Chương 771: Thủy Ma chết, Phương Nguyên một lời kinh người (1)
Mặt đất chung quanh hố sâu bị ngọn lửa cực nóng nướng thành thủy tinh.
Con phi hùng ôm đầu, cuộn thành một đoàn, im lặng không một tiếng động, da gấu lóe lên ánh sáng năm màu đen trắng đỏ xanh vàng.
Cổ ngũ chuyển Da Gấu Ngũ Hành.
Cổ này có thể làm giảm hiệu quả của năm loại cổ trùng kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng dưới sự tấn công của một đám cường giả, con phi hùng mình đầy thương tích, máu tươi văng ra ngoài, một số vết thương sâu đủ thấy xương.
Đám cổ sư đứng bên ngoài ra sức tiếp cận con phi hùng.
Tuy con phi hùng rất mạnh, nhưng sau hai vòng giao chiến, mọi người cũng có được thành quả.
“Cẩn thận. Đừng quên trên người nó có cổ trùng Hào Liệt Loạn Vũ.” Tôn Thấp Hàn nhắc nhở.
Sắc mặt đám cổ sư ngưng trọng, khẽ gật đầu.
Cổ Hào Liệt Loạn Vũ là cổ ngũ chuyển, có thể khiến cho con phi hùng chìm vào trạng thái cuồng bạo. Tốc độ, lực đạo tăng vọt mấy lần, đồng thời tứ chi có thể tùy ý vặn vẹo.
Một khi phát động con cổ trùng hoang dã này, mức độ nguy hiểm của con phi hùng sẽ tăng lên. Chỉ cần sơ ý một chút, bị con phi hùng bắt được, rất có thể sẽ không chống đỡ nổi mấy giây đã bị đập thành một đống thịt nát.
“Sợ cái gì, đừng quên ở đây chúng ta còn có Thái Bạch lão tiên sinh. Ai xông lên trước, ta sẽ thưởng cho người đó.” Hắc Lâu Lan gầm rú lên, nói ra phần thưởng khiến đám cổ sư sáng mắt lên.
Phía dưới trọng thưởng tất có dũng phu.
“Để ta.” Hạo Kích Lưu hét lớn một tiếng, cuốn lên sóng lớn phóng về phía con phi hùng giữa sân.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gã nhanh chóng áp sát con phi hùng.
Ngàn bước, năm trăm bước, ba trăm bước.
Con phi hùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Nó há miệng phát ra tiếng gào thét, phun ra một bọt khí trong suốt.
Bọt khí bành trướng như sấm sét, bao phủ Hạo Kích Lưu và con phi hùng vào bên trong, sau đó co vào rồi đột nhiên biến mất.
Trong nháy mắt, con phi hùng và Hạo Kích Lưu không còn thấy đâu.
Dị biến phát sinh khiến mọi người biến sắc.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ đi đâu rồi?”
“Biến mất rồi.”
“Chẳng lẽ cửa ải này còn có ảo diệu khác hay sao?”
Mọi người suy đoán, nghị luận ầm ĩ.
Hắc Lâu Lan cau mày, không hiểu chút nào.
Sắc mặt Tôn Thấp Hàn lạnh lùng, không chút biểu hiện. Dường như nghĩ đến điều gì đó, gã do dự nói: “Chẳng lẽ là cổ Đấu Không?”
“Cổ Đấu Không?” Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung về phía Tôn Thấp Hàn.
Tinh mang trong mắt Hắc Lâu Lan lóe lên, trầm giọng nói: “Đây đích thật là cổ trùng Võ đạo, nhưng nếu là cổ Đấu Không, như vậy Trưởng lão Hạo Kích Lưu nguy hiểm rồi.”
“Cổ Đấu Không đã biến mất nhiều năm, nghĩ không ra lại tái hiện ở nơi này.” Thái Bạch Vân Sinh thở dài một tiếng, cũng xác nhận lại.
Ông nhận được truyền thừa tiên đạo từ chỗ ông cụ ăn mày, tất nhiên kiến thức bất phàm.
“Rốt cuộc cổ Đấu Không là gì?” Mọi người hỏi.
Ánh mắt Gia Luật Tang trầm ngưng. Y là đại tộc trưởng thế lực siêu cấp Da Luật gia, cũng chỉ vì chiến bại, bất đắc dĩ mới gia nhập Hắc gia.
