Chương 741: Vĩ lực ngược dòng thánh cung (2)
Cho dù cách rất xa, tiếng kinh hô từ thánh cung vẫn truyền đến.
Kẻ cầm đầu tạo nên khủng hoảng cho thánh cung đang cúi đầu nhìn xuống động sâu dưới chân.
Ánh mắt hắn hiện lên sự tán thưởng: “Lợi hại, thật sự lợi hại.”
Phương Nguyên vốn tính toán, cùng lắm chỉ lấy được một thành ánh sáng bị hút ngược mà thôi, không nghĩ đến vĩ lực đảo lưu lại vượt qua sức tưởng tượng như vậy.
Chỉ dựa vào điểm này, Phương Nguyên có thể nhìn ra được vị cổ tiên thần bí đó hoàn toàn hiểu rõ lầu Chân Dương không thua gì hắn.
“Rốt cuộc vị cổ tiên thần bí đó là ai? Có thân phận gì? Ta là nhờ cơ duyên xảo hợp, có ưu thế trùng sinh, lại có địa linh Lang Gia cung cấp tư liệu mới biết được. Tại sao người đó lại hiểu rõ lầu Chân Dương đến như thế?”
Lúc này, bên trong địa động, ánh sáng đủ màu dư dả, còn có xu thế tràn ngập, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bị một luồng ánh sáng màu đen ngay cửa hang giam cầm.
Hào quang di chuyển thoải mái, bên trong còn có một luồng cường quang, càng ngày càng thịnh.
Răng rắc răng rắc...
Từng vết rạn xuất hiện trên tầng thứ nhất của lầu Chân Dương.
Đám người gia lão Hắc Phái sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Về phần các cổ sư khác đang ở tầng cao nhất của thánh cung, có nhiều người đã té quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu.
Bọn họ hoặc hô to, hoặc thút thít, hoặc cầu khẩn...
“Đừng sập, không thể sập.”
“Lão tổ tông, rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai? Người muốn trừng phạt chúng ta sao?”
“Van cầu lão tổ tông rủ lòng từ bi, cho đám tử tôn bất hiếu chúng ta một cơ hội.”
Những âm thanh này truyền vào tai Hắc Lâu Lan. Gã nhìn chằm chằm tầng thứ nhất của lầu Chân Dương.
Từng vết rách không ngừng lan trên bề mặt tầng thứ nhất.
Cho dù Hắc Lâu Lan là cổ sư ngũ chuyển, lại là thập tuyệt thể, chiếm cứ đỉnh phong phàm nhân, lúc này cũng cảm thấy tay chân luống cuống, lực bất tòng tâm không thể làm gì.
“Không, không thể như vậy được. Ta tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh.” Cùng lúc đó, Hắc Lâu Lan phẫn nộ gào thét, gương mặt dữ tợn, ánh mắt tràn ngập ngọn lửa nóng giận.
“Thù mẫu thân ta còn chưa báo? Đại kế báo thù của ta? Tiên cổ Lực đạo của ta.” Gã gào thét trong lòng.
Ầm.
Một tiếng vang nhỏ, đất núi rung chuyển.
Tầng thứ nhất vốn đã ngưng thực thành hình của lầu Chân Dương bây giờ đã hoàn toàn băng tán, trở thành ánh sáng đủ màu sắc đầy trời.
Hào quang tỏa ra như vỡ đê, phun ra ngoài, nhanh chóng lan tràn. Chỉ trong mấy hơi đã bao phủ thánh cung khổng lồ, nhuộm dần chân trời.
Phụt.
Hai mắt Hắc Lâu Lan trở nên thất thần, lồng ngực trở nên khó chịu, một ngụm máu trào lên cổ họng, không thể không phun ra ngoài.
“Không, ta tuyệt không cho phép. Ngừng lại cho ta, trở lại cho ta.” Gã giang hai cánh tay, mười ngón tay duỗi ra như muốn bắt lại đám sương mù.
Giống như đáp lại sự cố gắng của gã, hào quang phun ra ngoài dần dần thu nhỏ. Ánh sáng ngoại vi không ngừng rút lui.
Mắt Hắc Lâu Lan sáng lên, nhưng hy vọng vừa mới dấy lên đã hoàn toàn ảm đạm.
