Chương 765: Hoàn thiện sát chiêu
Hai người nghĩ không sai, cửa thứ chín mươi này chính là một mê cung.
Cũng đúng như Thường Biểu đã đoán, cửa này khảo sát phương diện năng lực trinh sát và di chuyển của cổ sư.
Nhưng sau khi Phương Nguyên khống chế tầng này và nhìn thấy hai người, hết thảy đều đã khác.
Grao!
Tiếng sói tru bỗng nhiên vang lên, một đàn sói Mai Rùa xuất hiện phía trước.
“Sói? Tại sao lại xuất hiện đàn sói ở đây?” Biểu hiện Phan Bình ngưng lại, không khỏi kinh ngạc.
Sắc mặt Thường Biểu trầm xuống. Bởi vì liên quan đến Phương Nguyên, bây giờ động vật mà ông ta ghét nhất chính là sói.
Nhưng ông ta vạn lần không ngờ được Phương Nguyên quản lý cửa ải này. Ông ta trầm giọng nói: “Lần này chúng ta đến dò xét là chính, tình huống bây giờ đã có sự thay đổi mới, tạm thời giết hết đàn sói này rồi nói sau.”
“Ừm.” Phương Nguyên gật đầu xác nhận.
Hai người hợp lực ra tay giết sạch đàn sói.
Ban đầu, hai người chiếm thượng phong, đàn sói Mai Rùa bình thường sao có thể là đối thủ của hai người bọn họ?
Nhưng rất nhanh, đàn sói vẫn cứ rả rích không dứt, xuất hiện thêm nhiều loại khác như sói Chu Viêm, sói Nước, sói Gió... cộng thêm đàn sói dị thú như sói Cuồng, sói Mắt Trắng....
Hai người dần dần ăn không tiêu.
“Tại sao lại xuất hiện nhiều sói như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ lần này còn muốn khảo nghiệm năng lực chém giết của cổ sư vượt quan hay sao?”
Rất nhiều thiên lang vương, vạn lang vương cũng gia nhập chiến trường. Sắc mặt của Phương Nguyên và Thường Biểu lại càng khó coi hơn.
“Cửa ải này thật là khó.” Phan Bình cảm khái.
“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cửa ải càng về sau càng khó, nhất là cửa từ chín mươi đến một trăm.” Thường Biểu lên tiếng.
Chiến thêm một lát, hai người không chịu nổi.
“Tình huống đã tra xét xong, cửa thứ chín mươi không có mê cung, chỉ có đàn sói.” Thường Biểu trầm giọng tổng kết.
“Hai bên đều là vách tường, địa hình chật hẹp, vượt ra khỏi cực hạn đối với chiến thuật dùng biển người của chúng ta. Làm sao bây giờ?” Phan Bình cau mày.
“Rút lui trước rồi thương lượng lại sau.” Thường Biểu thở dài một tiếng.
Ông ta và Phan Bình đều không có huyết mạch của Cự Dương Tiên Tôn. Muốn tiến vào được lầu Chân Dương đều phải dùng khách lệnh.
Khách lệnh rất quý. Bởi vậy mỗi lần hai người ra vào đều phải hao tốn rất nhiều.
“Được rồi.” Phan Bình cũng sớm có ý muốn rút lui.
Gã căm hận nhìn đàn sói trước mặt: “Đám sói con đáng chết này, sớm muộn gì ta cũng giẫm Lang Vương của các ngươi xuống dưới chân để lăng nhục. Hahaha....”
Gã thề như thế. “Lang Vương” mà gã nhắc chính là chỉ Phương Nguyên.
“Ơ?” Sau một khắc, tiếng cười to của Phan Bình im bặt, biểu hiện sợ hãi xuất hiện trên gương mặt của gã.
“Chuyện gì xảy ra thế? Không ra được?” Bên cạnh, Thường Biểu cũng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Ban đầu, hai người dùng khách lệnh để tiến vào trong lầu, chỉ cần động suy nghĩ một chút là có thể ra ngoài. Hai người ra vào nhiều lần, xem như xe nhẹ đường quen.
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên đã nắm trong tay tầng này, lệnh bài chủ lâu năm góc còn lớn hơn cả khách lệnh. Hai người bọn họ chẳng khác nào chim trong lồng, thân hãm tuyệt cảnh.
