Chương 756: Nhược điểm của Mặc Dao (1)

“Cái trước bao trùm Vương Đình, ám chỉ Bắc Nguyên, thu hết tài nguyên, cất giữ truyền thừa. Cái sau có tác dụng ẩn núp, lại có công dụng phòng hộ. Những công dụng này, một cổ trùng cung cấp là không đủ, phải tập hợp nhiều cổ trùng lại mới có thể đạt đến hiệu quả.”

“Xét một góc độ khác mà nói, cổ phòng bất quá chỉ là một hình thức của sát chiêu mà thôi. Thiên Thi Vương sáu tay đã có thể chỉ ra tác dụng, vì sao lại không thể hình thành cổ phòng, đồng thời tác dụng lên nhiều người chứ?”

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên nhìn đằng trước.

Trong cổ phòng, cơ thể các cổ sư bắt đầu phát sinh thay đổi.

“Ta... ta làm sao vậy?” Mọi người hoảng sợ kêu to. Bọn họ phát hiện da của mình nhanh chóng mọc ra một lớp vảy vàng óng.

“A, đau quá, đau quá!”

“A, ngứa quá, ngứa quá, ta không chịu nổi, hãy giết ta đi.” Rất nhanh, mọi người liên tiếp ngã xuống mặt đất. Có người cấu xé làn da, xé rách quần áo, có người cong lại như tôm hùm, ôm ngực, mũi miệng đều chảy máu.

“Đây... đây là thứ gì? Tại sao sau lưng của ta lại mọc ra cánh tay quái dị như thế?” Sau đó không lâu, tiếng thét kinh động của mọi người vang lên tận trời, chấn động cả mái nhà.

Cánh tay liên tiếp mọc ra. Mỗi một cánh tay đều không giống nhau, có màu xanh sẫm, có màu tím sẫm, có cánh khô héo, phẩm chất không đồng nhất, dị dạng khó coi.

Nhưng Phương Nguyên không hề quan tâm vẻ bề ngoài này. Hai mắt của hắn nheo lại, cảm nhận được khí tức nguy hiểm mà các cổ sư phát ra, trong lòng vừa vui vừa căng thẳng.

“Lý giải của Mặc Dao đối với sát chiêu có thể nói là phi phàm. Nhưng vì sao người bên ngoài lại không có được lĩnh ngộ như vậy? Hay bởi vì đại đa số cổ sư, thậm chí cổ tiên đều không có ý biến chuyển hình thái của sát chiêu, hóa thành cổ phòng. Tông sư Luyện đạo... cảnh giới này thật sự quá lợi hại.”

Sâu trong đại điện chỉ còn một mình Phương Nguyên.

Vắng lặng một cách chết chóc.

Vầng sáng mờ nhạt kết nối, hình thành cổ phòng. Trong phòng là một đống thi thể.

Gần hai trăm vị cổ sư đều chết thảm.

Những thi thể này, có người toàn thân mọc đầy lân giáp, cứng ngắc như sắt, có người mọc ra cánh tay quái dị, gương mặt dữ tợn, có người thì tự bạo, tàn chi văng tứ tung.

Sắc mặt Phương Nguyên trầm ngưng, chất vấn ý chí Mặc Dao trong đầu: “Đây chính là sát chiêu do chính ngươi nghĩ ra?”

Mặc Dao thẳng thắn nói: “Đám cổ sư này khẳng định muốn chết. Thiên Thi Vương sáu tay chính là sát chiêu lực đạo, yêu cầu cực kỳ cao đối với cơ thể cổ sư. Bây giờ xem ra, cho dù nội tình lực đạo như ngươi, cũng khó mà có thể gánh chịu độ chấn động này.”

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, biểu hiện sự bất mãn: “Đây chính là lời giải thích của ngươi sao? Ngươi cho rằng ta không nhìn ra à? Sát chiêu này thiếu hụt rất nhiều. Ngay từ đầu đã chết năm sáu chục người, nửa đường số cổ sư chết lên gần trăm, cuối cùng chỉ còn có sáu bảy cổ sư có thể chèo chống. Chỗ thiếu hụt ít nhất có mười bảy chỗ. Ngươi đừng quên là chúng ta có thỏa hiệp đấy.”

