Chương 744: Phá giải huyền bí lầu Cận Thủy (2)
“Kỳ lạ thay.”
Phương Nguyên kêu to trong lòng, nhưng sự liên hệ vẫn nói cho hắn biết, cường quang đang ở bên trong thác nước, nhưng hắn tách dòng nước ra, thậm chí hoàn toàn phá hủy thác nước, nhưng vẫn không tìm được hình thức ban đầu của tiên cổ.
“Chẳng lẽ ta thất bại trong gang tấc rồi sao? Không, nơi này rất kỳ lạ.”
Hắn bắt đầu quan sát.
Thác nước cỡ nhỏ đã biến thành một đầm nước, bình thường vô cùng. Sơn cốc vô danh, cũng chẳng phải khu vực chung linh dục tú (tụ hội anh linh un đúc xinh đẹp).
Phương Nguyên nhìn đầm nước.
Sự liên hệ trong lòng nói cho hắn biết, hình thức ban đầu của tiên cổ đang nằm bên trong, nhưng mặc cho hắn xuyên qua đầm nước, vơ vét như thế nào cũng không tìm ra được.
Lúc này chính là sự khảo nghiệm cổ trinh sát trong tay cổ sư.
Phương Nguyên tất nhiên không cam tâm, thử nhiều loại phương pháp trinh sát. Mặc dù hắn không sở trường trinh sát, nhưng điều khiển phúc địa Hồ Tiên, câu thông Bảo Hoàng Thiên, hắn không thiếu phàm cổ ngũ chuyển.
Cho đến khi thử đến biện pháp thứ năm mươi bảy, tốn không ít tiên nguyên thạch, hắn mới có sự phát hiện.
Hắn nhìn thấy trong đầm nước có một lầu các lờ mờ, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hắn tiến vào đầm nước, nhưng không thể tiến vào lầu các.
Sau mấy lần tốn công vô ích, Phương Nguyên “a” một tiếng, linh quang lóe lên trong lòng, rốt cuộc nhận ra được lai lịch của tòa lâu này.
“Chẳng lẽ đây lại là tiên cổ phòng thất truyền nhiều năm, lầu Cận Thủy?”
Tiên cổ duy nhất, tiên cổ phòng tất nhiên cũng là duy nhất.
Lầu Cận Thủy ở lầu Chân Dương tám mươi tám góc chỉ có đẳng cấp thất chuyển, nhưng thanh danh lại lan xa, là chiêu bài của cổ tiên Thủy Ny năm đó.
Thủy Ny là cổ tiên bát chuyển, khai sáng ra truyền kỳ Thủy đạo, tổ sư sáng lập ra Linh Duyên Trai, một trong thập đại phái Trung Châu.
So sánh với lầu Chân Dương tám mươi tám góc rộng lớn, lầu Cận Thủy chỉ có thể phụ thuộc vào nước, như mộng như ảo, kỳ diệu vô cùng. Nó có thể như nước chảy bèo trôi, cũng có thể ký thác vào hơi nước, lơ lửng trên bầu trời, còn có thể giấu tại một góc băng sương.
Không có lệnh bài nhập lâu, lầu Cận Thủy thậm chí có thể ngăn cản cả cổ tiên bát chuyển.
Nhưng lúc này, lầu vô chủ, cánh cửa mở rộng. Lúc trước Phương Nguyên bị mơ mơ màng màng, bây giờ đã phát hiện được chân tướng, tất nhiên có thủ đoạn tương ứng để tiến vào bên trong.
“Muốn đến gần lầu Cận Thủy, chỉ có thể hóa thân thành nước. Ta có một sát chiêu tên là Thủy Linh Biến, hợp nhất mấy cổ trùng, ta có thể hóa thân thành tinh linh trong nước, chiến lực tăng vọt, có được ưu thế sân nhà.”
Phương Nguyên tìm tòi trong ký ức, lập tức tìm ra được một phương pháp.
Nhưng cuối cùng, địa linh Hồ Tiên đã thay hắn mua một con cổ Kích Đột ngũ chuyển bên trong Bảo Hoàng Thiên.
Cổ này có thể giúp cho cổ sư trong thời gian ngắn biến thành một dòng nước xiết, lao về phía trước một khoảng cách. Cổ trùng này đã bị giới cổ sư đào thải, bởi vì khi cổ sư hóa thân thành dòng nước xiết, một khi bị cổ trùng Viêm đạo công kích, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên không phải dùng cổ này để chiến đấu, chỉ dùng nó để tiến vào lầu Cận Thủy, so với chỉnh hợp cổ trùng, hình thành sát chiêu Thủy Linh Biến thì thuận tiện hơn nhiều.