“Đáng chết. Lần này phải làm sao bây giờ? Chân nguyên của ta chỉ còn lại ba thành.” Phan Bình kêu to, bên trong giọng nói tràn ngập sự hoảng hốt.
Sắc mặt Thường Biểu trở nên nghiêm trọng, khẽ quát: “Bình tĩnh lại.”
Tình huống của ông ta tốt hơn Phan Bình rất nhiều, chân nguyên bên trong Không Khiếu còn thừa lại một nửa. Nhưng cho dù chân nguyên ở trong trạng thái hoàn mỹ đến đâu, trước mắt đàn sói vẫn cứ rả rích không dứt, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.
“Tình huống này rất ít gặp. Tại sao lầu Chân Dương tám mươi tám góc lại ra không được chứ? Cửa ải này rất kỳ lạ, rất có thể khảo nghiệm đảm lượng của cổ sư. Ngàn vạn lần không được khiếp sợ.” Thường Biểu suy nghĩ một chút rồi nói.
Phan Bình nghe Thường Biểu nói xong, sự hoảng sợ giảm xuống được một chút. Gã nhớ, trong lịch sử đúng là có cửa ải rất kỳ lạ, khảo nghiệm không phải cái gì khác mà chính là tâm cảnh của cổ sư. Những cửa ải này, cổ sư càng khiếp đảm thì lại càng gặp phải những quái vật uy năng.
Hai người Thường Biểu cố gắng trấn định, ý đồ xông ra khỏi đàn sói bao quanh.
Nhưng Phương Nguyên quản lý tầng này, cái gọi là mê cung, trong lòng hắn liếc qua là thấy rõ từng góc một.
Hắn điều động đàn sói cực kỳ dễ dàng. Mặc kệ hai người Phan Bình và Thường Biểu trùng sát đến cỡ nào, kiểu gì cũng sẽ có đàn sói bao vây chặn đánh.
“Không, ta tuyệt không thể chết ở chỗ này được. Lũ sói đáng chết, hãy xem sát chiêu của đại gia các ngươi đây.” Chân nguyên của Phan Bình tiêu hao không còn, bất đắc dĩ phải thi triển sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay.
Gã hóa thân thành cương thi tám tay, chiến lực tăng vọt, đến chỗ nào cũng nhấc lên sóng to, đàn sói bị tổn thất nặng nề, không thể chống cự.
Thường Biểu rất quý chân nguyên của mình, ông ta đi đằng sau Phan Bình bớt đi rất nhiều khí lực.
Tiệc vui chóng tàn, rất nhanh chân nguyên của Phan Bình đã tiêu hao hầu như không còn.
Thường Biểu tranh thủ nói: “Nguy nan trước mắt, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể chạy trốn. Ngươi nghỉ đi, dùng nguyên thạch khôi phục chân nguyên, để ta bảo vệ ngươi.”
Thường Biểu cũng sử dụng sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, bảo vệ Phan Bình.
Cứ như vậy hai người trợ giúp lẫn nhau, ngược lại ổn định được cục diện.
Như thế qua được bảy tám ngày. Chân nguyên của Phan Bình và Thường Biểu đã tiêu hao hầu như không còn, cũng không thể chịu nổi.
“Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?” Phan Bình ngửa mặt lên trời gào thét.
“Nhất định phải có đường ra, nhất định phải có đường ra.” Thường Biểu đã mất đi phong bộ lúc trước, hét toáng lên.
Trong lúc hai người đang tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy góc rẽ phía trước có một đống nguyên thạch.
“Ồ, có nguyên thạch.”
“Nguyên thạch nhiều như một ngọn núi nhỏ, ta không nhìn lầm chứ?”
Hai người tìm được hy vọng sống, vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy qua, dùng nguyên thạch hấp thu chân nguyên, ổn định lại cục diện.
“Ta hiểu rồi. Cửa này khảo nghiệm sức chịu đựng của cổ sư.” Thường Biểu mừng như điên.
“Thì ra là thế.” Phan Bình nghe xong, cũng bừng tỉnh.
Hai người chỉ lo vui mừng, không để ý đến tình huống khác thường đang phát sinh trên người mình.
Số lần thôi động sát chiêu Thiên Thi Vương càng nhiều, trên người bọn họ xuất hiện thi ban không cách nào khôi phục được.
