Chương 753: Luyện cổ Địa Khôi Thi (1)
Tay áo vạch phá không khí, vèo một tiếng, gã đã nhanh chóng chạy đi.
Các cổ sư còn lại sửng sốt. Thủ lĩnh lâm trận bỏ chạy, còn đánh cái gì nữa chứ?
Lập tức mọi người chạy tứ tán, sĩ khí giảm xuống đáy cốc.
Khôi thú vương nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo không bỏ.
“Mẹ kiếp.” Tưởng Đống quay đầu nhìn lại, nhịn không được chửi tục một câu, thiếu chút nữa hồn bay lên trời.
Con lão thú vương khôi thú này đuổi theo ai không đuổi, lại đuổi theo gã. Chắc là nó nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn, thế công mãnh liệt của Tưởng Đống mà ghi hận trong lòng.
“Hỏng rồi, nếu tiếp tục như vậy, mạng ta xem như xong.”
Cả hai chạy một khoảng thời gian, chân nguyên kịch liệt tiêu hao, Tưởng Đống dần dần chìm vào tuyệt vọng.
“Tưởng Đông đại nhân chạy mau.”
Đúng lúc này, một âm thanh từ xa truyền đến.
Tưởng Đống nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trái có một cậu thiếu niên. Gã nhận ra người này, tên là Mã Hồng Vận, vừa mới tham gia đội ngũ không lâu, chỉ có tu vi nhất chuyển, thuộc cổ sư hậu cần, chiến lực ít ỏi. Từ lúc tác chiến bắt đầu, cậu ta được phái đi làm quân cờ trinh sát.
“Khá lắm tiểu tử ngốc.” Tưởng Đống vui mừng quá đỗi, lập tức chuyển hướng chạy đến chỗ Mã Hồng Vận.
Ánh mắt Mã Hồng Vận mở to. Cậu ta thấy khôi thú vương sắp đuổi đến gần, không nhịn được muốn nhắc nhở Tưởng Đống, nhưng không nghĩ đến Tưởng Đống lại dẫn khôi thú vương chạy thẳng đến chỗ của cậu.
Mã Hồng Vận nhanh chân chạy, nhưng tốc độ của Tưởng Đống lại quá nhanh. Sau mấy hơi thở đã đuổi theo đến bên cạnh cậu.
Tưởng Đống cười ha hả: “Tiểu tử, hôm nay ngươi cứu được một mạng của bổn đại nhân, cho dù chết cũng có ý nghĩa.”
Vừa dứt lời, gã thôi động cổ trùng, đánh ngất Mã Hồng Vận, sau đó duỗi tay túm lấy cổ áo Mã Hồng Vận, dùng sức ném cậu về phía sau.
Lão khôi thú vương thấy miếng thịt đã dâng tận miệng, nhưng vẫn không muốn ăn, vẫn đuổi theo không bỏ.
Tiếng cười to của Tưởng Đống im bặt, tâm trạng đang tốt đẹp giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Lão khôi thú vương đuổi đến gần, bỗng thanh âm ù ù truyền vào trong tai, đại địa rộng lớn cũng bắt đầu rúng động.
Chợt bên cạnh dâng lên một đường kẻ xám, theo thời gian đường cong càng lúc càng dày.
Sói.
Tại sao lại nhiều sói như vậy?
Lang triều từ bên cạnh trào lên. Khí thế bàng bạc, giống như hồng thủy cuồn cuộn.
Thiên thú vương khôi thú dậm chân, ngây người một lát, toàn thân run rẩy, sau đó xoay người bỏ chạy.
“Sói Chu Viêm, sói Mai Rùa... Đàn sói như vậy, đúng rồi, trước đó từng có thông báo Lang Vương đi săn ở đây. Haha, trời không tuyệt được ta, ta được cứu rồi.”
Tưởng Đống ngẩn người, sau đó hưng phấn kêu to. Gã ngồi phịch xuống đất, toàn thân kích động đến run rẩy. Sống lại trong tuyệt cảnh, hai mắt gã trào ra nước mắt.
Nhưng sau một khắc, đàn sói lao nhanh, không giảm tốc độ, giống như thủy triều, trong nháy mắt đã xé nát Tưởng Đống.
