Chương 762: Thông gia
Thủ lĩnh Thường gia là tâm phúc của Thường Biểu. Y nhìn qua bóng lưng của Mã Hồng Vận, nói: “Người này là kẻ ngu sao? Có cổ di động mà không dùng?”
Thường gia đã tính kế, tất nhiên cũng đã nắm trong tay tin tức về Mã Hồng Vận, biết cổ trùng trong tay cậu ta toàn là nhị chuyển, lại còn rất toàn diện.
“Sắp bị đuổi kịp rồi. Đáng chết, tại sao bọn họ lại chạy nhanh như vậy? Là dùng cổ di động. A, đúng rồi, ta cũng có cổ di động.” Trong quá trình chạy đi, Mã Hồng Vận vỗ mạnh đầu mình một cái, vội vàng thôi động cổ trùng gia tăng tốc độ.
“Rốt cuộc đã nhớ ra rồi sao? A, tại sao cậu ta lại chạy về hướng bên trái?”
Y không biết Mã Hồng Vận là điển hình của dân mù đường, cảm nhận phương hướng cực kém. Khi Phí gia chính biến, phụ thân cậu ta hy sinh để cậu ta chạy trốn. Kết quả cậu ta lượn quanh một vòng lớn, quay ngược trở lại.
Mã Hồng Vận chạy đi, nhất thời làm cho tình huống nghiêm trọng hơn.
Thủ lĩnh vội vàng chỉ huy: “Ngươi, ngươi, ngươi, mau đuổi theo Mã Hồng Vận, cần phải bảo vệ cậu ta cho thật tốt. Ngoài ra gọi Thường Lệ tiểu thư nhanh chuẩn bị đằng trước.”
“Vâng, đại nhân.”
Mặc dù cổ sư Thường gia rất tinh nhuệ, nhưng Mã Hồng Vận lại chạy tán loạn khắp nơi, hãm sâu vào hiểm cảnh. Cổ sư Thường gia vừa phải thu hút đàn chim vừa âm thầm bảo vệ cậu ta, hết sức khó khăn để cậu ta không nhìn ra. Mưu đồ vốn nắm chắc chín mười phần, ngược lại hy sinh không ít hảo thủ.
“Cứu, cứu mạng...” Thường Lệ nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực, nhìn thấy mà yêu, quần áo bị xé rách, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, tóc tai bù xù, giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ.
Mã Hồng Vận chạy như bay đến, chỉ lo liều mạng mà chạy, không phát hiện ra Thường Lệ.
Thường Lệ ngẩn ra, cái khó ló cái khôn. Khi Mã Hồng Vận sắp chạy đến, nàng ta liền đưa một chân gạt ra.
Bịch.
Mã Hồng Vận ngã xuống như cho đớp cứt, nhìn lại, không khỏi ngây người.
“Cô nương thật đẹp....”
Cậu ta xưa nay đều khờ ngốc, nhưng cũng đang trong tuổi thiếu niên thích cái đẹp.
“Công tử, xin ngài cứu ta một chút.” Thường Lệ rên rỉ, khiến trong lòng Mã Hồng Vận cảm thấy ngứa ngáy.
“A, được, được...” Mã Hồng Vận liên tục đồng ý, luống cuống tay chân cõng Thường Lệ lên.
Một ngày sau đó.
Trong bữa tiệc tối.
“Lần này cứu được tiểu nữ, Thường mỗ cảm kích vạn phần. Chén rượu thứ nhất này, ta muốn mời Mã tộc trưởng.” Thường Biểu giơ chén rượu trong tay lên, cười nói.
Mã Anh Kiệt vội vàng nâng chén, khiêm tốn đáp lại: “Đây chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi, không nghĩ đến lại cứu được ái nữ của Thường Biểu đại nhân. Đây cũng là vinh hạnh của tên nhóc này.”
“Hahaha.” Thường Biểu cười to, uống một hơi cạn sạch.
Mã Anh Kiệt cũng uống cạn chén rượu trong tay.
Mã Hồng Vận ngồi bên cạnh y, lúc này đã thành nhân vật chính của toàn bộ bữa tiệc. Mấy chục ánh mắt đều tập trung trên người cậu.
Cảm nhận được ánh mắt tò mò, hiếu kỳ, nghi hoặc của mọi người, Mã Hồng Vận hơi có vẻ bất an.
Thường Biểu nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phan Bình ngồi bên cạnh.
