Chương 750: Thỏa hiệp (1)
“Ái chà chà, chàng trai trẻ, ngươi đừng có như vậy nha.” Cảm nhận được sát cơ của Phương Nguyên đối với mình, ý chí Mặc Dao khoát tay: ‘Tỷ tỷ ta là ân nhân của ngươi đấy. Bây giờ cổ Chiêu Tài còn chưa phải là tiên cổ của ngươi. Ngươi vẫn là phàm nhân mà đã có tiên cổ, đây chính là một thành tựu rất đáng gờm. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi trả lại lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai, sau khi nguyện vọng của ta đạt thành, ý chí này sẽ không còn lý do để tồn tại nữa.”
Trả lại tiên cổ phòng thất chuyển lầu Cận Thủy?
Mỡ đã dâng đến miệng, có lý gì Phương Nguyên lại phun ra chứ?
Phương Nguyên đương nhiên không đồng ý, nhưng lúc này hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Không nói đến ý chí Mặc Dao lưu lại trong đầu hắn, chỉ cần nói đến lầu Cận Thủy cũng còn một phần ý chí của Mặc Dao bảo vệ.
Nói đến, Mặc Dao đúng thật lợi hại.
Trong sử sách ghi chép lại, nàng là tông sư Luyện đạo. Nhưng Hồn đạo, Trí đạo, nàng cũng rất cao thâm. Phương Nguyên mấy chục lần muốn giết nàng, nhưng đều bị nàng tùy tiện hóa giải.
Bây giờ Phương Nguyên vô cùng đau đầu.
Hắn phát hiện, mặc dù hắn thừa kế truyền thừa Địa Khâu, nhưng thật ra chẳng kiếm được bao nhiêu.
Hắn mạo hiểm rất lớn, còn đầu tư rất nhiều để tiến hành luyện cổ. Cuối cùng, mặc dù đã luyện thành cổ Chiêu Tai nhưng không dùng được, lại còn bị ý chí của Mặc Dao chui vào trong đầu, sợ ném chuột vỡ bình, khiến hắn vướng tay vướng chân.
“Sớm biết như vậy, ta đã không thừa kế truyền thừa Địa Khâu chó chết này.”
Ý nghĩ này Phương Nguyên cũng không che giấu Mặc Dao, bị Mặc Dao tùy ý bắt được.
“Chàng trai, ngươi nghĩ như vậy là không đúng. Mấy ngày qua, giá trị sát chiêu luyện đạo mà ta truyền thụ cho ngươi không thể đánh giá được. Không phải ngươi muốn chui vào lỗ thủng của lầu Chân Dương tám mươi tám góc sao? Hahah, đúng là có đảm lượng, không hề kém cạnh tỷ tỷ năm đó. Ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lại lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai là được.” Mặc Dao cười an ủi.
“Hừ, cổ Chiêu Tai là của ta, lầu Cận Thủy ta cũng muốn, ngay cả lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng là vật trong lòng bàn tay ta. Ngươi chỉ là một ý chí, làm sao có thể ngăn cản người sống như ta được?” Dù sao cũng đã giao thủ mấy chục lần, Phương Nguyên thản nhiên từ chối thẳng thừng.
Nhưng lần này Mặc Dao cũng không trêu chọc nữa, mắt sáng lên, giống như đang nghĩ đến điều gì đó.
Biểu hiện của nàng trở nên cô đơn, thở dài yếu ớt: “Haiz, đàn ông các ngươi đều như thế sao? Cho dù làm chuyện gì sai, cũng lời lẽ thẳng thừng như vậy.”
“Trên thế giới này, làm sao có thể nói đúng sai. Ai đúng ai sai? Chỉ là con đường khác nhau mà thôi.”
Mặc Dao biến sắc, lại cười: “Chàng trai trẻ, câu trả lời của ngươi rất thú vị, nhưng ta đã từng nghe một câu trả lời khác, còn bá đạo hơn của ngươi nhiều. Ta còn nhớ rõ người đó nói như thế này, “trên thế giới này, những điều ta làm là đúng, ai khác ta cũng đều là sai. Hahah, ngươi nói xem lời này có bá đạo hay không?”
Mắt Phương Nguyên sáng lên: “Là Kiếm Tiên Bạc Thanh nói đúng không? Đáng tiếc, ông ấy đã không bước đến một bước cuối cùng kia.”