Ý chí Mặc Dao trong đầu Phương Nguyên phát ra tiếng thở dài: “Phương Nguyên, ngươi bỏ mặc đàn sói như vậy sao. Chỗ nào bọn chúng đi ngang, chỉ cần là vật sống thì đều tàn sát, mặc kệ địch ta. Sát tính quá nặng. Cho dù ngươi không sợ trời nổi giận, chẳng lẽ ngươi không lo lắng suy nghĩ của cổ sư khác sao?”
“Hừ, lần này ta xuất hành đã sớm đưa ra thông báo. Những người này hám lợi đen lòng. Loại sâu kiến đó cản binh phong của ta, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Phương Nguyên thản nhiên đáp lại.
Đàn sói lướt qua, như một con sóng thần huyết tẩy thiên địa.
Phương Nguyên đạm mạc ngồi trên lưng con lang vương Thiên Thanh, làm như không thấy những cảnh giết chóc vô tình bên dưới.
Trong đầu, ý chí Mặc Dao hơi cau mày.
Nàng là đại tiên tử Linh Duyên Trai bồi dưỡng, thuộc Chính đạo, đối với việc Phương Nguyên tùy tiện đại khai sát giới, tất nhiên cảm thấy không vui vẻ gì.
“Chàng thanh niên này có thể ngụy trang thân phận, dưới mắt của cổ tiên Bắc Nguyên chui vào phúc địa Vương Đình, phá được manh mối truyền thừa của ta, luyện thành tiên cổ, là người có được cơ duyên cũng như thủ đoạn phi phàm, lại còn co được giãn được, biết chuyện không thể làm thì lập tức thỏa hiệp, lòng dạ thâm hậu. Rốt cuộc hắn là người như thế nào?”
Ý chí của Mặc Dao không khỏi âm thầm suy đoán.
Nàng rời khỏi lầu Cận Thủy, ký thác vào trong đầu Phương Nguyên. Mặc dù phân tích rất nhiều suy nghĩ của hắn, nhất thời biết được không ít bí mật.
Nhưng phản ứng của Phương Nguyên lại rất nhanh, lập tức khai thác biện pháp, khiến cho việc tìm hiểu của nàng không còn được nhiều như trước.
Bởi vậy, ý chí Mặc Dao biết được bí mật của Phương Nguyên thật ra không nhiều.
Trong số những bí mật mà nàng biết, bao gồm luôn bí mật Phương Nguyên cố ý tiết lộ ra.
Phương Nguyên có Xuân Thu Thiền, nàng vẫn chưa biết. Phương Nguyên là người xuyên việt, nàng lại càng không cách nào biết được.
Đây là thế giới cổ.
Mặc Dao đã sớm chết đi, chỉ lưu lại một đoạn ý chí mà thôi, không cách nào thôi động cổ trùng. Cho nên, Trí đạo của Mặc Dao không cao hơn Phương Nguyên bao nhiêu.
“Ta mới đến, không biết đối phương là người như thế nào. Ý chí của chàng thanh niên này rất kiên đình, là người vô cùng có chủ kiến, vẫn nên án binh bất động trước, dẫn dắt hắn trả lại lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai. Chỉ cần đến Linh Duyên Trai, khi đó khuyên hắn hướng thiện cũng không muộn.
Ý chí Mặc Dao kế thừa một chút trí tuệ của bản thể, thấy thuyết phục không được, liền im lặng không nói gì nữa.
Trên mặt đất không có bất kỳ lực lượng nào kháng cự, Phương Nguyên thu hồi ánh mắt quan sát, ngồi ngay ngắn trên lưng sói, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn không phải là kẻ thích lạm sát người vô tội.
Hôm nay để đàn sói tự do tàn sát như thế tất nhiên có nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn muốn dụ đàn khôi thú dưới mặt đất. Khôi thú là dã thú, nhất định sẽ bị mùi máu nồng đậm hấp dẫn, kích phát tính cách hung tàn, chủ động nhảy ra khỏi mặt đất.
Thứ hai, tàn sát nhiều có thể mang về cho hắn nhiều hồn phách. Khi cuộc chiến Vương Đình nổ ra, Phương Nguyên đã dùng cóc Táng Hồn để thu thập hồn phách. Hắn có núi Đãng Hồn, chỉ cần một ngày núi Đãng Hồn còn chưa diệt vong, hắn có càng nhiều hồn phách càng tốt.
Thứ ba là nhắm vào ý chí Mặc Dao trong đầu, cũng có tác dụng thăm dò.
