Chương 768: Chiến phi hùng, Lang Vương độc chiếm năm thành

Ân uy đều trọng, lực ảnh hưởng của Hắc Lâu Lan đạt đến đỉnh phong.

Bởi vậy, gã vừa ra mệnh lệnh, lập tức gió nổi mưa phun, phàm là người được gọi, hầu như không có ai là không trình diện.

Lang Vương Thường Sơn Âm, Thủy Ma Hạo Kích Lưu, Ma Đạo Song Sát Chu Tể Cao Dương, Tiểu Mã Tôn Mã Anh Kiệt, Hồ Soái Đường Diệu Minh, Bạch Tiên Tử Hề Tuyết, Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên, Thái Bạch Vân Sinh, Lưu Sảng, Đào U, Cổ Quốc Long, Đậu Ngạc, Nhiếp Á Khanh, Da Luật Tang...

Trong ngày tập hợp, tướng tinh lấp lóe, đều là anh hùng hào kiệt.

“Lão tiên sinh, có ngài ở đây, giống như trụ lớn đã cao còn cao thêm nữa. Ta sẽ không lo sĩ khí sa sút. Hahaha.” Hắc Lâu Lan đại mã kim đao, ngồi tại vị trí chủ vị nhìn xung quanh, cười ha hả nói.

Ở đây, danh vọng của Thái Bạch Vân Sinh là cao nhất, hành y tế thế, cứu người vô số. Cho dù là Hắc Lâu Lan, Thường Sơn Âm cũng sánh không kịp.

Nhưng vị trí thứ nhất bên tay phải của Hắc Lâu Lan không phải Thái Bạch Vân Sinh mà là Lang Vương Thường Sơn Âm.

Danh vọng là một chuyện, chiến lực lại là chuyện khác.

Sau cuộc chiến Vương Đình, bất kể là ai cũng đều công nhận chiến lực đứng đầu của Phương Nguyên. Song đạo kiêm tu, đại sư phi hành, đại sư nô đạo... tất cả hào quang tỏa ra cùng một người, lừng lẫy vô cùng. Vì thế, Phương Nguyên ngồi ở vị trí này, không có bất kỳ ai dị nghị.

Cho nên, sau khi Hắc Lâu Lan chào hỏi Thái Bạch Vân Sinh xong, liền quay sang nói với Phương Nguyên: “Sơn Âm lão đệ, cuộc đại chiến lần này còn phải dựa vào sự lợi hại của ngươi. Nếu qua được cửa, phần thưởng sẽ dành cho đệ năm phần.”

Gã hiểu rõ tính cách của Phương Nguyên. Vô lợi thì không cần dậy sớm, vì thế gã mới đưa ra lời dụ hoặc lớn đến vậy.

Phần thưởng cửa ải cuối cùng không thể coi thường. Hắc Lâu Lan vừa lên tiếng, chia một nửa lợi ích cho Phương Nguyên, điều này đồng nghĩa với việc gã và những người khác sẽ chỉ được hưởng một nửa còn lại.

Liên quan đến lợi ích bản thân, bên trong nội đường nhất thời vang lên tiếng bàn tán.

Rất nhiều người không cam lòng việc phân chia như vậy, nhưng không ai có can đảm công nhiên chất vấn Hắc bạo quân, đồng thời dám đắc tội với Lang Vương ngay trước mặt mọi người.

“Cũng được, cứ chia như vậy đi.” Phương Nguyên gật đầu, ánh mắt lãnh ngạo quét qua một vòng, tiếng bàn tán bỗng nhiên ngừng lại.

“Tại sao trưởng lão Phan Bình còn chưa đến?” Hắc Lâu Lan hỏi xung quanh.

Phan Bình xuất thân Ma đạo. Bây giờ đầu nhập vào Hắc gia, trở thành gia lão khác họ. Tộc trưởng Hắc gia cho gọi, thế nhưng Phan Bình lại không đến. Điều này khiến cho Hắc Lâu Lan hơi bất mãn.

Thật ra, không những Phan Bình mà ngay cả đệ nhất Trưởng lão Thường gia là Thường Biểu cũng không trình diện.

Nhưng Thường Biểu họ Thường, là tộc nhân Thường gia. Hắc Lâu Lan ngại Phương Nguyên, đành mắt nhắm mắt mở.