Lời này khiến Mặc Dao rơi vào trầm mặc, gương mặt tràn ngập bi thương, hai mắt nhắm lại, giống như đang hồi ức, lông mi thon dài run lên nhè nhẹ.
Nàng biến mất, không còn thấy gì trong đầu Phương Nguyên.
“Ghê tởm, thì ra là như vậy.” Phương Nguyên âm thầm cắn răng. Mỗi khi ý chí Mặc Dao ẩn núp, nàng sẽ giống như không tồn tại. Bất luận Phương Nguyên lục soát như thế nào cũng không phát hiện.
Về Hồn đạo, Trí đạo, Mặc Dao đều giỏi hơn Phương Nguyên, khiến cho đầu Phương Nguyên giống như đại bản doanh của nàng.
Nhưng lần lục soát này, không phải Phương Nguyên không thu hoạch được gì.
Hắn tìm được một suy nghĩ từ ý chí của Mặc Dao.
Nội dung bên trong suy nghĩ của Mặc Dao khiến Phương Nguyên hơi giật mình.
Đây rõ ràng là một sát chiêu, tên là Thiên Thi Vương sáu tay.
Phương Nguyên vì tìm kiếm phương pháp hợp nhất hai đạo Nô Lực mà suy nghĩ, cuối cùng đạt được thành quả bước đầu, chính là sát chiêu Lực đạo trước đó, Địa Vương bốn tay.
Dựa vào chiêu này, trong trận quyết chiến sau cùng của Vương Đình, hắn đã đại sát tứ phương, lực trảm quần hùng, đánh đại quân Mã gia rơi xuống vực sâu, giúp Hắc Lâu Lan tiến vào phúc địa Vương Đình.
Nhưng Địa Vương bốn tay chỉ là sát chiêu vừa mới sáng lập, vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Phương Nguyên dựa trên cơ sở đó mà cải tiến một chút, trở thành sát chiêu Phong Vương bốn tay.
Về sau, hắn đổi được một con cổ trùng Tá Lực rất quan trọng trong Bí Tàng Các của lầu Chân Dương. Điều này có thể giúp cho sát chiêu của Phong Vương bốn tay tiến thêm một bước cải tiến.
Sau khi ý chí của Mặc Dao tiến vào trong đầu hắn, hắn cố ý bại lộ một số bí mật, trong đó có sát chiêu này và suy nghĩ cải tiến nó.
“Thật kỳ diệu.” Phương Nguyên tán thưởng.
Dựa trên trụ cột của hắn, lại nhờ vào nội tình của Mặc Dao tiên tử, sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay đã trở nên hoàn mỹ.
Nó dùng cổ Tá Lực làm cổ hạch tâm, cổ Phi Cương thứ sáu phụ trợ, cộng thêm ba mươi sáu con cổ trùng khác phối hợp với nhau, kết cấu cẩn thận, khiến Phương Nguyên khen không dứt miệng.
“Chỉ là, ta biết ngũ đại cổ Phi Cương, nhưng bên trong sát chiêu này có loại cổ Phi Cương thứ sáu? Nó là cổ gì?”
Nội dung sát chiêu bên trong suy nghĩ cũng chưa phải là hết, còn có một bước quan trọng cuối cùng.
Trong mật thất u ám quanh quẩn mùi đàn hương thấm vào ruột gan.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong tay cầm con cổ trùng Đông Song.
Cổ này thuộc Tín đạo, tứ chuyển, hình dáng như con bọ rùa, nhưng phần lưng lại hình vuông, giống như song cửa sổ, chuyên dùng để chứa đựng tin tức quan trọng.
Phương Nguyên đã bỏ ra một cái giá rất lớn cố ý cầu mua bên trong Bảo Hoàng Thiên.
Nội dung bên trong đều liên quan đến ý chí.
Sau khi ý chí của Mặc Dao ẩn núp trong đầu hắn, Phương Nguyên vẫn luôn mua những tài liệu có liên quan, tốn rất nhiều tiên nguyên thạch.
Cổ Đông Song này không phải là con thứ nhất.
Thật lâu sau, Phương Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh như mặt sông băng.
Nhiều tư liệu trân quý như thế giúp cho hắn hiểu sâu thêm một tầng về ý chí.