Hơn một tiếng sau, Phương Nguyên hóa thân thành dòng nước xiết, tiến vào lầu Cận Thủy.
Lầu không lớn, không nhỏ, có ba tầng, rường cột chạm trổ, thể hiện phong thái thời cổ.
Sau khi Phương Nguyên thuận lợi tiến vào, lập tức cất cổ Đột Kích, tiến lên tầng thứ ba. Hắn đẩy một cánh cửa phòng, phát hiện hình thức ban đầu của tiên cổ.
Hắn thấy hình thức ban đầu của tiên cổ giống như kén tằm, chỉ lớn bằng ngón tay út. Lúc này nó đang nằm bên trong một cái chén lớn màu son.
Chén lớn này còn lớn hơn cả vạc nước, miệng chén cao thấp không đều nhau, giống như hàm răng của cá mập.
Bên trong là một vũng nước màu lam, hàn khí bốn phía.
“Thì ra là thế.”
Phương Nguyên bừng tỉnh.
Mặc dù đã tiến hành bốn bước, luyện ra hình thức ban đầu của tiên cổ, nhưng vẫn còn chưa đại cáo công thành.
Vẫn phải cần ôn dưỡng mới có thể triệt để thai nghén.
Cổ tiên thần bí bố trí lầu Cận Thủy chính là để cung cấp cho tiên cổ một nơi để ôn dưỡng.
Mặt ngoài chén lớn màu son có khắc mấy hàng văn tự.
Phương Nguyên phân biệt một chút. Với học thức uyên bác của hắn, hắn chỉ có thể đọc ra được một nửa ý tứ trong đó.
“Đây là chữ viết của Mặc nhân. Theo truyền thuyết, chính là nước mực rơi xuống từ tinh bích càn khôn, hình thành văn tự đầu tiên này.” Phương Nguyên kinh ngạc trong lòng.
Văn tự này đã sớm thất truyền, ngay cả Mặc nhân sau khi bị ép rời khỏi Thư Sơn cũng rất ít người biết được.
“Bên trong Bảo Hoàng Thiên hẳn có tư liệu nghiên cứu chữ Mặc nhân. Dù sao rất nhiều cổ tiên cũng có hứng thú đối với Thư Sơn, vẫn luôn tìm kiếm cục đá xám trắng, ý đồ tái hiện càn khôn tinh bích.”
Trong lòng Phương Nguyên hơi động, lập tức liên lạc địa linh Tiểu Hồ Tiên.
Giá trị của phúc địa Hồ Tiên lập tức được thể hiện. Phương Nguyên chỉ là phàm nhân, nhưng lại có thể dẫn động tài nguyên quý giá của cổ tiên.
Sau khi tốn một mớ tiền để đổi lấy tư liệu Mặc nhân, Phương Nguyên bắt đầu so sánh, phân tích chữ viết trên thành chén.
Kết quả dịch ra khiến Phương Nguyên vừa mừng vừa sợ: “Thì ra truyền thừa này là do Mặc Dao lập ra.”
Mặc Dao là thiên tài kinh tài diễm tuyệt, là tiên tử đời thứ ba mươi sáu của Linh Duyên Trai, thân phận của bà cũng rất đặc biệt, là Mặc nhân.
Nhưng cuối cùng, bà đã phá vỡ gông cùm xiềng xích của gia tộc, trở thành cổ tiên thất chuyển.
Bà đã vì Chính đạo mà làm ra cống hiến kiệt xuất, chính là dùng tình cảm cảm hóa được cường giả Ma đạo vạn năm trước, Kiếm Ma Bạc Thanh.
Bạc Thanh là một tán tu. Bắt nguồn không quan trọng, quan trọng là thiên tư của ông vô cùng trác tuyệt, một thân khai sáng cổ trùng Kiếm đạo, tung hoành năm vực, không có đối thủ.
Ông là cường giả đỉnh phong bát chuyển trong lịch sử mênh mông. Cổ trùng Kiếm đạo của ông đã mở một lối đi riêng, uy lực tuyệt luân, được người ta xưng là “Kiếm phách ngũ châu á tiên tôn, vi tình sở hệ hạnh thương sinh”.