“Hahaha.” Mặc Dao cười to, bị uy hiếp cũng không sợ, chỉ trả lời: “Tiểu đệ đệ, ngươi đừng có gấp. Thiên Thi Vương sáu tay chỉ là sáng lập sơ bộ, có chút tỳ vết cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không ngừng chỉnh sửa, nhất định sẽ đạt đến trình độ lý tưởng.”

Nàng vừa đáp lại Phương Nguyên vừa thầm nghĩ: “Tên nhóc này đúng là không đơn giản, có thể phát hiện được mười bảy chỗ thiếu hụt. Chỉ dựa vào tạo nghệ đại sư luyện đạo của hắn, chỉ có thể nhìn ra được mười một chỗ. Xem ra tạo nghệ lực đạo của hắn cũng đã gần đạt đến biên giới cấp đại sư.”

Mặc Dao không biết, Phương Nguyên thật ra đang đùa nghịch nàng mà thôi.

“Ta chỉ nhìn ra được bảy chỗ thiếu chút, cố ý thêm mười cái, chỉ muốn lừa nàng ta một phen. Xem ra, sát chiêu này thiếu hụt không chỉ mười bảy chỗ.” Phương Nguyên tính toán trong lòng.

Mặc Dao ước đoạn sâu cạn của hắn, hắn cũng đang phỏng đoán nội tình của Mặc Dao.

Thiên Thi Vương sáu tay thiếu hụt rất nhiều. Cổ sư dùng để thí nghiệm đều chết hết, nhưng hắn ngược lại không lo mà còn mừng.

“Theo lý, Mặc Dao là tông sư luyện đạo. Cho dù sáng lập sát chiêu cũng không có khả năng thiếu hụt như thế. Nhưng bây giờ nàng ta chỉ lưu lại một đoạn ý chí ở đây...”

Phương Nguyên thỏa hiệp là giả, muốn diệt trừ Mặc Dao là thật.

Trong quá trình thăm dò, hắn phát hiện ra một nhược điểm của Mặc Dao.

“Mặc dù ta không quen thuộc đối với Trí đạo, nhưng trước đó ta bỏ ra một cái giá rất lớn, mua rất nhiều tin tức đắt đỏ bên trong Bảo Hoàng Thiên, cũng xem như có giá trị.”

“Trí đạo là tìm kiếm trí và tuệ, phân ra niệm, ý và tình. Niệm là cơ sở. Phàm là người khi suy nghĩ sẽ sinh ra từng suy nghĩ. Rất nhiều suy nghĩ ngưng tụ lại thành ý. Ý khác nhau dây dưa không ngớt sẽ thành tình. Suy nghĩ như cỏ dại, đốt không hết, thổi rồi lại sinh. Ý thay đổi ngàn vạn, hoặc cứng rắn như sắt thép, hoặc mờ mịt như bầu trời, cũng có thể hừng hực như ngọn lửa. Còn tình giống như nước, lúc nông cạn thì như dòng suối nhỏ, cắt không đứt mà lý còn trở nên loạn. Lúc thâm trầm như đại dương mênh mông, uy lực tuyệt luân ngập trời phủ đất.”

“Trong ba thứ này, tình rất khó diệt tận gốc nhất. Ý xếp thứ hai, dễ phá hỏng suy nghĩ nhất, nhưng cũng dễ tạo ra nhất. Cũng may là trong đầu ta chỉ lưu lại ý chí của Mặc Dao mà không phải tình cảm của nàng.”

“Khi con người suy nghĩ sẽ sinh ra suy nghĩ, suy nghĩ đụng vào nhau, hoặc mẫn diệt hoặc dung hội, cuối cùng sinh ra suy nghĩ mới, từ đó đạt được kết quả suy nghĩ. Thế thì một đoạn ý chí thì sao? Hahaha....”

Phương Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Cũng không phải đem tất cả suy nghĩ thất loạn bát tao tập hợp cùng một chỗ sẽ hình thành ý chí. Nhưng ý chí đích thật được kết hợp từ vô số suy nghĩ.

Một khi suy nghĩ ra vấn đề gì đó, nhất định phải vận dụng suy nghĩ bản thân đụng vào nhau, sinh ra suy nghĩ mới, từ đó đạt được kết quả của suy nghĩ.