“Ngọn núi nguyên thạch này đủ giúp chúng ta chống đỡ được thêm hai ba tháng.” Phan Bình nhào vào đống nguyên thạch, cảm động đến phát khóc.
“Mau tranh thủ thời gian khôi phục chân nguyên. Chúng ta không thể ăn rồi ngồi không được, hẳn sẽ còn ngọn núi nguyên thạch khác. Khát thì chúng ta uống máu sói, đói thì ăn thịt sói, cứ như vậy mà kiên trì, nói không chừng có thể qua được cửa ải này.” Tinh mang lấp lóe trong mắt Thường Biểu.
“Thường huynh, ngươi nói rất đúng.” Phan Bình bỗng nhiên ngồi xuống. Tình huống mà Thường Biểu miêu tả khiến cho mặt của gã tràn ngập hưng phấn: “Cửa ải này khó khăn như vậy, chẳng khác nào cửu tử nhất sinh. Không biết qua được cửa sẽ có phần thưởng phong phú gì.”
Thường Biểu vừa chống cự đàn sói, vừa thở dài nói: “Bây giờ ta đã biết vì sao cửa này chỉ có thể vào mà không thể ra. Một khi tùy tiện rút lui, cửa ải này làm sao có thể khảo nghiệm cổ sư vượt quan nữa chứ?”
Hai người đáng thương còn không biết, ngọn núi nguyên thạch này là kẻ địch của bọn họ là Phương Nguyên cố ý để lại, mục đích muốn tiếp tục thí nghiệm, để bọn họ tiến hành sử dụng sát chiêu nhiều lần hơn.
Tình huống đều nằm trong tay Phương Nguyên. Cho dù hai người không muốn sử dụng sát chiêu mà sử dụng thủ đoạn đối địch ban đầu, Phương Nguyên cũng có thể thao túng đàn sói công kích, tạo nên cục diện gian nguy, để hai người không thể không xuất ra đòn sát thủ.
Phương Nguyên lo lắng về phương diện này là dư thừa.
Hai người càng dùng sát chiêu, số lượng càng nhiều, trong tiềm thức dần dần sinh ra cảm xúc ỷ lại. Trong những cuộc chiến về sau, rất ít khi dùng thủ đoạn chiến đấu của bản thân.
Đợi thi ban trên người họ đã nhiều, cơ thể đạt đến trình trạng nguy hiểm nghiêm trọng, lúc này hai người mới giật mình.
Nhưng đã muộn rồi.
“Ta không cam tâm, ta không cam tâm. Ta không muốn chết ở đây. Lang Vương, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Phan Bình chết trước.
Chương 766: Thăng sáu góc, khó tìm người thử cổ (1)
Trước khi chết, gã phát ra lời nguyền rủa đối với Phương Nguyên.
Vài ngày sau, Thường Biểu cũng mệt mỏi chết trong trận kịch chiến.
Ông ta chết không nhắm mắt. Trước khi chết, ông ta thì thào: “Lối ra, lối ra rốt cuộc ở đâu?”
Ông ta có quá nhiều chuyện cần làm, không bỏ xuống được.
Đồng minh giết sói chỉ mới trong giai đoạn sáng lập, trù tính bắt đám người Mã Anh Kiệt nhập bọn cũng chỉ mới bắt đầu. Nhưng điều khiến ông ta không yên tâm nhất chính là con trai ruột của mình, Thường Cực Hữu.
Thật ra, Thường Biểu cũng là người đáng thương.
Vì danh dự, từ đầu đến cuối ông ta không dám nhận đứa con trai ruột này, chỉ có thể nghe Thường Cực Hữu gọi mình là nghĩa phụ.
Cho dù là vậy, ông ta vẫn còn cảm thấy không an toàn. Để che giấu, ông ta nhận thêm mấy cô nhi làm nghĩa tử, nghĩa nữ. Thường Lệ chính là một trong số đó.
Ông ta bỏ ra biết bao nhiêu công sức, ẩn núp cả đời, trù tính nhiều như vậy, khi sắp chết cũng không nhìn thấy được gì cả.
Ông ta không cam lòng. Ông ta hối hận. Ông ta ảo não nhưng có còn biện pháp nào đâu chứ?