Phương Nguyên im lặng.

Tin tức hai người Phan Bình và Thường Biểu chết vẫn còn chưa truyền đi.

Mỗi lần qua cửa bên trong lầu Chân Dương, bình thường phải mất mấy ngày, thậm chí gần nửa tháng. Cửa càng khó, thời gian ở lại sẽ càng dài. Nhất là hai người Phan Bình và Thường Biểu không có huyết mạch Cự Dương Tiên Tôn, mỗi lần ra vào đều phải nhờ khách lệnh, hao phí rất nhiều. Chính vì vậy, những người này đều rất quý cơ hội mỗi lần ra vào. Nếu có khả năng, thường sẽ ăn ở ngay bên trong lầu luôn.

Hắc Lâu Lan vừa dứt lời, thân tín Hắc Thư bên cạnh gã đứng dậy, bẩm báo: “Khởi bẩm Tộc trưởng đại nhân, Phan Bình trưởng lão và Thường Biểu đại nhân đã xông vào tầng thứ bảy cách đây không lâu. Thuộc hạ sai người đến thông bảo, kết quả phát hiện địa hình tầng thứ bảy rất phức tạp, chính là một mê cung. Mê cung cấm dùng cổ truyền tin, chỗ sâu lại có đàn sói hoang dã. Mọi người tìm kiếm rất lâu, chỉ phát hiện được vết tích chiến đấu, nhưng không tìm được hai vị Phan Thường đại nhân.”

Hắc Lâu Lan hừ lạnh, khoát tay nói: “Vậy thì thôi, không chờ hai người bọn họ nữa. Khách lệnh đã chuẩn bị xong, sáng mai chúng ta xuất phát.”

Hôm sau, mọi người trùng trùng điệp điệp đồng loạt tiến vào tầng thứ năm.

Từ lúc mở lầu Chân Dương đến nay, quy mô cổ sư hợp lực vượt quan lần này là lớn nhất, thu hút vô số ánh mắt của những người trên dưới thánh cung.

Cửa cuối cùng của tầng năm là một khu vực hoang dã.

Ngọn núi màu nâu, cứng rắn như sắt đá, cỏ cây không mọc nổi.

Mọi người vừa mới đến, phi hùng giống như cảm giác được, ngửa đầu rít lên một tiếng, không khí nổ tung, vang vọng như tiếng sấm sét bên tai.

Xoạt.

Trên bầu trời mờ nhạt xẹt qua một cơn gió lốc màu trắng, nghiền ép lao xuống.

Đám cường giả chạy tứ tán.

Phi hùng nặng nề đạp xuống đất, oành một tiếng, đất rung núi chuyển. Cuồng phong đột khởi, thổi thân hình mọi người lắc lư không ngừng.

“Quả nhiên là cuồng mãnh.” Sắc mặt Bùi Yến Phi trở nên nghiêm túc. Nếu ngạnh kháng lại, không chết cũng sẽ bị lột da.

“Cũng may mà đã được Tộc trưởng Hắc Lâu Lan nhắc nhở. Nếu không, vừa mới tiến vào, không chú ý sẽ bị con gấu này đánh bất ngờ rồi.” Cổ Quốc Long nhìn cái hố, con phi hùng đang rống to, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút. Lần trước chúng ta đến đây đã bị phi hùng tập kích, giết chết năm người ngay tại chỗ.” Hắc Tú Y nghiến răng nghiến lợi, ở bên cạnh ôm hận nói.

“Sơn Âm lão đệ, bây giờ phải xem ngươi rồi.” Hắc Lâu Lan thúc giục.

Dựa theo kế hoạch chiến đấu được bố trí trước đó, đợt thế công đầu tiên sẽ do cổ sư Nô đạo khởi xướng, nhằm tiêu hao chiến lực của phi hùng.

Không cần gã phải nói, đàn sói từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đều phát động công kích đối với phi hùng.

Trên bầu trời là đàn sói Thiên Thanh. Dưới mặt đất là đàn sói Mắt Trắng, sói Cuồng, sói Huyết Sâm...

Sói hoang bình thường, Phương Nguyên mang theo bốn mươi vạn.

Nhất thời, đàn sói phô thiên cái địa, giống như biển cả nhấc lên con sóng lớn, bao phủ con phi hùng.

Rống.

