Chương 759: Ban thưởng sát chiêu (1)
“Nếu như ngươi có thể lợi dụng toàn bộ, đạt được mười ba lệnh bài chủ lâu một góc, ngươi hoàn toàn có thể lấy được một đạo chân truyền của Cự Dương Tiên Tôn. Haiz, không giống như ta lúc đầu, chỉ có sáu sơ hở.”
Phương Nguyên nghe xong, lòng nhiệt huyết của hắn giống như bị dội một chậu nước lạnh. Hắn cười khổ: “Lợi dụng toàn bộ sơ hở? Không nói gạt ngươi, tiên nguyên thạch trong tay của ta chỉ còn lại hai khối, chỉ có thể chống đỡ được một lần sát chiêu Mặc Hóa.”
“Ồ, là như vậy sao?” Mắt Mặc Dao sáng lên.
Phương Nguyên đang thăm dò Mặc Dao, Mặc Dao cũng đồng thời thăm dò Phương Nguyên.
Tiên nguyên thạch là một trong những thứ quan trọng nhất của cổ tiên. Mặc dù Phương Nguyên vẫn là phàm nhân, nhưng hắn có được phúc địa Hồ Tiên, trong lòng Mặc Dao đã xem hắn là một nửa cổ tiên rồi.
“Thì ra tiểu tử này chỉ có hai khối tiên nguyên thạch? Lời này của hắn có phải là thật hay không? Hẳn là thật. Sức hấp dẫn của chân truyền Cự Dương Tiên Tôn không phải thường nhân nào cũng có thể ngăn cản. Hắn là đại sư luyện đạo, tất nhiên cũng biết được luyện hóa sơ hở càng nhiều, nắm giữ lệnh bài chủ lâu cao hơn, sẽ càng dễ dàng công phá lầu Chân Dương. Quan trọng là, ta tiềm phục bên trong đầu hắn, cho dù hắn muốn lén lút ta luyện hóa cũng là chuyện không thể nào.”
“Tiếp theo, hắn sẽ cầu viện thế lực sau lưng mình. Hừ, tiểu tử thúi này ẩn tàng sâu thật, nhưng đến lúc đó, hắn sẽ phải lộ ra nội tình, và ta sẽ thấy được một hai.”
Vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt Mặc Dao ôn tồn nhìn Phương Nguyên: “Cũng không cần gấp. Lệnh bài chủ lâu có thể chiếm đoạt lẫn nhau. Chỉ cần ngươi chiếm đoạt được lệnh bài chủ lâu trong tay minh chủ Hắc Lâu Lan, nói không chừng có thể gom được mười góc.”
Không hổ là Mặc Dao, biết được bí mật không ít.
Ánh mắt Phương Nguyên ngưng lại, giọng điệu cao lên, cố ý hỏi: “Ngươi muốn ta ra tay với Hắc Lâu Lan? Ngươi muốn đẩy ta xuống con đường chết à? Mặc dù Hắc Lâu Lan dễ đối phó, nhưng phía sau gã là Hắc gia, là thế lực siêu cấp, có một số vị cổ tiên bảo vệ cho gã.”
“Haha, tiểu tử này gan to bằng trời, đã có thể ngụy trang thân phận, ẩn núp vào trong Vương Đình, còn sợ một Hắc Lâu Lan? Hơn nữa, ta cũng không bảo ngươi nhất định phải giết gã, chỉ là lấy lệnh bài chủ lâu trong tay gã mà thôi.”
Phương Nguyên đảo mắt: “Hắc Lâu Lan không thể giết được, giết gã chính là chọc vào tổ ong vò vẽ. Hiện tại, ta không thể trêu vào Hắc gia. Nhưng lệnh bài lâu chủ trên tay gã nhất định sẽ được gã quý như mạng sống. Ngươi nói ta nên làm cái gì?”
“Hiện tại không thể trêu vào. Đây là nói hiện tại, tương lai không nhất định mà. Dã tâm tên nhóc này đúng là không nhỏ.” Mặc Dao nhạy bén phát giác được điểm mấu chốt trong đó.
Đối với nan đề mà Phương Nguyên nói ra, nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều, giang hai tay ra nói: “Làm thế nào để lấy được lệnh bài chủ lâu trong gã chính là chuyện của ngươi.”
“Giết.”