Trước đó đã thương lượng xong, Phan Bình hiểu ý, nhìn Mã Hồng Vận, nói: “Hiền chất, ngươi hãy nói quá trình ngươi trở thành anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào đi.”
“Ta... ta...” Mã Hồng Vận lúng túng, nói không ra lời.
Nói thật, cậu ta cũng chẳng biết mình cứu như thế nào. Lúc trước, cậu ta chỉ lo chạy trốn, đằng sau là chim mỏ sắt đuổi theo, trong tình huống khẩn cấp như vậy, cho dù cứu Thường Lệ, cậu ta cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Phan Bình trừng mắt, vẫn không thấy Mã Hồng Vận lên tiếng.
Cũng may Thường Biểu đã sớm có tính toán, đã thăm dò được tính cách của Mã Hồng Vận từ trước, lúc này chuyển ánh mắt sang hướng của người nào đó.
Người này lập tức đứng dậy, bước vào chính giữa, ôm quyền nói: “Thường Biểu trưởng lão, chư vị đại nhân, tại hạ cũng là một người trong cuộc, may mắn nhìn thấy hết tất cả tình huống. Mã Hồng Vận đại nhân khoan nhân khiêm tốn, không tự ngạo khi thành công, nhưng tiểu nhân lại không đành lòng để anh hùng mai một. Bởi vậy mới cả gan thừa dịp tùy hứng, vì chư vị đại nhân mà thuật qua một lần.”
Nghe xong lời này, đủ biết y ăn nói giỏi giang đến cỡ nào.
Thường Biểu gật đầu: “Vậy thì ngươi hãy nói một chút đi.”
Người này lên tiếng, chắc như đinh đóng cột, sinh động như thật, miêu tả Mã Hồng Vận thành một anh hùng hảo hán, làm việc quả quyết, hữu dũng hữu mưu, không sợ gian nguy.
Mọi người nghe xong, thỉnh thoảng nói hay, lại còn tán thưởng.
Ánh mắt nhìn Mã Hồng Vận cũng phát sinh thay đổi, trở nên tôn kính, ôn hòa và thưởng thức.
Mã Hồng Vận mở to mắt, giỏng tai nghe giống như nghe thiên thư, trong lòng khó có thể tin: “Người này đang nói ta sao? Từ lúc nào ta trở nên lợi hại như vậy? Chẳng lẽ y nhìn lầm?”
Không thể tin được còn có một người, chính là Mã Anh Kiệt.
Mã Anh Kiệt là Tộc trưởng Mã gia, nhất đại anh kiệt, biết rõ tính tình của Mã Hồng Vận, làm sao có thể dễ dàng bị mấy lời xảo ngữ như thế đánh lừa?
Y chỉ mỉm cười thản nhiên, nghe xong, cũng không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng lại ném cái nhìn công nhận về phía Mã Hồng Vận, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: “Muốn nói Mã Hồng Vận cơ duyên xảo hợp cứu Thường Lệ, điều này chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng vì sao Thường Biểu trưởng lão lại phải tên lừa gạt này đứng ra phân trần cho Mã Hồng Vận như thế? Thường Biểu đang có mưu đồ gì? Bữa tiệc tối hôm nay, mặc dù có đến mấy chục khách quý, nhưng nhân vật chính chỉ có hai người, chính là Thường Biểu và Phan Bình.”
Mã Anh Kiệt âm thầm cảnh giác trong lòng.
Mã gia thất bại trong cuộc chiến Vương đình, từ thịnh chuyển suy, sư phụ, phụ thân của Mã Anh Kiệt đều không còn. Khó khăn gian khổ đã giúp cho Mã Anh Kiệt nhanh chóng trưởng thành.
Y âm thầm suy đoán ý đồ của Thường Biểu nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.
Bây giờ Mã gia suy bại, còn Thường gia nhờ Phương Nguyên mà giống như mặt trời ban trưa. Phương Nguyên thoát ly Ma đạo, chuyển sang Hắc gia, thân phận hiện tại là gia lão khác họ của Hắc gia.
Mặc kệ là ai, đều không phải Mã gia, Mã Anh Kiệt có thể đắc tội nổi.
“Tốt, tốt, tốt.” Người kia vừa nói xong sự tích anh hùng của Mã Hồng Vận, Thường Biểu liên tiếp nói ba chữ tốt.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.” Thường Biểu nhìn Mã Hồng Vận, không tiếc tán thưởng.
Ngừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Từ xưa đều nói, anh hùng yêu mỹ nhân, mỹ nhân phối anh hùng. Không dối gạt các vị, sau khi tiểu nữ được cứu, trở về thường kiệm lời, lúc nào cũng thất thần. Ta hỏi nguyên nhân, mới biết trong lòng tiểu nữ canh cánh vị thiếu niên cứu nó lúc nguy nan. Ta tổ chức bữa tiệc này, thứ nhất là để biểu đạt lòng cảm kích, thứ hai là bởi vì như thế.”
Ông ta nói xong, tất cả mọi người đều ồn ào hẳn lên.
Rất nhiều ánh mắt xen lẫn hâm mộ, ghen ghét, rúng động, không thể tin được nhìn Mã Hồng Vận.
“Vì sao tên nhóc này lại có vận khí cứt chó như thế? Lại lọt vào mắt xanh của tiểu thư Thường gia?”
“Thường Lệ thanh tú động lòng người, không ngờ lại chọn trúng một tên tiểu tử ngốc như vậy? Haiz, sớm biết như thế, ta cũng phải vào rừng dụ đám chim mỏ sắt mới được.”
“Mặc dù Thường Lệ không phải con ruột Thường Biểu, nhưng đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, vẫn rất được Thường Biểu yêu thương, là viên ngọc quý trên tay ông ta. Tên nhóc Mã Hồng Vận này mà cưới Thường Lệ, Thường Biểu chính là cha vợ.”
Nhất thời, lòng người sôi trào.
Mã Anh Kiệt rất nhanh phản ứng lại từ trong kinh ngạc. Y nhanh chóng suy nghĩ nhưng vẫn còn nghi vấn: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thường Biểu gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi chúng ta? Tuy có chuyện Tô Tiên Bôn Dạ, nhưng vấn đề này không phải quá tốt sao?”
Chuyện tốt vẫn còn ở phía sau.
Ngay trước mặt mọi người, Thường Biểu móc hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân ra: ‘Trường giang sóng sau đè sóng trước, hiền chất là anh hùng thiếu niên Bắc Nguyên chúng ta, không thể không ban thưởng. Hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân này là đáp tạ ân cứu mạng, mời hiền chất nhận lấy.”
Tiếng ồn ào không khỏi lớn hơn.
“Cái gì?” Mã Hồng Vận vội vàng nhìn Mã Anh Kiệt.
Mã Anh Kiệt khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Trưởng giả ban thưởng không được từ chối. Hồng Vận, ngươi còn không tranh thủ thời gian quỳ lạy cảm ơn?”
Chương 763: Trưởng lão đại diện (1)
Mã Hồng Vận vội vàng rời ghế, bước ra phía trước, quỳ lạy: “Tạ Thường Biểu đại nhân ban thưởng?”
Thường Biểu cười ha hả, rời khỏi chỗ ngồi, tự tay giao hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân cho Mã Hồng Vận.
Trước mặt bao người, ông ta thân thiết vỗ tay Mã Hồng Vận, hỏi: “Không biết hiền chất đối với tiểu nữ có suy nghĩ như thế nào?”
“Ơ?” Mã Hồng Vận ngẩng đầu, mặt đỏ lên, nhất thời không biết trả lời ra sao. Ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra được vài chữ: “Thường Lệ tiểu thư xinh đẹp, rất xinh đẹp.”
“Hahaha.” Thường Biểu ngửa đầu cười to: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Hiền chất, mau trở về chỗ ngồi đi.”
Ông ta ngồi xuống, tiếp tục bữa tiệc.
Tiệc tối kéo dài từ lúc chạng vạng đến đêm khuya, lúc này chủ và khách đều vui vẻ, riêng phần mình rời đi.
Theo dòng người tản đi, chuyện Thường gia gả con gái, vận may của tên nhóc Mã Hồng Vận được lưu truyền rộng rãi.
Đến ngày thứ hai, Thường Biểu lại mở tiệc chiêu đãi Mã Anh Kiệt và Mã Hồng Vận. Chỉ là quy mô lần này nhỏ hơn, không phải đại yến như hôm trước, chỉ mời mười mấy người tham gia.
Mã Anh Kiệt nhìn tấm thiếp mời trong tay, ánh mắt trầm ngưng.