Phi hùng gào thét, chấn động trời và đất.

Grao!

Đàn sói kêu to, không cam lòng yếu thế.

Kịch chiến bộc phát, nhấc lên con sóng to.

Con phi hùng đập xuống bốn chưởng, mỗi một cú đập ít nhất giết chết được mấy chục con sói hoang. Sói hoang chỉ có tác dụng quấy rối, duy chỉ có đàn dị thú mới có thể làm phi hùng bị thương được.

Nhưng tinh túy của Nô đạo vốn chính là lên cũng được mà xuống cũng được. Mức độ tiêu hao đối phương lớn nhất mới chính là trọng điểm.

Phương Nguyên chỉ huy đàn sói, lúc thì như gió tung bay, lúc thì như bông tuyết rơi xuống. Con phi hùng giống như lâm vào vũng bùn, cuồng giết nhưng vẫn không đột phá được vòng vây.

“Đây chính là tạo nghệ cấp đại sư.”

“Dã thú chính là dã thú, không có trí tuệ con người, bị Thường Sơn Âm đùa nghịch.”

“Đàn thú dưới sự chỉ huy của Lang Vương, chẳng khác nào là một tác phẩm nghệ thuật.”

Mọi người nhìn thấy mà hoa mắt thần mê. Cổ sư Nô đạo Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng lại càng nhìn ra được môn đạo trong đó, trong lòng không khỏi thở dài, sinh ra một sự kính nể.

Nhưng tiệc vui chóng tàn. Con phi hùng đột nhiên thu động tác, miệng há ra, sau đó phun một cái.

Cái phun này, thiên địa biến sắc, tinh quang xán lạn, chính là một dải tinh hà.

Cổ Tinh Hà ngũ chuyển.

Tinh hà gào thét lao đến, như rồng như rắn cuốn đến đàn sói. Mặc kệ là sói Cuồng, sói Huyết Sâm... tất cả đều bị tinh hà quét sạch, không ngừng bị hao mòn, cọ rửa. Con nào có cổ phòng ngự thì cố gắng chèo chống, con nào không có cổ phòng ngự thì rất nhanh hóa thành từng điểm vụn.

Nhất thời, đàn sói tử thương thảm trọng.

Ánh mắt Phương Nguyên trầm ngưng, nhìn như không thấy, giữ vững được một lát.

Cho đến khi đàn sói hoang không còn đến một nửa, lúc này hắn mới theo thứ tự rút đàn sói về.

Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng lập tức điều động đàn thú của riêng mình lên tiếp nhận.

Hai người này, một người được gọi là Tiểu Hồ Soái, chính là cấp đại sư. Luận tạo nghệ Nô đạo, bên trong thánh cung, nàng chỉ dưới một mình Phương Nguyên.

Người sau là cổ sư Nô đạo do thế lực Hắc gia bồi dưỡng. Mặc dù không trở thành đại sư nhưng bản lĩnh vững chắc, thực lực hùng hậu.

Đường Diệu Minh khống chế đàn hồ ly, Hắc Kỳ Thắng khống chế đàn chim, một trời một đất, hai bút cùng vẽ.

Chương 769: Giết phi hùng, cửa cuối cùng sinh biến (1)

Nhưng con gấu lại càng thêm uy mãnh, tinh hà vây quanh một vòng. Nó rống to một tiếng, cuồng phong gào thét, vân khí màu trắng mọc lan tràn.

Cuồng phong ngưng tụ thành hình con hổ, hóa thành hổ gió. Mây trắng ngưng tụ thành rồng, trở thành rồng mây.

Cổ Hổ Gió Rồng Mây ngũ chuyển.

Mấy ngàn con hổ gió, rồng mây triển khai công kích, giảo sát cùng một chỗ với đàn hồ ly và đàn chim.

Nhất thời, chiến trường ồn ào, quấy lên một trận gió tanh mưa máu.

“Hỏng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy...” Đầu Đường Diệu Minh đổ đầy mồ hôi, đau đến muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi.

Chiến đấu quá kịch liệt, nàng đã hao tổn gần hết đàn hồ ly. Bởi vì khống chế quá sức, dẫn đến hồn phách tiêu hao rất nhiều, đạt đến cực hạn.

Về phần Hắc Kỳ Thắng, tình huống cũng không ổn hơn bao nhiêu.