“Đáng chết, lại là một con vạn thú vương.”
Sa mạc rộng lớn vô cùng, không khí nóng bức khiến tầm mắt trở nên vặn vẹo. Trên biển cát vàng rực, từng con sâu cát liên tục trồi lên từ mặt đất.
Một đám cổ sư đang núp sau một cồn cát, rất khó bảo vệ.
Nơi này là tầng thứ bảy của lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cửa thứ tám mươi chín.
Mỗi một cửa là một khoảng trời đất mới với đủ loại khảo nghiệm.
Một con vạn thú vương sâu đất gia nhập chiến trường, lập tức khiến cho phòng tuyến của cổ sư xuất hiện ba động.
“Giữ vững thêm ba khắc nữa, chúng ta có thể đả thông cánh cửa này.” Đơn Đao Tướng Phan Bình cao giọng hò hét, cổ vũ sĩ khí.
Gã xuất thân Ma đạo, hiện tại đã chính thức đầu nhập vào Hắc gia, trở thành gia lão khác họ.
Chiến lực cá nhân của gã cực kỳ xuất sắc, nhưng khảo nghiệm lần này lại liên quan đến phòng ngự.
Cửa này yêu cầu người vượt qua phải đặc biệt thủ vững trên cồn cát sáu canh giờ. Đối mặt với thế công như sóng biển dâng lên của sâu cát, trừ phi là cổ tiên, nếu không sức mạnh của phàm nhân sẽ trở nên nhỏ bé. Bởi vậy, số lượng người tham gia vượt quan càng nhiều càng tốt.
Nhưng Phan Bình lại không mang đến hiệu quả bao nhiêu.
Chiến cho đến bây giờ, các cổ sư thương vong thảm trọng, mỏi mệt không chịu nổi, sắp sửa đạt đến cực hạn.
“Mụ nội nó, lại xuất hiện thêm một con vạn thú vương, có còn để cho người ta sống không chứ?” Một người đàn ông râu quai nón lau máu và mồ hôi trên mặt, nói.
Gã không muốn để người khác biết tên của mình. Bởi vì râu ria tua tủa, cho nên người khác gọi gã là râu quai nón.
Những lần vượt quan trước, gã qua được cửa mười tám của tầng thứ sáu, từ chỗ không có tiếng tăm gì, cho đến bây giờ đã có chút thanh danh.
Gã chỉ là cổ sư nhị chuyển, có ném vào thánh cung cũng tìm không ra, thuộc hàng tiểu lâu la. Nhưng bởi vì phần thưởng qua được cửa ải, giúp cho gã bay thẳng đến cảnh giới tam chuyển.
Cổ sư đạt đến tam chuyển thì khác.
Nhị chuyển rất phổ biến, còn tam chuyển thì hiếm hơn. Tất cả đều là gia lão, trưởng lão.
Gã râu quai nón đạt đến tam chuyển, hoàn cảnh lập tức được cải thiện.
Chân nguyên cao hơn giúp cho chiến lực của gã cao hơn. Chiến lực tăng lên mang đến chiến lợi phẩm phong phú. Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều bộ tộc cỡ trung ném cành ô liu cho gã. Còn bộ tộc cỡ nhỏ thì dung không được mà nuôi cũng không nổi, vì thế vẫn còn đang chướng mắt gã.
“Đây là cửa thứ tám mươi chín. Nếu qua được cửa, phần thưởng sẽ rất khó lường. Những người như chúng ta không có khả năng thu hoạch được, nhưng thù lao của nhiệm vụ này cũng đủ cho ta đổi lấy hai con cổ tam chuyển.”
Gã râu quai nón nghĩ thầm, lửa trong lòng cháy lên hừng hực. Gã vừa kịch chiến vừa ngó mấy nhân vật đỉnh phong trên cồn cát.
Chính bọn họ đã triệu tập gần ngàn cổ sư đến phá cửa ải này.
Vạn thú vương sâu đất xâm nhập phòng tuyến, kịch chiến lập tức bộc phát. Kim quang, mưa tên, hỏa diễm đủ loại công kích rơi xuống người vạn thú vương. Giáp xác toàn thân vạn thú vương bỗng nhiên biến thành màu vàng, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều, ngăn chặn tất cả thế công lại.
Nó gào thét liên tục, lao thẳng vào đám người, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Thường Biểu đứng trên cồn cát, cau mày mà nhìn.