Sau khi trở về, y một đêm không ngủ, suy nghĩ về chuyện này.
Tấm thiệp mời nho nhỏ, nhưng nằm trong tay y lại khiến cho y có cảm giác nặng nề.
Y đặt tấm thiếp mời lên bàn, gọi nô bộc: “Đi gọi Mã Hồng Vận đến đây.”
Nô bộc vội vàng lĩnh mệnh. Khi đến chỗ của Mã Hồng Vận, lúc này Triệu Liên Vân đang bóp mặt Mã Hồng Vận: “Cái tên ngốc này, ngươi giẫm phải cứt chó gì mà tốt số thế? Nhưng vấn đề này lại quá tốt, khiến cho người ta thấy chột dạ. ta nghĩ, Tộc trưởng Mã Anh Kiệt nhất định sẽ cho gọi ngươi hỏi thăm việc này. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, tuyệt không được che giấu.”
“Được.” Mã Hồng Vận gật đầu đồng ý.
“Còn nữa.” Tròng mắt Triệu Liên Vân khẽ đảo: “Thường Biểu không phải cho ngươi hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân sao? Khi Tộc trưởng gặp ngươi, ngươi nhất định phải dâng hai con cổ này lên.”
“Cái gì?” Mã Hồng Vận mở to mắt, kêu lên: “Đây là chuyện mà ta phải mạo hiểm tính mạng, vất vả lắm mới có được, lại là cổ trùng do Thường Biểu đại nhân ban thưởng cho ta. Nếu ta dùng chúng, nhất định sẽ tấn thăng lên nhị chuyển cao giai. Đây là chuyện tốt mà.”
“Cái tên ngốc này.” Triệu Liên Vân tức giận đá vào bắp chân Mã Hồng Vận.
Mã Hồng Vận lập tức ôm lấy bắp chân kêu đau: “Tại sao ngươi lại đá ta?”
Triệu Liên Vân liếc mắt, tức giận khiển trách: “Ngươi biết cái gì? Cho dù ngươi trở thành nhị chuyển cao giai, dựa vào thân thủ của ngươi, làm được gì chứ? Gốc rễ lập thân của chúng ta là gì? Không phải là nhị chuyển, mà là tình cảm với Tộc trưởng Mã Anh Kiệt. Ngươi tấn thăng nhị chuyển thì sao? Tộc trưởng Mã Anh Kiệt đã cho ngươi ba con cổ Xá Lợi Thanh Đồng. Ngươi dâng hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân này lên, chính là cho thấy trung tâm của ngươi. Ngươi cho rằng Tộc trưởng sẽ lấy hai con cổ này của ngươi sao? Hừ, y dùng không được đâu. Ban đầu sẽ nhận, sau đó sẽ trả lại cho ngươi.”
“A, ngài ấy đã nhận cổ trùng, vì sao lại còn trả lại cho ta?” Mã Hồng Vận nghi hoặc hỏi.
“Ngớ ngẩn!” Triệu Liên Vân liếc mắt khinh thường: “Hiện tại Mã gia đang suy bại, tộc nhân thưa thớt, bách phế đãi hưng. Toàn bộ gia tộc chỉ có một gia lão tam chuyển là Mã Do Lương, lại còn tàn tật. Gần đây Mã Anh Kiệt thượng vị, không ai có thể để cho y dùng cả. Y một lòng chấn hưng bộ tộc chính là để đề bạt nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc. Mặc dù ngươi họ Phí nhưng bây giờ là họ Mã, lại từng là nô bộc bên cạnh Mã Anh Kiệt. Mã Anh Kiệt rất hiểu ngươi, dùng ngươi y cũng yên tâm hơn. Ngươi dâng lên cổ trùng, cho thấy sự trung tâm của ngươi, y khẳng định sẽ vui vẻ nhận lấy. Đây là sự tán thành lòng trung thành của ngươi.”
“Nhưng Mã Anh Kiệt tuyệt không phải là người hẹp hòi, keo kiệt. Nhận lấy cổ trùng chỉ là bề ngoài mà thôi, y nhất định sẽ trả lại cho ngươi. Vì sao? Vì y muốn tạo ra một tấm gương, cổ vũ các tộc nhân học tập lòng trung thành của ngươi. Ta đoán, y không những trả lại cổ Xá Lợi Bạch Ngân cho ngươi, mà còn ban thưởng thêm. Mặc dù năng lực ngươi không đủ, nhưng có trung tâm. Cái này gọi là ngàn vàng mua xương ngựa đấy.”