“Mặc Dao là tông sư luyện đạo, ý chí của nàng cũng kế thừa cảnh giới tông sư luyện đạo. Nhưng Thiên Thi Vương sáu tay do nàng nghĩ ra lại có quá nhiều chỗ thiếu hụt, không phải vì năng lực của nàng có hạn, mà là bận tâm đến an nguy của bản thân, không dám suy nghĩ.” Đến lúc này, Phương Nguyên đã dò ra được nhược điểm của Mặc Dao.

Người sống suy nghĩ còn không hết, còn thương tiếc bản thân, huống chi là một đoạn ý chí?

Ý chí càng suy nghĩ, càng dễ hao tổn bản thân, sẽ càng yếu đuối hơn.

Nếu Mặc Dao còn sống, suy nghĩ hao tổn của nàng sẽ được bổ sung. Nhưng tình huống bây giờ là Mặc Dao đã chết.

Vì sao ý chí của nàng lại ngủ say trong lầu Cận Thủy, cho đến khi Phương Nguyên đến thì mới thức tỉnh?

Cũng bởi vì ý chí không phải lúc nào cũng tỉnh. Khi tỉnh, tư duy sẽ rất nhanh nhẹn, đại diện cho suy nghĩ. Suy nghĩ nhiều, ý chí càng lúc càng yếu, cuối cùng tiêu vong.

Nhìn lầu Chân Dương tám mươi tám góc, tiên cổ phòng bát chuyển hùng vĩ này cũng có ý chí Cự Dương Tiên Tôn sống bên trong.

Cho dù mạnh như Cự Dương Tiên Tôn, ý chí mà ông lưu lại cũng đang ngủ say.

Mặc kệ là ý chí của Cự Dương Tiên Tôn hay là ý chí của Mặc Dao, đều không có gốc rễ, không nhận được bất kỳ sự bổ sung nào, sẽ càng ngày càng yếu.

“Mặc dù tạo nghệ Trí đạo của ta nông cạn vô cùng, nhưng ta cũng có được một ưu thế rất lớn. Đó chính là ta còn sống. Giai đoạn bây giờ, mặc dù không thể địch lại ý chí của Mặc Dao nhưng chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, kết quả thắng lợi sẽ thuộc về ta.”

Nghĩ đến bước này, Phương Nguyên không suy nghĩ tiếp tục về vấn đề này nữa.

Dù sao, trong đầu hắn đang có một đoạn ý chí của Mặc Dao. Suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ sản sinh ra sẽ nhiều. Mặc dù bây giờ hắn dùng cổ Không Niệm, nhưng chưa biết chừng sẽ bị Mặc Dao phát hiện sơ hở.

“Haiz.”

Bên trong đại điện vang lên tiếng thở dài của Phương Nguyên.

Ý chí Mặc Dao là một vướng bận rất lớn của Phương Nguyên, khiến cho hắn nhiều khi suy nghĩ vấn đề nào đó cũng phải cố kỵ.

Chương 757: Nhược điểm của Mặc Dao (2)

Vốn chui vào phúc địa Vương Đình, mưu đoạt tiên cổ Giang Sơn Như Cũ đã hao phí hết tâm tư của hắn. Bây giờ lại có một kẻ địch lớn tiềm phục trong đầu, khiến cho Phương Nguyên ném chuột sợ vỡ bình, cứ mỗi lần suy nghĩ vấn đề gì đó, đều phải xen lẫn suy nghĩ khác.

Nếu đổi lại trước kia, chỉ cần ngưng thần, hắn sẽ nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy tâm lực quá độ, có chút cảm giác mệt mỏi.

Ý chí Mặc Dao nghe được tiếng thở dài của Phương Nguyên, hiểu lầm Phương Nguyên đang lo lắng, lập tức an ủi: “Hahah, tiểu đệ đệ, ngươi vẫn còn trẻ tuổi, thở dài làm gì chứ? Ngươi yên tâm đi, ta đã cải tiến sát chiêu này, trong đó đã thay đổi sáu con cổ trùng, nhưng còn phải thêm ba con nữa.”

“Ồ?” Phương Nguyên cau mày, nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”

Mặc Dao giải thích rõ từng cái.

Phương Nguyên có phúc địa Hồ Tiên trong tay, có thể câu thông với Bảo Hoàng Thiên, đổi lấy phàm cổ không thành vấn đề.

Đồng thời, Phương Nguyên ra lệnh cho Cát Quang và Thường Cực Hữu bắt cổ sư nhốt vào trong đại điện.