Về phần hậu quả sẽ gánh, Phương Nguyên chẳng sợ.
Không nói lúc trước hắn đã thông báo rộng rãi, cho dù dân ý sôi trào, mọi người oán hận, thì như thế nào?
Hắn là đỉnh phong phàm tục, Lang Vương Thường Sơn Âm đại danh đỉnh đỉnh, không còn là nhân vật giẫm trên tấm băng mỏng như trước kia.
Tại phúc địa mà cổ tiên không vào được, hắn gào thét một tiếng, vạn cổ sư phải run lên. Hắn dậm chân một cái, trên dưới thánh cung phải run rẩy. Chỉ cần suy nghĩ khẽ động, đàn sói gào thét, máu sẽ nhuộm ngàn vạn dặm.
Trên địa cầu có danh ngôn, chính quyền được tạo ra từ báng súng.
Quyền cứng thì được gọi là cường quyền, mà cường quyền thì chính là chân lý.
Nhưng trên địa cầu, ngoại trừ bạo lực và nắm đấm thì phải dùng đại nghĩa để che lấp, dùng dân tâm để điều hòa.
Còn ở đây, sức mạnh cá nhân có thể áp đảo tập thể. Dân tâm, đại nghĩa trở nên yếu ớt vô cùng. Không nói cái gì khác, chỉ lấy Phương Nguyên bây giờ mà nói, ta chẳng thèm quan tâm ngươi đến kêu ca. Nhìn ai không vừa mắt thì giết chết người đó.
Bễ nghễ chúng sinh, chà đạp dân tâm, tự do tùy tiện.
Nhưng Phương Nguyên lại chẳng có hứng thú tàn sát sâu kiến. Quy mô giết chóc hôm nay, chẳng qua chỉ là một bước nhỏ để hắn bước đến mục tiêu của mình mà thôi.
Nghĩ đến mục tiêu, Phương Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra.
Rống.
Một tiếng thú rống vang vọng tận thiên khung.
Đại địa mở ra một gò núi, sau đó ầm một tiếng, đất đá bay tứ tung, một con vạn thú vương khôi thú cao đến năm trượng bay lên.
Ánh mắt Phương Nguyên lấp lóe hàn quang, cười lạnh một tiếng: “Chính là ngươi.”
Lúc này, hắn chỉ huy đàn sói lao đến. Nhất thời, suy nghĩ trong đầu hắn bay tán loạn như mưa phùn, rả rích không ngớt.
Quan sát từ trên cao, vạn sói lao nhanh chẳng khác nào thủy triều, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Khi đến gần con vạn thú vương khôi thú, đàn sói bỗng nhiên phân ra mấy nhánh, giống như đàn kiến trèo lên con voi. Đồng thời còn có đàn sói Thiên Thanh gào thét, xoay quanh khôi vạn thú vương, như một đàn chim đậu trên cây.
Chương 754: Luyện cổ Địa Khôi Thi (2)
Khôi vạn thú vương thả người nhảy một cái, nhảy vào bên trong đàn sói, quét ngang xung quanh. Máu sói bay tung tóe, xác sói khắp nơi, bốn cái chân to đạp xuống lưu lại từng lỗ máu dữ tợn.
Phương Nguyên mỉm cười, ngồi ngay ngắn trên tầng mây.
Đàn sói dưới sự chỉ huy của hắn, tiến thoái có nhịp, thong thả và cấp bách rõ ràng, hình thành chiến cuộc đàn kiến ăn voi.
Khôi vạn thú vương gào thét liên tục, tả xung hữu đột, tạo thành sát thương đối với đàn sói, thật sự rất hung mãnh.
Trong đầu Phương Nguyên, Mặc Dao khẽ ồ một tiếng, hơi giật mình vì tạo nghệ của Phương Nguyên.
“Chà, nghĩ không ra tiểu tử này lại tài tình như vậy. Tuổi còn trẻ, nhưng điều khiển vạn sói dễ như trở bàn tay, lấy yếu chiến mạnh. Đây chính là tạo nghệ cấp đại sư.”
Nhưng cũng chỉ hơi giật mình mà thôi.
Kiến thức Mặc Dao rất rộng, không phải cổ tiên bình thường, mà là tiên tử thay mặt Linh Duyên Trai, tầm mắt rất cao. Trong trí nhớ của bà, đại sư trẻ tuổi giống như Phương Nguyên không ít.
