Chương 747: Vì sao nhân sinh sớm có ngộ? (3)
Lần này, Bắc Minh Băng Phách không đáp được.
Vì sao người phải còn sống?
Khi Bắc Minh Băng Phách suy nghĩ vấn đề này, cổ Hoang Mang lặng lẽ bước đến bên cạnh y, khiến cho y mất đi cảm ứng chung quanh.
Đi theo còn có cổ Tình Yêu, cổ Ngụy Trang.
Cổ Tư Tưởng nhìn thấy bọn chúng, không khỏi đau đầu. Mấy con cổ này nổi danh nghịch ngợm, thích gây sự, thường xuyên kết bạn với nhau, ngay cả cổ Tư Tưởng cũng không muốn trêu chọc bọn chúng.
“Tình yêu, ngươi hại người còn chưa đủ sao? Vì sao còn không buông tha cho người?” Cổ Tư Tưởng thở dài hỏi.
“Đừng có mà giảng đạo lý với ta, ta là không thèm nói đạo lý đấy.” Giọng điệu của cổ Tình Yêu vô cùng điêu ngoa: “Mau cút đi, Tư Tưởng, ta không chào đón ngươi.”
Cổ Tư Tưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể rút đi.
“Lại đến thêm một người sao?” Cổ Tình Yêu nhìn thấy Bắc Minh Băng Phách, vô cùng vui vẻ, bởi vì nó lại có thêm đối tượng để đùa bỡn.
Nó và cổ Ngụy Trang là anh em thân thiết. Lúc này, nhờ sức mạnh của nó, cổ Ngụy Trang đã biến thành cổ Tư Tưởng.
“Chàng trai trẻ, nhị tỷ của ngươi đã quên mất bản thân. Ngươi muốn cứu nàng ta, ngươi phải tìm cho được cổ Ý Nghĩa.” Cổ Tình Yêu nói.
Bắc Minh Băng Phách lấy lại tinh thần, không nghi ngờ gì, hỏi cổ Tình Yêu: “Ta gặp được cổ Ngoài Ý Muốn. Ta muốn hỏi ngươi, cổ Ý Nghĩa ở đâu? Ta nên đi đâu để tìm nó?”
Cổ Tình Yêu giả vờ trịnh trọng nói: “Ngươi nên biết rằng, thế giới mà các ngươi sinh hoạt đều có ý nghĩa. Ngươi chỉ cần tìm được cổ Ý Nghĩa, ngươi có thể giúp cho nhị tỷ của mình tỉnh táo lại. Ngươi hãy đi theo hướng ta chỉ, đi thẳng, cứ đi thẳng, ngươi sẽ tìm được cổ Ý Nghĩa.”
Bắc Minh Băng Phách vô cùng cảm tạ, lập tức lên đường.
Ba cổ Tình Yêu, Ngụy Trang, Hoang Mang nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Băng Phách, không khỏi cười to.
Trên thế giới này làm gì có cổ Ý Nghĩa?
Căn bản không hề có cổ trùng này. Cho dù Bắc Minh Băng Phách có tìm như thế nào cũng tìm không được.
“Đồ ngốc, ai bảo các ngươi làm ta tức giận? Ta muốn các ngươi biết, tình yêu mà trừng phạt sẽ khủng bố đến cỡ nào. Tiếp theo, chúng ta đi theo y, thay phiên nhau đùa bỡn y.”
Cổ Tình Yêu đề nghị, nhận được sự tán thành của hai cổ khác.
Cứ như vậy, Bắc Minh Băng Phách bị ba con cổ trùng thay phiên nhau trêu đùa, khổ không thể tả. Nhưng y vì tìm kiếm cổ Ý Nghĩa không hề có thật, vẫn kiên trì không ngừng.
Tinh thần này đã cảm động cổ Tư Tưởng.
Thừa dịp cổ Tình Yêu không có ở đây, cổ Tư Tưởng đến bên cạnh Bắc Minh Băng Phách, tiếp tục trợ giúp y.
“Tư Tưởng, ngươi đến làm gì? Chúng ta đang chơi rất vui.” Cổ Hoang Mang, cổ Ngụy Trang vô cùng bài xích cổ Tư Tưởng.