Trên người y có tiên cổ Viêm đạo, kiến thức uyên bác, lúc này mới lên tiếng giải thích: “Cái gọi là cổ Đấu Không chính là cổ trùng Võ đạo ngũ chuyển. Một khi thôi động, có thể kéo hai phe địch ta vào một không gian khác. Ở đó, hai phe sẽ tiến hành tử chiến, chỉ khi nào phân ra thắng bại, hoặc chờ thời gian kết thúc mới có thể ra ngoài được.”
“Haiz, không nghĩ đến trên người con phi hùng lại cất giấu một con cổ trùng như vậy.” Hắc Lâu Lan ngửa mặt lên trời thở dài, giọng điệu tiếc hận.
Sắc mặt mọi người lập tức nặng nề vô cùng, không khỏi lo lắng cho Hạo Kích Lưu.
Con phi hùng vô cùng cường đại, tập hợp sức của tất cả mọi người cũng không giết được nó, chỉ dựa vào một mình Hạo Kích Lưu, làm sao có thể là đối thủ của nó?
Kết quả của cuộc quyết đấu này, bất cứ kẻ nào cũng có thể đoán ra được, tất nhiên là con phi hùng thắng, còn Hạo Kích Lưu thì bại.
Tuy Hạo Kích Lưu có cổ Thủy Tượng, có thể chạy trốn, nhưng vừa nãy Gia Luật Tang đã nói rõ, không gian mà cổ Đấu Không tạo ra, chỉ khi nào hai bên phân ra thắng bại sinh tử thì mới có thể mở ra.
Hạo Kích Lưu đã dùng hết thủ đoạn chạy trốn, sớm muộn gì cũng sẽ bị con phi hùng bắt được và giết chết.
Trừ phi gã có cổ trùng Võ đạo có thể khắc chế.
Nhưng Hạo Kích Lưu là cổ sư Thủy đạo, điều này tất cả mọi người đều biết.
Cho dù ở đây có một đám cường giả, nhưng không có ai thuộc phái Võ đạo. Bởi vậy, đối đầu với cổ Đấu Không cũng chẳng làm gì được.
“Có lẽ còn có hy vọng. Tộc trưởng Gia Luật vừa mới nói, phân ra thắng bại hoặc chờ thời gian kết thúc. Vậy thời gian kết thúc là có ý gì?” Đường Diệu Minh hỏi.
Gia Luật Tang thở dài: “Thời gian kết thúc là đối với cổ sư. Duy trì cổ Đấu Không, chân nguyên không ngừng tiêu hao. Nếu cổ sư dùng nó, chờ khi chân nguyên hết sạch, đấu không tất nhiên sẽ biến mất.”
Lần này, mọi người đã hoàn toàn hết hy vọng.
Cổ Đấu Không trên người con phi hùng là cổ trùng hoang dã.
Cổ trùng hoang dã hấp thu nguyên khí trong không trung. Mà nguyên khí trong không trung lại cuồn cuộn không dứt. Trông cậy vào thời gian kết thúc hoàn toàn không có khả năng.
“Nếu chúng ta có thể hấp thu nguyên khí triệt để trong không trung, chẳng phải cũng có thể sao?” Biên Ti Hiên đưa ra một ý tưởng, khiến ánh mắt mọi người sáng lên.
Nhưng không được.
Sau khi mọi người thương lượng, phát hiện muốn đối phó với nguyên khí vô hình vô chất, chỉ cần dùng đến thủ đoạn Khí đạo là được.
Nhưng Khí đạo chỉ thịnh hành nhất thời, là phái Thượng cổ, sau đó bị Lực đạo thay thế.
Cho đến bây giờ, ngay cả Lực đạo cũng bị suy thoái, càng không cần phải nói đến Khí đạo.
Khí đạo có thể nói là đã sớm bị diệt tuyệt.
Rất ít khi có thể nhìn thấy một cổ sư Khí đạo.
Thái Bạch Vân Sinh hành tẩu Bắc Nguyên nhiều năm, cũng chỉ gặp được có ba cổ sư Khí đạo. Người gần đây nhất, cũng là người có thực lực mạnh nhất, chính là một trong những huynh đệ kết nghĩa của Lưu Văn Vũ, Mặc Sư Cuồng.