Cuộc chiến tiếp diễn được một lát, khôi vạn thú vương gào thét liên tục, bị đàn sói quần đến mệt mỏi, hung uy không còn.
Rất nhiều khôi thú từ trong lòng đất ló đầu ra, gia nhập chiến đoàn.
Phương Nguyên mỉm cười. Vì sớm có đoán trước nên chỉ huy rất nhẹ nhàng.
Trận đại chiến này, từ lúc mới bắt đầu đã chủ định kết thúc. Quy mô vạn thú sao có thể là đối thủ của hắn?
Chiến trường lớn đến như vậy, phóng phạm vi ngàn dặm, nhưng bị Phương Nguyên cắt thành mấy chục khối, dùng đàn sói yếu đuối để vây khốn, rồi lại dùng dị thú hình sói mạnh mẽ tạo thành mũi tên.
Đầu tiên, một khối chiến đoàn bị đàn sói phá vỡ, chiếm đoạt, sau đó đến khối thứ hai, thứ ba, tích lũy ưu thế. Thắng lợi đang dần dần nghiêng về phía Phương Nguyên. Cuối cùng, tốc độ chiếm đoạt của đàn sói càng lúc càng nhanh, cho đến khi giết chết khôi vạn thú vương ngay tại chỗ.
“Tu vi của tên nhóc này hoàn toàn không tầm thường. Mặc dù chỉ huy tinh tế, tính phóng khoáng, sắc bén xen lẫn nhu hòa, nhưng khoảng cách đến tông sư vẫn còn chênh lệch rất lớn.” Mặc Dao thầm nghĩ.
Cổ sư nuôi, dùng, luyện ba phương diện, mặc kệ là phương diện nào cũng đều bác đại tinh thâm.
Rõ ràng dùng cùng một loại cổ trùng, nhưng một số cổ sư dùng vô cùng xuất sắc, thậm chí cấp độ nghệ thuật rất cao. Người ta gọi họ là đại sư.
Đại sư có thể ngộ nhưng không thể cầu, chỉ dựa vào tài nguyên, không phải bồi dưỡng là ra được. Không chỉ cần thiên phú mà còn phải có tài năng.
Nhưng phía trên đại sư còn có tông sư.
Đại sư so sánh với tông sư giống như cỏ so sánh với đại thụ. Ngoại trừ thiên phú, tài nguyên, tài năng thì còn phải có cơ duyên và ngộ tính.
Phàm là người đạt đến mức độ tông sư, đều thông hiểu về âm dương càn khôn, vũ trụ biến ảo, siêu phàm thoát tục, chính là tiên trong tiên, hiền trong hiền.
Mặc Dao chính là tông sư Luyện đạo. Mặc dù đã chết nhưng tầm mắt vẫn còn đó.
Khi còn sống, nàng đã nhìn thấy rất nhiều đại sư, cảm thấy tạo nghệ của Phương Nguyên không tầm thường, nhưng chủ yếu vẫn là hắn còn quá trẻ.
Không bao lâu sau, khôi vạn thú vương ngã xuống đất, bị thương nặng mà bỏ mình.
Máu đỏ tươi rất nhanh chảy xuống bên cạnh nó, hình thành một dòng sông máu.
Phương Nguyên bay xuống, đích thân lột da. Sau khi xử lý một phen, với sự bảo vệ của đàn sói, hắn tiến hành luyện cổ.
Cổ Địa Khôi Thi được Mặc Dao cải tiến cần phải có huyết nhục tươi nhất. Khôi vạn thú vương là tốt nhất, thiên thú vương xếp thứ hai, bách thú vương xếp cuối cùng.
Bởi vậy, Phương Nguyên mới xuất động quy mô, đích thân ra tay giết chết khôi vạn thú vương.
Luyện cổ kéo dài ba ngày ba đêm, đại cáo công thành.
Sau khi đạt được mục đích, Phương Nguyên thả đàn sói tự do bên ngoài, chỉ mang theo dị thú tinh nhuệ ngựa không dừng vó trở lại thánh cung.
Chiến trường chìm vào tĩnh mịch. Từ bên trong xác sói bỗng nhiên chui ra một người toàn là máu.
Huyết nhân lảo đảo, ngã trái ngả phải. Đi được vài bước thì chống đỡ không nổi, ngã xuống mặt đất lần nữa.