Mặc dù hào quang đã rút lui, nhưng đã không còn ngưng luyện ra hư ảnh tầng thứ nhất nữa. Hào quang càng lúc càng ít, giống như có một con thú khổng lồ vô hình đang tham lam nuốt lấy.
“Không, không, đừng...” Từ xa, Thái Bạch Vân Sinh thì thào, hai mắt cũng trở nên thất thần.
“Chẳng lẽ ông trời muốn diệt Hắc gia chúng ta?” Đám người Hắc Phái vò đầu bứt tóc.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc sừng sững nhiều năm lại xảy ra vấn đề trong tay Hắc gia, như vậy Hắc gia sẽ hoàn toàn tiêu đời. Các thế lực siêu cấp, bộ tộc hoàng kim khác sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Trời ạ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lầu Chân Dương tám mươi tám góc vậy mà...” Gia Luật Tang ôm ngực, kinh hoàng không thôi. Ngực của hắn ta ký thác một con tiên cổ Hỏa đạo, chính là trước cuộc chiến Vương đình, Thái thượng gia lão của Gia Luật gia đã đưa cho hắn ta sử dụng. Lúc này, tiên cổ Hỏa đạo không ngừng rung động.
Cùng lúc đó, sắc mặt Phương Nguyên cũng thay đổi.
Bên trong Không Khiếu của hắn, Xuân Thu Thiền hiện ra thực thể, không ngừng rung động, tản ra uy nghiêm của tiên cổ, ép Không Khiếu ngũ chuyển phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Đây là thiên địa đại đạo tương hỗ cảm ứng.” Phương Nguyên biết rõ trong lòng.
Người chính là vạn vật chi linh, cổ chính là thiên địa chi tinh, vật dẫn đại đạo. Nếu như nói phàm cổ chỉ là một mảnh vỡ nhỏ bé của thiên địa pháp tắc, như vậy tiên cổ chính là một góc đại đạo, một đoạn hoàn chỉnh của thiên địa.
Chính vì vậy, tiên cổ mới là duy nhất.
Mỗi lần có một tiên cổ sinh ra, những tiên cổ khác sẽ phát sinh rung động, sinh ra cảm ứng.
Đạo lý trên thân cổ trùng sẽ tương tự hoặc tương khắc. Cảm ứng giữa tiên cổ càng sâu, biên động rung động sẽ càng lớn.
“Theo mức độ rung động của Xuân Thu Thiền, tiên cổ sắp xuất thế không phải Trụ đạo.” Phương Nguyên tính toán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào địa động, không chút buông lỏng.
Trong địa động, hào quang không ngừng hấp thu ánh sáng từ lầu Chân Dương, rồi không ngừng giảm xuống, nuôi dưỡng luồng cường quang bên trong.
Cường quang càng lúc càng thịnh, màng đen bên ngoài cửa hang lại càng giam cầm không ngừng.
“Được rồi, nếu không ra tay, màng đen sẽ bị phá hư. Hào quang trùng thiên sẽ bị bại lộ ngay. Bị đám người Hắc Lâu Lan phát hiện là chuyện nhỏ, vạn nhất kinh động ý chí đang ngủ say bên trong lầu Chân Dương, ta hóa thành tro tàn chỉ bằng một ý niệm của ý chí Tiên Tôn mà thôi.”
Trước đó, Phương Nguyên nhiều lần cố nén không ra tay. Lúc này nhìn thấy thời cơ đã thành thục, hắn quyết định ra tay, lập tức vung cổ trùng đầy trời.
Cổ trùng từ nhất chuyển đến ngũ chuyển, nhiều như mưa sao băng rơi xuống.
Tình huống này nhìn thì không có trật tự, nhưng thật ra lại có ảo diệu khác. Cổ trùng không chỉ phân thành từng loại khác nhau, mà khoảng cách lẫn nhau cũng có sự khác biệt. Thậm chí, có cổ trùng rơi chậm, có cổ trùng rơi nhanh.
Đây là thủ pháp luyện cổ thượng thừa, tên là Hoa Sái. Cũng giống như tạo nghệ Nô đạo hoặc thuật phi hành, không phải người có thiên tư thì không thể nắm giữ. Nhưng cho dù là cổ sư có thiên tư cao, ít nhất cũng phải rèn luyện trăm ngàn lần mới có thể làm được.