Ba ngày sau, lại thêm một lần thí nghiệm trên người nữa.

Kết quả thí nghiệm so với lần trước tốt hơn không ít, nhưng vẫn còn chỗ thiếu hụt.

Mặc Dao kết hợp kết quả, một lần nữa đưa ra đề nghị cải tiến.

Phương Nguyên theo lời mà làm, như thế năm lần bảy lượt không sợ người khác làm phiền. Hắn biết rất rõ, Mặc Dao có cảnh giới tông sư luyện đạo, nhưng không muốn suy nghĩ để bản thân bị suy yếu. Bởi vậy không ngừng thí nghiệm, dùng hiệu quả hiện thực để giảm bớt cường độ suy nghĩ của bản thân.

Nhưng cho dù là vậy, ý chí của Mặc Dao vẫn phải suy nghĩ. Làm thế nào để cải tiến sát chiêu? Muốn có được đáp án của vấn đề này, suy nghĩ là không thể tránh khỏi.

Suy nghĩ càng nhiều, ý chí của Mặc Dao lại càng lúc càng yếu.

Phương Nguyên không muốn đánh rắn động cỏ. Hắn đang làm tốt chuẩn bị cho một trận đấu kéo dài.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, lần thí nghiệm thứ mười lăm.

Trong đại điện, xác người nằm khắp nơi.

Phương Nguyên thu hồi tổ hợp cổ trùng sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, liếc nhìn mặt đất, sau đó hài lòng gật đầu.

Thí nghiệm trên người tu vi thấp, bọn họ rất khó mà gánh nổi sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, chết là không thể nghi ngờ.

Nhưng chết như thế nào, hình thái sau khi chết ra sao mới là quan trọng.

Hiện tại, những thi thể trên mặt đất đều hóa thành cương thi, toàn thân lân giáp mờ nhạt, phía sau mọc ra sáu cánh tay con, đều có lân phiến bén nhọn. Cánh tay có phẩm chất như nhau, cơ bắp phát triển, bàn tay thì đen kịt, móng tay bén nhọn vô cùng.

“Thiên Thi Vương sáu tay mượn cổ Tá Lực làm hạch tâm, cổ Phi Cương thứ sáu làm cơ sở, mười tám con cổ trùng còn lại phụ trợ. Nghiêm túc mà nói, là sát chiêu Biến Hóa đạo, ngưng tụ thi khí, khiến cho con người hóa thân thành phi cương. Kể từ đó, cường độ cơ thể cổ sư tăng lên gấp mười lần, có thể gánh chịu lực đạo mạnh hơn.” Phương Nguyên lên tiếng, tổng kết trải nghiệm tâm đắc của những ngày qua.

“Nhưng cũng chính vì vậy, thi khí tích tụ dày đặc, khiến cho di chứng của sát chiêu rất nghiêm trọng. Cho dù bên trong số cổ trùng phụ trợ có ba con chuyên gia tăng sinh cơ, nhưng cũng chỉ duy trì sát chiêu được nửa khắc. Có đúng như vậy không?” Phương Nguyên hỏi ý chí Mặc Dao trong đầu.

Mặc Dao mỉm cười: “Tiểu đệ nói rất rõ ràng. Đúng là như vậy. Dùng cổ Tá Lực để mượn lực khí tượng thiên địa, nhưng cho dù là cường giả Lực đạo ngũ chuyển cũng không dám tùy tiện thi triển. Bởi vậy ta mới nghĩ đến việc dùng cơ thể cương thi. Cơ thể cương thi mạnh hơn lúc sống, lực khôi phục tuyệt vời, phối hợp với cổ Tá Lực lại càng tăng thêm sức mạnh.”

“Nhưng cổ sư là người sống, thi khí lại là tử khí. Thời gian ngươi hóa thân thành Thiên Thi Vương sáu tay càng dài, thi khí trong cơ thể lại càng nhiều. Khi thi khí nuốt sạch sinh khí, ngươi sẽ hóa thành cương thi, rốt cuộc không thay đổi được. Đây chính là di chứng của sát chiêu.”

