô Viên Diêu đứng dậy đi ra ngoài, cười cười kéo chàng trai tên Lâm Hoài lại, "Đến đến đến, ngồi đây đi, để lại chỗ đẹp cho mày đấy."

Thẩm Dịch nhìn, vừa lúc đối diện với anh. Không khí trong phòng tức khắc náo nhiệt trở lại, giống như từng chưa xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play