Niệm, ý, tình nhất mạch tương liên, trong đó hai cái trước thuộc về Trí đạo, có liên quan đến nhiều phái khác.
Trí đạo, từ lúc khai sáng đến nay, luôn là phái trí tuệ mà cổ sư hết sức theo đuổi.
Khi con người suy nghĩ, trong đầu sẽ xuất hiện từng suy nghĩ. Suy nghĩ này đụng vào nhau, hoặc sát nhập, hoặc triệt tiêu, hình thành những suy nghĩ mới, chính là kết quả của suy nghĩ.
Ý niệm được phân thành nhiều loại, có tính đặc sắc khác nhau.
Trong đó, nổi tiếng nhất chính là chấp niệm.
Chấp niệm của cổ tiên khi sắp chết kết hợp với vĩ lực thiên địa, tạo thành địa linh bên trong phúc địa.
Cổ sư căn cứ vào ý niệm mà sáng tạo ra vô số cổ trùng có liên quan, giống như cổ Tinh Niệm mà Đông Phương Dư Lượng đã từng sử dụng. Bây giờ Phương Nguyên đang dùng cổ Không Niệm, là cổ thần niệm mà các cổ tiên thường dùng nhất.
Một số suy nghĩ ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành “ý”.
Người ta thường nói, chỉ có thể hiểu ý, không thể nói bằng lời.
Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt ý. Ý nằm ngoại cực hạn thuyết minh của văn tự, chỉ có thể dụng tâm, dùng linh tính của người để trải nghiệm.
Ban đầu, các cổ sư Trí đạo đã luyện ra được cổ Thiên Ý, dùng nó để thể ngộ ảo diệu trong vận hành của thiên địa đại đạo. Sau đó dùng nó để tiến thêm một bước cảm ngộ thiên địa, từ đó thúc đẩy quá trình tu luyện của bản thân.
Về sau, dần dần có sự phát triển nhiều hơn, có cổ Sát Ý, cổ Tùy Ý, cổ Như Ý, cổ Đắc Ý, cổ Ác Ý, cổ Họa Ý...
Trong đó nổi tiếng nhất chính là cổ Ngoài Ý Muốn được ghi lại bên trong Nhân Tổ Truyện.
Theo Trí đạo phát triển, các đời cổ sư không ngừng thăm dò. Bọn họ phát hiện, những “ý” này quấn quýt lấy nhau, biến thành “tình”.
Cổ Phát Tình, cổ Nhu Tình, cổ Thi Tình... đều thuộc đạo này. Mị đạo chính là được sinh ra từ đó.
Trong đó nổi tiếng nhất, cũng đến từ Nhân Tổ Truyện, cổ Tình Yêu.
“Niệm, ý, tình...” Phương Nguyên thở dài một tiếng.
Chương 751: Thỏa hiệp (2)
Hiểu càng sâu, hắn lại càng biết, chỉ dựa vào nội tình Trí đạo của hắn bây giờ, còn chưa có cách nào loại trừ được ý chí của Mặc Dao.
Chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
So sánh với nhau, tạo nghệ ý chí của Phương Nguyên giống như một mô đất, còn ý chí của Mặc Dao giống như một ngọn núi. Mà ngọn núi này cao bao nhiêu, hùng vĩ đến cỡ nào, vẫn còn bao phủ một tầng khói mù dày đặc, nhìn không thấy rõ ràng.
Tạo nghệ của Mặc Dao đã vượt qua cấp độ lý giải của Phương Nguyên. Mấy ngày tiếp xúc và thăm dò, đã để lại ấn tượng khắc sâu cho Phương Nguyên, đồng thời mang đến cảm giác ngưỡng mộ và thâm bất khả trắc.
Đối mặt với phiền phức này, tự mình xử lý không xong, vậy hắn phải nên làm thế nào cho phải?
Xếp bằng trên bồ đoàn, lẳng lặng suy nghĩ, ánh mắt Phương Nguyên lạnh lại, dường như đã quyết tâm.
Hắn đưa ý thức vào trong não của mình, chỉ là một ý niệm, ý chí của Mặc Dao lập tức cảm nhận được. Nàng hóa thành hình người, hiện ra bên trong không gian ý thức đen nhánh.
“Ta tiếp nhận đề nghị của ngươi. Ta sẽ trả lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai.” Phương Nguyên truyền đến suy nghĩ thứ hai.