“Haiz, sinh khí, tử khí phân biệt rõ ràng, chẳng khác nào tử địch. Sinh tử dung hợp là nan đề của vạn cổ, vượt ra khỏi phạm vi năng lực của ta. Bên trong số cổ trùng phụ trợ của ta có tăng thêm ba con cổ trùng sinh cơ, đây đã là cực hạn. Số lượng nhiều sẽ quấy nhiễu thi khí. Nhẹ thì khiến cho uy lực sát chiêu giảm, nặng thì khiến cho cả sát chiêu sụp đổ. Số lượng ít thì thời gian duy trì cho chiến đấu giảm mạnh, tính thực dụng cũng giảm đi nhiều.”

Phương Nguyên nghe, ngoài mặt thì không ngừng gật đầu biểu hiện đồng ý, nhưng trong lòng lại hừ một tiếng.

Lời này của Mặc Dao rất có tính né tránh chủ đề mấu chốt.

Sinh tử dung hợp đích thật là nan đề từ trước đến giờ. Từ đầu đến cuối chưa từng nghe nói có người nào chết rồi mà vẫn đồng thời có thể sống. Sinh tử không thể cùng tồn tại.

Nhưng Mặc Dao là tông sư luyện đạo, chẳng lẽ không thể nghĩ ra sát chiêu nào khác sao?

Vì sao nhất định phải dùng Thiên Thi Vương sáu tay? Chẳng qua nàng ta muốn tiết kiệm cường độ suy nghĩ, bởi vậy mới dựa trên sát chiêu Phong Vương bốn tay mà thêm chút cải tiến mà thôi.

Phương Nguyên có thể khẳng định, dựa vào cảnh giới tông sư, Mặc Dao hoàn toàn có thể từ một con số không mà cấu thành sát chiêu hoàn toàn mới.

“Mặc Dao chính là dị tộc, là Mặc nhân chứ không phải loài người, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm. Bởi vậy mấy ngày qua, trước sau đã thí nghiệm trên hơn một ngàn cổ sư. Nàng thân là người của Chính đạo, tiên tử của Linh Duyên Trai, thế mà lại thản nhiên nhìn những điều này. Chồng của nàng ta là Kiếm Tiên Bạc Thanh đại danh đỉnh đỉnh. Bên trong tình yêu này chỉ sợ vẫn là tâm ý tôn sùng cường giả nhiều hơn.”

Bạc Thanh được xưng là “Kiếm phách ngũ châu á tiên tôn”. So sánh với ông, Phương Nguyên chẳng qua chỉ là một phàm nhân. Trong lòng Mặc Dao, phải chăng cũng chẳng khác gì vật thí nghiệm.

“Cho nên, chuyện trên thế gian này còn phải dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể thành công.” Phương Nguyên âm thầm cười lạnh, cũng không nói gì, chỉ thỉnh giáo Mặc Dao: “Như vậy, sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay này có thể tính là hoàn thiện không?”

Mặc Dao lắc đầu: “Còn chưa đủ. Đối tượng thí nghiệm chỉ là cổ sư thấp chuyển, chúng ta cần cổ sư cao chuyển. Cổ sư ngũ chuyển là tốt nhất. Nếu là Lực đạo ngũ chuyển thì lại càng cực kỳ hoàn mỹ.”

“Lực đạo ngũ chuyển?” Phương Nguyên cau mày. Hắn biết, bên cạnh hắn, ngoại trừ hắn thì không còn nhân tuyển nào khác.

Phương Nguyên lắc đầu. Hắn quyết định cất chuyện này sang một bên: “Việc này không vội. Ta đã thu thập đủ cổ trùng cần thiết. Đây là lúc dò xét lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”

Phương Nguyên một lần nữa tiến vào mật thất trung tâm.

Tên như ý nghĩa, mật thất trung tâm chính là yếu địa trung tâm của lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Mật thất hình tròn, vách tường thủy tinh lấp lánh ánh sáng xoay chung quanh một vòng, chính giữa là một bàn tròn bạch ngọc. Trên bàn tròn có mô hình tinh xảo và sa bàn cùng loại, chính là toàn cảnh phúc địa Vương Đình.

Không chỉ có núi non sông ngòi, thánh cung chính giữa, thậm chí từng tòa tháp nhỏ bên trong phúc địa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Lại đến nơi này lần nữa.” Trong đầu, ý chí Mặc Dao phát ra tiếng cảm khái.

Phương Nguyên không phản ứng đến nàng, chỉ nhìn về phía bàn tròn bạch ngọc.