Cổ Tư Tưởng cười to: “Ta e ngại tình yêu, nhưng ta không sợ hai người các ngươi. Chàng trai trẻ, hãy nhờ sức mạnh của ta mà tỉnh táo lại đi.”
Bắc Minh Băng Phách nhờ sức mạnh của cổ Tư Tưởng, nhận rõ chân tướng, không còn hoang mang nữa.
Cổ Hoang Mang, cổ Ngụy Trang chỉ có thể thất bại.
Bắc Minh Băng Phách cảm ơn cổ Tư Tưởng, nói: “Cảm ơn ngươi, cổ Tư Tưởng, nhờ có ngươi mà ta nghĩ được cách cứu nhị tỷ.”
“Ồ, đó là cách gì?”
“Trên thế giới này, hoàn toàn không có cổ Ý Nghĩa tồn tại. Nhưng ta có thể tạo ra một con cổ Ý Nghĩa.” Bắc Minh Băng Phách tự tin nói.
Người sống là không có ý nghĩa, nhưng có thể giao phó một ý nghĩa.
Bắc Minh Băng Phách trở về bên cạnh Cổ Nguyệt Âm Hoang, tự tay tạo ra một con cổ Ý Nghĩa, đưa vào trong đầu Cổ Nguyệt Âm Hoang.
“Ta sống chính là tìm kiếm cổ Thành Công, cứu sống phụ thân. Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.” Hai mắt Cổ Nguyệt Âm Hoang sáng lên.
....
“Ý nghĩa còn sống.” Đường Phương buông bút trong tay xuống.
Đêm đã khuya, bên trong phúc địa Vương Đình, ánh sáng ôn nhu bao trùm đại địa.
Liên tục chép sách làm cho y sinh lòng cảm khái.
“Người sống trên thế giới này, kiểu gì cũng cảm thấy hoang mang. Nhưng chỉ cần tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, thì sẽ tìm được phương hướng, dũng cảm để tiến tới. Đồng thời cũng biết được rõ ràng mình muốn cái gì, không muốn cái gì, từ đó sẽ không sợ hy sinh. Dụng ý đại tỷ muốn ta chép sách, chỉ sợ cũng là cái này.”
Y nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhìn cảnh tượng xinh đẹp trước mặt, nghĩ đến nhân vật muôn hình muôn vẻ, có cường giả, có yếu kém.
Dòng suy nghĩ của y dần dần xa hơn: “Sinh mệnh của mỗi người đều có đủ loại ý nghĩa. Mà ý nghĩa của ta chính là dẫn theo bộ tộc đi theo hướng hưng thịnh.”
....
Cùng lúc đó, ở lầu Cận Thủy.
“Trái tim biết hy sinh?” Khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên nụ cười ngạo nghễ.
Hắn đưa tay phải ra, không chút do dự cho vào bát, trực tiếp nhặt cổ Chiêu Tai ra.
Hấp thu khí tức của hắn, trên người cổ Chiêu Tai phát ra ánh sáng, trở thành vật của Phương Nguyên. Toàn bộ quá trình thuận lợi vô cùng, không hề có chấn động hoặc phản phệ.
Thân phận xuyên việt, lại có kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước, sớm đã giúp cho hắn nhận ra được sinh tử, cái gì là tình yêu, tình thân, tình hữu nghị, và tất cả đều không phải hứng thú của hắn.
Chỉ có vĩnh sinh, mục tiêu cao cao tại thượng không thể chạm đến mới có thể giúp cho hành trình của hắn trở nên thú vị.
Đây chính là ý nghĩa mà hắn giao phó trong cuộc đời mình.
Nhưng truy cầu vĩnh sinh cũng không phải là hắn sợ chết hay sợ thất bại.
Đối với tử vong hoặc thất bại, hắn đều thản nhiên tiếp nhận.
Thậm chí, vĩnh sinh có tồn tại hay không, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh.
Nhưng nếu nó không tồn tại thì như thế nào?
Phương Nguyên hưởng thụ quá trình này. Bên trong quá trình đeo đuổi vĩnh sinh, hắn tìm được ý nghĩa, cảm nhận được thú vị dạt dào của cuộc đời này.
Dục vọng cấp thấp, yêu hận tình cừu, hắn đã sớm chán ngấy.
Chỉ có vĩnh sinh mới là mục tiêu đáng theo đuổi.