Thủ pháp này của Phương Nguyên đủ khiến cho một bộ phận đại sư Luyện đạo sợ hãi và thán phục.
Sau khi cổ trùng được vẩy xuống, gặp phải làn sương mù đủ màu, dần dần hóa thành một màu, xanh như bầu trời, từ động hóa tĩnh.
Bên trong ánh sáng xanh, vô số chim bay, cá lặn. Khi ánh sáng trắng bị tán xạ, có đôi khi ngưng tụ thành đống, có đôi khi phân tán như sao. Phương Nguyên nhìn chằm chằm, một lát sau cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, ngẩng đầu nhìn về hướng thánh cung.
Tiếng ồn ào truyền đến từ thánh cung đã nhỏ hơn. Sau khi ánh sáng đủ màu bao phủ thánh cung bị giảm bớt gần một nửa thì tốc độ cũng chậm lại.
Thấy không ai chú ý đến chỗ này, đàn sói cũng không truyền đến tin tức giao chiến, trong lòng Phương Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, tiếp theo sẽ là bước cuối cùng.” Hắn cẩn thận từng ly từng tí, không chút tự đắc, ngược lại càng thêm đề phòng.
Mặc kệ là thế giới này hay là lịch sử trái đất, chuyện sắp thành lại bại còn ít sao?
Bước cuối cùng, động tĩnh sẽ khá lớn, là khâu dễ dàng xảy ra vấn đề nhất.
Trong tay Phương Nguyên đã sớm có một con cổ Xú Thí. Hắn vung tay lên, con cổ trùng nhẹ nhàng bay vào trong động.
Lập tức, bên trong hang động truyền ra một mùi hương rất lạ.
Mùi hương lạ này không gió mà tán, chợt lan tràn ra ngoài.
“Dừng lại, dừng lại rồi.” Một lát sau, đám cổ sư bên trong thánh cung mừng rỡ như điên.
“Đại nhân, hào quang đã ngừng giảm bớt, đang bắt đầu tăng dần trở lại.” Một vị gia lão Hắc gia hưng phấn kêu lên, kết quả đổi lấy một cước của Hắc Lâu Lan.
“Ta nhìn thấy rồi.” Hắc Lâu Lan đá vị gia lão kia ngã lăn ra đất, mắt như lang như hổ, trong miệng phát ra tiếng gầm, khó nén tâm trạng vui sướng.
Nhưng trong lòng gã vẫn vô cùng khẩn trương.
Hào quang lầu Chân Dương giảm bớt, thậm chí một tầng lầu bị sụp đổ là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì?
Chương 742: Mọi người chen chúc đều có ý
Trong lòng Hắc Lâu Lan tràn ngập nghi hoặc.
Gã không biết nơi nào xuất hiện vấn đề, như vậy lại càng khiến cho người cảm thấy không nghĩ bất an. Điều khiến cho Hắc Lâu Lan cảm thấy buồn bực chính là, lầu Chân Dương tám mươi tám góc là thủ bút của Tiên Tôn. “Cho dù ta biết chỗ nào xuất hiện vấn đề, chỉ dựa vào khả năng của ta, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề.”
Nếu gã biết hết thảy mọi nguyên nhân đều là do Phương Nguyên giở trò, gã nhất định sẽ bỏ qua nguy hiểm đến tính mạng, cũng muốn xé rách phong ấn tiên cổ Ám Độ trên người gã mà đánh một trận sống chết với Phương Nguyên.
Kinh biến diễn ra ở lầu Chân Dương khiến trên dưới thánh cung đều chấn kinh.
Cũng may, sau khi tầng một lầu Chân Dương sụp đổ không lâu, tình huống đã ổn định lại.
Hào quang bảy màu không còn giảm bớt, mà bắt đầu tăng lên.
Có lẽ là do nguyên nhân bị kích thích, lần này tốc độ tăng lên của hào quang còn nhanh hơn trước ba phần.
Mấy ngày sau, sương mù nồng đậm như ngân hà một lần nữa ngưng tụ lại tầng thứ nhất của lầu Chân Dương.