“Thật muốn nghe nó gọi ta một tiếng phụ thân.” Tiếng lòng mãnh liệt cuối cùng cũng hóa thành một lời bi phẫn lẫn tiếc nuối. Tính mạng ông ta như cây đèn cầy sắp tắt, không cam lòng mà chết đi.
“Hai ngàn ba trăm mười một lần thôi động sát chiêu. Mặc dù mệt chết, nhưng thi khí tích trữ trên người lại là nguyên nhân trí mạng.” Phương Nguyên xuất hiện bên cạnh thi thể Thường Biểu.
Hắn mỉm cười. Thí nghiệm đã đạt đến mục đích mà hắn mong muốn. Hắn đã phát hiện ra vấn đề.
Mặc dù mỗi lần sử dụng sát chiêu đều có hạn chế thời gian, nhưng sử dụng liên tiếp nhiều lần, cơ thể sẽ xuất hiện thi ban, tích lũy càng nhiều sẽ khiến cho cổ sư tử vong.
Mặc kệ là Phan Bình hay là Thường Biểu, cả hai đều chết vì vấn đề này.
Phương Nguyên thu thập cổ trùng của cả hai bỏ vào trong túi của mình.
Cửa này do hắn khống chế. Cho dù hai người Phan Bình muốn tự bạo cũng không có khả năng.
Trong tay Thường Biểu có một bộ cổ trùng Phong đạo, rất tinh túy. Cổ trùng Phan Bình cũng không tầm thường, nhưng với tầm mắt và vốn liếng của Phương Nguyên, đều chỉ là có còn hơn không.
Chỉ có cổ Đơn Đao của Phan Bình là có chút giá trị cất giữ. Phương Nguyên vì thế mà nhìn thêm được một chút.
Mấy ngày sau.
Trong thư phòng, Phương Nguyên cầm một con cổ Đông Song, nhắm mắt suy nghĩ.
“Cổ Địch Ý có thể ngưng tạo địch ý. Người địch ý, thế công mạnh mẽ nhưng thiếu hoàn chuyển, không có lực để tiếp tục.”
“Cổ Kiên Quyết có thể ngưng tạo kiên quyết. Người kiên quyết sắc bén vô cùng, giống như đao thương, nhưng tạo ra thì dễ, khôi phục bổ sung mới khó.”
“Cổ Tùy Tiện có thể ngưng tạo tùy tiện. Tùy tiện thì không có kiêng kỵ, chỉ có tràn lan, khó mà khống chế, động một chút là hại người hại mình.”
Bên trong cổ Đông Song ghi lại một phần truyền thừa Trí đạo tương đối hoàn chỉnh. Phương Nguyên mua nó từ trong Bảo Hoàng Thiên, khiến cho tiên nguyên thạch còn thừa lại không nhiều.
Nhưng đáng giá. Sau khi Phương Nguyên xem xong, hắn thu được lợi ích không nhỏ.
Phương Nguyên trầm tư: “Trong phần truyền thừa này có ghi chép mười bốn loại cổ trùng Trí đạo, trong đó dính đến phương diện ý chí có sáu loại, theo thứ tự là cổ Địch Ý, cổ Kiên Quyết, cổ Tùy Tiện, cổ Chuyển Ý, cổ Lạnh Ý, cổ Loạn Ý. Ba thứ trước có tác dụng tạo ra ý chí, tất cả đều có lợi và hại.”
Trí đạo là lưu phái cổ sư thần bí nhất, bác đại tinh thâm, có nguồn gốc từ Tinh Túc Tiên Tôn, có mặt từ thời Thái Cổ. Mặc dù số người tu hành rất ít nhưng vẫn lưu truyền đến nay, kéo dài không suy, vạn tuế trường thanh.
“Ý chí của Mặc Dao thuộc về Địch Ý, Kiên Quyết hay là Tùy Tiện?”
Phương Nguyên sở dĩ nghiên cứu những thứ này chính là để phòng bị và đối phó với tai họa ngầm trong đầu mình.
“Địch ý cuồng mãnh như lửa, kiên quyết sắc bén như thương, tùy tiện tràn lan khó khống chế, nhưng ý chí Mặc Dao lại thần bí như biển. Trước đó ta đã từng giao phong với nàng ta, chỉ cảm thấy hữu lực khó thi, giống như đấm vào một đống bông gòn.”
Phương Nguyên cẩn thận phân tích, cảm thấy ý chí của Mặc Dao không nằm trong bất cứ cái nào trong những cái này.