“Tình huống có chút nghiêm trọng.” Ông ta lên tiếng: “Trên người con vạn thú vương có một con cổ Hoàng Kim Giáp ngũ chuyển. Nếu chúng ta để cho nó tùy ý ngược xuôi, phòng tuyến sớm muộn gì cũng sẽ bị thái nhỏ.”
Chiến cho đến bây giờ, đây đã là con vạn thú vương thứ chín.
Căn cứ vào các loại cổ trùng hoang dại ký sinh trên người khác nhau, chiến lực giữa vạn thú vương cũng có sự cao thấp khác nhau. Con vạn thú vương này tương đối khó giải quyết. Bởi vì nó có cổ phòng ngự ưu tú, dẫn đến hiệu quả quần công không lớn.
Xuất hiện tình huống này, bình thường sẽ do cổ sư cường giả đích thân ra tay mới có hiệu quả.
Bởi vì cái gọi là binh đối binh, tướng đối tướng.
Thường Biểu nói bóng nói gió chính là điều này.
Mã Anh Kiệt đứng bên cạnh ông ta, lúc này vượt lên mọi người, nói: ‘Vậy thì do ta ra tay trước.”
Không ai đưa ra lời dị nghị nào.
Vạn thú vương xuất hiện, mọi người thay phiên nhau ra tay. Đây là điều đã được thương lượng từ trước. Dựa theo trình tự, đã đến phiên Mã Anh Kiệt ra tay.
Không hổ danh là Mã Anh Kiệt. Y đích thân ra tay, chỉ huy thiên mã, thoải mái ngăn cản vạn thú vương, cục diện lập tức ổn định lại.
“Tiểu Mã Tôn đúng là không tầm thường.” Bên trên cồn cát, mọi người cùng tán thưởng.
“Thường huynh, huynh cảm thấy Mã Anh Kiệt như thế nào?” Phan Bình bí mật truyền âm.
Mã Anh Kiệt từng là Thiếu tộc trưởng Mã gia, đồ đệ của Mã Tôn, nhưng Mã gia thất bại, bị Hắc Lâu Lan cưỡng bức thần phục. Bây giờ, Mã gia chỉ còn là thế lực tầm trung.
Thường Biểu biết Phan Bình có ý gì. Gã muốn lôi kéo Mã Anh Kiệt, trở thành một trong những đồng minh giết sói.
Cái gọi là đồng minh giết sói chính là tổ chức bí mật đối phó Phương Nguyên.
Phan Bình bị Phương Nguyên cướp mất truyền thừa trên đồi Tinh Thứu, bởi vậy thầm hận không thôi, lúc nào cũng muốn trả thù.
Chương 760: Ban thưởng sát chiêu (2)
Thường Biểu có mối thù đoạt vợ với Thường Sơn Âm, không đội trời chung.
Phương Nguyên thế lớn vô cùng, có địa vị ngang với Hắc Lâu Lan. Mặc dù Phan Bình, Thường Biểu có rất nhiều thu hoạch, nhận được nhiều chỗ tốt trong lầu Chân Dương, bây giờ đã là tứ chuyển đỉnh phong, nhưng muốn đối phó Phương Nguyên, khả năng thành công sẽ rất thấp. Cho nên bọn họ mới cần càng nhiều cường lực giúp đỡ càng tốt.
Thấy Thường Biểu trầm ngâm không nói, Phan Bình nói tiếp: “Mã gia thảm bại, nguyên nhân chủ yếu chính là Thường Sơn Âm. Sư phụ của Mã Anh Kiệt là Mã Tôn đã chết trong tay hắn. Y và Thường Sơn Âm có thâm cừu đại hận với nhau.”
Nhưng Thường Biểu khẽ lắc đầu, truyền âm nói: “Không được. Mã Anh Kiệt là loại người bền gan vững chí, chính là thế hệ anh hùng tiếp theo. Theo ta thấy, bây giờ y đang tập trung tinh thần chấn hưng Mã gia. Đã muốn chấn hưng bộ tộc, y nhất định sẽ không muốn đối nghịch Lang Vương, ngược lại còn muốn có mối quan hệ tốt với hắn. Lang Vương thế lớn, đồng minh giết sói của chúng ta đang ở trong tối, đây chính là ưu thế lớn nhất. Chúng ta không thể mời chào lung tung người ngoài được. Một người không ổn, chúng ta sẽ bị bại lộ ngay.”