Ngụ ý là: “Chiến lực người này quá kinh khủng, không thua kém Ma Tôn, Tiên Tôn trong lịch sử. Cũng may mà vì tình, từ Ma chuyển sang Chính, đúng là chuyện may mắn của thương sinh.”
Trong lúc đó, Bạc Thanh rất được thế nhân xem trọng, ứng cử viên duy nhất trùng kích cửu chuyển.
Đáng tiếc, ông trùng kích cửu chuyển thất bại, hóa thành tro tàn. Thân là vợ, Mặc Dao cũng táng mạng của mình đi theo.
“Trong lịch sử, Mặc Dao là tông sư Luyện đạo hàng thật giá thật. Khó trách... Năm đó Cự Dương Tiên Tôn yêu cầu cung cấp phi tần, mười phái Trung Châu đều cung phụng cổ sư mỹ nữ. Trong đó, Linh Duyên Trai đã điều động một số nữ cổ sư chủ động đầu nhập vào đại hành cung, nịnh nọt Tiên Tôn. Trong số những phi tần mà Cự Dương Tiên Tôn sủng hạnh, có một số người bắt nguồn từ Linh Duyên Trai.”
Đã là người bên gối, đối với thánh cung, đối với lầu Chân Dương tám mươi tám góc, Mặc Dao đương nhiên hiểu rõ hơn người bên ngoài.
Mặc Dao chính là tiên tử đời thứ ba mươi sáu của Linh Duyên Trai, tất nhiên được Linh Duyên Trai toàn lực bồi dưỡng. việc điều tra bí mật
Nơi này gần lầu Cận Thủy cũng có thể giải thích.
Bên trong đoạn văn có giới thiệu kỹ càng thông tin về tiên cổ này.
Cổ Chiêu Tai.
Phương Nguyên nhìn hàng chữ trên thành chén, hơi nhếch miệng.
Phẩm cấp của cổ Chiêu Tai cao đến tứ chuyển, so sánh với Xuân Thu Thiền của Phương Nguyên còn cao hơn một cấp bậc, tác dụng vô cùng kỳ diệu, lại liên quan đến thiên kiếp.
Trong đoạn văn có trình bày kỹ càng, cổ Chiêu Tai có thể giúp cho cổ tiên kéo đến tai họa, dẫn thiên kiếp thoát khỏi mục tiêu ban đầu đưa đến người mình.
Biểu hiện của Phương Nguyên không khỏi kỳ lạ.
Tiên cổ như vậy, ai dám dùng?
Thiên tai địa kiếp là sức mạnh mang tính hủy diệt vô cùng, vĩ lực thiên địa kinh khủng đến bực nào. Nếu dùng lâu, thu hút cổ Chiêu Tai dẫn thiên kiếp đến, chẳng phải muốn tự giết mình sao?
Cổ tiên Mặc Dao, tiên tử đời thứ ba mươi sáu của Linh Duyên Trai, tại sao lại muốn luyện chế tiên cổ này?
Đoạn sau của hàng chữ đã giải thích lý do.
Chương 745: Vì sao nhân sinh sớm có ngộ? (1)
Thì ra bà ấy thật sự muốn chết.
Lúc này, bà và Bạc Thanh yêu thương nhau, trở thành phu thê chính đạo, truyền kỳ được năm vực chú mục.
Kiếm tiên Bạc Thanh thiên tư trác tuyệt, trong thiên hạ không có đối thủ, được người ta xưng tụng là Tiên Tôn Kiếm Phách Ngũ Châu.
Nhìn chung trong thiên hạ, trước mặt của ông, chỉ có trùng kích cửu chuyển mới là mục tiêu vô thượng.
Nhưng trùng kích cửu chuyển khó khăn vô cùng. Cho dù là kiếm tiên cũng cảm thấy giống như giẫm trên tấm băng mỏng, nắm chắc cũng chỉ có một thành rưỡi.
Bạc Thanh chí hướng cao xa, quyết chí thề trùng kích cửu chuyển đỉnh phong. Mặc Dao khuyên mãi không thành, chỉ có thể hiệp trợ.
Bạc Thanh hạ xuống truyền thừa, an bài hậu sự. Lần trùng kích thứ nhất thất bại, bản thân bị trọng thương bảy mươi năm, nằm trên giường bệnh không thể động đậy, phải nhờ Mặc Dao chăm sóc cuộc sống hàng ngày.
Sau khi thương thế đã lành, Bạc Thanh lại muốn trùng kích cửu chuyển lần nữa.