Đàn hồ ly còn đang ngăn cản, nhưng đàn chim do Hắc Kỳ Thắng chỉ huy đã bị hổ gió rồng mây giết đến thất linh bát lạc, được cái này mất cái kia.

Các cổ sư lui lại, sắc mặt không chút nào ngoài ý muốn.

Cổ Tinh Hà, cổ Hổ Gió Rồng Mây đều đã được thăm dò từ trước, tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý.

“Có tìm ra được hay không?” Hắc Lâu Lan hỏi thăm cổ sư trinh sát bên cạnh.

Cổ sư trinh sát vô cùng khẩn trương, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hết sức chăm chú thôi động cổ trùng. Y cau mày thành hình chữ Xuyên, giọng nói run rẩy: “Đã dò ra được vị trí cổ Tinh Hà, ngay bên trong miệng con phi hùng, ký sinh tại răng nanh dài nhất. Còn những con cổ trùng khác vẫn còn đang dò xét.”

Đối phó mãnh thú khác đối phó cổ sư.

Cổ trùng trên người mãnh thú đều là dã cổ, có thể bắt giữ. Còn cổ trùng trên người cổ sư thì trên cơ bản đều đã được luyện hóa.

Hắc Lâu Lan sai người dò xét vị trí cổ trùng hoang dại cũng chính vì thế.

Chỉ cần bắt được cổ trùng trên người con gấu, cơ hội tiêu diệt nó lại càng tăng lên gấp đôi.

Cho dù không thể bắt giữ, chỉ cần tiêu diệt hết cũng đã được rồi.

Bản thân cổ trùng vô cùng yếu ớt, cao như Xuân Thu Thiền lục chuyển, chỉ cần Phương Nguyên bóp nhẹ một cái cũng có thể bóp chết nó.

Dã thú không có Không Khiếu, tất cả cổ trùng hoang dã đều ký sinh trên người của nó. Đây cũng là một nhược điểm rất lớn.

Hắc Lâu Lan hừ lạnh, quát lớn: “Tiếp tục tra.”

Gã hoàn toàn không hài lòng với kết quả này. Cổ Tinh Hà nằm ngay trong miệng con phi hùng, độ khó bắt được nó quá lớn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tình hình chiến đấu càng thêm không ổn.

“Không biết Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng có ngăn được con gấu hay không.” Gương mặt Bùi Yến Phi tràn ngập vẻ ngưng trọng.

“Thế công của con phi hùng quá mạnh, cũng may mà có những đàn thú này hấp dẫn hỏa lực. Nhưng đàn hồ ly, đàn chim có chết thì cũng có thể bổ sung. Mục đích tiêu hao đối phương đã đạt được.” Tôn Thấp Hàn vuốt râu bình luận.

Mặc dù cổ trùng hoang dã có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí trong không trung, có thể tùy ý phát động mà không cần lo chân nguyên cạn kiệt.

Nhưng trong một trận kịch chiến, càng về phía sau, số lần cổ trùng hoang dã tự tin phát động sẽ càng ngày càng ít. Đợi đến khi tình hình chiến đấu không ổn, những con cổ trùng hoang dã này sẽ dựa vào bản năng phản ứng với nguy cơ mà thoát ly khỏi cơ thể của chủ, chạy trốn ngay lập tức.

Bởi vậy, vây công mãnh thú, nhất là thú vương hoặc hoang thú, trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, hỏa lực sẽ rất dữ dội. Chiến đấu được một khoảng thời gian, thế công dần dần không còn được uy mãnh như trước đó.

“Cho dù là vậy, cũng không thể tùy tiện để đàn hồ ly và đàn chim bị tổn thất được. Còn xin Thường Sơn Âm đại nhân ra tay.” Hắc Tú Y đứng bên cạnh lên tiếng.

“Ra tay... ra tay cái gì?” Phương Nguyên khoanh tay, đứng ngạo nghễ một bên, nghe xong lập tức cười nhạo: “Dựa theo chiến nghị trước đó, do ta xuất thủ trước, sau đó hai người bọn họ hợp lực tiếp nhận, thay thế nhau chèo chống một khắc. Nhưng bây giờ hai người bọn họ ngay cả nửa khắc cũng không đạt đến, còn chưa đến phiên ta ra tay đâu.”