Phan Bình không muốn từ bỏ: “Thường huynh, người làm đại sự sao có thể lo trước lo sau được chứ? Tên tiểu nhân Thường Sơn Âm có vạn sói bảo vệ, trong tương lai, lực lượng của chúng ta nhất định sẽ bị đàn sói đó bào mòn. Đừng quên hắn còn có tu vi Lực đạo rất cao. Mã Anh Kiệt thống soái đàn ngựa, được xưng là Tiểu Mã Tôn, rất có phong thái đại sư. Chúng ta cần chính là cường giả như vậy để đối phó đàn sói.
Thường Biểu liếc mắt nhìn Phan Bình, trong lòng cảm thấy bất mãn.
Phan Bình là cổ sư Ma đạo, danh xưng Đơn Đao Tướng, làm việc chẳng hề úy kỵ, lớn mật tàn nhẫn. Thường Biểu xem ra, tên này lỗ mãng vô tri, khó mà thành đại sự.
Thật ra Phan Bình cũng có sự bất mãn của mình. Theo góc độ quan sát của gã, Thường Biểu làm việc bó tay bó chân, lo trước lo sau, suy nghĩ quá nhiều, chẳng phải loại anh hùng hào kiệt.
Đây là sự khác biệt trong tính cách của hai người.
Tính cách Thường Biểu ẩn nhẫn. Năm đó mưu tính Thường Sơn Âm cũng là mượn đao giết người, lại yêu quý danh dự. Qua nhiều năm như vậy cũng không nhận Thường Cực Hữu là con ruột của mình.
Còn Phan Bình thì khác, nhìn gã trong cuộc chiến Vương Đình tung hoành quân trận, gào thét công kích là có thể nhìn ra được bản tính của gã.
Nhưng cho dù có sự khác biệt, mặc kệ là Phan Bình hay là Thường Biểu, đều có thể bổ sung qua lại cho nhau, bỏ qua cho nhau. Bọn họ biết, Lang Vương không phải một mình bọn họ là có thể đối phó được.
“Phan Bình xuất thân Ma đạo, làm sao hiểu được tâm tư Chính đạo chứ. Muốn thu phục Mã Anh Kiệt? Hừ, suy nghĩ hão huyền. Một khắc trước nói cho y biết chuyện đồng minh giết sói, nói không chừng một khắc sau, chúng ta đã bị Mã Anh Kiệt bán đứng, lấy lòng Lang Vương rồi. Haiz, ta nên thuyết phục gã như thế nào đây?” Thường Biểu thở dài trong lòng.
Tuy nhiên, ông ta cũng là loại người đa mưu túc trí, lập tức nảy ra ý hay.
Gã truyền âm nói: “Phan huynh, Thường Sơn Âm giết Mã Tôn là thật, nhưng huynh đừng quên, phụ thân Mã Anh Kiệt Mã Thượng Phong là chết trong tay ai.”
“A!” Phan Bình sững sờ, thần sắc ngây ngốc.
Mã Thượng Phong là do Phan Bình giết chết. Phan Bình nhờ thế mà lập được chiến công, nhận được rất nhiều khen thưởng.
Công lao lúc trước bây giờ trở thành chướng ngại cản trở gã báo thù. Điều này khiến Phan Bình trở tay không kịp.
Nhưng Phan Bình là người cố chấp, vẫn ương ngạnh nói: “Ta giết phụ thân y là thật, nhưng đó là lúc hai quân giao phong, đều vì chủ của mình. Thường huynh cho rằng, Mã Anh Kiệt lấy bộ tộc làm trọng, ta tin vào phán đoán này của huynh. Đã như vậy, chúng ta lập mưu ngay phương diện này. Chỉ cần để Mã Anh Kiệt cho rằng, Lang Vương tồn tại chính là một trở ngại lớn nhất cho việc y chấn hưng bộ tộc, điều này không phải tốt hơn sao?”
Nghe xong, đến phiên Thường Biểu ngây người.
Ông ta liếc mắt nhìn Phan Bình, nghĩ thầm: “Quả nhiên là trí giả ngàn lo có khi có một mất, kẻ ngu ngàn lo có khi có một được. Nghĩ không ra Phan Bình này cũng có lúc thông minh.”