Khi nó đã hoàn toàn thành hình, đám người Hắc Lâu Lan vô cùng lo lắng tiến vào bên trong. Tuy nhiên, quá trình ra vào lầu Chân Dương vô cùng thuận lợi.
Điều này khiến cho Hắc Lâu Lan vô cùng yên tâm.
Hắc Lâu Lan đang nổi giận dần dần bình tĩnh lại.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc đối với gã cực kỳ quan trọng. Gã muốn báo thù cho mẫu thân, nhất định phải tấn thăng cổ tiên. Là một trong thập tuyệt thể đại lực Chân Vũ, gã muốn tấn thăng thành tiên, khẳng định phải thu hoạch được một con tiên cổ Lực đạo bên trong lầu Chân Dương mới có hy vọng.
Bên trong Nhân Tổ Truyện sớm đã có miêu tả qua.
Người sống có thể không cần sức mạnh, cũng có thể không cần trí tuệ, nhưng không thể không có hy vọng.
Hy vọng của Hắc Lâu Lan đã sống lại, tâm trạng dần dần tốt hơn, bắt đầu công lược trăm cửa.
Tầng thứ nhất mới của lầu Chân Dương, cửa ải được thiết lập lại. Khổ công của Hắc Lâu Lan hóa thành mây khói, tất cả phải làm lại lần nữa.
Đối với gia lão Hắc Phái mà nói, đây lại là một chuyện cực kỳ tốt.
“Đây chính là khổ tận cam lai. Một lần nữa vượt qua có thể giúp cho chúng ta thu hoạch được nhiều phần thưởng hơn.”
“Có lẽ đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ của lão tổ tông Tiên Tôn dành cho chúng ta....”
“Mỗi tầng của lầu Chân Dương đều có trăm cửa ải. Cửa ải càng về sau, độ khó càng tăng vọt. Những người chiến thắng trước đây trong lịch sử có thể vượt qua hết cửa ải chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chúng ta cũng không thể trông cậy vào việc qua được cửa ải cuối cùng. Chỉ cần qua được những cửa trước mặt, cũng đã làm cho thực lực của chúng ta tăng vọt rất lớn rồi.”
Các gia lão vui mừng hớn hở, nhưng đối với Hắc Lâu Lan mà nói, lại là một tin tức cực kỳ xấu.
Nếu gã muốn có được tiên cổ Lực đạo bên trong lầu Chân Dương, chỉ có hai phương pháp.
Một là qua cửa thượng, tiến vào Bí Tàng Các.
Lợi dụng thân phận huyết mạch mà đổi lấy tiên cổ bên trong.
Thứ hai chính là đả thông cửa ải cuối cùng của mỗi một tầng, cũng có khả năng thu được một con tiên cổ.
Đối với Hắc Lâu Lan mà nói, phương pháp thứ nhất cần bản thân gã có được trân bảo ngang ngửa để đổi lấy, như vậy thì không được hiện thực cho lắm. Chân chính có khả năng thành công cũng chỉ có phương pháp thứ hai.
Thông qua cửa ải cuối cùng mỗi tầng rất khó. Hiện tại cửa ải đã được thiết lập lại, một lần nữa qua cửa, tất sẽ lãng phí hết thời gian quý giá của gã.
Thời gian không đợi người. Nếu thời gian đến, bọn họ sẽ bị truyền ra khỏi phúc địa Vương đình. Nếu không lấy được tiên cổ, Hắc Lâu Lan không chỉ không báo được thù, mà chắc chắn còn phải chịu chết.
Vì thế, Hắc Lâu Lan mới khư khư cố chấp, mở rộng quy mô mời chào cổ sư ngoại tộc, triệt để mở ra lầu Chân Dương.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc có thể tùy ý ra vào, Hắc gia không thu bất kỳ phí tổn nào nữa.
Cứ như vậy, ngoại trừ Tộc trưởng Hắc gia, trên dưới thánh cung đều vui mừng.
“Hắc Lâu Lan khí khái vô song, làm chuyện mà các vương giả trước chưa từng làm. Gia Luật Tang ta thật sự bội phục.” Gia Luật Tang là người đầu tiên tiến vào lầu Chân Dương, hồng quang đầy mặt.