Hắn thu được phần truyền thừa này chỉ là một góc của Trí đạo, khẳng định còn có rất nhiều cổ trùng Trí đạo khác.
“Xem ra, vẫn phải tiếp tục thu thập tin tức về Trí đạo.” Phương Nguyên thầm than.
Sở dĩ ý chí Mặc Dao khó đối phó, chính là Phương Nguyên chưa quen thuộc với Trí đạo, không biết lai lịch của nàng, khó mà thi triển thủ đoạn được.
“Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta tạm thời nhẫn nại, vừa không ngừng suy nghĩ, vừa lợi dụng nàng ta trợ giúp ta thăm dò lầu Chân Dương.”
Trong lúc suy nghĩ, ý chí Mặc Dao mơ hồ ngưng hình trong đầu Phương Nguyên.
“Sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay lần này xem như hoàn thiện, không còn bất cứ khuyết điểm nào nữa.”Mặc Dao nói, giọng nói suy yếu, thần sắc mỏi mệt.
“Xem ra mấy ngày qua suy nghĩ, khiến nàng ta tổn hao không ít.” Phương Nguyên mừng thầm. Sau khi nhìn qua sát chiêu được sửa đổi, sự mừng thầm biến thành vui mừng quá đỗi.
Phương Nguyên trời sinh tính cẩn thận, vẫn luôn cho rằng không thể dựa vào bất kỳ người nào trên thế giới này, thứ có thể dựa vào chỉ có bản thân mình. Bởi vậy, khi hắn có được sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, hắn đã tiện tay nghiên cứu nó.
Sát chiêu này vốn được chỉnh sửa từ trên cơ sở của hắn, cộng thêm mấy ngày qua, Phương Nguyên được Mặc Dao chỉ điểm, tạo nghệ luyện đạo không ngừng tăng lên, tầm mắt cũng khác xưa.
Bởi vậy, lý giải của hắn đối với Thiên Thi Vương sáu tay đã rõ như lòng bàn tay.
Lúc này, hắn nhìn thấy sát chiêu đã hoàn thiện, không cần thí nghiệm nữa.
Mặc Dao dựa trên cơ sở lúc đầu, cắt giảm không ít cổ trùng phụ trợ, nhưng không thay đổi cổ hạch tâm và sáu con cổ trùng trụ cột chính, đồng thời còn tăng thêm mấy con cổ trùng phụ trợ khác.
Nhận ra được chỗ xảo diệu bên trong, Phương Nguyên liên tục tán thưởng.
Trong đầu hắn, ý chí Mặc Dao giải thích: “Công lao lần này phải dành cho cổ Tâm Ý trên người Thường Biểu và Phan Bình. Từ trải nghiệm xác thực và tâm đắc của bọn họ, ta mới có thể chỉnh sửa đến trình độ như vậy. Sát chiêu này đã hoàn thiện đến cực hạn, chỉ cần thời gian không quá một nén nhang, mặc kệ thôi động tần số tấp nập đến cỡ nào, cũng không sinh ra thi khí tích lũy bên trong cơ thể mà tạo ra thi ban.”
Phương Nguyên gật đầu, biết Mặc Dao nói không sai.
Sát chiêu này đích thật hoàn thiện đến cực hạn. Dựa theo mạch suy nghĩ này, bọn họ đã làm được đến mức tốt nhất. Trừ phi sau này tăng thêm tiên cổ hoặc thay đổi cổ trùng hạch tâm.
Nhưng nếu gia tăng tiên cổ, tất nhiên sẽ phá vỡ hệ thống vốn có ban đầu, phải tiếp tục gầy dưng lại, bởi vì cái gọi là rút dây động rừng.
Nếu thay đổi cổ trùng hạch tâm, giống như thay đổi toàn bộ mạch suy nghĩ. Mạch suy nghĩ thay đổi, toàn bộ sát chiêu sẽ hoàn toàn thay đổi. Sau khi thay đổi, chi bằng nói Thiên Thi Vương sáu tay đã biến thành một sát chiêu mới thì đúng hơn.
Nhìn chuung, sát chiêu Thiên Thi Vương này, mặc kệ là cổ hạch tâm hay là cổ trùng trụ cột hay cổ trùng phụ trợ, tất cả đều đã làm đến cực hạn, phối hợp hoàn mỹ, không có bất kỳ chỗ nào để chỉnh sửa.