Mặc Dao biết việc này rất khó khăn, nhất là cửa ải cuối cùng, vô số thiên kiếp hạ xuống. Cho dù chiến lực của Bạc Thanh kinh tuyệt thiên hạ, nhưng lại thiếu lực bền bỉ.
Bà vì muốn trợ giúp chồng của mình, âm thầm phản bội môn phái, đánh chủ ý lên lầu Chân Dương tám mươi tám góc.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc do Tiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh bố trí, là sản phẩm của Trường Mao lão tổ, tiên cổ phòng đệ nhất thiên hạ. Trước đó, Mặc Dao đã bắt đầu nghiên cứu lầu Chân Dương, tìm ra được tâm đắc, giúp cho bà nâng cao tạo nghệ tông sư Luyện đạo.
Mặc dù bà là dị nhân, không có huyết mạch Cự Dương, nhưng Linh Duyên Trai thuộc thời đại của Cự Dương Tiên Tôn, cung phụng rất nhiều thiếu nữ kiệt xuất, trở thành phi tần của Cự Dương Tiên Tôn, trong đó còn có một vị nữ cổ tiên từng được Cự Dương Tiên Tôn sủng ái.
Bởi vậy, bên trong Linh Duyên Trai cất giữ rất nhiều bí mật của Cự Dương Tiên Tôn, trong đó lầu Chân Dương tám mươi tám góc lại càng tường tận.
Mặc Dao từ trong những tài liệu này biết được bí mật của lầu Chân Dương.
Phúc địa Vương Đình nằm chính giữa Bắc Nguyên, trong thiên địa rộng lớn chia thành ngày và đêm tác dụng lên lầu Chân Dương, phúc phận rất sâu. Bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian sẽ dẫn đến tai kiếp cực kỳ mãnh liệt.
Cự Dương Tiên Tôn cân nhắc đến điều này, khi gầy dựng lầu Chân Dương, đã bỏ vào một con cổ Bài Nan, xem như nền tảng quan trọng của lầu Chân Dương.
Cổ này cao đến thất chuyển, chính là một trong những tinh túy của Cự Dương Tiên Tôn, có thể đưa tất cả thiên kiếp địa tai bên trong phúc địa ra ngoài. Kể tứ đó hình thành bão tuyết mười năm trên toàn bộ Bắc Nguyên.
Trái lại, Cự Dương Tiên Tôn lại nhờ bão tuyết mười năm này thành lập quy củ, hình thành truyền thống cạnh tranh Vương Đình.
Mặc Dao từ trên điểm này phát hiện ra một lỗ thủng.
Thì ra phúc địa Vương Đình và lầu Chân Dương tám mươi tám góc cộng sinh với nhau. Cứ cách mười năm sẽ dẫn đến một thiên kiếp cường đại. Khi đó, phải cần mở một khe hở bên trong phúc địa Vương Đình, phối hợp với cổ Bài Nan để đưa thiên kiếp ra ngoài.
Phúc địa Vương Đình được Cự Dương Tiên Tôn bố trí, chỉ có phàm nhân mới được ra vào, không cho phép cổ tiên tiến vào. Nhưng khi mở lỗ hổng bí mật bên trong phúc địa để dẫn thiên kiếp ra ngoài, bố trí ngăn cản cổ tiên ra vào của Cự Dương Tiên Tôn sẽ không còn tác dụng.
Mặc Dao chính là nhờ khe hở này, chấp nhận cửu tử nhất sinh, nghịch tai kiếp tiến vào phúc địa Vương Đình.
Bà đã ở bên trong khảo sát mười năm, dựa vào tạo nghệ tông sư, hao tốn thiên tân vạn khổ tìm ra điểm mấu chốt, chính là tháp lâu nhỏ Địa Khâu.
Sau đó, bà chấp nhận nguy hiểm ý chí Cự Dương Tiên Tôn sẽ tỉnh lại, phá hủy tiểu tháp, lợi dụng vĩ lực chảy trở lại, cảm ứng cổ Bài Nan, hình thành nên địa động cổ Chiêu Tai.
Sau khi thành công luyện thành hình thức ban đầu của tiên cổ, bà đã tiện tay bố trí tiên cổ phòng là lầu Cận Thủy bên trong một sơn cốc vô danh.
Ở trong đó, Mặc Dao ôn dưỡng hình thức ban đầu của tiên cổ thành hình, tạo thành cổ Chiêu Tai, lợi dụng phúc địa đang khó khăn, lén lút trốn ra bên ngoài.