Nhưng người này đã sớm đi theo Lưu Văn Vũ, quy thuận Lưu gia, làm sao có chuyện chuyển sang làm thuộc hạ của Hắc Lâu Lan được?
Cho dù có thể mời gã ra tay, gã là cổ sư am hiểu công kích, chưa chắc đã có năng lực đối phó nguyên khí. Cho dù có năng lực, bây giờ người ngoài cũng không vào được phúc địa Vương Đình.
“Khí đạo thật ra rất quan trọng. Nhưng quan trọng nhất là cắt đứt liên hệ giữa nguyên khí và cổ Đấu Không, cũng không nhất định phải loại bỏ nguyên khí nơi này.” Thái Bạch Vân Sinh vuốt râu nói, nhưng mọi người cũng bất lực.
Cắt đứt mối liên hệ giữa nguyên khí và cổ trùng hoang dã, đây là sở trường của Cấm đạo.
Cấm đạo cũng là môn phái thiên môn, số lượng cổ sư Cấm đạo cực kỳ thưa thót.
Những người có mặt ở đây, không một ai là cổ sư Cấm đạo.
“Haiz, trước đó ta qua được cửa thượng, trong Bí Tàng Các của lầu Chân Dương phát hiện được cổ Đoạn Nguyên của Cấm đạo, vừa lúc có thể dùng ở đây. Đáng tiếc, ta không nghĩ đến có tình huống này cho nên đã đổi vật khác.” Lữ Sảng vỗ đùi, vô cùng tiếc nuối.
Phương Nguyên khoanh tay, mặt không chút biểu cảm, đứng một bên không lên tiếng.
“Chúng ta cứ tiếp tục suy nghĩ, nhất định sẽ có biện pháp.”Hắc Lâu Lan vừa dứt lời, không trung đột nhiên lắc lư, hiện ra thân ảnh to lớn của con phi hùng.
Nó há miệng rống to, trạng thái điên cuồng.
Trong lòng mọi người trầm xuống, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Hạo Kích Lưu.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng không nhìn thấy thi thể của Hạo Kích Lưu.
“Các ngươi mau nhìn khóe miệng của con phi hùng.” Tôn Thấp Hàn là cổ sư trinh sát, là người đầu tiên phát hiện ra dấu vết.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện khóe miệng con phi hùng có lẫn vết máu. Lúc há miệng rống to, giữa hàm răng còn dính vải rách.
Loại vải này nhìn rất quen mắt. Mọi người rất nhanh nghĩ đến, đây không phải là quần áo của Hạo Kích Lưu hay sao?
Tất cả bừng tỉnh.
Thì ra Hạo Kích Lưu đã bị con phi hùng ăn sống.
Đáng thương cho Hạo Kích Lưu, cường giả Ma đạo thanh danh hiển hách, được người ta gọi là Thủy Ma, hào quang rực rỡ trong cuộc chiến Vương Đình, kết quả lại chết ở chỗ này.
Chương 772: Thủy Ma chết, Phương Nguyên một lời kinh người (2)
Vận mệnh vô thường, hiện thực tàn khốc khiến cho người ta không khỏi có cảm giác thê lương.
Lúc này, Thái Bạch Vân Sinh cũng thúc thủ vô sách.
Mặc dù ông có cổ Nhân Như Cố, nhưng khi thi triển phải có mục tiêu. Bây giờ Hạo Kích Lưu đã bị con phi hùng ăn thịt, lại còn nuốt vào bụng, ông làm sao cứu?
Sĩ khí của mọi người giảm xuống rất nhiều.
“Con phi hùng này quá hung tàn, vậy chúng ta đánh như thế nào đây?”
“Đấu không nhỏ hẹp, trên người phi hùng còn có cổ Ngũ Hành Da Gấu, cổ Hổ Gió Rồng Mây, cổ Tinh Hà, cổ Hào Liệt Loạn Vũ. Nếu một chọi một, ai có thể là đối thủ cơ chứ?”
“Ngàn vạn lần không ngờ được, cửa ải cuối cùng này lại khó đến như vậy.”
Cửa ải lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cửa càng về sau càng khó. Cửa cuối cùng, cửa thứ một trăm là cửa khó nhất.