Ánh mắt Mặc Dao lóe lên sự kinh ngạc.
Nàng không ngờ Phương Nguyên lại đưa ra lựa chọn thỏa hiệp nhanh như vậy.
Qua mấy trận giao phong mấy ngày vừa rồi, nàng biết rõ, ý chí của Phương Nguyên rất kinh người, vô cùng có chủ kiến, tính tình lại cường ngạnh, dũng mãnh.
Tính cách quyết định vận mệnh. Loại người này, mặc kệ trở thành anh hùng hay là kiêu hùng, tất cả đều nhất định là nhân trung chi kiệt, nhân thượng chi nhân.
Nàng ném ra sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, nhưng không phải bản hoàn chỉnh. Tuy có thể nói là một mồi nhử, nhưng nói cho đúng là thể hiện thái độ của nàng.
Nàng biết, với sự thông minh của Phương Nguyên, tất nhiên hiểu được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
Nàng vốn cho rằng, ít nhất cũng phải bảy tám ngày sau Phương Nguyên mới lựa chọn trao đổi, Nhưng trên thực tế, chỉ sau một ngày, Phương Nguyên đã chủ động tìm đến nàng.
“Haiz, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, co được giãn được mới là đại trượng phu. Đáng tiếc, đại đa số người trên đời này đều câu nệ khả năng bản thân, kiêu ngạo đến mức không chịu cúi đầu. Nhìn chung lịch sử, rất nhiều nhân kiệt đều biết rõ đạo lý lui một bước trời cao biển rộng, nhưng nói thì đễ, đến phiên mình làm, chân chính có mấy ai có thể làm được.” Ý chí của Mặc Dao phát ra tiếng cảm khái.
“Tuy lầu Cận Thủy rất tốt, nhưng đối với ta mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn. Ngươi cũng biết tình huống của ta. Bây giờ ta nhờ có phúc địa Hồ Tiên, được Tiên Hạc môn tuyên bố là người trong môn phái. Linh Duyên Trai cũng là một trong mười đại phái Trung Châu với Tiên Hạc môn. Muốn đến đó trả lầu Cận Thủy cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.” Phương Nguyên nói tiếp.
“Hahaha.” Ý chí Mặc Dao che miệng cười duyên: “Chàng trai trẻ, ta biết ngươi có ý gì. Ngươi yên tâm đi, ngươi là người kế thừa của ta, cổ Chiêu Tai là của ngươi, ta cũng chẳng có suy nghĩ muốn hại ngươi chút nào. Trả lại tiên cổ phòng can hệ trọng đại, ta đương nhiên biết rõ nguy hiểm trong đó. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi nhất định phải có sức mạnh của cổ tiên. Ta sẽ toàn lực giúp ngươi thành tựu cổ tiên. Ngươi muốn chiếm đoạt lầu Chân Dương, ta cũng sẽ hỗ trợ ngươi trên toàn bộ hành trình. Còn có tâm đắc Luyện đạo của ta, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu là tùy vào ngươi.”
Mặc Dao nói xong, sau đó vung tay lên, một ý niệm xuất hiện trong lòng Phương Nguyên.
Nội dung của ý niệm chính là phần quan trọng nhất của sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay.
Phương Nguyên không khỏi bất mãn, hỏi ngược lại: “Địa Khôi Thi? Ngươi không có lầm chứ? Đây là cổ Phi Cương thứ sáu mà ngươi nói?”
Hắn biết cổ Địa Khôi Thi.
Chính là chém giết khôi thú, sau đó lột da, rồi tập trung mấy chục loại cổ trùng, đất sâu chín trăm dặm dưới lòng đất, cỏ Sơn Hấp mấy trăm năm tuổi và hạt giống hoa Hối Triều để luyện thành.
Mặc dù uy lực không tầm thường, cũng là cổ ngũ chuyển giống như Tu La Thi, Thiên Ma Thi, Huyết Quỷ Thi, Mộng Yểm Thi, Bệnh Ôn Thi, nhưng lại không có thuật phi hành.
Không có thuật phi hành, làm sao có thể coi là cổ Phi Cương.