“Bởi vậy, ta đã sớm có giác ngộ hy sinh.” Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng, vuốt ve con tiên cổ thất chuyển trong tay.
Phương Nguyên quan sát cẩn thận tiên cổ Chiêu Tai trong tay.
Cổ này cao đến thất chuyển, lại trải qua bát son thai nghén, lúc này đã hoàn toàn thành tình.
Nó to bằng ngón tay út, toàn thân xám trắng, vô cùng tinh xảo, giống như một con nhộng.
Phương Nguyên cầm trong tay, cổ Chiêu Tai không ngừng hấp thu khí tức của hắn. Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được mối liên hệ từ sâu trong nội tâm của hắn với cổ Chiêu Tai càng thêm đậm hơn.
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra từng trận gợn sóng.
Không cảm khái là giả.
Kiếp trước, hắn thiên tân vạn khổ, tàn sát thương sinh mới luyện thành một con Xuân Thu Thiền lục chuyển. Bây giờ dựa vào ưu thế trùng sinh, tuổi còn chưa qua một trăm, hắn đã có được một con tiên cổ Chiêu Tai, so với Xuân Thu Thiền còn cao hơn một chuyển.
Mặc dù công dụng của cổ Chiêu Tai quá kỳ lạ, phải chủ động hy sinh bản thân để dẫn động thiên kiếp vào người. Nhưng Phương Nguyên tin chắc rằng, cổ sư dụng cổ còn có dụng ý khác.
Giống như Rết Vàng Răng Cưa lại được một kẻ đến sau, một vị cổ sư phàm nhân tứ chuyển tên là Điện Cử Cuồng Ma tạo ra sự khác biệt. Vậy Phương Nguyên hắn tại sao lại không thể tạo ra công dụng khác chứ?
“Cái khác tạm thời không đề cập đến, chỉ nội cổ Chiêu Tai tồn tại thôi cũng đã chứng minh số phận Vận đạo trong truyền thuyết là thật.”
Cự Dương Tiên Tôn cả đời may mắn vô cùng. Trong truyền thuyết, ông chính là người đã tạo ra Vận đạo.
Nhưng tin đồn này vẫn chưa được chứng thực.
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên cầm cổ Chiêu Tai chính là của Vận đạo. Tông sư Luyện đạo Mặc Dao thông qua lầu Chân Dương tám mươi tám góc cảm ứng cổ Bài Nan, từ đó luyện thành tiên cổ.
Cổ Bài Nan, cổ Chiêu Tai, đây chính là cổ trùng phái Vận đạo.
Đoạn văn của Mặc Dao chính là một bằng chứng rất mạnh.
Mặc Dao thậm chí trực tiếp chỉ rõ, cổ trùng của Cự Dương Tiên Tôn chính là cướp đoạt vận may của người khác về trên người mình, đồng thời đem xui xẻo chuyển dời ra ngoài.
Là một lưu phái hoàn chỉnh, kết cấu của Vận đạo cũng khá đầy đủ, bao gồm công kích, phòng ngự, di chuyển, trị liệu. Chỉ là mỗi người đều có vận khí vô hình vô sắc.
Sau khi Vận đạo được Cự Dương Tiên Tôn khai sáng, vẫn luôn kín tiếng, âm thầm phát tài.
Chương 748: Ý chí của Mặc Dao
“Cự Dương Tiên Tôn vừa chết, Vận đạo mới tiêu tan.” Trong đoạn văn, Mặc Dao cũng thể hiện cảm xúc của mình. Vị kỳ nữ này vô cùng có cá tính, dám xoi mói cả Tiên Tôn như thế.”
Nàng còn đưa ra phỏng đoán, bên trong Bí Tàng Các của lầu Chân Dương vô cùng có khả năng có truyền thừa Vận đạo của Cự Dương Tiên Tôn.
“Nếu như ta có thể kế thừa truyền thừa này, phải chăng có thể phỏng chế ra được con đường thành công của Cự Dương Tiên Tôn hay không?” Tim Phương Nguyên đập thình thịch.
Hắn trầm tư một lát, một lần nữa đặt con cổ Chiêu Tai vào trong bát son.
Mặc dù cổ Chiêu Tai đã hoàn toàn thành hình, nhưng hắn vẫn còn chưa luyện hóa được.
Mối liên hệ trong lòng đã dày hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách trở thành chủ nhân cổ Chiêu Tai vẫn còn một khoảng chênh lệch.