Bà cũng không hủy đi những bố trí này, vì để đề phòng vạn nhất. Nếu Bạc Thanh một lần nữa trùng kích cửu chuyển thất bại, cổ Chiêu Tai cũng sẽ bị hủy đi bởi thiên kiếp, như vậy, bà sẽ tiến vào phúc địa, luyện thành cổ Chiêu Tai thêm một lần nữa.
Nhưng lần này ra ngoài, bà đã không quay lại được.
Bạc Thanh lần thứ hai trùng kích cửu chuyển đã hoàn toàn thất bại, hóa thành tro tàn bên trong thiên kiếp cuồn cuộn, Mặc Dao cũng theo đó mà bỏ mình.
“Thì ra là thế. Trùng kích cửu chuyển vô cùng khó khăn. Trước đó, Mặc Dao lén lút thiết lập truyền thừa, nhưng không chỉ ra nội dung chân chính của truyền thừa, vì đó là hành động phản bội môn phái. Nhưng cuối cùng bà vẫn đưa nửa đoạn manh mối trước cho môn phái. Năm trăm năm kiếp trước, cổ tiên Trung Châu mưu đồ phúc địa Vương Đình, phá hủy lầu Chân Dương tám mươi tám góc chính là nhờ manh mối này của bà.” Phương Nguyên suy nghĩ, lập tức có cảm giác sương mù đã tan hết, tất cả đều rất thuyết phục.
Cuối hàng chữ có một bài thơ.
Tiên lộ thật dài, gặp lại chỗ thiên nhai.
Tuế nguyệt đã muộn, tình cừu vẫn kéo dài.
Quân nghĩ tiên cuối cùng, ta nghĩ quân an nguy.
Sống chết cách xa nhau, vì quân mộng về quê.
Hiển nhiên đây là tâm trạng của Mặc Dao.
Con đường trở thành cổ tiên dài dằng dặc lại gian nan, nhưng may mắn gặp được phu quân, trong lòng bất tri bất giác tình hận dây dưa, không cách nào tự kềm chế.
Ánh mắt của phu quân chỉ nhìn vào điểm cuối của tiên lộ, ánh mắt của ta lại nhìn vào phu quân.
Trùng kích cửu chuyển cửu tử nhất sinh, ta không muốn chia cách với phu quân, chỉ nguyện vì phu quân mà dốc hết cả đời, giúp cho phu quân đạt thành ước nguyện.
Để bảo vệ ái lang trong lòng, đưa Bạc Thanh lên đỉnh cổ tiên, Mặc Dao tình nguyện hy sinh bản thân, lợi dụng cổ Chiêu Tai để dẫn thiên kiếp lên người mình.
“Thật sự là kỳ nữ.” Phương Nguyên thở dài.
Mặc dù hắn tuyệt sẽ không vì tình yêu mà hy sinh như thế, nhưng không cản trở Phương Nguyên hiểu được người này.
Thậm chí, trình độ lý giải của hắn còn sâu hơn người bên ngoài.
Người sống trên thế giới này luôn có dục vọng, luôn có mục tiêu, luôn có ý nghĩa.
Mục tiêu của Mặc Dao là vì ái lang trong lòng, còn mục tiêu của Phương Nguyên là truy cầu vĩnh sinh.
Dục vọng khác biệt, mục tiêu khác biệt, ý nghĩa khác biệt rèn đúc ra thương sinh muôn hình muôn vẻ trong thiên hạ, tạo thành anh hùng hào kiệt độc hành một mình.
Phương Nguyên một lần nữa nhìn vào cái chen màu son.
Kén tằm đã vỡ, cổ Chiêu Tai đã hoàn toàn thành hình. Hình dáng của nó như kén tằm, toàn thân xám trắng, chỉ to bằng ngón tay út, chìm chìm nổi nổi trong nước.
Cổ Chiêu Tai chính là cổ hy sinh bản thân hàng thật giá thật, Mặc Dao muốn dùng nó để hy sinh cho người khác.
Đối với Phương Nguyên mà nói, cổ này nhìn thì như vô dụng nhưng thật ra lại có giá trị to lớn.
Đầu tiên, nó là tiên cổ. Cho dù hắn không cần, vẫn có thể bán vào Bảo Hoàng Thiên, cũng đổi được một số tiên nguyên thạch kếch sù.
Tiếp theo, nó chính là cổ trùng Vận đạo, khả năng thu hút được thiên kiếp. Tuy tai kiếp mạnh, nhưng chỉ cần bản thân cứng rắn, có thể chống đỡ, dùng hãm hại người khác cực kỳ hữu dụng.