Mặc dù vẫn còn di chứng, vượt quá một nén nhang, thi khí sẽ tạo thành tổn hại đối với cơ thể của cổ sư. Thời gian sử dụng quá dài, thậm chí sẽ biến cổ sư thành cương thi.
Nhưng điều này chỉ diễn ra khi cổ sư sử dụng không thích đáng, hoàn toàn có thể tránh được. Bởi vì số lần sử dụng càng nhiều cũng sẽ không tích lũy thi ban. Cổ sư có thể thôi động nhiều lần để có được hiệu quả của sát chiêu.
Chỉ là, Phương Nguyên đối với kết quả này lại không được hài lòng cho lắm.
“Nếu ngươi có ý khác để hoàn thiện sát chiêu, bản tông sư có thể rửa tai lắng nghe.”
Mặc Dao cười yếu ớt.
“Làm đến bước này, Thiên Thi Vương sáu tay đã đạt đến cực hạn, không còn chỗ nào để cải tiến. Nhưng vẫn có một điểm mà ta không được hài lòng từ trước, đó chính là di chứng của sát chiêu.” Phương Nguyên nói.
Chương 767: Thăng sáu góc, khó tìm người thử cổ (2)
“Trải qua hoàn thiện, uy lực Thiên Thi Vương sáu tay lại được tăng thêm một phần, thời gian kéo dài đến một nén nhang, đủ cho ngươi ứng phó hết thảy mọi khiêu chiến trên thế gian này. Ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa chứ? Ngươi nên biết, bất luận sát chiêu nào cũng đều vận dụng từ tổ hợp cổ trùng. Nếu đã vận dụng cổ trùng, tất sẽ có mặt hại. Di chứng sát chiêu là không thể tránh khỏi, chỉ có nghiêm trọng hoặc không nghiêm trọng mà thôi. Sát chiêu Lực đạo, uy lực mạnh, thuộc năm vị trí đầu tiên trong trí nhớ của ta. Tiểu tử, ngươi đừng có mà lòng tham không đáy như vậy.” Mặc Dao khuyên bảo.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng.
Hắn giả dụ kẻ địch là cổ tiên, một nhân vật siêu phàm thoát tục.
Có Thiên Thi Vương sáu tay, cho dù Phương Nguyên bỏ qua Nô đạo không cần, cũng có thể tung hoành phàm trần. Nhưng đối phó với cổ tiên, vẫn còn chưa đủ.
Dùng phàm chiến tiên, mục tiêu này quá cuồng vọng, người nghe cảm thấy kinh sợ. Phương Nguyên khinh thường giải thích, cũng không muốn giải thích với Mặc Dao.
Lúc này, hắn nói tiếp: “Mọi thứ được thì lập, không được thì phế. Vạn nhất có một ngày, tình huống quá đặc biệt, ta sử dụng sát chiêu quá nhiều biến thành cương thi thì làm sao? Ta biết, sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay đã không cách nào cải tiến thêm nữa. Tiếp theo, ta phải giải quyết di chứng này.”
Lúc này Mặc Dao mới hiểu được ý của Phương Nguyên, không khỏi trầm tư.
Phương Nguyên tuổi nhỏ đắc chí, nhưng Mặc Dao cũng không ngờ hắn lại có mặt cẩn thận như vậy. Nói thật, điều này khiến cho Mặc Dao đối với Phương Nguyên có chút lau mắt mà nhìn.
“Tên nhóc này có thiên phú, có tài nguyên, có cơ duyên, càng có tính kiên nhẫn, co được giãn được. Tiến bộ một phương diện, phương diện khác cũng có thể chiếu cố thỏa đáng, lo lắng chu toàn. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn nổi danh thiên hạ.”
Im lặng thời gian rất ngắn, Mặc Dao trầm ngâm nói: “Muốn giải quyết di chứng này thì hơi phiền phức. Thiên Thi Vương sáu tay không phải cương thi bình thường. Thi khí cực nồng, một khi cổ sư thay đổi, thậm chí cũng không thể lợi dụng cổ Âm Dương Chuyển Thân.”
“Ngươi đường đường là tông sư Luyện đạo, cũng không có cách nào sao?” Phương Nguyên không tin.