Cậu ta thở hổn hển, ánh mắt khó có thể tin, miệng lẩm bẩm: “Ta còn sống sao?”
Cậu vươn tay lau mặt một cái, rốt cuộc lộ ra chân dung.
Không phải ai khác, chính là Mã Hồng Vận.
Thì ra sau khi cậu ta bị Tường Đống đánh bất tỉnh quẳng xuống đất thì hôn mê luôn từ đó.
Con khôi thú vương già nua kia không để ý đến cậu, chỉ đuổi theo Tưởng Đống không bỏ.
Nhưng sau đó, đàn sói quét sạch, tàn sát vạn vật, Mã Hồng Vận tiếp tục bị đàn sói tấn công.
Nếu là sói hoang bình thường, giống như sói Mai Rùa, sói Nước, sói Gió, Mã Hồng Vận đã sớm bị chia năm xẻ bảy thành vô số mảnh vỡ, tồn tại bên trong bụng sói rồi.
Điều may mắn chính là, cắn cậu ta lại là một con sói Huyết Sâm hình thể như một ngọn núi nhỏ.
Con sói này mở cái miệng lớn, đầu lưỡi liếm một cái, trực tiếp liếm sạch thảm cỏ trong vòng một trăm bước. Mã Hồng Vận cùng với thi thể của khôi thú vương già nua trở thành thức ăn trong bụng sói.
Nếu thuận theo sự phát triển, Mã Hồng Vận sớm muộn gì cũng sẽ bị sói Huyết Sâm tiêu hóa, cuối cùng hóa thành một đống phân sói.
Nhưng về sau đàn sói khai chiến với đàn khôi thú, con sói Huyết Sâm bị vây công, tử chiến sa trường, bị phanh thây.
Mã Hồng Vận mơ màng tỉnh lại, không ngừng chui ra. Lúc này đại chiến đã kết thúc, xác thú trải rộng chiến trường, ngẫu nhiên có con thú bị thương còn chưa chết, mở miệng kêu rên lại càng lộ ra vẻ tĩnh mịch xung quanh.
Mã Hồng Vận thở dốc đã đủ, thể lực dần dần khôi phục, mùi máu tanh nồng đậm chui vào trong lỗ mũi.
Cậu ta cảm thấy không ổn: “Ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này. Không bao lâu sau, rất nhiều dã thú khác sẽ bị mùi máu ở đây hấp dẫn đến.”
Mã Hồng Vận sinh trưởng ở Bắc Nguyên, bản tính cầu sinh đã ăn sâu vào xương tủy.
Cậu ta đứng lên, nhìn về hướng thánh cung, sau đó chuẩn bị lên đường.
Nhưng vừa đi được có mấy bước, cậu ta liền dừng lại.
Ánh mắt cậu ta bị một con cổ trùng hấp dẫn.
Đây là một cổ trùng hoang dã trên xác khôi thú.
Khôi thú chết rồi, cổ trùng hoang dã không bị hủy diệt mà bay đi. Nhưng con cổ trùng này bị xương gãy chế trụ nên bay không được.
“Đây là cổ nhị chuyển, là cổ gì vậy?” Mặc dù Mã Hồng Vận không nhớ rõ lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng cậu biết được giá trị của con cổ trùng.
“Cổ trùng tốt, cổ trùng tốt, ta phải lấy nó, cho dù không dùng đến cũng có thể bán không ít nguyên thạch.”
Tim Mã Hồng Vận đập thình thịch, vội vàng bước đến, tùy tiện bắt vào trong tay.
Trong hoa viên, sao trời chiếu sáng, cây cỏ phấp phới.
Ngồi trong lương đình, Phương Nguyên vuốt ve con cổ Địa Khôi Thi trong tay.
Con cổ này hình dáng giống như con giun, toàn thân vàng nhạt, dài bằng cẳng tay của một đứa trẻ, lúc này đang quấn quanh ngón tay giữa của Phương Nguyên chẳng khác nào con rắn.
Dựa trên cổ phương mà Mặc Dao cung cấp, lấy huyết nhục của khôi vạn thú vương làm cơ sở luyện chế mà thành.
Nhưng Phương Nguyên cũng không dùng thử.
Hắn trời sinh tính cẩn thận. Cổ Địa Khôi Thi là cổ phương được cải tiến, nếu xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?