Bây giờ, lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã ngưng tụ được hơn mười tầng, các cổ sư không ngừng cố gắng đả thông cửa ải các tầng, nhưng phần lớn đều kẹt ở cửa chín mươi.
Cửa cuối cùng này, đây là lần đầu tiên của mọi người.
“Hỏng rồi, sĩ khí mà giảm xuống, rất khó để tái chiến. Chẳng lẽ lần này chúng ta phải thất bại mà quay về?” Sắc mặt Hắc Lâu Lan tái xanh.
Lần này giống trống khua chiêng, tổn hại mất một vị cao thủ, kết quả cái gì cũng không lấy được. Chuyện này đã đả kích rất lớn đối với uy tín của gã.
Cái này thì không sao. Hắc Lâu Lan muốn có tiên cổ Lực đạo, nhất định phải có lệnh bài chủ lâu một góc.
Nếu không qua được cửa này, trong tay gã chỉ có lệnh bài chủ lâu bình thường.
Nếu từ bỏ tầng này, lựa chọn tầng khác, thời gian sẽ bị kéo dài.
Hắc Lâu Lan không đợi được.
Trong lúc quân tâm đang bị dao động, Phương Nguyên bình tĩnh lên tiếng: “Giết phi hùng có gì khó đâu.”
Lời này thu hút mấy chục ánh mắt nhìn hắn.
Nhưng rất nhanh, những ánh mắt này không khỏi cụp xuống.
Lang Vương bây giờ không phải là Lang Vương trong truyền thuyết.
Lang Vương Thường Sơn Âm trước kia là anh hùng hào kiệt đại danh đỉnh đỉnh Bắc Nguyên, dùng sức của một người tiêu diệt tên hãn phỉ Cáp Đột Cốt nổi tiếng.
Lang Vương hiện tại là đại sư phi hành, đại sư Nô đạo, là đệ nhất mãnh tướng được công nhân trong cuộc chiến Vương Đình. Khi quyết chiến, hắn có thể dễ dàng thắng được tướng soái quân địch, ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng bản tính của hắn lại trở nên cao ngạo, thậm chí âm tàn tàn nhẫn, nói ra tay liền ra tay, Hắc Tú Y thiếu chút nữa bị giết chính là ví dụ bày ra trước mắt mọi người.
Trước đó còn có một ví dụ, chính là Tôn Thấp Hàn.
Gã đã từng bị Thường Sơn Âm công nhiên tát cho bạt tai ngay trước mặt bao người, ngay cả gương mặt cũng bị giẫm dưới chân, tôn nghiêm mặt mũi đều mất hết.
Chỉ có Hắc Lâu Lan là vẫn nhìn chằm chằm. Bây giờ trong sân chỉ còn Hắc bạo quân gã và Thường Sơn Âm âm tàn cao ngạo, làm việc chẳng úy kỵ mà thôi.
“Sơn Âm lão đệ, ta đồng ý lắng nghe diệu kế của ngươi.” Hắc Lâu Lan chắp tay nói.
Phương Nguyên khẽ cười: “Cũng không nói đến là diệu kế hay không. Nói ra cũng không đáng nhắc đến.”
Hắn ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Mặc dù cổ Đấu Không rất kỳ diệu, nhưng cũng chỉ là cổ ngũ chuyển, tất sẽ có phạm vi hạn chế. Ta thấy, chỉ cần viễn chiến, tránh đi phạm vi công kích của cổ Đấu Không là được.”
Hắc Lâu Lan ngẩn ra, đây quả thật là một câu có thể giúp cho người ta bừng tỉnh.
Ánh mắt mọi người cùng nhau tỏa sáng. Có người vỗ đầu, hưng phấn nói: “Đúng là ta đã bị tên tuổi của cổ Đấu Không hù dọa rồi.”
Đúng là như vậy. Chỉ cần là cổ trùng, đều sẽ có phạm vi tác dụng.
Phạm vi tác dụng của cổ Đấu Không không rộng. Bằng không, vì sao sau khi Hạo Kích Lưu đến gần, cổ Đấu Không mới có thể phát động chứ?
Đương nhiên, cổ Đấu Không là cổ trùng hoang dã, phạm vi cụ thể còn cần phải tiến hành đo đạc.