Mã Hồng Vận nghe xong, cứ tỉnh tỉnh mê mê: “Cái gì gọi là ngàn vàng mua xương ngựa?”
“Haiz, có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu. Ngươi cứ làm theo lời ta, nhất định sẽ tốt cho ngươi.”
“Được.” Mã Hồng Vận gãi đầu đáp lại.
Hai người vừa mới nói xong, nô bộc của Mã Anh Kiệt đã chạy đến đưa tin.
Mã Hồng Vận theo lời, dâng lên hai con cổ Xá Lợi Bạch Ngân, nhưng khác với Triệu Liên Vân đã đoán, sau khi Mã Anh Kiệt nhận lấy cũng không trả lại cho Mã Hồng Vận.
Điều này khiến cho Mã Hồng Vận sau khi trở về đã oán trách Triệu Liên Vân.
“Chẳng lẽ ta lại đoán sai sao?” Triệu Liên Vân cũng hơi nghi ngờ.
Chạng vạng tối, Mã Anh Kiệt cùng với Mã Hồng Vận đến Thường gia dự tiệc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thường Biểu giữ Mã Hồng Vận lại, rồi giao Mã Hồng Vận cho Thường Lệ tự mình tiếp đãi.
“Không biết Mã Tộc trưởng có tâm đắc gì với sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay hay không?” Sau khi trò chuyện một lát, Thường Biểu chuyển chủ đề về chuyện sát chiêu.
Mã Anh Kiệt không thí nghiệm sát chiêu, cho nên nói thẳng: “Ta là cổ sư Nô đạo, Lực đạo không phải sở trường của ta. Phần thưởng sát chiêu vượt cửa tám mươi chín, nói thật ta thất vọng vô cùng. Ta dự đính bán sát chiêu này ra ngoài, vì thế vẫn chưa thử nghiệm. Có chuyện gì không?”
Thường Biểu sững sờ, liếc nhìn Phan Bình bên cạnh.
Hai người cũng không ngờ đến tình huống này, nhưng thật ra cũng rất hợp lý.
Mã Anh Kiệt khác hai người bọn họ. Y tiếp nhận truyền thừa Nô đạo toàn diện. Sư phụ Mã Tôn của y dựa vào truyền thừa này mà tung hoành thiên hạ, hùng bá một phương.
Bên trong truyền thừa này cũng có sát chiêu. Ngoài ra, trong tay Mã Anh Kiệt còn có sát chiêu Long Mã Tinh Thần của cổ tiên phúc địa Tuyết Sơn.
Y còn chưa luyện xong những sát chiêu này, tại sao còn muốn tu luyện sát chiêu bàng đạo chứ?
Từ nhỏ, y đã tu hành Nô đạo. Chỉ cần luyện tốt Nô đạo, y đã có thể xưng bá một phương, chấn hưng gia tộc. Tu bàng đạo, ngược lại tinh lực sẽ bị phân tán.
Từ xưa đến nay, đều là cổ sư chủ tu một đạo, có rất ít người kiêm tu. Tinh lực phân tán, rắn chuột hai đầu, sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Phương Nguyên kiêm tu là do tích lũy được kinh nghiệm từ kiếp trước.
Mã Anh Kiệt có việc của bộ tộc cần phải xử lý, càng không có thừa tinh lực để kiêm tu cái gì gọi là sát chiêu Lực đạo.
“Không nói gạt ngươi, ta và Phan Bình đã thử nghiệm sát chiêu này. Uy lực kinh người khiến người ta phải động dung. Trước mặt Tộc trưởng Mã, chúng ta quyết định nói thật.” Nói đến đây, Thường Biểu dừng một chút, cân nhắc lựa chọn từ ngữ, biểu hiện hơi do dự.
Ông ta dùng ánh mắt chân thành nhìn Mã Anh Kiệt, đột ngột nói: “Xin Mã tộc trưởng giữ bí mật về sát chiêu này, đừng nên truyền ra ngoài. Nếu nói ra ngoài, có thể thay bằng một phần thưởng khác.”
Thường Biểu cố ý lấp lửng. Mã Anh Kiệt là người thông minh, ánh mắt lóe lên, đột nhiên hiểu được.
