_"Mộ Hiểu Yên yêu Đường Thụy Vũ đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời"

Cô nhìn mình trong gương, khoé môi mấp máy lập lại câu nói đó mà nước mắt không ngừng tuông ra, bàn tay đau khổ gạt hết những dòng lệ buồn. Cô phải bước ra ngoài lễ đường nơi ánh sáng tràng ngập lan toả hạnh phúc mà mọi người chờ đợi được nhìn thấy cô dâu mới

_Đường Thụy Vũ là anh song sinh của mình, mãi mãi cũng không thay đổi được sự thật, làm sao mình có thể tiếp tục cái đám cưới loạn luân này đây?

Mộ Hiểu Yên ngẩn mặt nhìn mọi người trong lễ đường, tiếng vỗ tay chúc phúc vang đều khiến tâm can cô như có thú dữ ăn thịt, từng cơn đau đớn ở trong thần trí, cô xoay mặt nhìn người kế bên, hắn vẫn ung dung nắm tay cô đi lên lễ đường và chuẩn bị trao cô cho Thụy Vũ, cô câm hận hắn càng câm hận bản thân, những thanh âm vui vẻ của lễ đường chỉ làm cô thêm chua xót

_Em lấy người em yêu hay nhận lại người thân đều là chuyện tốt mà

Mộ Hàn Vương ve vuốt bàn tay mềm, cánh môi mấp máy tàn độc nói, ánh mắt của hắn ngập tràn mãn nguyện, tươi sáng như những ánh đèn trên sân khấu, hắn ngược cô dìm cô vào bể khổ không lối thoát cuối cùng cũng đã có thể hài lòng khi thấy cô sắp quỵ ngã trước những bi kịch của gia tộc. Bạn‎ có‎ biế𝑡‎ 𝑡rang‎ 𝑡ruуện‎ {‎ 𝐓RÙ‎ M𝐓R𝗨YỆ𝑁.𝙑𝑁‎ }

_"Họ là gia đình hạnh phúc, Thụy Vũ sẽ ra sao nếu biết chuyện này? Còn Đường phu nhân bà ấy làm sao chịu nỗi cú sốc lớn? Với bệnh tình của bà ấy có khi đột quỵ mà chết ngay lập tức, ngày vui thành ra đau khổ... mình không thể nói ra được..."

Cô nghĩ đến những con người ở Đường gia, những người mà cô thường gọi với cái tên thân thương là gia đình chồng bây giờ lại là gia đình ruột thịt của mình thì bật khóc mà không giấu nỗi cảm xúc, mọi người lại càng vỗ tay to hơn cổ vũ cô dâu mới họ nghĩ cô quá hạnh phúc nên mới khóc thật nhiều

_Họ là bố mẹ của mình nhưng còn cơ hội nào để trở về nữa không? Mình và Thụy Vũ phải đối mặt thế nào? Còn Mộ gia nữa đó là tuổi thơ là những gì đẹp nhất trong cuộc đời mình, làm sao để hận để quên Mộ gia mà trở về với chính nơi mình được sinh ra?

Mộ Hiểu Yên bất ngờ dừng lại không thể bước thêm một bước nào nữa, cô ôm chặt ngực trái như có vật gì đó đâm xuyên qua. Dù đã chọn cố gắng bước tiếp và chôn vùi sự thật nhưng cảm xúc vẫn không thể làm được, không thể một tay giết chết người nuôi dưỡng mình lớn khôn càng không thể chạy về nơi có ánh sáng để nhận lại gia đình. Có lẽ trong cuộc đời này điều đau khổ nhất là bị đâm một nhát chí mạng từ chính người thân mà mình thương yêu nhất

_Con dâu, bước lên đi con

Nghe tiếng nói nhỏ nhẹ bên tai cô bừng tỉnh giật mình nhìn lại thì ra đó là mẹ của Đường Thụy Vũ đang nhắc nhở cô và người này cũng chính là mẹ của mình, cô cúi mặt không dám nhìn vào mắt của bà ấy. Tại sao trong cô không thể tìm lại một chút thân thuộc và hơi ấm từ người mẹ này, cả tâm trí của cô từ bé đã được nuôi dưỡng bởi quỷ dữ, tình cảm cô có được cũng là xuất phát từ Mộ gia, bây giờ không thể nào một lúc bình tâm trả mọi thứ về nơi bắt đầu

_Không...mình không thể...mình không đối mặt với Thụy Vũ được

Mộ Hiểu Yên lắc đầu né tránh, cô muốn xoay đầu bỏ chạy, chạy thoát ra khỏi những tiêu cực đang dâng cao thì Thuỵ Vũ đến nắm tay cô đưa lên sân khấu. Nhìn bàn tay mềm mại rời khỏi vòng tay của hắn và đang yên vị trong tay Thụy Vũ cô bỗng rùng mình sợ hãi. Ngày mai giông bão sẽ kết thúc nhưng những tàn tích sẽ không bao giờ phai mờ, nếu đã không thể trốn chạy thì buộc cô phải đối diện, chỉ là cách mà cô đón nhận bi thương thì không thể giải bày được tất cả, chỉ còn hẹn một ngày qua bão tố mọi chuyện sẽ lắng động trở lại

_Không, tôi không muốn kết hôn, tôi không yêu anh!

Tiếng thét của cô vang dội khắp lễ đường làm cho tiếng vỗ tay và nhạc kết thúc, chỉ còn lại sự im lặng sững sờ từ mọi người, cô hất bàn tay đang giữ chặt tay mình ra gương mặt biến sắc trở nên giận dữ, nước mắt ướt nhoà đôi mắt đỏ hoe

_Tiểu Yên em nói gì vậy? Có phải là ông ta ép buộc em?

Đường Thụy Vũ không kìm được tức giận, gương mặt ngập tràn hạnh phúc chuyển sang câm hận muốn chém giết, anh đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất và mọi nguyên nhân đều là từ hắn, anh nghĩ lần này cũng là do hắn giở trò đồi bại.

_Không vì ai hết, tôi thật sự không yêu anh, dừng cái hôn lễ nực cười này lại đi

Cô vuốt nước mắt tỏ ra khinh bỉ để che đậy cảm xúc trong lòng, để bảo vệ Đường gia và giữ cho mình những đau khổ oan trái cô như biến thành con người khác chỉ biết ngậm ngùi phá vỡ mọi thứ. Bàn tay dù không muốn vẫn phải nắm lấy tay của Mộ Hàn Vương kéo đi, để trong mắt Đường gia cô là kẻ xấu xa dối trá

_Mộ Hiểu Yên cô biến gia đình tôi thành trò cười rồi muốn đi đâu thì đi sao?

Đường Thụy Vi dang tay chặn đường cô và hắn lại không cho đi, hôm nay nhất định phải rửa mối nhục của Đường gia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play