Tuy nói hắn đã đạt thành thỏa hiệp với ý chí Mặc Dao, đối phương lại là tiên tử Linh Duyên Trai chính đạo, lại còn là tông sư Luyện đạo, nhưng không thể không đề phòng.
“Nhưng tông sư chính là tông sư, tạo nghệ Luyện đạo của ta chỉ là đại sư. So sánh với Mặc Dao, ta giống như một đứa bé chẳng biết gì.”
Nhớ lại quá trình luyện cổ Địa Khôi Thi, Phương Nguyên cảm khái trong lòng.
Toàn bộ quá trình luyện cổ, Mặc Dao chỉ đề điểm ba câu, nêu rõ nét chính của vấn đề, vẽ rồng thêm mắt, nhưng Phương Nguyên vẫn nhận được lợi ích không nhỏ từ đó.
Hắn không biết ý chí của Mặc Dao cũng đang âm thầm cảm khái trong đầu hắn.
“Song đại sư... Không nghĩ đến tiểu tử này không chỉ là đại sư Nô đạo mà còn là đại sư Luyện đạo. Hắn còn trẻ như vậy mà đã là đại sư hai phái. Người có thiên phú như thế, trong trí nhớ của ta cũng không nhiều lắm. Khó trách dã tâm của hắn bừng bừng, muốn trở thành Tôn giả giống như Đạo Thiên, Nhạc Thổ, Cự Dương.”
“Thiếu niên đắc chí, cuồng vọng tự đại một chút cũng là điều tất nhiên.” Mặc Dao đối với việc Phương Nguyên muốn trở thành Tôn giả khịt mũi coi thường, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Chương 755: Thí nghiệm trên người
“Nhưng trở thành đại sư chỉ dựa vào tài năng thiên phú là không đủ, còn phải có tài nguyên cung cấp, thậm chí là danh sư chỉ điểm. Xem ra bối cảnh tên nhóc này rất thâm hậu.”
Trước đó, Mặc Dao đã biết được bí mật Phương Nguyên có phúc địa Hồ Tiên. Bây giờ kết hợp với việc hắn là đại sư hai phái, nàng cảm thấy Phương Nguyên có lai lịch rất lớn.
“Lang Vương đại nhân, Tộc trưởng Cát gia, Thường gia đến bái kiến.” Đúng lúc này có nô bộc đến thông báo.
Phương Nguyên không suy nghĩ nữa. Hai người kia vốn là do hắn gọi đến: “Cho vào đi.”
“Vâng.” Nô bộc ngoài cửa cung kính trở ra.
Không bao lâu sau.
Hai người bước đến, quỳ xuống đất, dập đầu liên tiếp ba cái, biểu hiện vô cùng kính sợ.
Trải qua cuộc chiến Vương Đình tẩy lễ, thân ở địa vị cao, tài nguyên không thiếu, cộng thêm có cây to là Lang Vương, Cát Quang và Thường Cực Hữu đã trở thành cổ sư tứ chuyển.
Phương Nguyên nhìn hai người một chút, cũng không bảo cả hai đứng dậy, chỉ hỏi: “Chuyện mấy ngày trước ta phân phó, các ngươi đã hoàn thành như thế nào rồi?”
Phương Nguyên đắc thắng, sau khi trở lại thánh cung liền hạ lệnh cho hai vị Tộc trưởng, bảo cổ sư hai tộc cùng nhau ra tay quét dọn chiến trường cho hắn.
“Hồi Lang Vương đại nhân, chiến trường đã được quét dọn sạch sẽ, tổng cộng có...” Cát Quang đang định báo cáo thu hoạch, liền bị Phương Nguyên cắt ngang.
Hắn chẳng để trong lòng những chiến lợi phẩm này, chỉ hỏi: “Bắt được bao nhiêu cổ sư?”
Cát Quang không có trả lời, đưa mắt ra hiệu cho Thường Cực Hữu bên cạnh.
Mọi người đều biết Thường Cực Hữu là con ruột của Thường Sơn Âm. Sau khi Phương Nguyên chấp chưởng Thường gia, liền đưa Thường Cực Hữu lên vị trí Tộc trưởng.
Phương Nguyên hỏi, Cát Quang để Thường Cực Hữu trả lời chính là nhìn trúng mối quan hệ này, tận lực lấy lòng Thường Cực Hữu.