Hắn ta là Tộc trưởng đương thời của Gia Luật tộc, vốn là nhân vật có tiềm năng trong việc cạnh tranh Vương Đình, nhận được sự ủng hộ rất lớn từ cổ tiên của tộc, không tiếc cho mượn tiên cổ Viêm đạo ký thác vào người hắn ta.
Nhưng cuối cùng Gia Luật Tang lại bại trận. Để bảo toàn tiên cổ trên người, hắn ta không thể không đầu nhập dưới trướng Hắc Lâu Lan.
Mặc dù đã đạt được thắng lợi sau cùng, thành công tiến vào phúc địa Vương Đình, nhưng đối với hắn ta mà nói, thế lực của hắn ta phải nằm dưới Hắc gia, bản thân chính là một sự sỉ nhục. Khi trở lại bộ tộc, hắn ta sẽ phải chịu sự ghẻ lạnh, thậm chí còn bị trừng phạt.
“Nếu ta có thể thu hoạch được nhiều ở lầu Chân Dương, ta có thể lấy công chuộc tội, làm nở mày nở mặt gia tộc.” Gia Luật Tang nghĩ.
“Thường Sơn Âm, ngươi đừng quá đắc ý. Chỉ cần ngươi một ngày không thành tiên, ta đều có cơ hội. Lầu Chân Dương chính là nền tảng quật khởi của ta.” Ánh mắt Thường Biểu lạnh lùng. Ông ta cũng là người nằm trong số cường giả tiến vào đầu tiên.
Ông ta không phải đi một mình, bên cạnh còn có đồng bọn.
Chính là Đơn Đao Phan Bình.
Trước đó, Phan Bình bị Phương Nguyên công nhiên tranh đoạt cơ duyên trên đồi Tinh Thứu, sớm đã thành oán giận khó bình trong lòng.
Sau khi Thường Biểu biết được tình huống này, lập tức cố ý tiếp cận. Hai người ăn nhịp với nhau, trở thành người cộng tác.
“Đi đi, tất cả hãy trở thành tiên phong mở đường cho ta, dùng tính mạng của các ngươi để mở rộng con đường.” Hắc Lâu Lan cười lạnh trong bụng, vừa thôi động lệnh bài chủ lâu, vừa bình tĩnh nhìn một dòng người liên tiếp tiến vào trong.
Sau khi dòng người bắt đầu thưa thớt, Thái Bạch Vân Sinh một thân áo bào trắng cũng xuất hiện trên tầng cao nhất của thánh cung.
“Thái Bạch lão tiên sinh.” Hắc Lâu Lan kêu to.
“Tộc trưởng đại nhân khí khái kinh người, lão phu biết ơn rất nhiều.” Thái Bạch Vân Sinh nói.
Phong thái của ông rất nhẹ nhàng, khí độ khoan thai. Đã có thể tùy ý ra vào, không cần hạn chế danh ngạch, ông cũng không vội mà xông vào trước tiên. Cửa ải được ban thưởng cổ Thọ, nhất định sẽ nằm phía sau, bây giờ ông ta cũng không vội.
Hai người trò chuyện với nhau vài câu, Thái Bạch Vân Sinh cũng tiến vào trong lầu.
“Nhiều người thì lực lớn.” Rất nhanh, Hắc Lâu Lan cảm khái trong lòng.
Tin tức bên trong lệnh bài lâu chủ truyền ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dựa vào số lượng cổ sư khổng lồ, ba mươi cửa đầu tiên rất nhanh đã được thông qua.
Nhưng đến sau cửa thứ bốn mươi, chỉ dựa vào số lượng thì không được, phải cần đến cổ sư cường giả xuất lực mới có hy vọng.
Phan Bình, Thường Biểu, Gia Luật Tang, Thái Bạch Vân Sinh lần lượt ra tay, đẩy cửa ải đến cửa năm mươi ba, mọi người không thể không dừng lại. Bọn họ đã đụng phải nan đề, cần có cổ sư Nô đạo mới có thể giải quyết.
“Cửa này xem ra cần phải có Lang Vương ra tay mới có thể qua được.” Thái Bạch Vân Sinh vuốt chòm râu trắng, trầm ngâm nói.