Mặc Dao không bị Phương Nguyên khích tướng, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Ta cần một vị cổ sư ngũ chuyển triệt để biến thành Thiên Thi Vương sáu tay, sau đó từ trên cơ thể người đó tiến hành thi nghiệm. Ta cần người thí nghiệm toàn diện phối hợp, lúc nào cũng nắm giữ trạng thái của người đó, như cơ thể, cảm xúc, cảm ngộ trải nghiệm. Đây đều là tin tức quan trọng để tham khảo.”
Mặc Dao không muốn suy nghĩ quá nhiều khiến cho nàng bị hao tổn. Nàng dùng lại chiêu cũ, dùng người sống để thí nghiệm, thay nàng suy nghĩ để thôi diễn quá trình.
Phương Nguyên cau mày: “Cổ sư ngũ chuyển? Lại còn muốn phối hợp toàn diện?”
“Không sai, tốt nhất phải là người đó cam tâm tình nguyện. Bởi vì vậy dụng cổ Nô Lệ để khống chế, sẽ khiến cho cảm xúc chính xác của người đó bị quấy nhiễu.”
Điều này hơi khó.
Nếu Phương Nguyên muốn giải quyết vấn đề di chứng của Thiên Thi Vương sáu tay, hắn phải tìm một vị cổ sư ngũ chuyển, lại còn phải cam tâm tình nguyện, mạo hiểm tính mạng để phối hợp toàn diện với thí nghiệm.
Phương Nguyên đi đâu để tìm một người như vậy chứ?
Ba ngày sau.
Mật thất trung tâm.
Từ trong vòng xoáy chất dịch màu đen, lệnh bài chủ lâu từ từ dâng cao, chậm rãi bay vào tay Phương Nguyên.
Hắn một lần nữa thôi động sát chiêu Mặc Hóa của Luyện đạo, lệnh bài chủ lâu năm góc đã hóa thành sáu góc.
Phương Nguyên nửa vui nửa buồn.
Vui là vì hắn đã có được lệnh bài chủ lâu sáu góc, chỉ cần Hắc Lâu Lan có được lệnh bài chủ lâu bốn góc, hắn sẽ tiến hành đoạt lấy, hợp luyện thành lệnh bài chủ lâu mười góc.
Có lệnh bài chủ lâu mười góc, lập tức có thể kế thừa chân truyền của Cự Dương Tiên Tôn.
Chân truyền Tiên Tôn, đối với bất cứ người nào cũng đều là một sự mê hoặc rất lớn.
Lo là vì mặc hóa lần thứ sáu, Phương Nguyên đã dốc hết tài sản. Để gom góp tài chính, hắn một lần nữa buôn bán tàn phương, khiến giá trị của tàn phương lại càng giảm xuống thấp hơn.
Đồng thời, hắn còn bán tháo thạch nhân, hồ ly, sói, cổ trùng, thậm chí còn có người Lông trân quý và cá Bong Bóng.
Mấy loại cổ trùng như cổ Thi Tình, cổ Kim Long, cổ Kim Phong Tống Sảng tứ chuyển, cổ Trứng Suối, cổ Kim Cương Nộ Mục, cổ Điểm Kim, cổ Tùng Cốt, cổ Ô Thất, cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển cũng đều bán ra hết.
‘Hiện tại trong tay ta chỉ còn hai đạo cổ trùng Nô Lực bên trong Không Khiếu. Ở phúc địa Hồ Tiên thì còn giữ lại cổ Huyết Lô tứ chuyển của Huyết Hải Lão Tổ, cổ Cốt Nhục Đoàn Viên tam chuyển thì đã dùng, chỉ còn lại cổ Âm Dương Chuyển Thân. Còn có một số cổ Tinh Môn, cổ Động Địa, cổ Thông Thiên, cổ Thần Niệm và cóc Táng Hồn.”
Những con cổ trùng này rất quan trọng, không thể tùy tiện bán ra ngoài. Sẽ có lúc hắn cần dùng đến nó.
“Phúc địa Hồ Tiên đã bị ta ép khô, cần phải nghỉ ngơi lấy sức một khoảng thời gian, nhưng trong tay ta có lệnh bài chủ lâu sáu góc, có thể tùy ý khống chế sáu tầng của lầu Chân Dương. Phần thưởng tại mỗi cửa ải của sáu tầng này, ta đều có thể tùy ý rút đi. Tài sản này cực kỳ phong phú. Nếu lấy hết, tài sản của ta sẽ gấp sáu mươi lần ban đầu.”