Thường Cực Hữu cung kính, ánh mắt thể hiện sự sùng bái cuồng nhiệt, cất cao giọng trả lời: “Lòng người khó lường, lòng tham không đáy. Mặc dù phụ thân đại nhân đã có thông báo, nhưng vẫn có không ít cổ sư chui vào chiến trường ăn cắp xác thú hoặc cổ trùng hoang dại. Mấy ngày nay, hài nhi và Tộc trưởng Cát Quang hợp lực, bắt giữ hơn một trăm tám mươi cổ sư, hiện tại đang giam giữ bên trong địa lao. Tuy nhiên vẫn có cổ sư xảo trá, thừa dịp chúng ta không để ý, vụng trộm ra vào, không làm mà hưởng. Hài nhi thông qua thẩm vấn, đã nắm được không ít tin tức. Chỉ cần phụ thân đại nhân ra lệnh, hài nhi nhất định sẽ tận tâm tận lực, tróc nã những con cá lọt lưới này về quy án.”
Mặc dù Thường Cực Hữu quỳ trên mặt đất nhưng thân trên thẳng tắp. Sống mũi thẳng, lông mày rậm, lưng sói eo ong, ngữ khí ngang nhiên, rất có chí khí oai hùng.
Phương Nguyên mỉm cười. Hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú với mấy con cá lọt lưới này: “Chiến trường rộng lớn vô cùng, không có cổng bảo vệ, có thể bắt giữ nhiều cổ sư như vậy đã là không tệ rồi. Hai người các ngươi làm rất khá. Còn những người khác, cứ để bọn họ trộm đi, cũng coi như bọn họ có bản lãnh, không cần truy cứu. Các ngươi lui xuống, đem hết số tù binh bị bắt giữ đến đây.”
“Vâng, thuộc hạ/hài nhi lĩnh mệnh.”
Không bao lâu sau, hai người áp giải gần hai trăm tù binh đến.
Theo lệnh của Phương Nguyên, bọn họ đã tìm một đại điện giam giữ những vị cổ sư này.
“Các ngươi ra ngoài đi, đóng chặt cửa lại, hộ vệ hai bên. Trong vòng phạm vi một trăm bước không được có người ngoài ra vào. Nếu có cường giả, nhất định phải báo sớm cho ta biết.” Phương Nguyên dặn dò những người khác, chỉ để lại hắn và tù binh.
Cánh cửa đóng lại, không đốt đèn, bên trong đại điện chìm vào bóng tối.
Điều này lại càng gia tăng sự bất an và lo nghĩ trong lòng tù binh.
“Lang Vương đại nhân, ngài bắt chúng ta là muốn làm gì? Ngài cũng biết ta chính là người của Hắc gia. Nếu bàn về quan hệ, haha, Hắc Lâu Lan đại nhân là biểu ca của ta đấy.” Bên trong đám tù binh, một vị cổ sư trẻ tuổi kêu to.
Phương Nguyên cười lạnh, thôi động cổ trùng, trong nháy mắt vung tay lên.
Bốp, một tiếng vang nhỏ, đầu của người này nổ tung giống như dưa hấu.
Mọi người ồn ào. Bọn họ bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, không khỏi bối rối.
Chợt một người dẫn đầu, rất nhiều người hưởng ứng quỳ xuống mặt đất.
“Lang Vương đại nhân, tiểu nhân đáng chết.”
“Ngàn vạn lần tiểu nhân không nên đi trộm chiến lợi phẩm của đại nhân. Tiểu nhân bị mỡ heo làm mê muội tâm trí.”
“Cầu xin đại nhân tha mạng, cầu xin đại nhân tha mạng.”
Hung danh của Phương Nguyên rất nổi tiếng. Bây giờ không nói một lời đã giết người, thực sự hung tàn.
Đám cổ sư này không phải cường giả, cùng lắm cũng chỉ có nhất nhị chuyển, xuất thân không được tốt, không vào được lầu Chân Dương. Đối mặt với cường giả ngũ chuyển đỉnh phong như Phương Nguyên, muốn đối kháng chỉ có thể tự tìm đường chết, chỉ có thể xin tha mạng mà thôi.
“Ồn quá.” Phương Nguyên quát to, âm thanh vang vọng cả đại điện.
Tiện tay vung lên, lại cách không giết chết một người xin tha thứ thảm nhất.
“Ai dám ầm ĩ, ta giết chết hết.” Phương Nguyên mở miệng. Âm lượng không lớn nhưng lại quanh quẩn bên tai mọi người.