Từ lúc tiến vào lầu Chân Dương đến nay, ban đầu là hắn lợi dụng khách lệnh mà qua được cửa thượng, tiến vào Bí Tàng Các. Sau đó, hắn luyện hóa bia “khách đến dừng bước”, tìm được lệnh bài chủ lâu. Tiếp theo, hắn lợi dụng lệnh bài chủ lâu để tiến vào mật thất trung tâm.

Nhưng vì cơ duyên truyền thừa, hắn lựa chọn tạm thời bỏ dỡ việc tìm hiểu lầu Chân Dương, luyện thành cổ Chiêu Tai.

Nói tóm lại, truyền thừa vừa có lợi vừa có hại.

Mặc dù Phương Nguyên có được tiên cổ, nhưng công hiệu lại đặc biệt, hại mình lợi người.

Lại bị ý chí của Mặc Dao chui vào trong đầu, đuôi to khó vẫy. Nhưng không thể không nói, những lời chỉ dẫn của Mặc Dao mấy ngày qua đã giúp cho Phương Nguyên thu hoạch không ít. Không những tinh thông luyện đạo hơn, nội sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, cổ phương cải tiến cổ Địa Khôi Thi cũng đã rất có giá trị rồi.

Chương 758: Tiếp tục dò xét lầu Chân Dương

Ngoài ra, còn có một chỗ tốt rất lớn.

Đó chính là đối phương có tác dụng rất cao trong việc Phương Nguyên mưu đồ lầu Chân Dương.

Dù sao, Mặc Dao chính là tông sư Luyện đạo, nghiên cứu quá sâu và quá lâu về lầu Chân Dương. Năm đó nàng có thể chui vào phúc địa Vương Đình là nhờ tạo ra được lỗ thủng, trở thành nhân vật truyền kỳ lập được truyền thừa Địa Khâu.

Phương Nguyên có trí nhớ của kiếp trước, lại có hình ảnh cổ tiên Trung Châu tấn công lầu Chân Dương, cộng thêm tư liệu quý giá mà địa linh Lang Gia đưa cho hắn. Hiện tại, hắn còn có thêm sự trợ giúp rất lớn từ Mặc Dao.

Lần này đến đây, niềm tin của hắn tăng lên mười phần.

Nhưng ánh mắt của hắn hơi dừng lại, phát ra tiếng ồ kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ lúc trước sa bàn được bao trùm bởi một chất dịch màu đen sền sệt. Chất dịch màu đen hình thành vòng xoáy, chậm rãi rót vào một lỗ hổng trên sa bàn.

Lỗ rách này không phải cái gì khác mà chính là truyền thừa Địa Khâu.

Nhưng bây giờ, chất dịch màu đen trên sa bàn không còn thấy đâu nữa. Điểm đối ứng cũng khôi phục hoàn toàn, không còn lỗ thủng nào nữa.

Tình huống như thế chẳng khác nào một cú đấm thật mạnh vào lòng tin của Phương Nguyên.

Trong lòng của hắn khẽ động. Đang lúc suy nghĩ, ý chí Mặc Dao trong đầu hiểu được hắn đang nghĩ gì, cười khẽ: “Có được tất có mất. Tiểu đệ, ngươi đã lấy đi truyền thừa Địa Khâu, uy năng của lầu Chân Dương nhất định đã khôi phục lỗ thủng kia như cũ. Trên lỗ thủng đó một lần nữa xuất hiện một tháp lâu.”

“Không có lỗ thủng, ta làm sao có thể luyện lệnh bài chủ lâu thành lệnh bài chủ lâu một góc chứ?” Phương Nguyên hỏi.

“Không có lỗ thủng, vậy thì tạo ra lỗ thủng mới.” Mặc Dao cười ngạo nghễ: “Vì sao ta muốn truyền cho ngươi sát chiêu Luyện đạo? Ngươi cũng đoán được rồi phải không? Không sai, chất dịch bao trùm sa bàn mà ngươi nhìn thấy lúc trước chính là sát chiêu Mực Hóa.”

“Không có lỗ thủng thì tạo ra lỗ thủng?” Mặc Dao đã hiển thị khí độ của tông sư luyện đạo, khiến Phương Nguyên hơi cau mày.

Tuy nói thì dễ nhưng làm sao để tạo ra lỗ thủng?