Đối mặt với câu hỏi của Phương Nguyên, Mặc Dao cười ngạo nghễ: “Cổ Địa Khôi Thi bình thường đương nhiên là không được rồi. Nhưng tỷ tỷ ta là ai chứ? Haha, ta đã sớm thay đổi cổ phương, luyện ra cổ Địa Khôi Thi mới. Cổ sư vận dụng, hóa thành khôi cương thi. Mặc dù không có cánh, nhưng có thể lợi dụng năng lượng địa từ mà phi độn thương thiên, chuyển hướng như ý.”
Nói xong, một ý niệm khác truyền đến, chính là cổ phương cải tiến cổ Địa Khôi Thi.
Phương Nguyên vừa xem qua, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Bên trong cổ phương, Mặc Dao đã bỏ thêm một số nguyên liệu, nhất là một vị tinh nguyên nguyên từ để làm chủ tài. Đó chính là nhân tố quan trọng nhất để cải tiến cổ Địa Khôi Thi.
Phương Nguyên thoáng suy nghĩ một chút. Dựa vào kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước, hắn biết cổ phương này rất có thể đã được thực hiện, không khỏi tán thưởng vài câu.
Ý chí của Mặc Dao trong đầu hắn lại đắc ý cười to: “Chàng trai trẻ, ngươi đúng là rất biết nhìn hàng. Không tệ, ngươi cũng có thiên phú luyện đạo đấy. Nhưng ngươi nên cẩn thận. Sát chiêu này chỉ được sáng lập dựa trên cơ sở của ngươi. Ta khuyên ngươi nên tìm một số người để thực hành, nghiệm chứng bản thân trước.”
Phương Nguyên gật đầu.
Sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay uy lực tuyệt luân, gấp mười lần Địa Vương bốn tay, Phong Vương bốn tay lúc trước.
Uy lực to lớn, một khi thất bại, lực phản phệ tất nhiên cũng vô cùng mãnh liệt.
Lúc trước Phương Nguyên có thể thể nghiệm Địa Vương bốn tay bởi vì nguy hiểm không lớn, có thể gánh chịu được. Nhưng Thiên Thi Vương sáu tay lại là chuyện khác.
......
“Tầng thứ ba, tầng thứ ba được tạo thành rồi.” Trên dưới thánh cung, tiếng reo hò vang đến tận trời.
Hào quang bảy màu vẫn nồng đậm như cũ.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ ngưng tụ của lầu Chân Dương tám mươi tám góc càng lúc càng nhanh, nhất là tầng thứ ba, lại càng kích thích tính tò mò của mọi người.
Mỗi tầng của lầu Chân Dương đều có trăm cửa ải. Những cửa ải đầu tiên thì khá đơn giản, càng về sau, cửa càng khó, phần thưởng cũng càng phong phú hơn.
Đối với rất nhiều cổ sư mà nói, bọn họ không thể qua được cửa ải phía sau, như vậy phần thưởng những cửa đằng trước trở thành vật tranh đoạt của bọn họ.
Một đám cổ sư có hơn mười người vội vàng rời khỏi thánh cung.
Khi bọn họ xuyên qua cánh cửa phía đông của thánh cung, động tĩnh bên trong tầng thứ ba của lầu Chân Dương khiến bọn họ phải dừng bước.
Tưởng Đống liếc mắt nhìn lầu Chân Dương trên đỉnh thánh cung một chút, sau đó hừ lạnh, nói với Mã Hồng Vận: “Đám cổ sư bộ tộc hoàng kim các ngươi đúng là có phúc. Bất luận một phần thưởng nào trong lầu cũng có thể giúp các ngươi lên như diều gặp gió.”
Mã Hồng Vận cười ngây ngô: “Đội trưởng nói đúng lắm. Hahah, đáng tiếc huyết thống của ta không cao, không cách nào tiến vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Bằng không, ta cũng muốn vào bên trong mở mang tầm mắt.”
Cho dù là tộc nhân bộ tộc hoàng kim, hậu duệ của Cự Dương Tiên Tôn, cũng không nhất định có thể ra vào lầu Chân Dương.
Nếu con cháu của tổ tiên quá nhiều, sẽ dẫn đến huyết mạch mỏng manh, không đạt được tiêu chuẩn, cũng không thể tiến vào bên trong.