“Thì ra là thế. Thường Biểu đã từng là Tộc trưởng Thường gia. Bây giờ, mặc dù chỉ là Đại trưởng lão, tộc trưởng lại là nghĩa tử của ông ta Thường Cực Hữu, nhưng người chủ trì chính thức lại là Lang Vương Thường Sơn Âm. Thường Biểu có được sát chiêu này, cho nên muốn giữ bí mật. Đây là lệ cũ của cổ sư. Nhưng có một điều cần phải vượt qua. Nếu chẳng may Thường Sơn Âm nghe được phong thanh, ra tay với ông ta, ông ta nhất định phải nộp lên.”
Mã Anh Kiệt nghe lời nói và nhìn biểu hiện của hai người Thường Biểu và Phan Bình, cũng đủ biết sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay này không thể coi thường, tuyệt đối bất phàm.
Người đều có tư tâm, có được bảo vật quý như vậy, ai lại muốn nộp lên. Điều này Mã Anh Kiệt có thể hiểu.
Thấy ánh mắt của Mã Anh Kiệt chớp động, Thường Biểu lại nói: “Những người còn lại, ta cũng đã chào hỏi xong. Điều này Mã tộc trưởng có thể yên tâm. Cửa ải tiếp theo, chúng ta cần lực lượng của Mã tộc trưởng. Haha...”
Chương 764: Trưởng lão đại diện (2)
Biểu hiện của Mã Anh Kiệt nghiêm lại: “Thường Biểu đại nhân nói quá lời. Năng lực của Mã mỗ có hạn, cũng may mà có thể hợp tác với các vị cường giả, là chuyện đôi bên cùng có lợi. Chuyện này theo thường lệ để cho Thường Biểu đại nhân xử lý, ta không có ý kiến.”
Thấy Mã Anh Kiệt đồng ý, Thường Biểu và Phan Bình đều mỉm cười.
“Cái gì đại nhân hay không đại nhân. Mã tộc trưởng cứ gọi thẳng tên ta là được.” Phan Bình tranh thủ thời cơ rút ngắn quan hệ.
Hai người Phan Bình muốn kéo Mã Anh Kiệt lên thuyền giặc. Mã Anh Kiệt muốn phát triển bộ tộc, cũng muốn dựa vào Thường gia, Hắc gia trợ giúp. Ba người đều thuận theo mục đích của mình, lúc này liền sửa lại xưng hô, gọi nhau là huynh đệ.
Ba người trò chuyện với nhau đến đêm khuya.
Rất nhanh đã đến canh ba. Sau khi định ra hôn ước giữa Mã Hồng Vận và Thường Lệ, lúc này cả ba mới chào tạm biệt.
“Thường huynh đúng là có diệu kế. Với mối quan hệ thông gia này, Mã Anh Kiệt đã cột chung cùng một chỗ với Thường huynh. Tương lai đối phó Lang Vương, Mã Anh Kiệt còn sợ không xuất lực sao?” Đóng cửa phòng lại, Phan Bình cười to.
Nhưng Thường Biểu lại khẽ lắc đầu: “Mã Anh Kiệt không dễ bị lừa đâu. Người này co được giãn được, thời khắc nguy nan nhất định sẽ có quyết tâm tráng sĩ chặt tay. Hiện tại vẫn chưa đến lúc mời chào y, nhưng chỉ cần chúng ta giao hảo với y cho thật tốt, để thế nhân đều biết quan hệ thân thiết giữa chúng ta, cộng thêm chút tài nguyên bồi dưỡng tên Mã Hồng Vận, chúng ta sẽ tăng cường quản lý Mã gia. Tương lai tuyên chiến với Thường Sơn Âm, chỉ cần khiến Thường Sơn Âm xem Mã gia là kẻ địch, Mã Anh Kiệt để bảo vệ bộ tộc, không thể không bước lên thuyền của chúng ta.”
Ban đêm bên trong phúc địa Vương Đình, ánh sáo chiếu sáng.
Trong xe, Mã Anh Kiệt và Mã Hồng Vận ngồi đối diện nhau.
“Thật may mắn, tên nhóc ngươi đúng là rất may mắn, lại được Thường Lệ tiểu thư ưu ái. Haha, ta đã đạt thành quyết định với Thường Biểu đại nhân, ngày mùng một tháng sau sẽ là ngày vui của ngươi và Thường Lệ.” Mã Anh Kiệt mỉm cười nói.