Ít nhất đại sư luyện đạo như Phương Nguyên thì không có năng lực đó.

Mặc Dao nói tiếp: “Lỗ thủng cũng không phải tùy ý là có thể tạo ra. Lựa chọn lung tung chỉ tổ khiến cho ý chí của Cự Dương Tiên Tôn đang ngủ say tỉnh dậy. Ý chí vừa tỉnh, chúng ta nhất định sẽ chết không chỗ táng thân. Cũng may lầu Chân Dương đã trải qua tang thương tuế nguyệt, không còn hoàn mỹ nữa. Thời gian đã bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng. Lúc trước ta lựa chọn sử dụng mô đất cũng bởi vì nó có lỗ thủng lớn nhất.”

“Thì ra là thế.” Phương Nguyên gật đầu, mừng thầm trong lòng.

Ý chí của Mặc Dao giống như nước không nguồn. Nếu muốn tìm sơ hở của lỗ thủng, tất nhiên phải tiến hành suy nghĩ rất nhiều. Điều này khiến cho nàng tiêu hao quá lớn.

Nhưng Mặc Dao cũng không thỏa mãn tâm ý Phương Nguyên mà chỉ nói: “Tiểu đệ, ngươi dựa theo lời chỉ dẫn của ta, dụng tâm xâm nhập sa bàn. Ta sẽ nói cho ngươi biết sự vận chuyển huyền bí của lầu Chân Dương, trợ giúp ngươi tìm ra sơ hở.”

“Được rồi.” Mắt Phương Nguyên sáng lên.

Hành động lần này của Mặc Dao không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nàng yêu quý bản thân của mình, không suy nghĩ cũng không sao. Phương Nguyên cũng muốn nhân cơ hội này học trộm, tăng cường sự lý giải của mình đối với lầu Chân Dương.

Lầu Chân Dương ảo diệu phi phàm, Phương Nguyên rót tinh thần vào thăm dò sa bàn, giống như con thuyền nhỏ đặt giữa đại dương mênh mông, chỉ cảm thấy nó vô biên, thâm bất khả trắc vô cùng. Từng góc một đều đáng để tham khảo.

Lập tức, hắn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, nhìn thấy mà than thở.

Dựa theo Mặc Dao chỉ điểm, Phương Nguyên trước sau tìm được đến năm mươi bốn lỗ hổng, trong đó có mười ba lỗ hổng khá lớn, hình thành sơ hở, có thể so sánh với đồi truyền thừa trước kia.

Kết quả này khiến Mặc Dao cảm khái vô cùng: “Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù là lầu Chân Dương cũng khó mà thoát khỏi cảnh bị dòng sông thời gian làm hao mòn. Nhớ ngày đó, ta tìm được lỗ hổng chỉ có ba mươi tám, chỗ sơ hở chỉ có sáu.”

Ngừng lại một chút, nàng tiếp tục chỉ điểm Phương Nguyên: “Tiểu đệ, tiếp theo, ngươi có thể lợi dụng sát chiêu Mặc Hóa để luyện hóa những sơ hở này.”

Phương Nguyên theo lời mà làm, tâm niệm động nhiều lần, từ bên trong Không Khiếu bay ra hơn tám trăm con cổ trùng.

Những con cổ trùng này có từ nhất chuyển đến ngũ chuyển, liên quan đến kim, mộc, thủy, thổ, luật, hồn, huyết các đạo, trong đó lấy Ám đạo làm chủ.

Mặc dù tất cả đều là phàm cổ, nhưng trong đó có đến mười mấy con cổ trùng đã tuyệt tích vào thời kỳ trung cổ, thậm chí còn ngược dòng đến thời viễn cổ. Bởi vậy chúng cực kỳ khan hiếm. Hiện nay chúng đã hoàn toàn tuyệt tích ở năm vực, chỉ có một số cổ tiên đặc biệt cất giữ mà thôi.

Phương Nguyên thu thập những con cổ trùng này, tốn hao không ít, đầu nhập đến một nửa tiên nguyên thạch.

Giá trị tiên nguyên thạch cực cao, có thể trực tiếp bổ sung tiên nguyên cho cổ tiên, trợ giúp cổ tiên tu hành, đồng thời còn là tiền tệ để cổ tiên giao dịch.