Hiện tại Phương Nguyên vẫn chỉ là phàm nhân, không có tiên nguyên để luyện hóa nó.
Tình huống này hơi chút khác biệt so với lúc trước hắn luyện cổ Thần Du.
Bên trong phúc địa Tam Vương, hắn có địa linh phụ trợ luyện ra cổ Định Tiên Du, hắn là người chủ đạo. Bởi vậy, Định Tiên Du vừa xuất thế, nó chính là cổ trùng của hắn, nhưng vẫn còn chưa sử dụng được. Nếu không nhờ có sự trợ giúp của địa linh, Phương Nguyên còn chưa thể truyền tống đến phúc địa Hồ Tiên.
Còn luyện chế cổ Chiêu Tài, toàn bộ quá trình đều mượn vĩ lực của lầu Chân Dương tám mươi tám góc chảy trở về. Phương Nguyên nhiều nhất cũng chỉ là người hiệp trợ, bên cạnh cũng không có địa linh trợ giúp. Bình tĩnh mà xem xét, có thể đạt đến trình độ như vậy đã là tốt lắm rồi.
“Chỉ khi nào ta trở thành cổ tiên, ta mới có thể chính thức luyện hóa nó. Trước đó, ta đành để cổ Chiêu Tai ở lại đây.”
Chưa thành tiên thì chưa thể có tiên khiếu, không cách nào luyện hóa cổ Chiêu Tai. Nếu công khai lấy ra, khí tức tiên cổ tràn ngập, chắc chắn sẽ dẫn đến vô số kẻ ham muốn.
Phương Nguyên cũng không lo lắng Hắc Lâu Lan hay Thái Bạch Vân Sinh phát hiện nơi này. Hiện tại, đàn sói của hắn rất đông, tu vi Lực đạo cũng đầy đủ.
Hắn chỉ lo ý chí của Cự Dương Tiên Tôn bên trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc mà thôi.
Trước đó, tiên cổ chỉ có hình thức ban đầu, khí tức yếu ớt. Bây giờ tiên cổ đã thành hình, nếu lấy ra, nó có thể xúc động ý chí của Cự Dương Tiên Tôn, khiến cho ý chí thức tỉnh hay không?
Phương Nguyên không muốn mạo hiểm, huống chi kế hoạch chủ yếu của hắn vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn một bước ẩn núp và chờ đợi.
“Ai sẽ nghĩ đến, bên trong sơn cốc vô danh này lại che giấu tiên cổ thất chuyển chứ? Nhưng trước đó, ta luyện hóa một phần lầu Cận Thủy rồi đi cũng không muộn.” Phương Nguyên suy nghĩ trong lòng.
Lầu Cận Thủy là tiên cổ phòng trứ danh. Phương Nguyên thân là phàm nhân, lại đánh ý đồ luyện hóa nó. Suy nghĩ này nhìn qua có vẻ hão huyền, nhưng thật ra lại có thể thực hiện ngay tại chỗ.
Mạnh như lầu Chân Dương mà còn có khe hở để Phương Nguyên lợi dụng. Bây giờ lầu Cận Thủy lại là vật vô chủ, tất nhiên cũng có thể thừa cơ hội.
Nói đến cái này thì phải nói đến bản chất của cổ phòng.
Cái gì là cổ phòng?
Không nói kiếp trước của Phương Nguyên, chỉ nói đến sau khi trùng sinh, hắn đã gặp không ít cổ phòng.
Trước đó, hắn gặp cổ phòng thường thấy nhất là Tam Tinh Động. Lúc thu về, nó hóa thành hạt giống, sau khi trồng xuống, nó hình thành một cây đại thụ che trời, ở giữa trống không, phân ra ba tầng.
Ngoài ra còn có cổ phòng thằn lằn, hình dáng giống như một con thằn lằn, sắc thái khác nhau. Hốc mắt của nó biến thành cửa sổ, miệng có cửa, có thể tự do đi lại.
Còn có cổ phòng nấm rừng. Nếu trồng rất nhiều cổ nấm phòng xuống dưới, cây nấm phòng sẽ hình thành một đình viện.
Trên phàm là cổ, có tiên cổ phòng như lầu Chân Dương tám mươi tám góc, lầu Cận Thủy.