Hiện tại ra sân, đàn sói bị con phi hùng tàn sát rất thảm khốc. Tuy nói đã đạt đến mục tiêu tiêu hao chiến lực của phi hùng, nhưng nếu có thể giảm bớt được tổn thất cho mình, Phương Nguyên đương nhiên là muốn giảm bớt rồi.

Về phần những người khác tổn thất thảm trọng bao nhiêu, việc này chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắc Tú Y nghe xong, không khỏi giận dữ, nhưng ngại địa vị của Phương Nguyên, đành phải kìm nén cơn giận: “Lang Vương đại nhân, trận chiến này tất cả mọi người phải dốc hết toàn lực. Hiện tại, Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng đã liều mình đổ máu, đại nhân ngài lại sống chết mặc bây, có phải quá đáng hay không?”

“Sao? Ngươi có can đảm dạy bảo ta à?” Phương Nguyên cau mày, sát khí đột nhiên cao lên.

Hắn khoanh tay, nhưng đằng sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay rất kỳ lạ.

Cánh tay kỳ lạ đó giống như một cây búa, di chuyển như sấm sét đảo hướng Hắc Tú Y.

Hắc Tú Y nào nghĩ đến Phương Nguyên lại dám trước mặt mọi người, đồng thời còn trong cuộc chiến mấu chốt mà ra tay hạ sát mình chứ?

Nắm đấm còn chưa đến gần, y đã cảm nhận được một luồng kình phong mãnh liệt đập vào mặt, khiến y cảm thấy đau nhức.

Cảm giác sợ hãi không gì sánh nổi trong nháy mắt tràn ngập nội tâm của y.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chiến đấu nhiều năm dưỡng thành ý thức, cuối cùng cũng thành công cứu được y một mạng.

Y không hề nghĩ ngợi gì nhiều, điều động cổ phòng ngự, miễn cưỡng dâng lên ba đạo phòng ngự.

Y vốn là cổ sư phòng ngự, am hiểu nhất chính là phòng ngự. Trong cuộc chiến Vương Đình, Hắc Lâu Lan đã từng điều động y đến bảo vệ cho Phương Nguyên.

Nhưng trong cuộc đại chiến đó, Hắc Tú Y bận tâm đến an nguy của mình, ném sứ mệnh ra sau ót, để lại một mình Phương Nguyên trên chiến trường.

Cánh tay kỳ quái đánh nát ba đạo phòng ngự của y trong cùng một thời gian, cuối cùng nện xuống ngực của y.

Răng rắc.

Âm thanh thanh thúy lập tức vang lên.

Xương ngực Hắc Tú Y vỡ vụn, cự lực vọt đến, cả người giống như đạn pháo bay ra ngoài.

Y bay giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó oành một tiếng, rớt xuống một gò đất cách đó mấy trăm bước.

Một tiếng vang thật lớn, bụi mù tản đi, cả người y bị chôn dưới mô đất, chìm vào hôn mê, trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu.

“Lang Vương đại nhân?”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại ra tay như thế?”

“Hắc Tú Y thuyết phục Lang Vương đại nhân tham chiến, kết quả hai bên một lời không hợp, Lang Vương đột nhiên nổi điên đánh bay Hắc Tú Y.”

Kinh biến xảy ra, mọi người không khỏi xôn xao.

Nói chiến là chiến, lại còn rất nghiêm trọng.

Thân phận Hắc Tú Y không đơn giản, là một trong tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, còn là nhân vật quan trọng của Hắc gia. Phương Nguyên đánh y, lại còn nặng tay như thế, điều này chẳng khác nào công nhiên khiêu khích Hắc Lâu Lan.

Một khi dẫn phát Hắc Lâu Lan đối lập với Phương Nguyên, trận tác chiến vốn đã được thương nghị tốt từ trước bị ngâm nước nóng thì không nói, nói không chừng sẽ dẫn phát cuộc nội đấu trên toàn bộ thánh cung.

“Lang Vương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? Ta rất muốn nghe ngươi giải thích.” Sắc mặt Hắc Lâu Lan sa sầm xuống, bước đến chất vấn.

Bình thường, gã đều gọi Phương Nguyên là Sơn Âm lão đệ, đó là sự thân thiết. Nhưng bây giờ gã lại gọi Lang Vương, nói rõ trong lòng gã vô cùng tức giận.