Lập tức, ông ta xoay chuyển mưu tính: “Không sai, việc này chính xác có khả năng thành công. Nhược điểm của Mã Anh Kiệt chính là Mã gia. Nhưng làm thế nào mới có thể khiến cho Mã Anh Kiệt cam tâm tình nguyện gia nhập đồng minh giết sói chứ?”
Thường Biểu nghĩ đến đây, bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm trong đầu, nghĩ đến một tin tình báo nhỏ lúc trước.
Ánh mắt của ông ta không khỏi nhìn về phía trái của phòng tuyến.
Ở đó có một vị cổ sư nhị chuyển trẻ tuổi.
“Cậu ta chính là Mã Hồng Vận, là nô bộc thân thiết bên cạnh Mã Anh Kiệt. Bây giờ là một trong những tâm phúc được Mã Anh Kiệt tín nhiệm nhất. Cách đây không lâu, Lang Vương săn giết đàn khôi thú, Mã Hồng Vận may mắn chạy thoát, thu hoạch không nhỏ. Sau khi dâng lên cho Mã gia, lúc này Mã Anh Kiệt thưởng cho cậu ta ba con cổ Xá Lợi Thanh Đồng, xem như phần thưởng cho lòng trung thành của cậu ta. Lại còn trả tất cả cổ trùng mà cậu ta dâng về cho gia tộc, không lấy một con.”
“Vận khí của tên nhóc này không tệ. Trong trận chiến Thường gia, Cát gia lúc trước, cậu ta vẫn có thể thuận lợi rời đi. Giá trị của cổ Xá Lợi Thanh Đồng không nhỏ. Mã gia suy bại, lòng người tán loạn. Mã Anh Kiệt không dùng được cổ Xá Lợi Thanh Đồng, cho nên đã đổi ngàn vàng mua xương ngựa, tạo thành tấm gương cho mình.”
“Mã Hồng Vận có được cổ Xá Lợi Thanh Đồng mà mình cần nhất, trong một buổi tối đã gia tăng tu vi lên nhị chuyển. Tốc độ nhanh như vậy, ngay cả ta cũng không sánh nổi.”
Thường Biểu nghĩ đến đây, có chút cảm khái.
So sánh với Mã Hồng Vận, xuất thân của Thường Biểu cao quý hơn nhiều, có rất nhiều tài nguyên cung cấp. Nhưng cho dù là vậy, thời gian Thường Biểu đạt đến nhị chuyển lại dài gấp mấy chục lần Mã Hồng Vận.
Đó là vì cổ Xá Lợi Thanh Đồng sinh trưởng cực kỳ thưa thớt, lại còn xuất hiện ở những nơi khác nhau. Cũng may mà còn có lầu Chân Dương tám mươi tám góc, Mã Anh Kiệt vượt quan đều có phần thưởng.
“Tên nhóc Mã Hồng Vận này nhặt được tiện nghi của Thường Sơn Âm mà làm giàu. Trước đó, Thường Sơn Âm còn ra lệnh cho cổ sư hai nhà Thường, Cát xuất động, bắt được không ít cổ sư chiếm tiện nghi. Nếu như ta đem tin tức này báo ra ngoài thì như thế nào?”
Thường Biểu suy nghĩ.
“Không, chỉ một Mã Hồng Vận nhị chuyển nho nhỏ, trong mắt Thường Sơn Âm sợ rằng sâu kiến cũng không bằng. Phân lượng của cậu ta quá nhẹ, cho dù có báo ra ngoài, Mã Anh Kiệt cũng sẽ không vì Mã Hồng Vận mà đối phó Thường Sơn Âm. Chuyện này phải tiếp tục trù tính và chờ đợi.”
Sau ba khắc, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên trên cồn cát.
“Thắng lợi, thắng lợi rồi.”
“Đúng là không dễ mà. Rốt cuộc đã đả thông được cửa ải này.”
“Cũng không biết phần thưởng lần này là gì nhỉ?”
Rất nhiều ánh mắt tò mò, tập trung trên người Thường Biểu, Phan Bình, Mã Anh Kiệt.
Bên trong Không Khiếu của đám người Thường Biểu xuất hiện rất nhiều cổ trùng.
Trong đó có một con cổ Đông Song cất giữ tin tức.