“Tiếp theo, ta sẽ điều khiển đàn sói vây khốn phi hùng. Các người ở bên ngoài tiến hành viễn chiến.” Phương Nguyên chỉ huy.
Hắc Lâu Lan vui mừng. Gã không thể ra lệnh cho Phương Nguyên, bây giờ Phương Nguyên chủ động tham chiến, gã vội vàng nói: “Cứ theo Lang Vương mà xử lý.”
Cuộc chiến một lần nữa khai hỏa.
Đàn sói vây quanh con phi hùng. Các cổ sư bên ngoài, thế công như mưa rơi xuống.
Như thế, mọi người đã hình thành thế cục đàn kiến nuốt voi.
Con phi hùng gào thét không ngừng, thỉnh thoảng phát động cổ Tinh Hà, cổ Hổ Gió Rồng Mây, cổ Hào Kiệt Loạn Vũ khiến đàn sói tử thương thảm trọng.
Còn đám cổ sư thì bình yên vô sự, không xuất hiện thương vong.
Ban đầu, Hắc Lâu Lan còn lo lắng Phương Nguyên vì đàn sói thương vong quá lớn mà ngừng lại.
Nhưng biểu hiện Phương Nguyên vẫn cường ngạnh, tử chiến không lùi, hoàn toàn chẳng để vào mắt xác sói khắp nơi.
Hắc Lâu Lan cảm thấy nghi hoặc, cuối cùng đem nguyên nhân quy kết cho việc Phương Nguyên tử chiến không lùi là lời hứa năm mươi phần trăm của phần thưởng nhận được.
Gã không biết, cái Phương Nguyên cần chính là lệnh bài chủ lâu trong tay Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan muốn gia tăng phẩm cấp cho lệnh bài chủ lâu trong tay mình, điều này rất hợp ý Phương Nguyên. Đợi đến khi lệnh bài chủ lâu của gã tăng lên bốn góc, Phương Nguyên sẽ ra tay cướp đoạt, kết hợp với lệnh bài của mình tạo thành lệnh bài chủ lâu mười góc, từ đó có được một đạo chân truyền của Cự Dương Tiên Tôn.
Bởi vì Phương Nguyên ra tay, thắng lợi dần dần nghiêng về phía cổ sư.
Thương thế của con phi hùng càng lúc càng nặng, máu tươi chảy ra như thác.
Rống.
Đột nhiên con phi hùng rống to một tiếng, một lần nữa phun ra một bọt khí trong suốt.
Cổ Đấu Không ngũ chuyển một lần nữa phát động.
Đám cổ sư đã sớm có chuẩn bị, vội vàng lui lại. Bọt khí trong suốt chỉ nhắm trúng được một đàn sói Huyết Sâm.
Vèo.
Một tiếng vang nhỏ, con phi hùng và đàn sói Huyết Sâm bỗng nhiên biến mất.
“Lập lại chiêu cũ thì có ích lợi gì đâu?” Có người nhìn thấy, không khỏi cười to.
“Chỉ cần chúng ta đừng đến gần nó, chúng ta cần chi phải sợ cổ Đấu Không? Hahaha...”
“Tất cả im miệng cho ta.” Hắc Lâu Lan gầm lên, nét mặt bực bội.
Không chỉ có gã, ánh mắt của Phương Nguyên và đám người Thái Bạch Vân Sinh cũng trở nên trầm ngưng. Lần này, thời gian cổ Đấu Không duy trì còn dài hơn trước rất nhiều.
Mất cả nửa ngày, cổ Đấu Không mới biến mất. Thân ảnh khổng lồ của con phi hùng một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
“Hỏng rồi, quả nhiên giống như đã đoán.” Tôn Thấp Hàn thất thanh nói.
“Hừ.” Biểu hiện của Hắc Lâu Lan cũng cực kỳ khó coi.
Toàn thân con phi hùng chẳng chút tổn hại, vầng sáng chảy xuôi trên đám lông trắng như tuyết. Ánh mắt của nó hữu thần, chiến ý dâng cao, giống như đã khôi phục được trạng thái.
Trên người con phi hùng có một con cổ trị liệu ngũ chuyển. Đây là tin tình báo đã được dò xét từ trước.
Về phần đối thủ của nó, đám sói Huyết Sâm chỉ còn lại một đống xương trắng bên trong không gian đấu không.