Trong cuộc chiến Vương Đình này, biểu hiện của Phương Nguyên lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho mọi người. Đệ nhất đại sư Nô đạo Bắc Nguyên đã lọt vào tay của hắn.
Bởi vậy, giờ phút này gặp được khó khăn, mọi người liền nghĩ đến Phương Nguyên trước tiên.
“Thật kỳ lạ, tại sao không thấy bóng dáng của Thường Sơn Âm?” Gia Luật Tang nhìn xung quanh, nhưng không thấy.
“Lang Vương đã dẫn sói ra ngoài đi săn rồi.” Rất nhanh, có người đáp.
“Thường Sơn Âm đúng là không phải người thường. Lầu Chân Dương đã có thể tùy ý ra vào, nhưng hắn lại không động tâm.” Trong đám người truyền đến âm thanh tán thưởng.
Phan Bình hừ lạnh một tiếng, giọng điệu âm hiểm: “Chư vị đừng quên, Lang Vương đại nhân chúng ta đã sớm tiến vào bên trong. Theo tin tức đáng tin cậy, hắn còn qua được cửa thượng. Sau khi ra ngoài, hắn ta lập tức bế quan, cho dù Tộc trưởng Hắc Lâu Lan nhiều lần cho gọi, hắn ta cũng không đi.”
Chương 743: Phá giải huyền bí lầu Cận Thủy (1)
Mọi người biết rõ mâu thuẫn giữa Phan Bình và Phương Nguyên, không muốn đắc tội vị Đơn Đao Tướng thanh danh đang lên cao này, lời nói tán thưởng Phương Nguyên lập tức im bặt.
Mọi người không khỏi lâm vào trầm tư.
Rất nhiều cổ sư cường giả hơi bất ngờ.
Phan Bình dụng tâm hiểm ác, vạch trần Phương Nguyên thu được lợi lớn, để lại không gian tưởng tượng đầy đủ cho mọi người, thành công mở ra cảm giác ghen ghét trong lòng mỗi người.
Nếu là trước đó, mọi người không còn tiện thể hiện.
Nhưng bây giờ, mọi người một đường vượt quan, rất nhiều người đã tự mình trải nghiệm, càng phát giác ra được lợi ích khổng lồ của lầu Chân Dương. Điều này lại càng khiến mọi người ghen ghét hơn.
Lúc này, một cổ sư trẻ tuổi lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Lầu Chân Dương đã mở ra cho mọi người, ai cũng có thể thu hoạch được chỗ tốt. Phụ thân đại nhân có thể thu được chỗ tốt, đó chính là bản lĩnh.”
Ánh mắt mọi người nhìn sang, phát hiện đây không phải ai khác mà là con trai ruột của Thường Sơn Âm, Thường Cực Hữu.
Sắc mặt Phan Bình trở nên cứng đờ, trừng mắt nhìn Thường Cực Hữu.
Mặc dù thực lực của Thường Cực Hữu yếu hơn Phan Bình rất nhiều, nhưng lúc này trong lòng y tràn ngập sự sùng kính đối với phụ thân, không chút yếu thế trừng trở lại.
Sát cơ sôi trào trong lòng Phan Bình nhưng gã không dám ra tay. Nhất thời, gã bị hậu bối Thường Cực Hữu làm cho xuống đài không được.
Trong số những người có tâm trạng phức tạp có Thường Biểu.
Thật ra ông ta mới là cha ruột của Thường Cực Hữu. Lúc này thấy con trai của mình đi bảo vệ cho kẻ thù lớn nhất của mình, trong lòng ông ta dâng lên sự chua xót và cừu hận.
Khụ khụ. Lúc này, Thái Bạch Vân Sinh đứng ra hòa giải: “Mọi người nên suy nghĩ chỗ này cho thỏa đáng thì hay hơn.”
“Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể mời Lang Vương đại nhân ra tay.”
“Trong số chúng ta, Thái Bạch lão tiên sinh ngài có đức cao vọng trọng nhất. Chỉ cần một phong thư của ngài, nhất định có thể mời được Lang Vương đến đây.”
Đám cổ sư ngươi một lời ta một lời, khiến Phan Bình và Thường Biểu liếc nhìn nhau, trong lòng gấp lên.