Tưởng Đống nghe xong, cảm giác chua xót và ghen ghét trong lòng lập tức giảm bớt rất nhiều. Những cổ sư khác trong đội ngũ, ánh mắt nhìn Mã Hồng Vận cũng trở nên ôn nhu hơn. Thậm chí còn có người vỗ vai Mã Hồng Vận, an ủi: “Tiểu tử ngươi đúng là xui xẻo, nhưng không sao, lần này ngươi theo chúng ta giết khôi thú, cũng có thể kiếm được một món hời.”
“Vâng, vâng, vâng.” Mã Hồng Vận cúi người, mỉm cười làm lành.
Cậu cơ duyên xảo hợp, cứu được Mã Anh Kiệt. Sau khi Hắc gia thu phục Mã gia, cậu được thay tên đổi họ, thành Mã Hồng Vận, càng có thể tu hành.
Bây giờ, cậu chỉ mới là cổ sư nhất chuyển, tư chất không tính là thấp, cũng không tính là cao.
Cậu ta đương nhiên có thể ra vào lầu Chân Dương, nhưng dựa vào thực lực của cậu, cho dù tiến vào cũng vô dụng. Trong khoảng thời gian ở thánh cung, mỗi ngày cậu ta đều trà trộn vào trong đội ngũ đi săn, tích lũy nguyên thạch để tu hành.
Về phần lời nói với Tưởng Đống, tất cả đều do Triệu Liên Vân cố ý căn dặn cậu.
Chương 752: Chết không có gì đáng tiếc
Ầm ầm.
Đại địa chấn động, đàn sói giống như thủy triều xuất hiện phía chân trời, rả rích không dứt.
Đàn sói hỗn tạp, sói Gió chạy như bay; sói Nước trắng noãn như tuyết; sói Đêm đen nhánh mạnh mẽ, sói Mai Rùa chắc nịch ổn trọng, sói Chu Viêm bốc hơi khói của ngọn lửa.
Bách lang vương, Thiên lang vương, Vạn lang vương lãnh đạo đội ngũ của mình, cộng thêm sói dị thú đi theo.
Sói Huyết Sâm cao lớn như núi; sói Vây Cá với tấm áo giáp màu xanh nhìn rất dễ thấy; còn có sói Cuồng với ba mắt, lúc nào cũng chỉ biết chiến đấu.
Phúc địa Vương Đình, trên bầu trời còn có đàn sói Thiên Thanh đang lao nhanh, thần tuấn phi phàm.
Phương Nguyên vững vàng ngồi trên lưng một con Vạn lang vương sói Thiên Thanh, cuồng phong quét qua cũng không ảnh hưởng đến gương mặt như sắt của hắn.
Hai mắt sâu của hắn lúc này đang quan sát dưới chân, âm tư khó dò.
Mặc dù lúc ban đầu khi tiến vào phúc địa Vương Đình, đàn sói đã bị đánh tan, lưu lạc khắp nơi trong phúc địa. Nhưng Phương Nguyên vẫn luôn kiên trì không ngừng. Ngoại trừ triệu hồi đàn sói vốn có của mình, hắn còn thu thập thêm vô số sói hoang mới. Bây giờ, đàn sói đang lao nhanh dưới chân giống như sông như biển, quy mô đến năm mươi vạn.
Đến một bước này, hắn đã thật sự bước chân lên đỉnh của phàm trần.
Khi cuộc chiến Vương Đình mới bắt đầu, hắn và Giang Bạo Nha, Mã Tôn được xưng là ngũ đại thú vương. Sau khi cuộc chiến Vương Đình kết thúc, không nói thiên hạ công nhận, nhưng hắn đã trở thành đệ nhất Nô đạo đại sư của Bắc Nguyên.
Ngoài tạo nghệ Nô đạo, hắn còn có thủ đoạn Lực đạo kinh người, thực lực của đại sư phi hành, khiến người ta phải kinh ngạc.
Lang Vương Thường Sơn Âm, ai dám bất kính, ai dám không sợ?
Nhìn chung trên dưới Bắc Nguyên, người có thể là đối thủ của hắn còn có bao nhiêu người chứ?
Nhưng lúc này, trong đầu Phương Nguyên đang có một âm thanh “đả kích” hắn.
“Haha, chàng trai trẻ, ngươi muốn hợp lưu Nô Đạo, ý chí thật sự rất lớn. Nhưng tỷ tỷ ta muốn khuyên ngươi nên sớm từ bỏ tâm tư này đi.”