“Thiên Thi Vương sáu tay?” Thường Biểu, Phan Bình, Mã Anh Kiệt điều tra xong, hai mặt nhìn nhau.
Biểu hiện trên mặt bọn họ không giống nhau.
Không nghĩ đến phần thưởng lại là một sát chiêu Lực đạo. Dựa trên miêu tả, uy lực sát chiêu này là tuyệt luân.
Oành.
Một bóng người như điện bắn ra, sáu cánh tay như sáu khẩu đạn pháo đánh nổ một con cua mũ sắt to lớn.
Nhất thời, bên trong mật thất máu tươi văng khắp nơi, tứ chi bay tán loạn.
“Haha.” Phan Bình tóc tai bù xù, đứng trên máu tươi và tàn chi, ngửa đầu cười to.
“Thoải mái, thoải mái thật. Sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay này lợi hại quá. Nhờ vào thi thể có thể bù đắp cho việc nội tình Lực đạo không đủ. Vì thế, cho dù ta tu Lực đạo không sâu, cũng có thể sử dụng.”
Tinh quang nhấp nháy trong mắt Phan Bình, không ngừng thưởng thức.
Gã xuất thân Ma đạo, tài nguyên không đủ, tài năng cũng không nhiều, vì thế trước giờ gã không nắm trong tay sát chiêu nào cả. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy.
Chương 761: Công tử, cứu ta...
Xông xáo ở Bắc Nguyên nhiều năm như thế, tầm mắt của Phan Bình cũng được mở rộng, biết sát chiêu Thiên Thi Vương quả nhiên giống như trong ghi chép, uy lực tuyệt luân.
“Chỉ cần có nó, phần thắng Lang Vương sẽ được tăng thêm một phần. Lang Vương có sát chiêu Lực đạo, bây giờ ta cũng có. Lang Vương, ngươi đừng có mà phách lối, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ trả lại mối nhục lúc trước gấp mười lần cho ngươi.” Phan Bình nghiến răng, ánh mắt tràn ngập cừu hận.
Cùng lúc đó, Thường Biểu cũng đang thí nghiệm sát chiêu này.
“Quả nhiên không hổ danh phần thưởng trong lầu Chân Dương, sát chiêu này quá cường đại.”
Uy lực sát chiêu khiến cho Thường Biểu nhìn thấy mà giật mình.
“Nếu nói có cái gì đó còn chưa đủ, đó chính là tướng mạo quá ghê tởm.” Thường Biểu nhìn tấm gương đằng trước, ánh mắt sâu u.
Thường Biểu trong gương làn da toàn thân màu xanh xám, răng nanh nhô ra, hai mắt mờ đục, mái tóc màu đỏ rối tung khiến cho người ta nhìn mà phải sợ hãi. Nhất là sau lưng ông ta còn mọc ra sáu cánh tay kỳ quái, phẩm chất không đồng nhất, cái nào cũng dữ tợn, nhìn mà phát lạnh.
Phan Bình xuất thân Ma đạo, từ xưa đến nay lúc nào cũng thiếu tài nguyên tu luyện, gian nan khốn khổ, lấy sinh tồn làm mục đích, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Nhưng Thường Biểu thì khác.
Ông ta xuất thân Thường gia, có thể nói là cao quý, lại là nhân vật có mặt mũi trong Chính đạo, yêu quý thanh danh như mạng. Nếu dùng diện mạo này mà gặp người khác, tâm lý ông ta có chút không thoải mái.
“Cho dù dung mạo xấu, có thể đối phó Thường Sơn Âm cũng không thành vấn đề.” Vừa nghĩ đến Phương Nguyên, trong lòng Thường Biểu lập tức hạ quyết tâm.
“Nói đến, chiêu này rất giống sát chiêu Lực đạo kia của hắn.”
“Sát chiêu của hắn, sau lưng mọc bốn tay, cộng luôn hai tay của bản thân, tổng cộng có sáu cánh tay. Còn sát chiêu của ta, sau lưng mọc sáu cánh tay, tổng cộng có tám cánh tay. Đây là sự khác biệt về phương diện ngoại hình. Tính về uy năng, sát chiêu của ta cũng cao hơn một bậc.”
Thường Biểu âm thầm so sánh trong lòng. Ấn tượng của ông ta về sát chiêu của Phương Nguyên dừng lại trong cuộc chiến Vương Đình lúc trước.