“Sao?” Tin tức này khiến Mã Anh Kiệt vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng.
“Ta đã nhìn thấy lòng trung thành của ngươi. Rất tốt, đây là phần thưởng của ngươi.” Mã Anh Kiệt cảm khái vỗ vai Mã Hồng Vận, sau đó lấy ra ba con cổ Xá Lợi Xích Thiết từ trong Không Khiếu ra.
“Cái này...” Mã Hồng Vận ngơ ngác tiếp nhận ba con cổ Xá Lợi Xích Thiết.
“Muốn thành thân với Thường Lệ tiểu thư, nếu không có thực lực và thân phận, chẳng phải làm yếu đi tên tuổi của Mã gia chúng ta sao? Ngươi hãy cầm ba con cổ Xá Lợi Xích Thiết này đi, ngươi sẽ tấn thăng đến nhị chuyển đỉnh phong. Với tư chất của ngươi, thăng lên tam chuyển cũng không thành vấn đề. Bây giờ ta sẽ phong cho ngươi làm Trưởng lão đại diện, xử lý những việc tạp vụ của bộ tộc.” Mã Anh Kiệt tuyên bố.
“Cái gì?” Mã Hồng Vận mở to mắt, giật mình nhìn Tộc trưởng Mã gia.
Đối với cậu ta mà nói, việc này quá mức kinh ngạc, lại quá đột nhiên.
Sắc mặt Mã Anh Kiệt cố ý trầm xuống: “Còn không quỳ xuống tạ ơn?”
Trong đầu Mã Hồng Vận hoàn toàn trống rỗng, nhưng cơ thể vẫn ý thức được, lập tức quỳ xuống đất: “Tạ đại nhân đề bạt tiểu nhân.”
“Ừm, làm tốt lắm.” Mã Anh Kiệt động viên thêm vài câu, tâm tư lại bay xa: “Xem ra uy lực sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay rất kinh người. Được đám người Phan Bình và Thường Biểu coi trọng như vậy, lại không cần quá nhiều tu vi lực đạo, không ngại thì ta cũng thử một chút.”
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc, mật thất trung tâm.
“Mặc hóa!” Tinh quang lóe lên trong mắt Phương Nguyên, miệng quát nhẹ, hai tay bỗng nhiên ép xuống.
Lập tức, các loại cổ trùng rơi xuống từ không trung như mưa, nhanh chóng giao hòa trong quá trình rơi xuống.
Khi rơi xuống sa bàn, chúng hóa thành chất dịch màu đen.
Chất dịch màu đen một lần nữa liên kết lại, bao trùm mặt ngoài toàn bộ sa bàn, sau đó tìm được một chỗ sơ hở, hình thành lỗ thủng vòng xoáy, vội vàng tập trung lại.
Trong đầu Phương Nguyên, ý chí Mặc Dao nhìn thấy cảnh này, hài lòng nhận xét: “Rất tốt, thủ pháp Luyện đạo Mưa Rào mà ta dạy cho ngươi, bây giờ ngươi đã luyện đến xe nhẹ đường quen. Nếu dùng thủ pháp này, quá trình luyện cổ sẽ tăng lên ba thành, hiệu quả tăng lên hơn hai mươi phần. Sau thủ pháp này, ta không còn cái gì có thể dạy cho ngươi. Sau này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được. Tinh túy của Mưa Rào nằm ở chữ “đột nhiên”. Tuy nhiên, nó không phải là quá trình diễn ra quá nhanh, ngươi cần phải chú ý thật kỹ toàn bộ quá trình. Vì thế, thủ pháp này không thể sử dụng liên tiếp nhiều lần. Dùng nhiều, nhẹ thì tinh thần hoảng hốt, đầu váng mắt hoa, dẫn đến luyện cổ thất bại. Nặng thì hồn phách bị thương, ký ức bị tổn thất, trở nên si ngốc.”
Luyện cổ nguy hiểm không thua gì kịch chiến.
Điều này Phương Nguyên đã sớm biết. Hắn vẫn luôn chăm chú lắng nghe Mặc Dao chỉ điểm, sau đó ném lệnh bài chủ lâu vào trong vòng xoáy chất dịch màu đen.
Một lúc sau, chất dịch màu đen tiêu hao gần hết, lệnh bài chủ lâu ung dung bay lên, một lần nữa rơi xuống bàn tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên định thần nhìn lại, lúc này lệnh bài chủ lâu đã có năm góc.