“Thế thì còn đánh như thế nào nữa?” Cho dù đấu chí mãnh liệt như Bùi Yến Phi, lúc này gương mặt cũng tràn ngập bàng hoàng.
Bên cạnh, Thái Bạch Vân Sinh trầm ngâm nói: “Mặc kệ con phi hùng bị thương nặng đến đâu, chỉ cần thôi động cổ Đấu Không, kéo nó vào trong không gian đấu không, tĩnh dưỡng nửa ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu. Trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn.”
“Đúng vậy, mặc dù cổ Đấu Không là cổ trùng hoang dã, không chịu sự khống chế của con phi hùng. Nhưng cổ trùng hoang dã rất nhạy cảm đối với nguy cơ. Khi nó cảm nhận được nguy hiểm, để bảo vệ chủ, nó sẽ tùy ý lựa chọn đối tượng kéo vào trong không gian đấu không.”
“Cứ như vậy, chẳng lẽ đàn sói cũng không thể dùng được? Đàn sói cận chiến, bao quanh người con phi hùng, không phải là đối tượng tốt nhất bị con phi hùng kéo vào không gian đấu không sao?”
“Xem ra, chỉ có cổ sư chúng ta đích thân ra tay thôi.”
Người nào đó nói đến đây, hiện trường chợt im lặng.
Thu lại đàn sói, để cổ sư vây công, chỉ sợ cũng không được.
Tốc độ con phi hùng cực nhanh, kéo cổ sư vào trong đấu không. Cổ sư nhất định sẽ giãy dụa mãnh liệt, kéo dài hơi tàn, tận một số phương pháp để sống sót.
Chương 773: Cuối cùng cũng quá quan, Phương Nguyên yêu cầu tiên cổ
Muốn phá cổ đấu không, không được để cho con phi hùng có thời gian trị liệu an nhàn, phương pháp đơn giản nhất chính là cổ sư bị kéo vào trong đấu không phải tự sát ngay lập tức.
Nhưng không ai muốn tự sát, cầu sinh là thiên tính của con người.
Cho dù là Thái Bạch Vân Sinh cũng cứu không được. Thủy Ma Hạo Kích Lưu là ví dụ đẫm máu trước mắt.
“Cửa ải cuối cùng này khó quá. Nhân tài chúng ta đông đúc, anh hào xuất hiện lớp lớp, nhưng hợp lực lại cũng không làm gì được con gấu này.”
Con phi hùng nằm rạp trên mặt đất, cảnh giác nhìn đám người, tạm thời không tấn công, chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Cũng không thể nói như vậy. Quan trọng là chúng ta không có cách nào khắc chế cổ Đấu Không. Cấm đạo, Khí đạo, chúng ta hoàn toàn không có.”
“Tộc trưởng Hắc gia, ta đề nghị đổi sang tầng khác đi.” Gia Luật Tang cũng là Tộc trưởng của một thế lực siêu cấp, người khác không dám khuyên, nhưng y có thể nói thẳng.
Hắc Lâu Lan chỉ hừ lạnh, cũng không trả lời.
Gã suy nghĩ thật nhanh: “Tình huống bây giờ, muốn giải quyết nan đề cổ Đấu Không gần như không có khả năng. Xem ra chỉ có một biện pháp, chính là ta chủ động tiếp chiến, để con phi hùng kéo ta vào đấu không. Bên trong đấu không, ta vận dụng sát chiêu Lực đạo giết chết con phi hùng.”
Sát chiêu Lực đạo của gã không thể coi thường. Đây chính là chi thuật bí mật của Hắc gia.
Hắc Lâu Lan chỉ dựa vào tu vi Ám đạo của mình thì không thể thu thập con phi hùng. Nhưng một khi vận dụng thủ đoạn Lực đạo, cộng thêm bản thân là Đại Lực Chân Vũ Thể, giết chết con phi hùng cũng không khó.
Nhưng nếu như vậy, gã sẽ phá vỡ hiệu quả tiên cổ Ám độ che giấu trên người, khiến cho thập tuyệt tai ách lại càng đến sớm hơn.