Bỗng nhiên, tinh quang chợt lóe lên trong lòng Thường Biểu. Ông ta phỏng đoán: “Nhưng cũng thật kỳ lạ, hai sát chiêu lại giống nhau như thế. Có lẽ... sát chiêu này của ta mới là bản chính, còn sát chiêu của Thường Sơn Âm có thể là phiên bản không hoàn chỉnh được lưu truyền ra ngoài, bị hắn ngẫu nhiên đạt được.”
Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
“Thường Sơn Âm là đại sư Nô đạo, có thiên phú Nô đạo, tại sao lại còn có thiên phú về Lực đạo được chứ? Haha, khi ta diệt trừ hắn, ta sẽ thi triển sát chiêu này, không biết biểu hiện lúc đó của Thường Sơn Âm sẽ là gì? Ta thật sự rất chờ mong điều này.”
Nghĩ đến diệu dụng của nó, khóe miệng Thường Biểu không khỏi phác họa một đường cong nhỏ.
Đúng lúc này, có nô bộc đến bẩm báo, Phan Bình đến.
Thường Biểu vừa nghĩ, đã đoán được ý đồ của Phan Bình. Ông ta dặn dò: “Mau dẫn gã đến thư phòng của ta, dùng trà ngon tiếp đãi, ta sẽ đến sau.”
Bởi vì đang thí nghiệm sát chiêu, cho nên quần áo của Thường Biểu đã sớm rách nát.
Sau khi thay quần áo, ông ta bước vào thư phòng, lập tức nhìn thấy Phan Bình đang cầm chén trà tu ừng ực.
“Thật là tiếc cho trà ngon của ta.” Thường Biểu cười nhạo trong lòng, sau đó chắp tay kêu: “Phan huynh, nhìn mặt huynh toàn là sự vui mừng, chẳng lẽ thí nghiệm sát chiêu đã có hiệu quả?”
“Haha, Thường huynh đoán không sai, chính là như vậy. Sát chiêu này thật sự đạt đến đỉnh cao của sự kỳ diệu.” Phan Bình cười to, sau đó chuyển sang chuyện khác: ‘Chỉ là bên trong có một vấn đề. Ta đã dùng thử ba lần, sau mỗi lần ngừng sử dụng, ta đều cảm thấy đau bụng khó nhịn. Lần sau nặng hơn lần trước, có khi nào đây là di chứng của sát chiêu?”
“Ồ?” Thường Biểu nghe xong, ánh mắt ngưng lại: “Triệu chứng của ta lại khác huynh. Huynh đau bụng, còn ta thì đầu óc choáng váng, thậm chí hoa mắt chóng mặt. Huynh không đến, ta cũng phải tìm huynh để thảo luận về việc này.”
Hai người thảo luận với nhau một lát nhưng lại không tìm ra được vấn đề.
Bọn họ không chuyên tu Lực đạo, cũng không có tạo nghệ Luyện đạo, cái gọi là nghiên cứu thảo luận chỉ dừng lại ở việc thể nghiệm, không cách nào xâm nhập căn bản.
Phan Bình đề nghị: “Qua cửa, ngoại trừ chúng ta còn có ba người khác. Chi bằng chúng ta gọi họ đến đây cùng nhau nghiên cứu. Giao tình chính là giao lưu. Đợi khi giao tình đã đủ, chúng ta mời bọn họ gia nhập đồng minh giết sói.”
Phan Bình cứ nghĩ đến chuyện mời người nhập bọn không buông. Thường Biểu mỉm cười nói: “Việc này ta đã có an bài, tin rằng mấy ngày nữa sẽ có hiệu quả.”
....
Phúc địa Vương Đình, cách thánh cung ngàn dặm.
Rừng rậm tươi tốt, một đội cổ sư đang tìm kiếm cẩn thận.
Răng rắc.
Một tiếng vang giòn. Mã Hồng Vận không cẩn thận đạp gãy khúc củi khô dưới chân.
Hành động của mọi người ngưng lại, ánh mắt kinh sợ đều tập trung trên người cậu.
“Thằng ngu này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chú ý dưới chân, chú ý dưới chân.” Thủ lĩnh đội ngũ hạ giọng, trừng mắt khiển trách.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý.” Mã Hồng Vận vội vàng xin lỗi.