Toàn bộ đại điện câm như hến, tĩnh mịch im ắng, ngay cả tiếng kim tiêm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Lúc này Phương Nguyên mới hài lòng, hỏi ý chí Mặc Dao trong đầu: “Tiếp theo nên thí nghiệm như thế nào?”
Mặc Dao cười khẽ: “Cái này thì dễ rồi. Tiểu đệ cứ nghe ta sắp xếp cổ trùng là được.”
Nàng trực tiếp gọi Phương Nguyên là tiểu đệ, giọng nói rất thân mật. Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản bác, cứ thuận theo Mặc Dao mà làm việc.
Mặc Dao nói một câu, Phương Nguyên liền lấy ra một con cổ trùng tương ứng.
Những con cổ trùng này đều là cổ trùng tạo nên sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay. Cổ Địa Khôi Thi, cổ Tu La Thi, cổ Thiên Ma Thi đều được đưa ra đằng trước, hoặc an trí trong góc.
Từng con cổ trùng nhảy lên không trung, lưu lại từng điểm quang ảnh đầy màu sắc trong mắt đám tù binh.
Những người này thấp thỏm lo âu, cũng không dám hỏi thăm điều gì. Bọn họ đứng im tại chỗ, không dám động đậy, giống như con gà con.
Phương Nguyên giết hai người, thi thể không đầu còn nằm dưới chân bọn họ. Máu từ cổ trào ra, mùi máu tanh tràn ngập đại điện.
Sau khi an bài cổ trùng thỏa đáng, Phương Nguyên dựa theo lời chỉ điểm của Mặc Dao, liên tiếp rót chân nguyên vào bên trong.
Trình tự rót chân nguyên cũng có thể giải thích. Cổ trùng lựa chọn góc đông nam bỗng nhiên thẳng đến góc tây bắc, rồi di chuyển sang hai bên trái phải. Khi thì chỉ có một mình, khi thì phụ trợ cổ trùng.
Cho dù là Phương Nguyên, cũng không hiểu ra sao, âm thầm cảnh giác.
Đợi toàn bộ cổ trùng được thúc lên, ánh sáng dần dần kết lại với nhau, rất nhanh hình thành một luồng ánh sáng ôn nhu, bao trùm đại điện, tạo thành cổ phòng, bao phủ đám tù binh vào bên trong.
“Đây là...” Phương Nguyên chấn động, con ngươi mở to.
Trong đầu, ý chí Mặc Dao khẽ cười, giải thích: “Đây chính là cổ phòng.”
Phương Nguyên không khỏi kêu lên: “Bản chất của Thiên Thi Vương chẳng lẽ là một cổ phòng?”
Mặc Dao cười ha hả: “Tiểu tử ngốc, không lẽ ngươi không biết bản chất của cổ phòng chính là sát chiêu sao. Thiên Thi Vương sáu tay là sát chiêu, bản chất giống nhau, tất nhiên có thể chuyển đổi lẫn nhau.”
Tinh mang trong mắt Phương Nguyên nhấp nháy. Hắn phát hiện Mặc Dao đang nói bóng gió điều gì đó, lập tức truy hỏi: ‘Nếu theo như lời ngươi nói, chẳng phải tất cả sát chiêu đều có thể chuyển hóa làm cổ phòng?”
“Đương nhiên rồi.” Mặc Dao trả lời như chém đinh chặt sắt: “Người là vạn vật chi linh, cổ là thiên địa thật tinh, vật dẫn đại đạo. Một con cổ trùng, công hiệu đơn nhất. Nhưng sát chiêu là gì? Chính là đem cổ trùng khác biệt kết hợp lại với nhau, giúp cho hiệu quả đơn nhất trở nên tuyệt luân, hoặc công hiệu phức tạp có thể bao quát được nhiều mặt.”
Mặc Dao đã nhắc đến, có thể lĩnh ngộ được hay không là chuyện của Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngây người, linh quang thoáng hiện.
Mặc Dao nói lời này, giống như xuyên phá tầng giấy trắng cho hắn, đưa ánh mắt của hắn lên một tầm cao mới.
“Đúng, bản chất cổ phòng chính là sát chiêu, chỉ là hình thức cố định. Ví dụ như lầu Chân Dương tám mươi tám góc, hay lầu Cận Thủy."