Cổ phòng phát triển cho đến hôm nay, phức tạp và nhiều vô số kể. Nhưng nếu xét về căn nguyên gốc rễ, người khai sáng được công nhận chính là bảy người Lục Quy.
Bảy người này là cổ sư Ma đạo thời Thượng Cổ, do cùng một mẹ sinh ra. Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, bảy người luôn tình đầu ý hợp, cùng tiến cùng lui.
Bọn họ am hiểu phòng thủ. Ai cũng đều là cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong, tập trung lại tạo thành một sát chiêu có sức phòng ngự hợp tác tên là Quy Phòng. Bọn họ dựa vào chiêu này mà chống lại ba lần công kích của cổ tiên, lập nên giai thoạt “ba chiêu ước hẹn” danh truyền sử sách.
Quy phòng chính là cổ phòng đầu tiên trong lịch sử cổ sư.
Bởi vậy, xét từ bản chất mà nói, cổ phòng có nhiều loại cổ trùng tập hợp lại với nhau định thành sát chiêu.
Cổ phòng nấm rừng chính là điển hình trong số đó. Nó do rất nhiều cổ nấm phòng tập hợp lại tạo thành đình viện.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là đại diện cho đỉnh phong, có công dụng phòng ngự, tập hợp, tìm kiếm, dự trữ. Nó được tạo thành từ vô số tháp lâu, cổ Bài Nan là một trong những nền tảng chủ yếu. Sau khi hy sinh đám cổ trùng hoang dã, nó sẽ hình thành vĩ lực, từ đó tạo nên lầu chính.
Còn có Bạch Cốt Chiến Xa.
Năm đó, Ma Quân ngông nghênh Thẩm Kiệt Ngạo kinh tài tuyệt diễn. Khi tấn thăng lục chuyển, bởi vì trong tay không có tiên cổ, ông ta đã tạo ra một sát chiêu tên là Bạch Cốt Chiến Xa.
Bạch Cốt Chiến Xa do Bạch Cốt Xa Luân và rất nhiều cổ ngũ chuyển tạo thành, uy lực cường hãn, có thể sánh ngang tiên cổ lục chuyển.
Bạch Cốt Chiến Xa thật ra chính là cổ phòng.
Về phòng cổ phòng Tam Tinh Động, cổ phòng thằn lằn, cổ phòng thằn lằn lớn, tất cả đều có sự phân nhánh, đơn giản hóa dựa trên ý nghĩa cổ phòng.
Cổ phòng bình thường do mấy cổ trùng tổ hợp lại. Còn Tam Tinh Động thì chỉ còn một con tạo thành, vì vậy uy lực giảm đi rất nhiều, lại có tính bình dân hóa.
Lầu Cận Thủy chính là tiên cổ phòng thất chuyển. Điều này đồng nghĩa, cổ trùng tạo ra nó ít nhất phải có một con tiên cổ thất chuyển.
“Dựa vào cảnh giới thực lực của ta bây giờ, còn chưa thể luyện hóa tiên cổ. Nhưng luyện hóa những bộ phận khác thì vẫn có thể.”
Đây cũng chính là sức mạnh mà Phương Nguyên có thể dùng để luyện hóa lầu Cận Thủy.
Quá trình luyện hóa không có quá nhiều quan ải.
Lầu Cận Thủy vốn là một trong những tiêu chí của Linh Duyên Trai, do tiên tử Mặc Dao năm đó quản lý.
Mặc Dao vì quá yêu chồng mà phản bội môn phái, luyện thành cổ Chiêu Tai, hy sinh chính bản thân mình. Vì thế tiên cổ phòng này đã trở thành vật vô chủ.
Như vậy, lầu Cận Thủy đối với Phương Nguyên mà nói chính là một tiểu mỹ nhân đang rộng mở mặc người ôm ấp.
“Khá lắm, không nghĩ đến cổ trùng tổ hợp tạo thành lầu Cận Thủy lại có đến hơn ba ngàn con. Chính giữa cổ trùng là từng vòng đan xen, hô ứng lẫn nhau. Hạch tâm là cổ trùng thất chuyển Thủy Dung, có thể giúp cho cổ sư hoàn toàn ẩn mình dưới nước, nước không chết thì bản thân cũng không chết. Ngoài ra còn có hai con tiên cổ phụ trợ, theo thứ tự là tiên cổ di chuyển lục chuyển Lưu Lạc Thiên Nhai và tiên cổ Trí đạo Nhạc Sơn Nhạc Thủy.”