Cuối cùng, nó thành hình là nhờ một trong những nền tảng của lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cổ Bài Nan. Nó và cổ Bài Nan có thể nói là một người nhưng có hai gương mặt, một mặt gây tai họa, một bài loại trừ tai họa. Chỉ dựa vào tầng quan hệ này, nó sẽ có trợ giúp to lớn cho Phương Nguyên trong chuyến đi đến lầu Chân Dương lần này.
Nhưng mặc dù trong lòng có một tầng ràng buộc, nhưng muốn triệt để thu phục con cổ trùng này, cần phải qua một cửa nữa.
Bên trong đoạn văn, Mặc Dao có căn dặn kỹ càng.
Muốn thu phục cổ Chiêu Tai, nhất định phải có đủ điều kiện. Nó có thể bất kể tiên phàm, nhưng cần người có duyên phải là người có trái tim biết hy sinh.
Nếu không có điều kiện này, cưỡng ép thu phục, nhẹ thì bị cổ phản phệ, nặng thì tiên cổ tự hủy, dẫn đến người thu phục mất mạng theo.
Chương 746: Vì sao nhân sinh sớm có ngộ? (2)
Bên trong lầu Cận Thủy, Phương Nguyên đứng trước mặt cái bát, gương mặt không biểu hiện gì.
Có trái tim biết hy sinh, hắn có sao?
....
“Khụ khụ khụ.” Đường Diệu Minh dùng khăn tay che miệng, lông mày cau chặt, biểu hiện đau đớn.
“Đại tỷ.” Tam thiếu gia Đường gia Đường Phương kêu một tiếng, gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Đường Diệu Minh nửa nằm nửa ngồi trên giường, khoát tay ra hiệu Đường Phương không cần lo lắng.
Đường Phương nhìn vết máu trên khăn tay của đại tỷ, thở dài một hơi: “Đại tỷ, tỷ liều mạng như vậy để làm gì? Qua được cửa thì như thế nào? Phụ thân đã mất rồi, đại tỷ chính là người thân duy nhất của đệ. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, đệ biết nên làm thế nào?”
Đường Diệu Minh vươn tay, khẽ vuốt mái tóc của Đường Phương: “Tam đệ, đệ là Tộc trưởng Đường gia chúng ta, đệ đừng không có chí khí như vậy. Lần cạnh tranh Vương Đình này, Đường gia chúng ta tổn thất nặng nề, suýt chút nữa bị tộc khác chiếm đoạt. Bây giờ là cơ hội ngàn năm một thưở, tỷ muốn dựa vào lầu Chân Dương để giúp cho bộ tộc của ta cường thịnh lần nữa.”
Đường Phương khinh thường bĩu môi: “Nhưng đại tỷ, tỷ ép vượt qua như vậy, bị trọng thương, được không bù mất. Tam đệ nhìn mà cảm thấy đau lòng. Mấy ngày qua, đệ cũng không có tâm trạng xử lý sự vụ của gia tộc.”
“Cái gì?” Đường Diệu Minh nghe xong, sắc mặt nghiêm lại, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Đường Diệu Minh.
Nàng không chút do dự khiển trách: “Tộc trưởng Đường Phương, trên người đệ đang gánh trách nhiệm, sao lại có suy nghĩ nhi nữ tình trường như thế? Chấn hưng bộ tộc chính là chức trách, là ý nghĩa nhất của Tộc trưởng. Sau này, tỷ không muốn nghe những lời phàn nàn tương tự, đệ nghe rõ chưa?”
“Đại... đại tỷ, đệ sai rồi.” Đường Phương vội vàng đứng dậy, gương mặt hổ thẹn, cúi đầu nhận sai. Từ nhỏ đến lớn, đại tỷ luôn là người tốt nhất đối với y.
Ánh mắt Đường Diệu Minh dần dần trở lại ôn nhu, thở dài nói: “Tam đệ, tỷ biết tính tình của đệ, đệ chỉ thích cuộc sống lưu lạc thiên nhai, không chịu câu thúc. Nhưng đệ là người đàn ông cuối cùng trong nhà, đệ nên dũng cảm gánh chịu. Sau này, ý nghĩa cuộc sống của đệ chính là chấn hưng bộ tộc, đệ có hiểu không?”