Nếu để Lang Vương đến, nhất định có thể qua được cửa này.
Nhưng cứ như vậy, để cho Lang Vương lấy hết phần thưởng ở cửa này thì không nói, quan trọng hơn hắn lại càng có được uy tín. Đây là điều mà cả hai người bọn họ đều không muốn nhìn thấy.
Phan Bình muốn nói rồi lại thôi.
Gã muốn ngăn cản, nhưng vất vả lắm mới nhờ được lời nói của Thái Bạch Vân Sinh mà xuống đài. Nếu như bị Thường Cực Hữu làm khó như vừa nãy, mặt mũi này của gã chỉ sợ sẽ mất hết.
Thường Biểu đối với Phan Bình vẫn âm thầm nhìn mặt mà nói chuyện, thấy gã há miệng mấy lần nhưng không lên tiếng, trong lòng thầm mắng một tiếng hèn nhát, sau đó quét mắt, ra hiệu cho một người trong đám người.
Người kia nhận được ám hiệu, hiểu ý, không khỏi hô to: “Ta thấy Lang Vương đại nhân một ngày trăm công nghìn việc, chỉ sợ không dễ dàng mời đến. Chi bằng mời Đường Diệu Minh đại nhân. Tạo nghệ Nô đạo của nàng ấy gần đạt đến cảnh gới đại sư.”
Trong lòng Thái Bạch Vân Sinh không khỏi khẽ động.
Ông tiếp xúc không nhiều với Phương Nguyên, nhưng quả thật đã lĩnh giáo sự “cao ngạo” của hắn. Thay vì bị từ chối, chi bằng để Đường Diệu Minh thử trước một chút.
Ào ào ào.
Từng đám dơi máu từ bốn phương tám hướng bay đến, giống như trăm sông hợp thành một biển, bay vào trong động.
Trong phạm vi một trăm dặm, mùi hương kỳ lạ tràn vào mũi.
Chính mùi hương này đã thu hút đám dơi máu bay đến.
Tiến hành đến bước này, luyện cổ đã gần kết thúc.
“Phương pháp này chính là dùng sinh mệnh của loài thú để hiến tế. Thật ra, vận chuyển của lầu Chân Dương đều có hiệu quả như nhau, hy sinh cổ trùng hoang dã bên trong tháp lâu chỉ là thống nhất sức mạnh mà thôi.”
Tự mình trải nghiệm, Phương Nguyên đối với lần luyện cổ này càng thêm khắc sâu.
Mùi hương dần dần tiêu tán, không còn sức thu hút, đàn dơi máu không khỏi chạy trốn.
“Sắp thành rồi.” Phương Nguyên thở ra một hơi, hai mắt nhìn vào trong động, khó nén sự hưng phấn.
Tiến hành đến bước này, Phương Nguyên nhìn thấy mà than thở.
Vị cổ tiên bố trí truyền thừa Địa Khâu tuyệt đối là tạo nghệ tông sư Luyện đạo. Toàn bộ quá trình luyện cổ đều nhờ vào vĩ lực của lầu Chân Dương tám mươi tám góc, xảo diệu mà lớn mật.
Mặc dù Phương Nguyên là người chủ trì, nhưng nên nói là người hiệp trợ thì đúng hơn.
Luyện cổ đã khó, luyện tiên cổ lại khó càng thêm khó, khó như lên trời.
Giống như viên đá khổng lồ đã được cổ tiên thần bí đẩy lên đỉnh núi, Phương Nguyên chẳng qua chỉ dùng chút khí lực cuối cùng, nhẹ nhàng đẩy tảng đá cho nó rơi xuống.
Xèo xèo xèo.
Địa động đã thành một vòng xoáy nước màu đen. Vòng xoáy không ngừng xoay tròn, phát ra âm thanh cổ quái.
Sau đó, ngọn tháp đầu tiên chầm chậm hiện lên, sau đó là đỉnh tháp, thân tháp, cuối cùng là tháp cơ. Một tháp lâu hoàn toàn mới, bên trong có vô số dã cổ từ trong vòng xoáy được tạo ra.