Quá trình luyện hóa chính là quá trình xâm nhập tìm hiểu lầu Cận Thủy.
Luyện hóa tiên cổ nằm ngoài năng lực của Phương Nguyên, không cần vọng tưởng. Hắn bắt đầu chính là những loại phàm cổ nhất chuyển, nhị chuyển.
Tốn mất ba canh giờ, Phương Nguyên luyện đến hoa mắt chóng mặt, triệt để luyện hóa năm trăm con cổ trùng nhất nhị chuyển cho bản thân sử dụng.
“Cứ như vậy, ta sẽ khống chế được một phần lầu Cận Thủy. Cho dù có bị người ta phát hiện, dựa vào một phần khống chế này, ta cũng có thể ngăn cản địch nhân được một lát. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho ta chạy trốn rồi.”
Lại luyện thêm một canh giờ, Phương Nguyên tăng quyền khống chế lên một thành ba phần.
Càng về phía sau, độ khó luyện hóa càng tăng lên.
“Đáng tiếc trên người ta đang có Xuân Thu Thiền, chẳng khác nào quả bom hẹn giờ. Không thể dùng các loại cổ trùng Trụ đạo dùng một lần để phụ trợ luyện hóa. Nếu không, tuyệt không phải bấy nhiêu thành quả như thế này.”
Phương Nguyên cảm thấy choáng váng. Hắn biết mình đã đạt đến cực hạn, chân nguyên bên trong hai Không Khiếu ngũ chuyển đỉnh phong cũng bị hao phí đến bảy tám phần.
Chương 749: Thiên Thi Vương sáu cánh
Nhưng khi hắn đang định thu lại tinh thần, bỗng nhiên một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
“Thời gian trôi qua quá nhanh, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được người hữu duyên.”
Cùng với tiếng thở dài, một cô gái dáng người uyển chuyển, gương mặt che một tấm màn mỏng, hai mắt như u quang xuất hiện trong đầu Phương Nguyên.
“Đây chính là ý chí của Mặc Dao tiên tử. Không biết từ lúc nào đã lẻn vào trong đầu của ta?” Phương Nguyên thầm kinh hãi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Mặc Dao cũng không phải tôn giả, nhưng lại có thể lưu lại ý chí, có thể thấy được tu vi của nàng lúc trước cường đại như thế nào.
Thật ra Phương Nguyên đã sớm có phòng bị, nhưng Mặc Dao tiên tử lại có thủ đoạn đặc biệt, có thể lặng yên không một tiếng động chui vào trong đầu của hắn.
Thủ đoạn này không thể coi thường.
Ý chí của Mặc Dao tiến vào đầu, nếu mang ý đồ xấu, Phương Nguyên tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Phương Nguyên không phải cường giả Trí đạo, chỉ có cổ sư Trí đạo mới có thể khắc chế uy năng của ý chí.
Càng có một điểm quan trọng.
Khi người ta suy nghĩ, là suy nghĩ từng cái một. Những suy nghĩ này đụng vào nhau, phát sinh thay đổi, mới có thể sinh ra suy nghĩ mới. Đây chính là kết quả của suy nghĩ.
Hiện tại, ý chí của Mặc Dao tiến vào trong đầu Phương Nguyên. Mỗi một suy nghĩ của Phương Nguyên trong đầu, nàng đều có thể biết rõ.
Một khi ý chí của Mặc Dao tìm được Xuân Thu Thiền, vậy sẽ phát sinh chuyện gì?
“Không cần sợ hãi, người hữu duyên. Ta không có ý định hại ngươi. Ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một vấn đề.” Ý chí Mặc Dao lên tiếng hỏi.
Phương Nguyên không cần đoán cũng biết nàng sẽ hỏi cái gì. Lúc này, mới đem chuyện Bạc Thanh độ kiếp thất bại nói cho nàng biết.
Biết được tin dữ, ý chí của Mặc Dao lay động, gần như sụp đổ.
Phương Nguyên mừng thầm trong lòng, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, ý chí của Mặc Dao vẫn miễn cưỡng duy trì.