Cho dù là thời kỳ toàn thịnh của Phương Nguyên kiếp trước, chẳng qua cũng chỉ gom góp lại được hơn sáu mươi khối tiên nguyên thạch.

Kiếp này, hắn nhặt hạt dẻ trong lò lửa, thu hoạch được phúc địa Hồ Tiên, nhận được mười hai khối tiên nguyên thạch.

Hiện tại, trong tay hắn chỉ còn hai khối.

Cũng không còn cách nào, có quá nhiều chỗ cần dùng tiên nguyên thạch.

Mua đàn sói, thu thập tin tức về Trí đạo, thu mua cổ trùng các loại đều cần đến tiên nguyên thạch.

Gần ngàn cổ trùng bay múa trên không trung, giống như bầy ong, cũng giống như cánh hoa.

Phương Nguyên ngưng thần nín hơi, chỉ huy điều hành, rốt cuộc thời cơ chín mùi, khẽ quát một tiếng: “Mặc hóa.”

Cổ trùng hóa thành một đám mây đen, mưa rơi xuống từ trong mây rơi lộp độp xuống sa bàn.

Giọt mưa mực góp thành bão, dần dần bao trùm mặt ngoài sa bàn.

Tinh thần Phương Nguyên tập trung cao độ vào một sơ hở, khống chế chất dịch phóng đến chỗ sơ hở đó.

Bên trong Không Khiếu đỉnh phong ngũ chuyển, chân nguyên nhanh chóng giảm bớt. Chất dịch màu đen tiêu hao hơn phân nửa, lúc này mới khó khăn xông phá một tầng trở ngại mơ hồ, hình thành vòng xoáy lỗ thủng, chậm rãi rót vào.

Nhìn thấy tình huống này, Mặc Dao nói: “Hãy đặt lệnh bài chủ lâu lưu ly của ngươi vào trong đi.”

Phương Nguyên theo lời mà làm, đưa lệnh bài chủ lâu vào trong.

Lệnh bài chủ lâu chìm vào bên trong vòng xoáy chất dịch, không thấy tăm hơi. Tốc độ chất dịch tiêu hao đột nhiên tăng lên, ước chừng sau nửa canh giờ, đám mây đen tiêu tán đầu tiên. Sau hai canh giờ, chất dịch màu đen biến mất không còn, một lệnh bài chủ lâu mới từ chỗ sơ hở bay ra.

Phương Nguyên nắm chặt lấy nó.

Lệnh bài chủ lâu đã thay đổi bộ dạng. Mép sơ hở nhô lên một vật bén nhọn, giống như một cái sừng.

“Lệnh bài chủ lâu một góc, quả nhiên là cái này.” Phương Nguyên lẩm bẩm.

“Bên trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, sau khi hậu nhân Cự Dương Tiên Tôn đả thông một tầng, lệnh bài chủ lâu sẽ tấn thăng thành lệnh bài chủ lâu một góc, có thể nắm được quyền khống chế một tầng đó. Đồng thời có thể tiến vào Bí Tàng Các lấy đi một vật trân bảo mà không cần trao đổi. Nếu có thể đả thông được mười tầng, giúp cho lệnh bài chủ lâu tấn thăng thành lệnh bài chủ lâu mười góc, người đó có thể lấy được một đạo chân truyền của Cự Dương Tiên Tôn bên trong lầu Chân Dương.” Mặc Dao giải thích.

“Chân truyền Cự Dương?” Tim Phương Nguyên đập thình thịch.

Mặc Dao nói tiếp: “Không sai, Cự Dương Tiên Tôn đã mưu tính cho tử tôn của mình, bố trí quy củ tranh đấu Vương Đình, thiết lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cũng lưu lại tám mươi tám đạo chân truyền trong lầu. Chân truyền Tiên Tôn tất nhiên không thể coi thường. Nhưng trong lịch sử Vương Đình, người có thể thông qua mười tầng ít càng thêm ít. Từ khi ta còn sống, tám mươi đạo chân truyền vẫn còn đến năm mươi ba đạo. Không biết bây giờ còn bao nhiêu.”

“Haha, nói đến đây, ta thật sự hâm mộ vận khí của ngươi. Chúng ta phát hiện sơ hở tổng cộng có mười ba nơi. Mỗi một sơ hở, sau khi mặc hóa, có thể tấn thăng một góc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play