Nhưng cho dù gã tức giận đến cỡ nào, Phương Nguyên sợ gã sao?

Lúc này, Phương Nguyên không hề sợ hãi mà nhìn thẳng, sát cơ tiêu tán, cười lạnh nói: “Tộc trưởng Hắc Lâu Lan, ngươi đến đúng lúc lắm. Lần này thuộc hạ của ngươi không được hiểu chuyện cho lắm, lại còn dám dạy dỗ ta? Không biết lớn nhỏ, không có tôn ti trật tự như vậy, ta thay ngươi dạy dỗ, ngươi không cần cảm ơn ta, giao tình của chúng ta vẫn còn đó.”

“Không biết lớn nhỏ”, “không có tôn ti trật tự” hai cái mũ lập tức chụp xuống.

Một câu cuối cùng, “giao tình của chúng ta vẫn còn đó” lại càng có thâm ý.

Dường như muốn nói giao tình của chúng ta sâu, nhưng cũng có thể nói chúng ta chẳng có giao tình chó má nào cả.

Hắc Lâu Lan trợn mắt.

Chương 770: Giết phi hùng, cửa cuối cùng sinh biến (2)

“Thường Sơn Âm thật sự quá phách lối, lại dám đánh người của ta. Nhìn biểu hiện vô pháp vô thiên như vậy của ngươi, tưởng chiến lực của mình cao thì ta không thu thập được ngươi sao?” Hắc Lâu Lan gào lên trong lòng.

Ngoài mặt thì gã tu Ám đạo, nhưng vì nguyên nhân Đại Lực Chân Vũ Thể, gã tu chính là Lực đạo.

Chiến lực của gã mạnh, nhưng không thể tùy ý sử dụng thủ đoạn Lực đạo, bởi vì gã rất có thể sẽ chết.

“Ta nhịn! Bây giờ đang là lúc vượt quan quan trọng, nội chiến trong thời khắc này sẽ rất phí công nhọc sức. Mục đích cần thiết nhất của ta bây giờ là tìm được tiên cổ Lực đạo tấn thăng thành tiên.”

Chỉ cần có thể thành công giết chết con phi hùng, Hắc Lâu Lan có thể đả thông tầng này, lệnh bài chủ lâu trong tay lập tức thăng lên làm lệnh bài chủ lâu một góc.

Có lệnh bài chủ lâu một góc, gã có thể nhìn thấy bất cứ ban thưởng nào tại một tầng, biết được tầng nào có tiên cổ Lực đạo, gã mới có thể thực hiện được mục tiêu quan trọng của mình.

Bởi vậy, vây giết con phi hùng rất quan trọng, cho dù Hắc Lâu Lan tính tình hung bạo cũng không thể không nhịn.

“Hôm nay tạm thời để ngươi phách lối một lần, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống dưới chân của ta, liếm đầu ngón chân của ta. Bảo ngươi ngậm miệng, ngươi cũng không dám lên tiếng. Bảo ngươi sủa hai tiếng, ngươi sẽ vung đuôi chó mà sủa.”

Hắc Lâu Lan phẫn nộ vô cùng, trán nổi gân xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Trong lúc mọi người giằng co dẫn đến không khí ngưng trọng, bỗng Hắc Lâu Lan ngửa đầu cười ha hả: “Được, Sơn Âm lão đệ dạy dỗ rất tốt. Loại người không biết lễ phép, quả nhiên phải nên dạy dỗ một hai lần.”

Nhìn thấy Hắc Lâu Lan chủ động nhận thua, người biết rõ bản tính của gã không khỏi giật mình.

“Người của mình bị hắn đánh đến hôn mê gần chết, Hắc Lâu Lan lại còn nói tốt?”

“Lang Vương quá cường thế, không hề để ý thế lực siêu cấp Hắc gia. Bây giờ ngay cả Hắc Lâu Lan cũng phải yếu thế.”

“Cái rắm! Đây là tộc trưởng Hắc Lâu Lan lấy đại cục làm trọng, không muốn chấp nhặt với Thường Sơn Âm. Thường Sơn Âm đánh người của Hắc gia, sớm muộn gì cũng sẽ để cho hắn nếm đau khổ.”

Mọi người có oán thầm, có bí mật truyền âm.

Rống.

