Mộ Hàn Vương đưa Mộ Hiểu Yên về phòng của mình, hắn không vội đi tắm mà vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra, trên cơ thể tuyệt đẹp có thể nhìn thấy một số vết tích không được sạch sẽ, từ hạ thân trở xuống chỉ có tấm khăn trắng có loan một ít máu đỏ, cô ái ngại không dám nhìn và cũng đoán được chuyện gì xảy ra, bỗng dưng bàn tay run rẩy mất sức sống

_Có chuyện gì?

Hắn châm ngòi điếu thuốc khói thuốc bay vòng ra cửa sổ càng làm mọi thứ ngột ngạt hơn

_Chúc...chúc mừng sinh nhật chú Vương

Mộ Hiểu Yên lấy hết can đảm đưa cho hắn một quyển sổ nhỏ do tự tay cô làm, bên trong có vỏn vẹn 18 trang tương ứng cho 18 năm hắn nuôi dưỡng cô, từng trang giấy thể hiện những năm tháng ngày thơ ấu hồn nhiên đến những ngày cô trưởng thành những kỷ niệm mà suốt cuộc đời cô cũng không thể quên

Những nét chứ nguệch ngoạc năm cô học lớp 1 đến những đêm cô khóc thét vì sợ bóng ma trắng lãng vãn, những lần cô được hắn cưng nựng ngủ vùi trong ngực ấm qua đêm đông, cả những năm tháng cô ốm đau luôn có hắn chăm sóc, đến khi đã là một thiếu nữ thì hắn vẫn là người ở bên cô dạy bảo quan tâm, những buổi tiệc cô khoát lên người bộ váy lộng lẫy nhất, những ánh mắt ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô đều là do hắn chau chuốc từng chút một, cả cuộc đời cô cũng không bao giờ quên công ơn của hắn

_Cám ơn chú Vương đã nuôi dưỡng con, con chúc chú một đời bình an

_Chỉ cần con là món quà tuyệt nhất rồi!

Trái với tình cảm xúc động của cô thì hắn thẳng tay ném quyển sổ vào sọt rác còn cẩn thận đốt cháy chúng nữa, đem bao nhiêu ký ức tốt đẹp đốt ra thành tro, lời lẽ ám muội gieo vào đầu cô, hắn siết vòng eo nhỏ đến gần mình hơn sau đó vuốt mái tóc dài óng mượt

_Con thật sự chưa làm gì được cho chú Vương. đam mỹ hài

Mộ Hiểu Yên thở dài vừa buồn vừa tủi vò món quà kỳ công chuẩn bị nhưng không dám khóc

_Với con ta quan trọng hay ký ức quan trọng?

Mộ Hàn Vương kéo cô đến gần, hắn thâm sâu nhìn vào đôi mắt đẹp, khoản cách quá gần làm cô rất sợ, cô bừng tỉnh suy nghĩ dù ký ức có đẹp cũng chỉ là thước phim mờ trong quá khứ có ảnh hưởng đến tương lai, nhưng những gì ở hiện tại mới là thứ đang có được

_Chú quan trọng hơn ký ức

_Vậy chỉ cần nhớ ta không cần nhớ ký ức

Hắn giẫm chân vào quyển sổ đang cháy, chúng hiện giờ bị cháy xém chỉ còn lại một mảng nhỏ xíu

_Có...có chuyện gì đúng không ạ?

Mộ Hiểu Yên là cô gái thông minh, nhìn vào đây mắt câm hận của hắn cô như thấy được những mản ký ức bị che giấu qua thời gian chỉ là không biết làm sao để có thể nhìn một cách toàn diện

_Có chuyện gì ngoài chuyện con muốn kết hôn?

Cô nhoẻn miệng cười, lòng trút được gánh nặng, thì ra hắm đã sớm biết được mọi chuyện vậy cô cũng không cần lo lắng nữa

_Chú Vương, dù con có kết hôn với Thụy Vũ thì con vẫn luôn nhớ đến những ngày tháng sống cùng chú, con không bao giờ quên năm tháng đó

_Hà Hà...

Hắn bỗng dưng cười lớn, nụ cười ma mị che giấu bí mật khủng khiếp, hắn muốn cô quên hết ký ức cũ cũng là tốt cho cô thôi, hắn không cần cô nhớ những ngày tháng hắn nuôi dưỡng cô vì miến mồi ngon vỗ cho béo thì khi ăn mới thật sự hấp dẫn

Cô cũng không thể nào nhớ ra được những chuyện lúc 2 tuổi và càng không thể nào biết được mình sắp kết hôn với anh trai ruột của mình, một tấn bi kịch như tản băng to sắp tan ra đè nặng lên tâm tư cô, vừa lạnh thấu xương vừa đau đớn tột cùng.

_Đã biết yêu sớm như vậy sao? Thụy Vũ có thật sự tốt với con?

Mộ Hàn Vương nắm bàn tay mềm mại ve vuốt quan tâm, từ bé đến lớn bàn tay này là do hắn chăm sóc mà trở nên thanh mảnh ngọt ngào cũng sắp đến lúc hắn nắm tay đưa cô vào lễ đường trao cô cho người cô yêu

_Thụy Vũ thật sự rất tốt với con, cả đời này con chỉ yêu một mình anh ấy, chuyện tình cảm của chúng con hoàn toàn trong sáng chúng con không hao giờ đi quá giới hạn

Mộ Hiểu Yên khẳng định từng câu từng chữ của cô đều là thật, cô không bao giờ phóng túng để mất đi xử nữ quý giá, điều quan trọng nhất của một nữ nhân, gương mặt ngây ngốc như con thiên nga sa chân vào vũng bùn hôi tanh mà không biết rằng đó là một hố đen hủy hoại cả tương lai, chỉ thương cho số phận của cô quá tàn nhẫn

_Chỉ cần con và Thụy Vũ yêu nhau thật lòng như vậy đã là báo đáp ta rồi

Hắn xua tay ý bảo cô đi ra ngoài cô hiểu ý cũng không làm phiền hắn nữa, có được sự đồng ý của hắn thì cả đời này cô không mong gì hơn

Cô xuống phòng khách với niềm vui cực độ, cái miệng nhỏ chỉ muốn nói cho cả thế giới biết cô hạnh phúc như thế nào, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn gặp người hầu nào cũng thông báo, bà Giai quản gia chỉ biết nuốt nước mắt ngậm ngùi, bà chăm sóc cô từ bé nên hiểu hết những tội ác mà Mộ gia giáng vào đầu cô

_Giai quản gia cháu sắp kết hôn rồi, cháu sẽ làm vợ của Thụy Vũ!

_Tiểu Yên, sao họ có thể...

_Bà già kia, nói năng kiểu gì vậy? Sao không chúc mừng tiểu thư?

Phong Phi xuất hiện bất ngờ, thuộc hạ này chỉ cần nghe một lời không lọt tai sẽ lập tức giết bà ấy bịt đầu mối, Giai quản gia chỉ biết im lặng ngậm ngùi cố tỏ ra vui vẻ chúc mừng hạnh phúc của cô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play