“Đại tỷ dạy rất phải, tiểu đệ hiểu rồi. Tỷ đừng nóng giận nữa, trên người vẫn còn thương thế.”
Đường Diệu Minh vẫn nghiêm túc như cũ: “Đệ trở về, sao chép mười lần tiết thứ nhất trong chương thứ ba của Nhân Tổ Truyện cho tỷ.”
Trong lòng Đường Phương không khỏi mềm xuống.
Từ nhỏ đến lớn, đại tỷ phạt y cũng chỉ bắt y chép sách.
“Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, để đệ đi chép phạt.”
Tiết một chương ba của Nhân Tổ Truyệt có viết:
“Con gái thứ hai của Nhân Tổ là Cổ Nguyệt Âm Hoang, vì muốn giải cứu phụ thân của mình khỏi Sinh Tử Môn mà leo lên núi Thành Bại, tìm kiếm cổ Thành Công.
Nhưng ban đầu, nàng thất bại, đánh mất bản thân, trở thành một con quái vật cường đại xấu xí.
Không còn con gái cứu, con trai lớn là Thái Nhật Dương Mãng cứ trầm mê, còn Nhân Tổ thì bị vây khốn trong cốc Lạc Phách, không thể sống sót.
Cốc Lạc Phách giống như một mê cung, khúc chiết uốn lượn. Khi thì lan tràn sương mù mờ mịt, có thể khiến cho hồn phách lỏng lẻo, khi thì nổi lên gió rét lạnh thấu xương, đặc biệt chuyên cắt chém hồn phách.
Nhân Tổ chính là hồn thể, không tìm được phương hướng bên trong cốc Lạc Phách, gió bên trong cốc lại cắt chém hồn phách của ông, khiến cho ông càng lúc càng suy yếu, tình huống càng lúc càng nguy hiểm.
Hồn phách bị gió ở cốc Lạc Phách cắt thành mảnh vỡ, dần dần ngưng hợp, trở thành một thiếu niên.
Cứ như vậy, con trai thứ ba của Nhân Tổ đã ra đời.
Y chính là Bắc Minh Băng Phách.
“Con của ta, cám ơn con đã làm bạn với ta. Thời gian của ta không còn nhiều. Trong khoảng thời gian sau cùng này, bởi vì có con làm bạn, phụ thân ta không còn cảm thấy tịch mịch nữa.” Nhân Tổ cảm thán.
Bắc Minh Băng Phách ngoài lạnh trong nóng. Mặc dù không nói nhiều, nhưng mười phần hiếu thuận đối với Nhân Tổ.
Thấy Nhân Tổ ngày càng suy yếu, tâm trạng của y cũng cảm thấy nặng nề.
Y quyết định cứu Nhân Tổ ra ngoài.
Nhân Tổ cảm nhận được quyết tâm của y, vừa vui vừa tiếc: “Đừng bận tâm con trai của ta. Hiếu tâm của con, ta xin lĩnh. Hiện tại ta biết rõ, sinh tử không cưỡng cầu được. Tóm lại, đã là người thì phải chết. Đây chính là số mệnh của con người.”
Bắc Minh Băng Phách khóc thút thít: “Phụ thân, con biết lời của phụ thân nói rất đúng. Con cũng biết, cố gắng của con sẽ uổng phí. Nhưng nhìn phụ thân càng lúc càng suy yếu như vậy, nếu con không cố gắng, trong lòng con càng thêm khó chịu. Hãy để cho con vì phụ thân mà làm một số việc.”
Nhân Tổ thở dài một tiếng, chỉ có thể mặc cho y đi.
Bắc Minh Băng Phách di chuyển trong cốc Lạc Phách. Y được sinh ra trong cốc Lạc Phách, gió ở đây không thể gọt hồn phách của y, sương mù mờ mịt lại càng không thể che chắn ánh mắt của y.
Y đau khổ tìm kiếm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy đường ra ngoài.
Trong lúc y đang cảm thấy tuyệt vọng, y gặp được một con cổ trùng.
“Ái chà chà, nghĩ không ra lại bị ngươi phát hiện.” Con cổ trùng hình dáng như bọ rùa, mập như một quả cầu, nhưng động tác nhanh nhẹn vô cùng, thoáng hiện xung quanh Bắc Minh Băng Phách.
Ánh mắt Bắc Minh Băng Phách lóe sáng, tò mò hỏi: “Ngươi là cổ trùng gì vậy?”
“Tên của ta là Ngoài Ý Muốn.” Con cổ trùng đáp lại.