“Thời gian của ta đã không đủ, bây giờ vận dụng sát chiêu Lực đạo giết chết con phi hùng, thời gian lại càng ngắn. Ta còn phải trong thời gian ngắn như vậy đả thông một trăm cửa ải, lấy được tiên cổ Lực đạo, Độ khó trong đó không khỏi quá lớn.”
“Nhưng nếu không qua được cửa này, ta sẽ không có lệnh bài chủ lâu một tóc, làm sao biết được vị trí của tiên cổ Lực đạo chứ? Mặc kệ ta đổi sang tầng khác, hướng bộ tộc cầu viện, ta cũng phải cần thời gian.”
“Tình huống bết bát nhất là, cho dù ta vận dụng sát chiêu Lực đạo, giết chết con phi hùng, có được lệnh bài chủ lâu một góc, trong lầu Chân Dương cũng chưa chắc có tiên cổ Lực đạo.”
Hắc Lâu Lan không khỏi do dự.
Việc liên quan đến sinh tử, con đường đằng trước chỉ toàn màu đen, gã cũng khó tránh khỏi tình huống luống cuống.
“Muốn phá cổ Đấu Không cũng không khó.”
Một câu kinh người.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, người lên tiếng không phải ai khác, chính là Lang Vương.
“Sơn Âm lão đệ, ngươi lại có diệu kế nào sao?” Hắc Lâu Lan vội vàng hỏi.
Phương Nguyên khẽ cười: “Việc liên quan đến năm phần ban thưởng, ta cũng phải tận tâm tận lực chứ. Kế này phân ba bước. Bước đầu tiên, chúng ta tận lực viễn chiến, tiêu hao phi hùng. Bước thứ hai, điều động tử sĩ, tiến hành cận chiến. Một khi bị kéo vào đấu không, lập tức tự sát. Bước thứ ba, phi hùng không có cơ hội thở dốc, chúng ta tiếp tục viễn chiến, kiên trì bền bỉ, nhất định có thể giết chết con thú này.”
“Diệu kế.”
“Tại sao ta lại không nghĩ đến chứ?”
Lúc này có người kêu to, có người vui mừng vỗ đùi, cũng có người âm thầm than kế này độc ác.
Nhưng bất kể thế nào, tất cả mọi người đều biết, đây là biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề.
Bắc Nguyên chiến loạn tấp nập, tử sĩ phàm là bộ tộc nào cũng có, chỉ là nhiều hoặc ít, tinh nhuệ hay không tinh nhuệ mà thôi.
Hắc gia là thế lực siêu cấp, tử sĩ được bồi dưỡng không những số lượng đông đảo mà còn rất tinh nhuệ.
“Cứ như vậy...” Thái Bạch Vân Sinh cau mày, có chút không đánh lòng.
Hai mắt Tôn Thấp Hàn chớp động, liếc nhìn Hắc Lâu Lan, cũng không lên tiếng.
Tử chiến sa trường và chủ động chịu chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cái trước là vinh quang của dũng sĩ, cái sau là vì tư lợi cá nhân mà tước đoạt quyền sống của người khác.
Nếu làm chuyện này, thanh danh Tộc trưởng của Hắc Lâu Lan sẽ xấu đi.
Mà nó cũng vi phạm giá trị quan của Chính đạo.
Lăn lộn Chính đạo, đứng mũi chịu sào chính là thanh danh.
Thanh danh không tốt, thành tựu lăn lộn Chính đạo sẽ có hạn. Còn Ma đạo thì khác, mặc kệ thanh danh như thế nào, quan trọng là thực lực cường thịnh. Cho nên, trong Ma đạo phức tạp sẽ có những người như Hạo Kích Lưu, cũng có người cứu sống người khác như Thái Bạch Vân Sinh.
Chính vì nguyên nhân này, Tôn Thấp Hàn mới không lên tiếng khuyên bảo.
Gã là người thông minh, biết lúc này có lên tiếng khuyên ra sao cũng không thỏa đáng.
Gã đã sớm nghĩ đến biện pháp này, nhưng không dám lên tiếng đề nghị.
Gã thật sự không dám.
Bây giờ Tôn Thấp Hàn đã trở thành Trưởng lão khác họ của Hắc gia. Một khi nói ra kiến nghị này, thanh danh sẽ xấu. Gã còn muốn lăn lộn Hắc gia nữa không vậy?