Phi hùng gào thét, một lần nữa thu hút ánh mắt mọi người.

Đàn chim, đàn hồ ly đã triệt để tan tác.

“Chư vị đại nhân, thuộc hạ cầu cứu.” Hắc Kỳ Thắng chảy máu mũi, máu miệng, gương mặt tràn ngập vẻ xấu hổ.

Sắc mặt Đường Diệu Minh tái nhợt, cơ thể mềm mại lắc lư muốn đổ.

“Bảo vệ hai vị đại nhân.” Thái Bạch Vân Sinh quát lớn.

“Hai vị đại nhân đã khổ cực, thành tâm thành ý. Sau trận chiến này, tất cả sẽ được trọng thưởng.” Vẻ mặt Hắc Lâu Lan ôn hòa, chủ động tiến lên trấn an.

Con phi hùng không còn gì cản trở, đánh tới đám người.

Theo lý mà nói, đàn sói tiến lên sẽ tiếp tục tiêu hao được nó.

Nhưng Hắc Lâu Lan nhìn Phương Nguyên, chỉ thấy hắn đứng khoanh tay ngạo nghễ, không nói một lời, đàn sói trên chiến trường còn lui nhanh hơn so với ai khác.

“Ta nhịn! Sớm muộn gì cũng có ngày ta thu thập ngươi.” Hắc Lâu Lan nghiến răng nghiến lợi, biết mình không thể điều động Phương Nguyên. Nếu cứ cứng rắn yêu cầu, Phương Nguyên từ chối ngay tại chỗ, ngược lại khiến cho gã xuống đài không được, tổn hại đến uy vọng.

Hắc Lâu Lan hét lớn một tiếng: “Ra tay, thực hiện kế hoạch thứ hai.”

“Lên.”

Lập tức có hai bóng người bắn nhanh ra như điện.

Bóng người đằng trước dáng người uyển chuyển, váy lam bồng bềnh, là Bạch tiên tử Hề Tuyết.

Người sau thân hình chắc nịch, mặc áo bào vàng, là Tộc trưởng Cổ gia Cổ Quốc Long.

Bạch tiên tử Hề Tuyết bay giữa không trung, hai tay áo tung bay, quát lớn một tiếng, tuyết từ trên trời rơi xuống.

Đây chính là cổ ngũ chuyển, chiêu bài của Bạch tiên tử Hề Tuyết, cổ Tuyết Bay Đầy Trời.

Cổ Quốc Long chạy vội trên mặt đất, hai chân như hai bánh xe nhanh chóng di chuyển, đến chỗ nào bụi mù chỗ đó bị cuốn lên, cát đá vẩy ra.

Cũng là cổ ngũ chuyển, có tên Cát Bay Đá Chạy.

Nhất thời, tuyết trắng lông ngỗng tung bay trên bầu trời, dưới đất thì cát vàng phun trào như bụi.

Con phi hùng to như ngọn núi bị tuyết cản lại, tốc độ cũng giảm đi mấy lần, tầm mắt bị quấy nhiễu rất nhiều.

Nó liên thanh gào thét, vung bàn tay gấu của mình trong tuyết, nện ra khí lưu mãnh liệt, nhưng lại càng khiến cho tuyết bay tán loạn hơn, tầm mắt mông lung hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hắc Lâu Lan nhe răng cười một tiếng, ra lệnh: “Bước thứ ba.”

Lúc này có gần mười người gia nhập chiến trận.

Người nào cũng đều là cao thủ một phương, như Biên Ti Hiên, Hạo Kích Lưu, Bùi Yến Phi, Cao Dương, Chu Tể, Đậu Ngạc, Nhiếp Á Khanh, Đào U, Lữ Sảng...

Những cổ sư này không phải tứ chuyển đỉnh phong mà là cường giả ngũ chuyển.

Cộng thêm Cổ Quốc Long và Bạch tiên tử Hề Tuyết hai người trước đó, đội hình có thể nói là rất cường thịnh.

Bọn họ chui vào trong tuyết, triển khai thế công mãnh liệt đối với phi hùng.

Con phi hùng gầm thét, hiển thị sự cuồng bạo, phản kích lung tung, đương nhiên hiệu quả không tốt cho lắm.

Nhưng các cổ sư đã sớm vận dụng cổ trùng trinh sát, tầm mắt rõ ràng, không ngừng trốn tránh, đồng thời triển khai công kích điên cuồng đối với phi hùng.