Ánh mắt Bắc Minh Băng Phách ảm đạm xuống: “Thì ra ngươi là cổ Ngoài Ý Muốn. Đáng tiếc ngươi không phải là cổ Thành Công.”
Cổ Ngoài Ý Muốn cười nhạo: “Chàng trai trẻ, ngươi đừng có xem thường ta. Ta là sự tồn tại vừa yêu vừa hận của cổ Thành Công. Sức mạnh ngoài ý muốn rất cường đại. Ngươi có biết ngươi gặp được ta ở đây là đại diện cho cái gì không?”
“Cái gì?”
Cổ Ngoài Ý Muốn lắc lư cái cơ thể mập mạp, đắc ý nói: “Nơi này là nơi nào? Là cốc Lạc Phách, là tử cảnh. Ngươi ở đây, nói rõ ngươi đã chết. Nhưng ngươi gặp được ta, chính là gặp được chuyện ngoài ý muốn trong “chết”, đó chính là “sinh.” Hãy nắm lấy ta, ta sẽ đưa ngươi trở lại nhân gian, một lần nữa giúp cho ngươi phục sinh.”
“Thật sao?” Bắc Minh Bắc Phách vui mừng: “Có thể mang phụ thân ta đi cùng không?”
Cổ Ngoài Ý Muốn lắc đầu: “Là ngươi gặp ta, không phải phụ thân của ngươi, cho nên chỉ có thể mang ngươi đi cùng.”
Bắc Minh Băng Phách thất vọng vô cùng. Y từ chối: “Đã không thể mang phụ thân của ta đi cùng, vậy ta cũng không đi. Ta phải ở lại làm bạn với phụ thân của mình cho đến phút cuối cùng.”
Cổ Ngoài Ý Muốn cười to ba tiếng, dùng giọng nói bá đạo: “Nhân sinh ngoài ý muốn, không phải do ngươi cự tuyệt. Chàng trai trẻ, ngươi phải đi cùng ta.”
Vừa dứt lời, cổ Ngoài Ý Muốn cưỡng ép mang theo Bắc Minh Băng Phách, trong nháy mắt rời khỏi Sinh Tử Môn về lại nhân gian.
Bắc Minh Băng Phách một thân một mình đứng trước thế giới rộng lớn, cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Cổ Ngoài Ý Muốn biến mất, y bỗng nhiên nhớ lại trong lời nói của Nhân Tổ có nhắc đến y còn có một nhị tỷ, tên là Cổ Nguyệt Âm Hoang.
Lúc này, cổ Tư Tưởng chủ động tìm y: “Chàng trai trẻ, ngươi đừng hoài nghi ta. Tư tưởng luôn là bạn của người, ta đến là để giúp ngươi.”
Cổ Tư Tưởng nói cho Bắc Minh Băng Phách biết việc có liên quan đến núi Thành Bại và Cổ Nguyệt Âm Hoang.
Bắc Minh Băng Phách quyết định đi gặp nhị tỷ.
Khi y nhìn thấy Cổ Nguyệt Âm Hoang, y đau lòng đến rơi nước mắt.
Bắc Minh Băng Phách có ý định muốn trò chuyện với Cổ Nguyện Âm Hoang, nhưng Cổ Nguyệt Âm Hoang đã biến thành quái vật, vẫn luôn lẩm bẩm một vấn đề trong miệng.
“Đây là nơi nào?”
Bắc Minh Băng Phách suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đây là nhân gian, sinh mệnh có thể hoạt động ở chỗ này. Trên đỉnh đầu chúng ta là trời, dưới chân chúng ta là đất.”
“Ta là ai?” Cổ Nguyệt Âm Hoang hỏi lại.
“Tỷ là người, là con gái thứ hai của Nhân Tổ, tên là Cổ Nguyệt Âm Hoang. Tỷ là nhị tỷ của ta.” Bắc Minh Băng Phách đáp.
“Nhị tỷ, tỷ hãy mau tỉnh táo lại. Phụ thân chúng ta chết rồi, bị vây trong cốc Lạc Phách, chúng ta mau đi cứu phụ thân đi.”
“Nhân Tổ? Cổ Nguyệt Âm Hoang? Cứu sống?” Con quái vật lung lay cái đầu, hoang mang vô cùng: “Tại sao ta lại phải cứu sống ông ta? Chẳng lẽ người thì không nên chết sao? Chết có cái gì không tốt? Vì sao ngươi lại còn sống? Vì sao ta lại còn sống?”