“Chỉ sợ cũng chỉ có Lang Vương âm tàn, tàn nhẫn mới không hề cố kỵ mà nói ra miệng.” Tôn Thấp Hàn liếc trộm Phương Nguyên, vừa hận vừa sợ, gương mặt mơ hồ vẫn còn cảm giác đau.
Nhưng Tôn Thấp Hàn không biết, đối với Hắc Lâu Lan mà nói, mạng sắp mất rồi, thanh danh dùng được cái rắm gì?
Hắc Lâu Lan nghe Phương Nguyên nói ra biện pháp, trong nháy mắt quyết định thực hiện.
Nhưng gã vẫn cau mày suy nghĩ nửa ngày, liên tục thở dài, diễn “lòng tốt” trách trời trách đất, cuối cùng mới thao thao nói ra một đống từ ngữ nho nhã.
Chủ yếu chính là, áp dụng phương pháp này vô cùng bất đắc dĩ. Tộc nhân chết đi, gã sẽ hậu táng bọn họ như một người huynh đệ. Thân nhân của người đó, gã sẽ đích thân chăm sóc....
Trong lòng mọi người biết rõ nhưng cũng không nói ra. Đây chính là quy tắc trò chơi của chính đạo.
Lúc này, Hắc Lâu Lan hạ lệnh, hiệu triệu tử sĩ Hắc gia đến.
Tử sĩ Hắc gia đều có tu vi nhị chuyển, từ nhỏ đã được Hắc gia nuôi dưỡng, ngày đêm rót vào trong đầu tư tưởng trung thành.
Về phần tử sĩ tam chuyển, không phải là không có. Nhưng tu đến tam chuyển, tất cả đều là nhân tài đáng quý, hầu hết đều thoát khỏi thân phận tử sĩ.
Trong các thế lực siêu cấp cũng có một số tử sĩ tam chuyển, thậm chí tứ chuyển, nhưng tuyệt sẽ không tùy tiện vận dụng.
Hắc Lâu Lan là Tộc trưởng Hắc gia, bảo bọn họ đi chết, bọn họ tuyệt không hai lời.
Quân muốn thần chết, thần muốn chết cũng phải chết, không muốn chết cũng phải chết.
Đây chính là thể chế.
Sau đó cuộc chiến không diễn ra việc gì ngoài ý muốn.
Sau khi liên tục chết hơn mười tử sĩ, con phi hùng mới ngã xuống, thoi thóp.
Trong lúc mọi người muốn thi triển một kích trí mạng, bọn họ phát hiện mình không thể động đậy.
“Tại sao lại như vậy?”
“Là lầu Chân Dương khiến cho chúng ta không thể động đậy.”
“Quá vô lại rồi. Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể giết chết con phi hùng này rồi.”
Mọi người la to, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ có Phương Nguyên là bình tĩnh. Hắn có lệnh bài chủ lâu, biết cửa ải này đã thông.
Hắc Lâu Lan cũng có cảm giác. Gã vội vàng lấy ra lệnh bài chủ lâu, chỉ thấy mép lệnh bài vốn tròn trịa chậm rãi xuất hiện một góc.
Đồng thời, cảm ứng truyền đến nội tâm của gã, cho gã biết, gã đã hoàn toàn nắm được tầng này.
“Thì ra, cửa ải cuối cùng không phải là muốn giết chết con phi hùng, chỉ cần đánh nó gần chết là được.” Hắc Lâu Lan mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ đau thương: “Chư vị, yên tâm chớ vội, cuộc chiến đã kết thúc, đại cáo công thành, cửa này đã được đả thông. Haiz, đáng tiếc cho đàn sói ân nhân của Hắc gia chúng ta. Nếu không phải đấu không ngăn cách trong ngoài, ta nhất định sẽ dùng dã thú hoặc khôi lỗi thay thế.”
“Qua cửa rồi sao?” Mọi người vừa mừng vừa sợ.
“Tộc trưởng Hắc Lâu Lan, không biết phần thưởng cửa ải này là gì? Có thể để lão phu mở mang tầm mắt hay không?” Thái Bạch Vân Sinh dò hỏi. Mục đích của ông khi xông xáo lầu Chân Dương chính là tìm được thọ cổ. Nhưng thọ cổ khan hiếm, chỉ có sau cửa thứ chín mươi mới có khả năng có được.