Ý chí của Mặc Dao tiếp tục cười nói: “Nô Lực hai đạo phân biệt rõ ràng. Hợp nhất Nô Lực chính là nan đề từ thiên cổ. Ngươi kiêm tu đã không dễ, chi bằng biết khó mà lui, cần chi tốn công làm việc không có kết quả chứ. Haiz, tỷ tỷ là người từng trải. Ngươi nên biết, con đường có ngàn vạn, lưu phái có vô số. Cổ sư mạnh không phải là đi bao nhiêu con đường, mà là ở người đó có đi xa hay không.”
Mặc Dao cố gắng khuyên nhủ nhưng Phương Nguyên chỉ hừ lạnh, kiêu ngạo bác bỏ:
“Sự là do người làm, có gì cần phải sợ chứ? Nô Lực hợp nhất là nan đề của thiên cổ, đó là bởi vì lúc trước không xuất hiện nhân vật như ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ vang danh thiên hạ, lưu truyền thiên cổ, có thể so sánh với Tinh Túc, Hồng Liên, Nhạc Thổ.”
Tinh Túc, Hồng Liên, Nhạc Thổ đều là cổ tiên cửu chuyển. Trong lịch sử Nhân tộc từ xưa đến nay, trải qua biết bao nhiêu năm, cộng lại cũng chỉ được có mười vị.
Phương Nguyên vẫn còn là phàm nhân, nhưng lại vọng tưởng trở thành nhân vật như vậy, giống như con kiến muốn trở thành con voi.
Dã tâm và khẩu khí như thế khiến ý chí Mặc Dao nghe xong, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
......
Grao!
“Mau giết những con khôi thú nhỏ này cho ta.”
“Cổ sư trị liệu đâu? Có người bị thương, mau đến tiếp ứng.”
Đàn thú gào thét, cổ sư kêu to. Một trận kịch chiến phạm vi nhỏ đang tiến đến thời khắc quan trọng nhất.
Trên chiến trường không lớn cho lắm, hố đất trải rộng, máu tươi văng tung tóe. Năm sáu vị cổ sư vây quanh khôi thú vương, triển khai ác chiến. Chung quanh là rất nhiều thi thể của khôi thú.
Những con khôi thú này thân người đuôi rắn, mặt như con dơi, mũi hướng lên trời, hai lỗ tai dựng thẳng, toàn thân đen nhánh như tấm áo giáp, phần ngực trước sau mọc ra năm sáu cây thịt roi, ngắn thì khoảng một trượng, dài thì khoảng hơn hai trượng.
Thịt roi như tay, linh hoạt giống như con rắn, khi vung lực rất lớn, có thể công cũng có thể thủ.
Khôi thú ở dưới lòng đất, nhưng cũng không phải quá sâu dưới lòng đất, mà thường hay xây tổ ở tầng đất cạn.
Giá trị của bọn chúng rất cao, mặc kệ là tròng mắt, da lông hay đuôi rắn đều là nguyên liệu luyện cổ rất tốt, lại còn hiếm. Hiếm nhất chính là thịt roi trên người chúng, càng dài càng tốt. Thịt roi dài hai trượng trở lên có tiền cũng mua không được.
Khôi thú ở Bắc Nguyên càng lúc càng thưa thớt, nhưng bên trong phúc địa Vương Đình, quy mô của bọn chúng lại rất nhiều. Ví dụ như khu vực này, trong phạm vi vạn dặm đều là khôi thú.
Tiền tài động nhân tâm. Bởi vì nơi này cách thánh cung không xa, cho nên rất nhiều cổ sư thường kết bạn đồng hành với nhau đến đây để săn.
Tiểu đội đang kịch chiến lúc này chính là một chi trong số đó.
Phần lớn các cổ sư trong đội đều đã đi săn khôi thú ba bốn lần, kinh nghiệm khá phong phú.
Nhưng lần này, bọn họ đã gặp phiền phức lớn. Mặc dù đàn khôi thú dẫn đến chỉ có hơn một trăm, quy mô nằm dưới tầm kiểm soát của bọn họ. Nhưng bọn họ không ngờ, con thú vương này không phải bách thú vương bình thường, mà là một con thiên thú vương già nua. Mặc dù con thiên thú vương không thể chiến, già nua bệnh tật, nhưng cổ trùng ký sinh trên người lại là tam chuyển hàng thật giá thật.