Trong con ngươi đen như mực kia tràn ngập lệ quang. Biểu hiện của Mặc Dao tiên tử hết sức phức tạp, có bi thương, cũng có giải thoát.
Giống như lời nàng nói trong bài thơ “Tuế nguyệt chợt đã muộn, tình cừu lại kéo dài.” Giữa nàng và Bạc Thanh tồn tại tình yêu và tình cừu, là một cố sự triền miên dài dằng dặc.
“Người hữu duyên, nếu ngươi đã có thể luyện thành cổ Chiêu Tai, lại tìm được đến đây, còn bắt đầu luyện hóa lầu Cận Thủy, tất nhiên ngươi cũng đã biết được đại khái. Nếu huynh ấy đã chết, vậy hết thảy đều trôi qua đi. Haiz, đây có lẽ là sự may mắn của thương sinh.”
Ý chí của Mặc Dao ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta đã cô phụ Linh Duyên Trai. Bây giờ, nguyện vọng duy nhất của ta chính là trả lầu Cận Thủy này về. Để đền bù, ta sẽ truyền lại cho ngươi tâm đắc Luyện đạo cả đời của ta. Ngoài ra, còn có tin tức bí mật về lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”
Ánh sáng bảy màu bao phủ trên dưới thánh cung.
Hào quang rực rỡ, chiếu rọi phương viên trăm dặm.
Trên đỉnh thánh cung, lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã hình thành hai tầng. Mỗi ngày dòng người ra vào không dứt.
Thu hồi ánh mắt, Phương Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Từ lúc hắn luyện thành cổ Chiêu Tai, trở về từ lầu Cận Thủy đến nay đã qua nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Lâu Lan mở ra lầu Chân Dương, không thu bất cứ phí tổn nào, cung cấp cho người tùy ý ra vào.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là truyền thừa của Cự Dương Tiên Tôn, có lực hấp dẫn kinh người đối với cổ sư.
Rất nhiều cổ sư mang huyết mạch Cự Dương chen chúc nhau mà vào, cho dù không qua được cửa cũng cho rằng được mở mang tầm mắt là tốt lắm rồi.
Nhất là sau dị biến lần trước của lầu Chân Dương, liên tục ngưng ra hai tầng lầu, lại càng kích thích người thăm dò nhiều hơn.
Về phần người ngoài, chỉ có thể thông qua khách lệnh để vào mà thôi.
Khách lệnh chỉ dùng được một lần. Chỉ có qua cửa, có được thẻ qua cửa thì mới nhận được tấm khách lệnh khác.
Đến trước mắt, khách lệnh trong tay mọi người cũng chỉ có bảy tấm. Mỗi một tấm đều được đưa ra giá trên trời nhưng vẫn có vô số cổ sư cường giả không thuộc huyết mạch Cự Dương Tiên Tôn chạy theo như vịt.
Trong tay Phương Nguyên có lệnh bài chủ lâu, hoàn toàn có thể tự do ra vào lầu Chân Dương, thậm chí là Bí Tàng Các. Nhưng để che giấu tai mắt người khác, cách đây không lâu, hắn đã bỏ ra một cái giá cao để mua khách lệnh.
“Chàng trai trẻ, ta khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên để ta dạy cho ngươi sát chiêu chuẩn bị kỹ càng của Mặc nhân. Như vậy, sau khi ngươi tiến vào mật thất trung tâm, sở trường của ngươi sẽ tăng lên gấp đôi.”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên trong đầu Phương Nguyên.
Không phải ai khác, chính là ý chí của Mặc Dao.
Phương Nguyên nghe xong, không khỏi cau mày, hừ lạnh: “Sát chiêu này của ngươi đã quá hạn rồi, trong đó có mấy con cổ trùng đã bị tuyệt tích. Bây giờ tự dưng thu thập, đương nhiên phải tốn nhiều sức lực, ta cần chi phải làm như vậy?”
Ý chí của Mặc Dao cười to: “Chàng trai trẻ, phúc phận của ngươi không cạn, có được phúc địa Hồ Tiên. Ngươi có thể lợi dụng Bảo Hoàng Thiên thu mua những cổ trùng này, tuyệt đối không khó.”
Chân mày Phương Nguyên càng cau chặt hơn.