Điều này đồng nghĩa với việc mặc hóa đã được tiến hành năm lần.
Có chút kỳ lạ.
Phương Nguyên không có nhiều nguyên thạch, cùng lắm chỉ có thể tiến hành một lần mặc hóa, vì sao lại có thể sử dụng đến ba lần?
Thì ra, sau khi Phương Nguyên nắm giữ lệnh bài chủ lâu một góc, quyền hạn được tăng lên rất nhiều, có thể thông qua lệnh bài chủ lâu một góc mà biết được bất cứ một tầng nào trong lầu Chân Dương cộng phần thưởng của cửa ải tầng đó.
Sau khi Phương Nguyên biết được, hắn cũng không quá do dự đã chọn ngay một tầng.
Tầng này chính là tầng thứ bảy.
Lệnh bài chủ lâu một góc có thể giúp cho cổ sư khống chế một tầng nào đó của lầu Chân Dương.
Tầng thứ bảy được các cổ sư hợp lực đả thông đến cửa thứ tám mươi chín. Vì sao Phương Nguyên không chọn tầng khác lại đi chọn tầng này?
Đây là vì phần thưởng của cửa thứ tám mươi chín là năm viên tiên nguyên thạch.
Phương Nguyên ẩn núp đi vào, lợi dụng lệnh bài chủ lâu mà khống chế tầng này. Đám người Thường Biểu, Phan Bình và Mã Anh Kiệt đả thông được cửa ải của tầng thứ bảy, nhưng đã bị Phương Nguyên tiếp quản. Hắn lấy năm viên tiên nguyên thạch đi, sau đó đưa bản sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay đã bị cắt giảm rất nhiều đến Không Khiếu của mọi người.
Thiên Thi Vương sáu tay dùng cổ Tá Lực làm hạch tâm, cổ Phi Cương thứ sau làm trụ cột, còn có các loại cổ trùng phụ trợ. Trải qua sự chỉnh sửa của Phương Nguyên và ý chí Mặc Dao, sát chiêu giao cho bọn họ, cổ hạch tâm đã được thay thế bằng cổ Bá Vương, uy lực giảm đi rất nhiều.
Quan trọng hơn chính là, cổ trùng phụ trợ cũng bị thay đổi, tăng thêm cổ Tâm Ý, âm thầm để đám người Thường Biểu và Phan Bình áp dụng thể nghiệm.
Như vậy, không những không khiến đối phương hoài nghi phần thưởng bị thay đổi, hơn nữa còn có thể giúp Phương Nguyên thử nghiệm sát chiêu, từ đó tìm ra chỗ còn thiếu sót.
“Tính toán thời gian, khoảng cách tặng phần thưởng sát chiêu đến giờ đã nửa tháng, là thời điểm thu lưới mò cá. Theo ngươi thì sao?” Phương Nguyên thương lượng với ý chí Mặc Dao trong đầu.
Mặc Dao trầm ngâm nói: “Thời gian không ngắn không dài, trước tiên có thể thí nghiệm hai người để xem kết quả như thế nào.”
Phương Nguyên nắm chặt lệnh bài chủ lâu năm góc trong tay, tinh thần khẽ động, bỗng nhiên phát hiện bên trong cửa thứ chín mươi của tầng thứ bảy có hai bóng người quen thuộc.
Không phải ai khác, chính là Thường Biểu và Phan Bình.
Hai người đang chạy vội.
Phan Bình vừa chạy vừa hô to với Thường Biểu: “Chúng ta đến đây đã bảy ngày. Dù sao tốc độ thời gian nơi này trôi nhanh hơn so với phúc địa Vương Đình. Nhưng theo tốc độ của chúng ta, chúng ta cũng đã chạy được mấy chục dặm, nhưng chúng ta ngoại trừ nhìn thấy tường thành cũng vẫn là tường thành.”
Vừa chạy, Thường Biểu cũng vừa gật đầu, gió thổi vạt áo ông ta bay phấp phơ: “Nơi này không thể phi thiên, không thể độn địa, chỉ có thể dọc theo con đường giữa những tường thành. Thông đạo bốn phía thông suốt. Chúng ta đi lâu như vậy cũng chẳng gặp con quái vật nào, hiển nhiên cửa này khảo sát khả năng trinh sát, di chuyển của cổ sư. Cửa ải này chính là một mê cung.”