Trong lòng Phương Nguyên tất có tính toán.
Nhưng lúc này, hắn không thể động đến những phần thưởng đó.
Hắc Lâu Lan tập trung rất nhiều hảo thủ, bây giờ đã tấn công đến cửa ải cuối cùng của tầng thứ năm.
Sắp đến, gã sẽ có được lệnh bài chủ lâu một góc.
Nếu có lệnh bài, gã có thể nhìn thấy bất cứ phần thưởng nào tại một tầng của lầu Chân Dương.
Nếu Phương Nguyên rút đi phần thưởng trong đó, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?
“Chờ đến thời khắc cuối cùng, khi phúc địa Vương Đình sắp đóng lại, lúc trục xuất đám người kia ra ngoài, ta sẽ rút phần thưởng. Đến lúc đó mới thần không biết quỷ không hay.”
.........
Oành.
Tay gấu đánh xuống, đất núi rung chuyển, đá văng như đạn pháo bốn phía.
Bụi mù tản đi, tay gấu to bằng năm sáu chiếc xe ngựa nâng lên, lưu lại một cái hố sâu thật lớn trên mặt đất.
Cổ sư tứ chuyển bất hạnh bị tay gấu vỗ trùng đã biến thành một bãi thịt nát đỏ tươi xen lẫn xương và óc.
‘Tốc độ quá nhanh, hoàn toàn khiến cho chúng ta không kịp phản ứng.”
“Cửa ải cuối cùng này quả nhiên khó hơn lên trời.”
“Đây chỉ là hư ảnh của một con gấu, chỉ có một nửa uy năng của bản thể. Nếu đổi lại là một con gấu chân chính, chúng ta ngay cả trốn cũng trốn không thoát.”
Trên chiến trường, một đám cổ sư, người thì bị thương chật vật không chịu nổi, trong lòng sợ hãi không thôi.
Trấn thủ cửa ải thứ một trăm của tầng thứ năm là một con hoang thú phi hùng.
Hình thể của nó cực kỳ khổng lồ, giống như một ngọn núi nhỏ, lông trắng như tuyết. Cổ trùng hoang dã ký sinh trên người rất nhiều, con nào cũng hoàn mỹ. Thế công của nó cực kỳ hung mãnh, động tác nhẹ nhàng, nhanh như điện quang, hoàn toàn không tương xứng với hình thể cồng kềnh của nó. Giao chiến chưa đầy một nén nhang, đám cổ sư vượt quan đã tổn thất rất nặng nề.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng ta nên rút lui đi. Lần này chúng ta thăm dò là chính, bây giờ đã tra xét cổ trùng trên người phi hùng xong, mục đích của chúng ta xem như đã đạt được.” Tôn Thấp Hàn đứng bên cạnh Hắc Lâu Lan khuyên bảo.
Hắc Lâu Lan liếc mắt nhìn chiến trường một vòng.
Gã là người thiện chiến, lập tức nhận ra sĩ khí của bên mình đang giảm xuống.
“Từ lúc ta vượt quan trong lầu Chân Dương đến nay, đối thủ mạnh nhất của ta chính là con hư ảnh phi hùng này. Muốn tiêu diệt nó, chỉ dựa vào chúng ta là không đủ, còn phải triệu tập càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt.”
Hắc Lâu Lan suy nghĩ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó phun ra hai chữ: “Rút lui.”
Tôn Thấp Hàn thở phào một hơi. Không chỉ gã, những cổ sư còn lại đã sớm có thoái ý, chỉ là ngại hung danh của của Hắc bạo quân mà không dám nói ra thôi.
Sau khi mọi người rời khỏi lầu Chân Dương tám mươi tám góc, đêm đó Hắc Lâu Lan đã phát ra mệnh lệnh mời chào cường giả.
Gã là minh chủ trong năm nay. Dựa theo quy củ, toàn bộ đại quân phải do gã điều hành. Hung danh của Hắc bạo quân, người người đều biết, cộng thêm lần trước gã bất kể thù lao mà mở ra lầu Chân Dương tám mươi tám góc, lại càng được mọi người cảm kích.