Trong số cổ sư phàm nhân, nhất chuyển chỉ là người học việc, chiến lực rất yếu. Nhị chuyển là cốt cán, là nền tảng, cho nên phổ biến hơn.
Tam chuyển được gọi là trưởng lão, gia lão, chính là thế lực kiên cố, nhưng số lượng đang giảm bớt. Tứ chuyển là thế lực thủ lĩnh, lãnh tụ vạn người. Ngũ chuyển được xưng là đỉnh phong phàm tục, lại càng thêm thưa thớt.
Bản thân Thiên thú vương không đủ gây sợ, nhưng cổ trùng hoang dã tam chuyển trên người, chiến lực đã vượt ra khỏi năng lực của đội ngũ.
Nếu không phải giao chiến chỉ vừa mới bắt đầu, thủ lĩnh Tưởng Đống tính tình cương nghị, kinh nghiệm phong phú, quả quyết hạ lệnh, suất lĩnh một số cao thủ cắm vào đàn thú, ngăn chặn khôi thú vương, để người khác tàn sát những khôi thú nhỏ, đội ngũ cổ sư đã sớm tan tác rồi.
“Các vị, thêm chút sức mạnh đi. Con thú già nua này đã không chịu nổi, kiên trì thêm một chút là có thể thắng.” Tưởng Đống lớn tiếng kêu lên, gia tăng sĩ khí.
Tiếng trả lời cao thấp không đều, tinh thần miễn cưỡng phấn chấn lên.
Từ lúc khai chiến đến giờ đã kéo dài hơn nửa canh giờ. Chân nguyên của đám cổ sư sắp tiêu hao hết, nhưng may mà theo tập tục của Bắc Nguyên, phần lớn cổ sư đều kiêm tu Lực đạo.
Các cổ sư ra sức tác chiến, lấy vật lộn làm chủ, chưa đến vạn bất đắc dĩ thì chưa thúc chân nguyên để cứu mình cứu người.
Rống.
Đúng lúc này, đuôi rắn lão thú vương bỗng nhiên điên cuồng vung lên, đánh đến không khí nổ đì đùng. Đuôi rắn hung hăng đánh trúng một vị cổ sư, đánh bay người đó ngay tại chỗ. Khi rơi xuống mặt đất, xương cốt lồng ngực của vị cổ sư này đã vỡ vụn, chết đến mức không thể chết thêm.
Người có trí tuệ, dã thú cũng có sự xảo trá của nó.
Lão thú vương già nua là thật, nhưng nát thuyền vẫn còn đinh. Lúc này nó đột nhiên nổi điên, giết chết một người.
Các cổ sư đều ngẩn ra, sĩ khí giảm mạnh.
“Hỏng rồi, vốn đang trong thế giằng co, hiện tại quân số bên ta giảm một người, chân nguyên bên trong Không Khiếu không đủ hai thành, chúng ta phải làm như thế nào cho phải?” Con ngươi Tưởng Đống đảo một vòng, lập tức nghĩ đến việc chạy trốn.
Đội ngũ săn bắt này là do gã tạm thời xây dựng nên. Nếu lâm trận mà chạy, mặc dù hơi bị mất danh dự, nhưng so với sinh mệnh, danh dự có đáng là gì?
Người Bắc Nguyên rất hiếu chiến, tính tình dũng mãnh, nhưng cũng không phải kẻ ngu.
“Trước kia khó khăn vất vả, phải chém giết thì mới sống được. Bây giờ ta đã tiến vào phúc địa Vương Đình, khắp nơi đều là tài nguyên, là thời điểm tích lũy mạnh mẽ, sao có thể hy sinh tính mạng của mình ở đây được?”
“Trong nhà của ta vẫn còn cha mẹ già con thơ. Mặc dù thành quả đi săn mấy ngày qua không tệ, nhưng đoạt được nguyên thạch cũng chỉ giúp ta tu hành. Con trai của ta nửa năm nửa sẽ bắt đầu bước vào con đường tu hành. Cho nên, xin lỗi các vị.”
Ánh mắt Tưởng Đống bỗng nhiên lấp lóe, nhanh chóng lùi lại phía sau, rót số chân nguyên còn thừa vào cổ trùng di chuyển.