Hắn giải khai mật ngữ, kế thừa truyền thừa Địa Khâu, còn thành công luyện ra cổ Chiêu Tai nhưng lại bị ý chí của Mặc Dao làm phiền.
Bây giờ, ý chí của Mặc Dao đang tiềm ẩn trong đầu hắn, trở thành một tai họa ngầm rất lớn.
Một khi Phương Nguyên suy nghĩ, tất sẽ có suy nghĩ sinh ra.
Ý chí của Mặc Dao có thể nhìn thấy rõ những ý niệm này, từ đó biết được bí mật của Phương Nguyên.
Thời gian nửa tháng đủ cho nàng biết được rất nhiều bí mật của hắn, bao gồm phúc địa Hồ Tiên.
Bây giờ, Phương Nguyên phải sử dụng cổ Không Niệm để tiến hành suy nghĩ.
Lấy cổ Không Niệm làm chủ, phối hợp với cổ trùng khác hình thành suy nghĩ, cho dù bị ý chí của Mặc Dao bắt được, cũng không tìm được nội dung suy nghĩ cụ thể bên trong.
Nhưng tình huống này cũng chỉ là tạm thời.
Ý chí bản thân áp đảo suy nghĩ. Ý chí của Mặc Dao ở trong đầu Phương Nguyên, tiếp xúc nhiều với không niệm, sẽ dần dần quen thuộc, cuối cùng tầng đề phòng này của hắn cũng không thể ngăn cản được nàng.
“Chàng trai trẻ, ngươi còn trẻ, bí mật cũng rất nhiều. Haha, thật thú vị.” ý chí Mặc Dao lơ lửng giữa không trung, chìm chìm nổi nổi.
Nàng che miệng cười rất yêu kiều, sóng mắt lưu chuyển, dáng người uyển chuyển đọng lòng người, không hổ là tiên tử một thời của Linh Duyên Trai.
Chung đụng một thời gian dài với Phương Nguyên, nàng dần dần thể hiện lòng hiếu kỳ, thích nhìn trộm bản tính của người khác.
Nhất đại tiên tử Linh Duyên Trai đều là vạn người chọn một, tài mạo song toàn, linh hoạt kỳ ảo, thanh lệ giống như hoa sen mới nở. Trong ánh mắt tĩnh mịch của nàng ẩn chứa sự giảo hoạt tự nhiên. Nếu nàng đi theo Ma đạo, nàng nhất định sẽ trở thành một yêu nữ.
Nàng hóa thân thành người, mặc chiếc váy dài bao phủ thân hình có lồi có lõm. Nhìn thấy bong bóng suy nghĩ sượt qua bên cạnh, nàng tiện tay bắt một quả.
Sau đó, bộp một tiếng, nàng nhẹ nhàng dùng lực bóp nát suy nghĩ này.
Nhưng nàng lại không có bất kỳ một thu hoạch nào. Nội dung của suy nghĩ này cũng chỉ đơn giản là “ăn cơm”.
Nàng “a” một tiếng, miệng nhếch lên một độ cong: “Chàng trai trẻ, ngươi chẳng có chút đáng yêu nào cả. Mỗi suy nghĩ đều sẽ nghĩ đến những chuyện thất loạn bát tao, che giấu điểm quan trọng trong đó. Nhưng ngươi có biết hay không, ngươi cứ như vậy, lại càng kích thích lòng hiếu kỳ của tỷ tỷ ta đây.”
“Hừ, ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, thế mà còn mặt mũi xưng tỷ tỷ với ta?” Phương Nguyên cười nhạo một tiếng, sau đó uy hiếp: “Người cũng đã chết rồi, nên yên tĩnh lại. Đừng tưởng rằng ngươi ẩn vào trong đầu ta, ta sẽ không có cách nào với ngươi. Nói không chừng sau một khắc, ta sẽ khiến cho ý chí của ngươi phi hôi yên diệt.”
“Haha, thật đáng sợ...” Mặc Dao vỗ bộ ngực cao ngất của mình, không để ý lời uy hiếp của Phương Nguyên, cười nói: “Nhưng nửa tháng qua, ngươi tấn công ta hai mươi tám lần, trong đó có mười chín thủ pháp khác nhau. Ngươi không chỉ song tu Nô Lực, chẳng lẽ còn kiêm tu Trí đạo sao?”
“Hừ.” Sát cơ trào lên trong lòng Phương Nguyên.