“Ngậm miệng, ngậm miệng.”
“Xuỵt, nhỏ giọng chút thôi, cái tên ngu ngốc này.”
Cổ sư xung quanh khẩn trương lên. Cổ sư đứng bên cạnh Mã Hồng Vận vội vàng bưng kín miệng cậu ta.
Biểu hiện của vị thủ lĩnh nghiêm lại, có chút sát khí: “Tất cả yên lặng cho ta. Nếu quấy rầy bầy chim mỏ sắt, chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều. Lần này chúng ta đến trộm trứng chim. Trộm xong thì rút lui. Ai dám làm chuyện xấu, lão tử giết người đó trước.”
Thủ lĩnh của chuyến đi này có tu vi tam chuyển, thực lực mạnh, tất nhiên là có uy vọng.
Nghe hắn ta nói, mọi người liền vội vàng gật đầu, trong đó bao gồm Mã Hồng Vận.
Thủ lĩnh đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Mã Hồng Vận, nhìn đến muốn róc xương lóc thịt, trong lòng hạ quyết tâm: “Đợi lần này trở về, nhất định sẽ đá tên ngớ ngẩn này ra khỏi đội ngũ. Thực lực nhị chuyển thì sao? Haiz, ban đầu mắt của ta đúng là bị mù, nhìn trúng cổ nhị chuyển trên người nó, liền đồng ý cho nó gia nhập đội ngũ. Cổ sư ngu xuẩn đến mức như vậy, cho dù cổ trùng tốt thì làm được gì.”
Xoạt.
Đúng lúc này, trong rừng rậm vang lên tiếng giống như thủy triều.
Rất nhiều chim mỏ sắt vẫy hai cánh, từ nhánh cây bay vút lên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả cổ sư như rơi xuống hầm băng.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Hỏng rồi, đàn chim đã bị động, mau chạy đi.”
“Mã Hồng Vận, đều tại ngươi. Lần này lão tử mà không chết, nhất định sẽ trở về tìm ngươi tính sổ.”
Mọi người có sợ hãi, có hoảng loạn, có tức giận.
“Không đúng, đàn chim bay về hướng nam, không phải do chúng ta kinh động. Xem ra ngoài Thường gia nhận nhiệm vụ này thì còn có người khác.” Thủ lĩnh phát hiện tình huống, trong lòng vui sướng, không nhịn được kêu lên.
Mọi người nghe xong nhìn lại, quả nhiên là thế, lập tức thay đổi tâm trạng.
“Cứu mạng, cứu chúng ta với.” Một đám cổ sư nhanh chóng rút lui, chạy về phía bọn họ.
Nhìn đàn chim lúc nhúc bị thu hút đến, tròng mắt đám cổ sư bên này như muốn rớt ra ngoài.
“Đừng, đừng đến đây.” Thủ lĩnh hô to: “Đến đây, ta giết các ngươi trước.”
“Lão đầu, ngươi nhìn trang phục của bọn họ, hẳn là người của Thường gia.” Mã Hồng Vận do dự nói.
Gã thủ lĩnh trố mắt, thiếu chút nữa động thủ đánh người, nổi giận mắng: “Cái tên ngu ngốc này, ngươi còn muốn giữ mạng không? Không muốn thì đi cứu bọn họ đi.”
Mã Hồng Vận nghĩ đến trước đó, đám khôi thú nằm đầy mặt đất kia.
Cậu chỉ muốn nhắc nhở Tưởng Đống, kết quả lại bị Tưởng Đống hãm hại.
“Nếu không phải mạng ta lớn...” Mã Hồng Vận nghĩ đến đây, run nốt một cái rồi hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì?”
Gã thủ lĩnh nghiến răng, nhìn cổ sư Thường gia không nghe lời cảnh cáo của gã, cố ý chạy sang bên này, giậm chân một cái: “Còn có thể làm gì? Mau tách ra chạy đi.”
Mọi người giải tán lập tức. Mã Hồng Vận ngẩn ra, sau đó chọn một hướng liều mạng chạy đi.
“Đại nhân. Đó là Mã Hồng Vận, tâm phúc của Mã Anh Kiệt.” Cổ sư Thường gia đang chạy trốn, nhìn thì như bối rối chật vật, thật ra bọn họ rất tỉnh táo, cũng không sợ hãi.