“Kỳ diệu thay. Tiểu tháp lâu này vừa ra, xem như bù đắp sơ hở cuối cùng. Cho dù có người vì động tĩnh mà đến đây, cũng không nhìn ra được điều gì kỳ lạ.” Phương Nguyên vỗ tay tán thưởng.
Nhưng...
Mặc dù tháp lâu đã thành, nhưng tại sao tiên cổ còn chưa xuất hiện?
Ánh mắt Phương Nguyên có chút trầm ngưng. Hắn phát hiện bên trong tiểu tháp, một luồng cường quang như ẩn như hiện, trong lòng như có mối tương liên.
Hắn lập tức hiểu ra, đây chính là hình thức ban đầu của tiên cổ.
Hắn đang muốn dựa vào sự ràng buộc này mà dẫn tiên cổ ra.
Bỗng nhiên, luồng cường quang này giống như quang ảnh hư ảo, nhanh chóng toát ra, bay về phía đông nam.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Phương Nguyên giật mình. Đến lúc này, bốn bước luyện cổ “ánh sáng trong đất, hào quang cao vạn trượng, bách lý thiên du, mai vịnh tuyết hương” đã hoàn thành, Phương Nguyên hoàn toàn không biết về dị biến này.
“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã được ngưng tụ lại. Hắc Lâu Lan toàn diện mở ra, quả thật là đã bỏ một vốn lớn. Theo lý, ta phải tiến vào trong lầu mới đúng là bản tính của con người.”
Hình thức ban đầu của tiên cổ đã bay đi, Phương Nguyên nhìn thoáng qua thánh cung, hơi do dự một chút.
Mặc dù hắn đang ở chỗ xa, nhưng đã sớm sắp xếp quân cờ. Mặc kệ là Thường gia hay Cát gia, bất cứ lúc nào cũng đều có tin tức truyền đến.
Phương Nguyên rời thánh cung càng lâu, lại càng dễ sinh ra sự hoài nghi. Nếu vì qua cửa mà dừng bước, cần đến sức mạnh của Lang Vương, nhất định sẽ có người tìm hắn.
Truyền qua lại tin tức phải cần một khoảng thời gian.
Phương Nguyên còn chưa biết, kẻ địch của hắn là Thường Biểu đã giúp hắn một vấn đề nhỏ.
Lúc này, Đường Diệu Minh hiểm càng thêm hiểm, thành công đột phá cửa ải, dẫn phát tiếng reo hò trong lầu.
Cuối cùng, vẫn là tiên cổ làm trọng, Phương Nguyên chỉ hơi do dự một chút liền đưa ra quyết định, giang rộng đôi cánh đuổi theo luồng cường quang.
Luồng cường quang này có hình dáng như tằm kén, bay sát mặt đất, tốc độ cực nhanh, khiến người ta nhìn mà phải líu lưỡi. Nhưng vì có bụi cỏ, cây cối ngăn cản, cũng không làm cho người khác phải chú ý.
Phương Nguyên truy đuổi trên không, tận lực che giấu tung tích, bỏ qua tất cả đàn sói.
Thời gian dần trôi, luồng cường quang đó càng lúc càng ảm đạm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn mấy phần.
Tuy Phương Nguyên là ngũ chuyển đỉnh phong, nhưng tốc độ không phải thuộc đỉnh phong phàm tục. Mặc dù truy đuổi rất vất vả, nhưng hắn vẫn không từ bỏ.
Cuối cùng, bởi vì hình thức ban đầu của tiên cổ này, không phải chỉ dựa vào sức một mình Phương Nguyên là có thể hoàn thành.
Khác với luyện cổ Thần Du trước đó, lần này Phương Nguyên chỉ là người hiệp trợ, dựa vào vĩ lực lầu Chân Dương chảy ngược trở lại mà thôi. Là người phàm, có thể có liên hệ với hình thức ban đầu của tiên cổ đã là thành quả cố gắng mười phần rồi.
Cường quang bay vào trong một sơn cốc, bỗng nhiên chui vào một thác nước rồi không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng dựa vào chút liên hệ đó, Phương Nguyên cảm nhận được hình thức ban đầu của tiên cổ đã đứng im.
Phương Nguyên xuyên qua thác nước, nhưng lại đụng phải một núi đá trơn trợt. Nhất thời đất đá bay tung tóe xuống dòng nước bên dưới.