Sau lưng Bùi Yến Phi mọc lên hai cánh, đôi cánh như cái kéo, kéo ông ta vạch phá không trung.

Cổ Cánh Yến.

Cổ Kim Lũ Y.

Cổ Cầu Vồng Biến.

Sát chiêu Kim Hồng Nhất Kích.

Ông ta hóa thân thành một luồng thiểm điện màu vàng, răng rắc một tiếng, chém thật mạnh xuống.

Con phi hùng gào lên đau đớn, máu tươi văng ra, toàn bộ lồng ngực từ vai trái đến eo phải xuất hiện một vết thương cực lớn.

Nhiếp Á Khanh theo sát phía sau.

Y là cổ sư ngũ chuyển, lúc này cũng thôi động cổ Thiết Câu Ngân Hoa.

Bàn tay y hóa thành ưng trảo, nhắm ngay phi hùng, hung hăng đánh xuống.

Lập tức, trong không khí xuất hiện mấy đạo tinh mang, có thiết sắc đen nhánh, có bạch ngân chói lọi.

Long trảo của y không ngừng xé rách hư không, vô số tinh mang đánh liên tiếp vào mắt, mũi và miệng của phi hùng.

Nhiếp Á Khánh đánh cho con phi hùng không ngẩng đầu lên được.

“Điệp Ảnh.” Biên Ti Hiên quát khẽ một tiếng, ảnh kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên.

Một luồng kiếm mang màu đen xẹt qua mấy trăm bước, lặng yên không một tiếng động đánh trúng đùi phải con phi hùng, lưu lại vết thương dài đến ba trượng.

“Bảo vệ cho ta.” Gia Luật Tang hét lớn một tiếng, song chưởng nâng cao, một quả cầu lửa xuất hiện trên đỉnh đầu y, dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng bành trướng.

Quả cầu lửa càng lúc càng lớn, phản chiến một mảng chiến trường. Ánh sáng cực nóng ngay cả tuyết bay đầy trời cũng không bao phủ được.

Con gấu cảm nhận được nguy cơ, ra sức giãy dụa, phóng về phía Gia Luật Tang trên không trung.

Nhưng sau một khắc, nó đã bị Đậu Ngạc, Cổ Quốc Long và Đào U đánh lén.

Đậu Ngạc là cổ sư Biến Hóa đạo, hóa thân thành một con cá sấu lớn, chồm người lên, vừa đánh vừa lui.

Ông ta mở cái miệng lớn, răng nanh lộ ra thật lớn.

Răng nanh cắn vào người con phi hùng, gắn thật sâu vào người nó, sau hai ba giây đã nhanh chóng nổ con phi hùng thành máu thịt be bét.

Cổ Quốc Long phất tay một cái, mấy chục con cổ trùng bay ra.

Mấy chục con cổ trùng rơi xuống, đại địa như mở ra, chắng khác nào đống đất.

Đống đất vỡ tan, từng thạch nhân cực lớn đứng thẳng lên, quần ẩu với con phi hùng.

Đào U là cổ sư Thổ đạo.

Nhưng thủ đoạn của gã khác với Cổ Quốc Long, không ngừng rút địa khí tập trung xung quanh mình.

Sau đó, gã liên tục huy quyền, mỗi một quyền đều có địa khí phun ra, bay giữa không trung, hóa thành thiên thạch, hung hăng nện xuống người con phi hùng.

Rầm rầm rầm...

Thiên thạch va chạm kịch liệt, nhằm ngăn cản con phi hùng tấn công Gia Luật Tang.

Rốt cuộc, Gia Luật Tang ngưng tụ hoàn tất, song chưởng bỗng nhiên ép xuống, quả cầu giống như ngọn núi giáng xuống, không chút do dự đánh vào hình thể khổng lồ của con phi hùng.

Oành.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Gió thổi mạnh, nhanh chóng lan tràn bốn phương tám hướng, trong nháy mắt thổi tan tuyết lớn.

Cổ sư trong sân hơi biến sắc. Cuồng phong dâng trào thổi vạt áo của bọn họ vung vẩy kịch liệt.

Sau khi bụi mù tản đi, trong chiến trường xuất hiện một cái hố sâu thật lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play